Vào ngày tổ chức kì thi tuyển sinh cho Học viện ma thuật Hoàng gia Renesia.
Khi tôi nhìn thấy bóng dáng của người ấy, trái tim tôi dường như đã ngừng đập.
Đó là bởi vì anh ấy đáng lẽ không còn tồn tại trên thế giới này.
Đồng thời, ngay lúc tôi nhìn thấy bóng dáng của anh, cái suy nghĩ anh ấy không còn tồn tại trên thế giới này cũng đã biến mất hoàn toàn.
(Thật.... tốt quá! Tốt quá ...!)
Những giọt nước mắt của tôi như muốn trào ra. Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén chúng, đến nỗi những giọt nước mắt đó làm nhèo cả tầm nhìn của tôi khiến tôi không thể nhìn thấy bóng dáng của người cuối cùng tôi cũng gặp.
(Souji-kun ... Cậu vẫn còn sống ...!)
Khi tôi còn bé, tôi đã gặp Souji-kun.
Vào lúc đó, tôi đã dành những ngày ở một vùng đất giàu sức mạnh phép thuật để được đào tạo thành người thừa kế gia tộc. Đây là một truyền thống đã có từ lâu của gia tộc tôi, trong thời gian đó tôi phải rèn luyện để nâng cao sức mạnh phép thuật của mình trước khi thực hiện nghi thức Xác định màu sắc.
Chỗ đó là ngôi làng dưới chân núi, và cũng gần nơi ở của gia tộc Bowsfield.
Tôi đến làng cùng gia đình mình. Đồng thời, những ngày rèn luyện nghiêm khắc cũng bắt đầu. Thành thật mà nói, nó vô cùng khó khăn. Trái tim tôi gần như tan vỡ. Nhưng chính Souji-kun là người đã hàn gắn nó cho tôi.
Anh ấy thường xuyên trốn khỏi nhà. Tôi biết anh ấy không có khả năng sử dụng phép thuật. Đó là lý do tại sao mà anh ấy thường rời khỏi nhà, trốn xuống ngôi làng dưới chân núi và để chơi. Chuyện xảy ra khi anh gặp tôi. Lúc đầu chúng tôi không biết gì về nhau. Anh ấy nói chuyện với tôi, người đang khóc một mình, rồi sau đó còn cùng chơi với tôi. Chỉ khi tôi ở bên cạnh Souji-kun, tôi mới được là một cô gái bình thường và tôi cảm thấy rất thoải mái. Bên cạnh đó, anh cũng tôi như một cô gái bình thường vậy. Anh khác với những đứa trẻ của những ngôi nhà khác, những người đó luôn cố gắng gia nhập gia tộc Soleil. Đó là những kẻ ở xung quanh tôi, thế nên khi được ở cùng một đứa trẻ như Souji-kun thì thật vui.
Nhưng nếu biết tên tôi, anh ấy có thể thay đổi thái độ. Nên tôi vẫn chưa cho anh ấy biết tên mình. Thật vui khi ngồi xuống xích đu và trò chuyện thân mật với nhau, và đó cũng là ngày.
"Nè, tại sao cậu lại đến ngôi làng này vậy?"
"...... Luyện tập... phép thuật"
Hồi đó tôi hơi rụt rè và không giỏi nói chuyện với người khác. Mỗi khi tôi nói chuyện, tôi luôn cảm thấy khó chịu và phải mất một khoảng thời gian để nói những gì mình muốn. Nhưng Souji-kun luôn kiên nhẫn chờ đợi.
"Thật tuyệt vời. Nhưng mình xin lỗi vì mình không thể sử dụng phép thuật."
"... Phép thuật, cậu không thể sử dụng nó hả?"
"Ưm, mình không có tài năng."
Vào thời điểm đó, Souji đã thể hiện nỗi buồn trên khuôn mặt của mình. Tôi cúi đầu và nhìn chằm chằm xuống đất, và thấy một hòn đá cuội. Trông nó cũng cô đơn như tôi vậy.
"Vì vậy, mình luôn kỹ đọc cuốn sách."
"......?"
"Um. Cuốn sách. Mình đang cố gắng học phép thuật."
"... Mình không thích sách.
Mặc dù đúng là bây giờ tôi thích đọc sách, nhưng khi còn nhỏ tôi lại rất ghét chúng. Hồi đó, tôi chỉ đọc sách khi tôi học phép thuật, đó là khoảng thời gian cực khổ đối với tôi.
"Đúng rồi, sẽ rất vui đây.”
Và rồi Souji-kun đứng bật dậy như thể nó nghĩ ra thứ gì đó.
