「Ma đạn (Bullet Arts)――」
Tôi rút『cánh tay phải của Warthpun』được đính kèm với lưỡi lê đỏ ra, dòng năng lượng đen cuộn trào xung quanh như xoáy nước và tạo thành một viên đạn, không, một quả đạn pháo.
Viên đạn với hình dáng cân xứng từ việc kết hợp từ khả năng cứng cáp đến từ vật chất hóa và
‘lửa’ được nhồi nhét đến mức lọt ra ngoài viên đạn.
Kíp nổ là một thuật thức ma thuật nổ, một dạng cảm biến đơn giản, nói cách khác, nó sẽ nổ khi bị va đập.
「――Đạn Pháo Kích(Grenade Burst)」
Như bao quả đạn pháo với đường kính 30cm, nhưng nó vẫn bắn ra được với tốc độ của Ma đạn kỹ thông thường.
Bí mật của tốc độ này đến từ phản lực được sinh ra bởi lực đẩy đen từ mặt sau của đạn pháo.
Tôi hình dung một loại thuật thức ma thuật dạng nổ phun trào (nổ theo một hướng) cái sẽ phóng thích tất cả sau khi dồn nén như của mấy ma thuật thuộc tính kia, và về cách thức hoạt động tôi dồn nén lực nổ đen để biến thành phản lực đen vào bên trong họng súng.
Do đó, khi viên được được nhả nòng, nó để lại vệt khói đen dài trên không trung và ngắm tới mục tiêu và trúng đích.
Khoảnh khắc đầu đạn cứng cáp lọt qua phần thân của hình nộm thạch màu đỏ, nó để lộ một cái lỗ lớn, khả năng nổ được cất giấu trong 『Đạn Pháo Kích (Grenade Burst)』được giải phóng.
Tại sân tập ngoài trời thuộc Học viện hoàng gia Spada, một tiếng nổ vang được nghe thấy.
Nếu chỉ đến vậy thì cũng bình thường nhưng vụ nổ tôi tạo ra mạnh hơn cái thường thấy ở sân tập.
Vụ nổ do tôi tạo ra bằng lửa đen không chỉ thổi bay mục tiêu trước mặt mà còn với những mục tiêu xung quanh.
Ể, tôi tính sai sức nổ ư, hàà, mình xem nhẹ ma thuật nữa rồi.
Mấy tên học sinh hai bên tôi, chắc thuộc lớp Ma thuật, đang khóa 2 con mắt ấy vào tôi bằng sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận.
Hay tôi nên xin lỗi họ.
「Kurono-saaan ơi! Nó thành công đó!」
Nhưng, tiếng cổ vũ vàng ngọc truyền đến ngay lúc ấy.
「Ờ! Nó được thế đều nhờ Nell-san hết」
Tôi không nịnh bợ đâu nhưng quả thật『Đạn Pháo Kích (Grenade Burst)』được như thế này đều nhờ bạn ấy.
「Kurono-san thật sự rất rất mạnh, mình không tin bạn chỉ là một thám hiểm giả bậc 3」
Nell-san tiến tới, bộ ngực vĩ đại rung lắc tiến về phía tôi, bạn ấy trông thật năng động vì sự thành công của tôi vì ma thuật mới của tôi đã được hoàn thành.
Và nở một nụ cười e thẹn hướng về tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự thấy chột dạ, bởi hàng tấn ánh mắt thù địch ngắm đến đây.
Tôi biết chứ, tôi biết họ nghĩ gì dù họ không hé một lời.
Bởi những ba ngày này, chúng tôi, tôi cùng Nell Julius Elrod ở bên nhau, tập luyện cho nhau, nấu ăn cho nhau, idol của học viện, như là là chúng tôi là cặp đôi trai gái chỉ của riêng nhau.
Hôm nay là ngày 23 tháng Bạch kim, đã 3 ngày kể từ ngày Nell đến thăm tôi.
Và ba ngày này, Nell dành hầu hết thời gian rảnh để ở bên tôi.
Thứ nhất, Nell giúp tôi trong việc nghiên cứu và hoàn thiện ma thuật mới và thứ hai tôi hướng dẫn Nell việc bếp núc.
Nói cách khác, mối quan hệ giữa tôi với Nell chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, một mối quan hệ cho và nhận.
.
.
.
「Đúng thật ha! Nấu ăn đòi hỏi sự sáng tạo!」
「Không, đang tập thì không」
Tôi không đủ để gọi là giỏi bếp núc.
