Trans+Edit: Dark Hero
-------------------------------------------------------------------------------------
Như mọi khi, Efil đều thức dậy rất sớm. Không phải là tôi không dậy sớm nổi vào buổi sáng, bất quá, lúc tôi mở mắt ra thì, (Efil) đã không còn ở trên giường nữa. Em ấy thường dậy sớm và mượn nhà bếp của quán trọ từ chỗ Claire-san, để chuẩn bị đồ ăn sáng.
“Chủ nhân, chào buổi sáng.” (Efil)
Bình thường nếu tôi ngủ nướng và chưa chịu dậy thì, Efil người đã sớm thay bộ quần áo ngủ thành trang phục hầu gái sẽ đến và đánh thức tôi dậy. Có vẻ như đã đến thời điểm ăn sáng rồi nhỉ! Ngày hôm qua chúng tôi đã thảo luận rất trễ, thế nên giờ tôi vẫn còn rất buồn ngủ.
“Cho anh ngủ thêm 5 phút nữa thôi....” (Kelvin)
“Như vậy bữa sáng sẽ nguội mất, thế thì không còn ngon nữa...” (Efil)
Aa, em đừng có bày ra gương mặt buồn bã như thế chứ. Anh biết rồi, anh sẽ dậy, dậy ngay lập tức đây. Efil đã cất công thức sớm để làm bữa sáng tuyệt phẩm cho tôi cơ mà. Có thằng nào lại thích ăn đồ nguội đâu chứ!
“U~n, chào buổi sáng, Efil. Ngày hôm qua em cũng ngủ trễ như anh, thế mà hôm nay lại thức dậy sớm như mọi khi được à.” (Kelvin)
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua Efil ngủ nướng lần nào.
“Nếu anh sinh hoạt theo đúng giờ giấc, khi đó anh tự nhiên sẽ thức dậy được thôi. Hơn nữa, nếu anh thức dậy sớm, lúc đó tâm trạng không phải sẽ rất dễ chịu sao?
“Ha ha ha, anh sẽ cố hết sức...” (Kelvin)
“Xin đừng lo về chuyện này. Nếu chủ nhân vẫn giữ cái tật ngủ nướng, khi đó em sẽ chịu trách nhiệm đánh thức anh dậy!” (Efil)
Thế là cuộc sống thường nhật của tôi đã được đảm bảo trọn vẹn.
“Giờ em sẽ giúp anh thay quần áo.” (Efil)
Efil không chỉ giúp tôi thay quần áo thôi, em ấy thậm chí còn giúp tôi làm tóc nữa. Em ấy quả thực là chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo mà. Nếu mà tôi cứ để em ấy lo tất tần tật về mọi việc như thế này, từ nay trở về sau tôi sẽ thành một thằng vô dụng mất.
◆◇◆◇◆
Sau khi rửa mặt và chải đầu xong, tôi cùng Efil đến phòng ăn ở lầu 1. Thời điểm bây giờ là 7 giờ hơn, số lượng người ăn sáng ở đây giờ chỉ còn lưa thưa vài mống. Nơi này, “Tinh linh ca” trừ cho khách thuê trọ ra, còn kinh doanh quán ăn vào ban ngày nữa. Mùi vị món ăn thì tôi có thể bảo đảm, nếu tôi mà đến vào giờ cao điểm thì, chắc kèo là phải ngồi ăn dưới đất hoặc đứng ăn, bởi khi đó người ta đã ngồi đầy bàn hết rồi, còn lâu mới đến phiên tôi kiếm được chỗ ngồi.
“Ôya, Kel-chan, hôm nay sao lại thức dậy sớm thế.” (Claire)
Thân là người chủ quán trọ nổi tiếng này, Claire-san thường thức dậy rất sớm vào buổi sáng để nấu ăn. Claire-san chỉ là phận đàn bà con gái, thế mà lại một thân một mình đảm đương việc kinh doanh quán trọ “Tinh linh ca” này, đã thế vào buổi tối còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy đến rất khuya mới đi ngủ. Cơ mà có một chuyện làm tôi thắc mắc, đó là cho đến bây giờ tôi còn chưa thấy mặt cái người gọi là ông chủ đâu cả.
“May mà nhờ có Efil, giờ tôi có thể tận hưởng một cuộc sống khỏe mạnh.” (Kelvin)
“Sướng rồi nha, ngày nào cũng có một cô gái dễ thương như vậy đánh thức mình dậy, cậu phải biết ơn Efil-chan nhiều đó.” (Claire)
“Đương nhiên rồi, ngày nào tôi cũng đều thầm cảm ơn em ấy từ tận đáy lòng!” (Kelvin)
“A a, chủ nhân, thiệt là, anh cứ chọc em hoài.” (Efil)
Sau khi kết thúc màn nói chuyện chào hỏi vào mỗi sáng như vậy, chúng tôi tiến vào bàn ăn. Cho đến thời điểm này, cái chỗ ngồi ở đây cơ hồ đã trở thành vị trí độc quyền của tôi rồi. Bởi vì vào mỗi sáng sớm, Efil thường sẽ đem đồ ăn sáng em ấy đặc biệt chế biến dành cho tôi đem ra để ở trên cái bàn này. Thành ra mọi người liền tự giác hiểu cái bàn này đã có chủ, và người đó là tôi, mạo hiểm giả mạnh nhất ở thị trấn Pazu này. Rồi lâu ngày, cái bàn ăn này tự nhiên cũng trở thành chỗ ngồi quen thuộc của tôi luôn, nên hiện giờ không có mấy ai dám chiếm chỗ ngồi này. Nếu vào giờ cao điểm lúc quán đang đông khách thì như vậy sẽ xảy ra vấn đề đi, nhưng có vẻ như Claire-san sẽ làm lơ về chuyện này nếu buổi sáng còn tương đối nhiều chỗ trống.