"Chúng ta sẽ đọc cuốn sách này cùng nhau. Nó chắc chắn sẽ rất vui."
Dù lúc đầu nó chán thật, nhưng sau đó tôi cảm thấy thật vui khi đọc sách cùng Souji-kun. Đôi khi tôi mang theo những cuốn sách mà không biết mình đã thích chúng từ bao giờ.
Trong thời gian đó, kiến thức về phép thuật dần tăng lên, và tôi cũng có thể sử dụng được rất nhiều loại phép thuật. Sau đó, tôi cảm thấy thật tốt khi được cha và mẹ khen ngợi, và lúc tôi nói với Souji-kun, Souji-kun cũng rất vui.
"Tuyệt quá! Nè nè, phép thuật ấy, cho mình xem nó đi!"
Nếu tôi nghĩ về nó bây giờ thì tôi có thể đã làm một điều rất tàn nhẫn. Bởi vì tôi có thể sử dụng nhiều loại phép thuật mới và học được chúng ngay trước mặt anh ấy, người không thể sử dụng phép thuật. Nhưng vào lúc đó tôi thậm chí không nghĩ chút gì về điều đó. Tuy nhiên, Souji-kun luôn mỉm cười nhẹ nhàng mỗi khi tôi học được phép thuật mới.
Tôi rất vui khi được Souji-kun khen ngợi, vậy nên từ đó tôi đã học được rất nhiều phép thuật. Tôi muốn được Souji-kun khen ngợi thật nhiều. Cũng chính vì thế mà tôi đã vô cùng chăm chỉ luyện tập phép thuật. Ngay sau đó, người ta luôn nói rằng tôi là một thiên tài hay là một thần đồng, dù sao thì một điều như vậy vẫn ổn.
Những ngày như vậy tiếp tục trong một khoảng thời gian.
Rồi một ngày nọ, khi tôi học được một phép thuật mới, và tôi đã đến chỗ mà tôi hay gặp Souji-kun.
Nhưng ngày hôm ấy, Souji-kun không đến.
Rồi tiếp tục vào ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa.
Và tôi được cho biết là anh ấy đã bị trục xuất khỏi gia tộc Bowsfields.
Vào cái ngày mà tôi biết điều đó, tôi đã khóc cả ngày. Cha tôi nói với tôi rằng anh ấy đã chết và có lẽ do bị giết.
Lý do là bởi vì có phép thuật bóng tối.
Đó là lý do duy nhất.
Phép thuật bóng tối từ lâu đã được cho là sở hữu bởi những con quỷ mạnh mẽ. Ngoài ra, người ta còn cho biết rằng phép thuật bóng tối mạnh hơn các phép thuật khác, bao gồm cả trong phương pháp đè phép thuật, và nó bị ghét bỏ vì nó là phép thuật xâm lược, và do cả loài quỷ cũng có ma thuật bóng tối. Tuy nhiên, chỉ vì ma thuật bóng tối thì không có nghĩa là người đó xấu, có một số anh hùng được ghi danh lịch sử cũng có phép thuật bóng tối mà, Sophia Bowen chẳng hạn.
Chỉ vì màu phép thuật là màu đen mà giết anh ấy. Thật là kinh khủng khi giết Souji-kun chỉ vì cái định kiến ngu ngốc ... đấy. Nhưng tôi đã không thể làm gì nữa. Anh đã không còn ở thế giới này nữa.
Và rồi khi tôi quyết định nhập học vào Học viện phép thuật Hoàng gia Renesia.
Từ thời điểm đó, tôi vẫn tiếp tục luyện tập vô ích, tôi được người ta gọi tôi là một thiên tài hoặc một thần đồng, hay một người được thần linh yêu quý, nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Cho dù tôi ăn mặc đẹp như thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng có ý gì. Phép thuật là thứ duy nhất mà Souji-kun đã để lại cho tôi. Vậy nên tôi không muốn từ bỏ nó.
Nhưng
Tôi đã thấy anh.
Vào ngày tổ chức kì thi tuyển sinh cho Học viện ma thuật Hoàng gia Renesian.
Tôi đã được nhận một lá thư giới thiệu. Đó là lời mời tôi vào hoc tại học viện đó. Mặc dù là một bài kiểm tra đầu vào, nhưng ruốt cuộc cũng chỉ là đo lượng ma lực mỗi người, từng học sinh một phải thực hiện nó. Lúc đó, tôi thấy anh ở sảnh vào trường.
Hình bóng của Souji-kun.
Tôi đã nhìn thấy anh lần đầu tiên sau chín năm, nhưng tôi cũng có thể là tôi nhầm lẫn.
Do cái ý nghĩ anh ấy có thể chỉ là ảo giác do trái tim tôi sinh ra, nên tôi đã sử dụng sức mạnh của gia đình Soleil để có thể kiểm tra danh sách tất cả những người tham dự kỳ thi tuyển sinh. Và tôi đã tìm thấy, dù đã được đổi từ Bowsfield thành Bowen, nhưng cái tên Souji vẫn còn.
Tôi đã rất hạnh phúc. Hôm đó tôi đã khóc.
Nhưng không giống như lần trước, lần này là những giọt nước mắt của niềm vui.
Để có thể vào lớp E, học cùng lớp với anh, tôi đã phải làm rất nhiều việc, tôi muốn nhìn anh bằng mắt, tôi muốn học phép thuật cùng lớp với anh, giống như chín năm trước vậy . Tôi không muốn mất anh lần nữa. Tôi đã nghĩ rằng sẽ có thể loại bỏ khoảng cách Tầng dưới và Thành phố Mặt trời giữa hai người.
Nhưng khi tôi gặp lại anh, anh ấy dường như không nhớ chút gì về tôi. Cũng không có gì lạ, chín năm đã trôi qua rồi, hầu hết những đứa khác cũng sẽ không nhớ.
Có điều tôi muốn biết vì sao anh còn sống, cách mà anh đã sống sót, những điều anh đã làm cho đến bây giờ, tôi muốn nói nhiều điều, tôi muốn hỏi nhiều điều, nhưng tôi quyết định không nói bất cứ thứ gi.
Tôi không muốn làm anh buồn, tôi nghĩ sẽ rất đau đớn nếu như anh ấy nhớ lại quá khứ của mình.
Souji-kun vẫn không thay đổi. Các học sinh ở Tầng dưới tiếp xúc với nhau mà bất kỳ định kiến hoặc phân biệt đối xử nào. Tôi đã hạnh phúc với điều đó. Nhưng thật đáng buồn, một số học sinh thì không.
Fishburn August. Hắn ta ghét Tầng dưới. Đồng thời, hắn cũng ghét những người có phép thuật thuộc tính bóng tối. Với quá khứ của anh ấy, có lẽ anh ấy không chịu được việc bị người khác ghê tởm mất.
Tôi không thể cứ chỉ nhìn vào nó như thế này.
Đã đến lúc phải di chuyển để ngăn chặn August, cứu lấy anh ấy và Megilus.
August chuẩn bị dùng phép thuật. Xét về lượng ma lực, có lẽ hắn đang nhắm vào Megilus. Nhưng ngay lập tức nó đã bị đè bởi phép thuật của Souji-kun.
Lượng sức mạnh phép thuật của Souji-kun đã triệt tiêu hoàn toàn phép thuật của August. Sau đó, August ngạc nhiên nhìn Souji-kun với vẻ không thể tin được. Biểu hiện dần trở thành căm ghét. Chỉ khi biết quá khứ của hắn, tôi mới có thể ngăn hắn lại.
Mẹ của August đã bị giết bởi những người Tầng dưới và những người có phép thuật bóng tối. Mẹ của hắn là một người phụ nữ đã cố gắng loại bỏ khoảng cách giữa người giàu, người nghèo và cả sự phân biệt giữa Thành phố Mặt trời và Tầng dưới. Đó là một người phụ nữ tốt bụng và tôi thích cô ấy. Nhưng cô ấy đã bị giết bởi những người Tầng dưới. Đó là lý do tại sao August lại căm ghét tầng dưới như vây. Nhưng thật sai lầm khi căm ghét cả những người ở Tầng dưới không liên quan gì đén chuyện đó.
(trans: bây giờ mới hiểu vì sao ở chương 4 Ferris lại lôi mẹ August ra doạ v:)
Thế là tôi dừng August lại.
"......... Cô chỉ sự xấu hổ của Thập nhị gia tộc, người cố tình chọn vào lớp E ..."
Đó lời nói của August đã nói với tôi.
Tôi không hề cảm thấy xấu hổ.
Tôi rất vui khi có thể học phép thuật cùng với Souji-kun một lần nữa. Đó là lý do tại sao tôi học phép thuật trên lớp nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Nhưng Souji-kun thật giỏi. Phép thuật cường hoá đó thật tuyệt. Đó là một phép thuật đẹp với sự cân bằng hoàn hảo.