“Vậy thì, mời cả nhà cùng ăn*1[note9209].” (Kelvin)
“Mời cả nhà cùng ăn.” (Efil)
Efil ngồi ở phía đối diện tôi, cùng tôi dùng bữa sáng. Lúc ban đầu, Efil nhất mực cự tuyệt chuyện ngồi ăn chung bàn với tôi. Xem ra, thông thường ở cái thế giới này, nô lệ không được phép cùng ngồi ăn với chủ nhân. Do đó mà thời điểm ban đầu, em ấy đã nói như vầy “Chuyện cùng ngồi ăn với chủ nhân như vậy, thứ lỗi cho em không dám ạ!”. Vì trước giờ tôi chưa từng xem Efil là nô lệ, thế nên tôi quyết định đặt ra một quy tắc chung đó là 『 Dùng bữa thì phải ăn cùng với mọi người』. Kết quả là, hiện tại Efil đã có thể cùng ăn chung với tôi như bình thường.
“Chủ nhân, hôm nay anh dự định làm gì vậy?
“Ưmm, để coi, gần đây không có nhiệm vụ chinh phạt nào đáng chú ý cả....” (Kelvin)
Trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt mà hội trưởng Rio ủy thác, nếu không thì căn bản chả có nhiệm vụ rank B nào trở lên ở khu vực xung quanh thị trấn Pazu này cả. Vả lại, tiếp nhận nhiệm vụ rank thấp cũng không có ý nghĩa gì với nhóm chúng tôi hiện giờ.
“Hôm nay anh định là sẽ tập trung vào công việc rèn đúc. Trang bị của Gerard cũng không sai biệt lắm sắp hoàn thành rồi.” (Kelvin)
“Nếu là vậy, em sẽ chuẩn bị bento*2[note9210] cho anh nhé.” (Efil)
“Ồ! Vậy thì đỡ cho anh rồi. Thế còn Efil thì sao? Em định làm gì vào ngày hôm nay?
“Em định sẽ giúp Claire-san một tay cho đến giữa trưa.” (Efil)
Vào những ngày bình thường khi không có nhiệm vụ chinh phạt giống như hôm nay vậy thì, mỗi người trong chúng tôi đều tự do làm việc riêng của mình. Về phần tôi ấy là, đi mua sắm các vật dụng cùng rèn đúc, còn Efil chính là vừa giúp đỡ công việc ở quán trọ vừa luyện tập nấu ăn để nâng cao tay nghề.
“Oya, hôm nay em cũng đến giúp chị sao? Nếu là Efil-chan thì chị chắc là quan khách lúc nào cũng rất hoan nghênh nha. Đối với chị hay là quán trọ mà nói, thì em là một sự trợ giúp rất lớn, em hoàn toàn trở thành một kanban musume*3[note9211] rồi đó. Chị sẽ trả lương cho em như một nhân viên làm việc bán thời gian, hãy coi đây là thù lao cho công sức em bỏ ra để giúp chị nhá!” (Claire)
Đúng là, từ sau khi Efil tới hỗ trợ công việc bếp núc ở quán trọ, khách hàng đến ăn đã tăng lên một cách rõ rệt. Số lượng khách tăng lên ở đây, chủ yếu đa phần là những mạo hiểm giả nam tôi từng gặp qua ở Guild. Gần đây, ngay sau tôi thì, Efil cũng trở thành đề tài mà mọi người bàn tán. Mặc dù em ấy mới chỉ là mạo hiểm giả rank C, nhưng thực lực thì không nghi ngờ chút nào, hoàn toàn xứng đáng nắm giữ vị trí No.2 ở cái thị trấn Pazu này. Hơn nữa em ấy là một cô gái rất chi là khả ái và ngây ngất lòng người, lại thêm cái tính cách kiên cường và mạnh mẽ nữa chứ! Nếu một người như vậy mà còn không được chú ý và đồn đại thì, đó mới là chuyện kỳ quái ở đây. Đó là lí do nhiều mạo hiểm giả nam đến ăn ở quán trọ “Tinh linh ca” này, họ đều ôm mục đích là muốn hấp dẫn được sự chú ý từ ánh nhìn của Efil.