Anh mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Lượng ma lực hơi cao hơn tôi một chút. Không, có lẽ lượng ma lực của anh cao hơn bất kỳ ai trong Thập nhị gia tộc. Hơn nữa, kiến thức về phép thuật cũng rất sâu sắc. Trong tiết học hôm trước, tác dụng và cách sử dụng của một số loại thảo dược anh còn nêu chi tiết hơn cả giáo viên.
Tôi cũng đã rất ngạc nhiên về điều này. Đó là bởi vì các thành phần và cách sử dụng mà Souji-kun liệt kê vẫn chưa được các học giả của thủ đô hoàng gia này nghiên cứu ra, và với điều này anh thậm chí còn có thể nhận được một giải thưởng nữa ấy. Mọi người trong lớp, kể cả giáo viên đều sững sờ khi nghe lời giải thích của anh. Souji-kun nhìn vào mặt giáo viên và không biết có chuyện gì xảy ra.
"Sensei, có chuyện gì vậy ạ?"
Anh đã hỏi như thế.
Rõ ràng anh ấy đã vượt qua tôi từ bao giờ rồi.
Và ngày của trận chiến giả đã đến.
August đã chỉ định Souji-kun làm đối thủ của mình, hắn ta đang muốn trả thù. Lúc đó, tôi đã biết. August chắc chắn sẽ sử dụng Star.
"Tốt thôi, hãy bắt đầu đi. "
Souji-kun nhận lời đề nghị của August. Nó đơn giản đến nỗi August không thể tưởng tượng nổi Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại nở một nụ cười như muốn nói Souji-kun đã rơi vào bẫy.
Bên cạnh lúc tôi đang lo lắng, trận chiến giả được bắt đầu. Các học sinh xung quanh không có đăc biệt phản đối gì. Thay vào đó, một số học sinh vô trách nhiệm, khăng khăng đòi xem trận chiến giả của Souji-kun, đệ tử của Sofia Bowen.
Nếu có bất cứ chuyện gì xấu xảy ra, tôi sẽ cố gắng ngăn họ lại. Nghĩ vậy, tôi quyết định xem trận chiến giả này.
Trong trận chiến này, Souji-kun áp đảo quá mức. Lúc đầu, khi August tấn công vào anh, tim tôi như ngừng đập, nhưng anh lại không bị bất kỳ vết thương nào. Ngoài ra, anh ta chặn được phép thuật trung cấp thuộc tính thủy mà August yêu thích bằng phép thuật cấp thấp hơn, thậm chí còn là phép thuật thuộc tính hoả nữa.
Thật choáng ngợt. Phép thuật của anh ấy xứng đáng được gọi là phép thuật phi tiêu chuẩn.
Anh thậm chí còn vượt xa cả August thuộc Thập nhị gia tộc.
Nhưng tôi vẫn còn linh cảm xấu.
August cuối cùng đã sử dụng sức mạnh đó.
"Star Magic!?"
Tôi hét lên cho anh ấy biết. Nếu anh không thể nghe thấy thì ... Tôi tự hỏi liệu tôi còn có thể sống được nữa không khi Souji-kun chết lần nữa. Khi nghĩ vậy, tôi không thể không hét lên lần nữa.
"Souji-kun, chạy đi!"
Tôi hét lên, tôi cố gắng ngăn chặn August.
Nhưng, kỳ lạ thay, Souji mở miệng và nói "Không sao đâu" khi anh nhìn chằm chằm vào tôi. Nghe vậy, tôi cũng dừng lại.
"Đến đây! Pisces Liquid!"
Một ánh sáng bao trùm cả đấu trường. Rồi trong tay August, hắn một cây giáo đang tỏa sáng. Đây là một trong Thập nhị Star, những Star cao nhất, Star của chòm sao song ngư, Pisces Liquid.
"Đó là Star của cậu à?"
Mặc dù anh phải đối mặt với sức mạnh của Star, Souji-kun vẫn bình tĩnh hỏi August.
Tôi tự hỏi liệu có phải August thất vọng vì sự bình tĩnh của anh ấy không khi hắn bắt đầu cáu gắt.
"Đúng vậy, và nó không phải Star bình thường đâu. Đó là một bằng chứng của Thập nhị gia tộc, một Star thuộc Thập nhị Star."
Trong tất cả các Star, chỉ có mười hai Star đặc biệt chỉ xuất hiện hạn chế trong vài gia tộc.
Đó là Thập nhị Star, nó có sức mạnh để vượt xa những Star thông thường.
August, với một tiếng huýt sáo, phi cây thương về phía trước nhưng không buông tay ra. Ngay sau đó, một xoáy nước phóng ra từ cây thương như một mũi tên, bắn vào Souji-kun.