“K-không, cần như vậy đâu....Ngày thường em luôn được Claire-san chiếu cố và quan tâm, những gì em làm đây chẳng qua là đáp lễ mà thôi. Hơn nữa, phụ giúp việc bếp núc cho Claire-san cũng giúp em học tập và cải thiện kỹ năng nấu ăn của mình nữa.” (Efil)
Efil trả lời Claire-san với một nụ cười hồn nhiên vô tư.
“Em, em đúng thật là một đứa trẻ ngoan mà...! Kel-chan, ngày nay những cô gái tốt như Efil-chan không phải dễ dàng gặp được đâu, cậu tuyệt đối đừng buông tay em ấy nga!” (Claire)
“Ha ha ha, dĩ nhiên là tôi không đời nào buông tay rồi. Ngược lại mà nói, nếu có thằng nào dám hoặc có ý định cưa cẩm em ấy thì, khi đó tôi sẽ đập hắn ta ngay và luôn, không cho hắn có cơ hội đẻ trứng, ahahaha.” (Kelvin)
Không sai, nếu có thằng nào dám có ý định đen tối với Efil đáng yêu của ta thì kết cục của hắn sẽ giống như cái tên hoàng tử lúc trước vậy, hờ…hờ…hờ.
“Fu fu, nhớ giữ chừng mực đó, đừng có mà mạnh tay quá không thì chả còn tên con trai nào dám bén mảng đến gần Efil-chan nữa. A, đúng rồi. Tôi có lời nhắn từ hội trưởng Guild Rio muốn truyền đạt cho cậu, trong lời nhắn có nói là ngày hôm nay cậu hãy đến Guild một chuyến gặp mặt hội trưởng để bàn công chuyện.” (Claire)
“Lời nhắn từ Rio-san sao? Lại có nhiệm vụ đặc biệt mới cần nhóm tôi tiếp nhận à?” (Kelvin)
“Ai mà biết chứ! Chi tiết cặn kẽ về nhiệm vụ thì cậu hãy đi gặp lão già Rio hỏi thăm đi.” (Claire)
Hừmmm, hôm nay đã định lên kế hoạch chỉ tập trung chúi đầu vào công việc chế tạo trang bị mới. Cơ mà có vẻ như có sự thay đổi trong kế hoạch tí xíu rùi, trước tiên phải tạt qua Guild xem thử hội trưởng ổng yêu cầu làm nhiệm vụ gì mới được.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi đến Guild ngay bây giờ. Efil, em cũng cùng đến Guild với anh đi.” (Kelvin)
“Vâng ạ, em sẽ đi chuẩn bị ngay.” (Efil)
Sau khi rời khỏi “Tinh linh ca”, chúng tôi liền hướng về phía trụ sở Guild mà đi. Tiện đây nói một chút là, Melfina cùng Gerard đến canh này mới chịu thức dậy. Clotho thì dường như dậy sớm hơn một chút so với tôi, và như thường lệ, bé ấy ngồi ở trên bờ vai của Efil.
『 Oáp~oaaa....Chào buổi sáng....』(Melfina)
Có vẻ như ngay cả thần cũng không khác gì người bình thường nhỉ! Về cái chuyện ngủ nướng vào buổi sáng ấy. Melfina chỉ vừa mới tỉnh ngủ thôi, nên cô ấy vẫn còn uể oải mà ngáp dài một tiếng.
『 Đức vua. Ngài có chừa lại phần điểm tâm sáng nào không vậy? 』(Gerard)
Vừa mới ăn vào lúc nãy rồi còn đâu.
『 Không. Đã hết đồ ăn sáng rồi. 』 (Kelvin)
Chi. Chuyện đùa giỡn để sang một bên đi, những thuộc cấp bọn họ có thể đem Ma Lực chuyển đổi thành thành năng lượng, thế nên cho dù họ không có ăn đi chăng nữa thì cũng không thành vấn đề. Tôi tự hỏi không biết cảm giác của mấy người bọn họ về chuyện này như thế nào nhỉ? Cơ mà tôi đã quyết định rồi 『Dùng bữa thì phải ăn cùng với mọi người 』. Một ngày nào đó tôi nhất định phải mua một căn nhà mới được, tôi muốn tạo ra một không gian để Gerard cùng Clotho bọn họ có thể thoải mái cùng chúng tôi (Efil và main) ăn cơm với nhau mà không cần phải cố kỵ bất cứ điều gì.
“Thôi đành vậy, khi đến xưởng rèn ở Guild thì tôi sẽ nhường phần bento của Efil cho ông chú. Xin lỗi nha Efil, phiền em làm thêm một phần bento nữa.” (Kelvin)
『 Ồ, bento do chính tay Efil đích thân làm sao! Thiệt là đáng mong đợi nha! 』(Gerard)
『....Anh hãy mau chóng mạnh lên càng sớm càng tốt để có thể sớm thực thể hóa tôi, Master.』(Melfina)
Trong khi bị Melfina tạo áp lực thì, đồng thời chúng tôi cũng bình an đến được Guild. A, nếu là ủy thác liên quan tới yêu cầu chinh phạt thì tốt...