"Bức tường đen."
Souji-kun tạo ra một bức tường bằng phép thuật bóng tối trước mặt mình. Và Star của August va chạm vào bức tường đó. Các học sinh ở đấu trường đều rất ngạc nhiên khi anh có thể ngăn chặn đòn tấn công của Star Magic chỉ bằng phép thuật thông thường. Cùng lúc đó, nhiều học sinh cũng ngạc nhiên về Souji-kun, người vừa kích hoạt phép thuật bóng tối. Hầu hết các học sinh đều nhìn chăm chú Souji-kun .... Lòng tôi đau lên. Rõ ràng, bây giờ, ánh mắt của những học sinh đang nhìn anh khác hẳn lúc trước.
"Mày là đồ quái vật với thứ phép thuật bẩn thỉu đó, biến mất đi!"
August tích tụ một lượng lớn phép thuật. Nước được tạo ra bởi sức mạnh phép thuật xoáy quanh cây thương, tăng sức mạnh của nó đến giới hạn. Nó trở thành xoáy nước khổng lồ.
"Aguatormenta! "
Ầm! Rồi nó lại được phóng đến Souji-kun. Không biết bức tường đen của Souji-kun có thể ngăn chặn đòn tấn công này đến mức nào. Tôi chỉ biết chắp tay cầu nguyện. Làm ơn... đừng chết....
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một vụ nổ xảy ra ở trung tâm của đấu trường. Đó là ngay sau khi August tấn công Souji-kun. Mọi người ai cũng đều kinh ngạc, còn mặt đất xung quanh bị xới tung lên. Còn chỗ Souji đứng thì nổ tung như thể vừa có lượng bom lớn ném vào.
Chỗ đó được bao bọc bởi khói và tôi không thể nhìn vào bên trong. Tôi nghĩ rằng August đã chiến thắng. Nhưng vào lúc đó khói đã bị thứ gì đó chém toạt ra.
Souji-kun vẫn đứng ở đó.
Anh có một thanh kiếm đen với một lượng lớn phép thuật trên tay phải.
"Star ... Magic ...?"
Tôi nói theo bản năng.
Đó là Star Magic của Souji.
Tôi nhìn August thì thấy hắn có vẻ mặt kinh ngạc như không thể tin nổi vào mắt mình. Thanh kiếm trong tay Souji-kun chính là Star của anh ấy. Ngay lúc này, tôi cảm thấy rằng nó rõ ràng sánh ngang với Thập nhị Star... hoặc nó còn có mạnh hơn nữa.
"Mày ... ...... thanh kiếm đó là ... ...?"
"Taurus Poniatovii Brave. Đây là Star của tôi."
Souji-kun nói ra vài từ, cái tên của Star đó, tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Nhưng tôi hiểu rằng thanh kiếm đen là một sự cố gắng.
Mặc dù anh ấy vẫn còn là một sinh viên năm nhất. Mà đã có một khế ước với linh hồn những vì sao để có thể sử dụng Star. Anh sẽ không thể làm được nếu không có một sự nỗ lực lớn.
"Đồ... đồ ngu! Kẻ như mày, chỉ là một thằng nhà quê, mày thậm chí không phải là người của Thập nhị gia tộc, mà có ... Star Magic!"
Souji nở một nụ cười mệt mỏi với câu August nói “Mày thậm chí không phải là người của Thập nhị gia tộc". Trái tim tôi đau đớn điên cuồng. Anh ấy sẽ cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó của August?
"Tệ thật, nếu kết thúc như thế này thì cậu sẽ trở thành trò hề mất."
August vô cùng tức giận khi nghe thấy từ "trò hề”.
"Cái gì! Chỉ với phép thuật bóng tối, và vài phút như con quái vật mà mày đã tự kiêu rồi à!"
Khi đó August lại tích tụ sức mạnh phép thuật một lần nữa, hắn tiếp tục phóng ra Aguatormenta. Tuy nhiên, Souji-kun lại thở dài một cách nhàm chán, anh vung kiếm.
Chỉ bằng một nhát, Aguatormenta của August bị chém làm đôi rồi tan biến.
Rõ ràng cấp độ quá là chênh lệch. August không phải đối thủ của anh ấy .
Khoảnh khắc tôi đang nghĩ vậy, bỗng dưng Souji-kun biến mất.
"Tsu!"
Đó là phép thuật dịch chuyển.
Khi tôi và August nhận ra điều này, thì thanh kiếm của Souji đã cắt đứt Star của August.
Sau ngày hôm đó, cái tên Souji Bowen đã được biết đến trong toàn học viện.