Tôi khi còn là một học sinh cao trung, tôi chỉ có thể làm những món như cơm chiên và các món đơn giản, và khi là một thám hiểm giả, tôi học được vài mánh lới nấu ăn.
「Lửa mạnh là chìa khóa cho nấu ăn ha!」
「Chỉ ra than thôi, nên đừng」
Nhưng tôi biết nấu ăn cơ bản là ra làm sao, với tài năng trên mức trung bình.
「Nấu ăn cần nhiều loại gia vị khác để mang lại hương vị cho――」
「Đừng làm bất kỳ thứ gì khác ngoài làm theo công thức có sẵn」
Thậm chí là tôi――
「Nó sẽ ngon hơn nếu cho thêm tình yêu」
「Đừng cho thêm ảo tưởng!」
「Uu……..」
――có thể chỉ thêm cho Nell về các nguyên tắc cơ bản kiêm kiến thức nấu ăn của riêng tôi.
Bây giờ tôi đang chỉ Nell cách làm một chiếc sandwich an toàn――3 ngày trôi qua từ sự chỉ dạy của tôi.
「Ùm, một chiếc bánh sandwich kẹp trứng bình thường…...tạm được, Nell-san」
「Vâng, cảm ơn bạn rất nhiều Kurono-san」
Và chúng tôi đã cùng nhau làm nên một chiếc bánh sandwich an toàn.
Trong nhà bếp ký túc xá, 2 chúng tôi trao cho nhau những lời động viên cùng niềm sẽ chia hạnh phúc.
Dù chỉ diễn ra ba ngày nhưng con đường chông gai đã được đền đáp xứng đáng.
Bắt đầu từ Nell, từ cuộc nói chuyện với bạn ấy, tôi nghĩ bạn ấy sẽ tự nhận thức được quan điểm nấu ăn của bạn ấy, nhưng nhớ tới cách bạn ấy làm đồ ăn thì thật rùng mình.
Tôi đã quen cuộc sống ở thế giới khác nơi mà ma thuật tồn tại, nhưng đoán xem, không ngờ rằng tôi lại sử dụng ma thuật để nấu ăn.
Ùm, cách nói này có hơi sai. Tạo ra lửa bằng ma thuật để nấu ăn, tạo ra nước để tắm, và đúng, khắc ma thuật thức băng lên một chiếc hộp để thay thế tủ lạnh, là điều hiển nhiên.
Vậy vấn đề ở đây là gì? Đáp án là sử dụng ma thuật trực tiếp lên các nguyên vật liệu.
Nói cách khác, nó tương tự việc sử dụng Hóa Đen lên thành phẩm. Chỉ là ai sẽ có thể ăn một cái gì đó đó là cái thứ gì.
Vấn đề là thế, Nell-san thì lại tin rằng thức ăn sẽ ngon hơn khi phù phép lên nó.
Tất nhiên, kết quả là cái thứ đống hổ lốn màu đen được nhét vào một chiếc bánh.
Không, nghiêm túc đấy, mỗi khi nhớ tới cái thứ đó tôi đều cảm thấy muốn nôn tới nơi.
「Thật đáng sợ」
「Chuyện gì vậy kurono-san? bạn đói rồi à」
Dù sao đi nữa, đó là chuyện của quá khứ.
Dù thế nào đi nữa, Nell-san giờ đây đã đạt được bước chân đầu tiên trên con đường ẩm thực, lúc này tôi chỉ có thể chờ mong sự tiến bộ của bạn ấy.
「À phải, mình ăn đây」
Tôi dường như trở thành sư phụ sẽ dõi theo con đường sự nghiệp của đứa đệ tử, nhưng tôi sẽ không nói điều đó ra.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ ăn chiếc bánh có phần bị làm mờ này.
.
.
.
Ngày tiếp theo, ngày 24 tháng Bạch kim.
Đã được bốn ngày kể từ ngày tôi ăn chiếc bánh chiếc bánh tự tay làm của Nell-san vào bữa sáng.
Và ngày mai, tôi sẽ chỉ bạn ấy cách làm thứ khác ngoài bánh sandwich, vì ăn bánh kẹp trứng hằng ngày thì thật không tốt.
Nghĩ đến thực đơn cho buổi sáng, có lẽ súp là món tiếp…...à có thể hơi nhanh. nếu cái đó mà diễn ra chắc bạn ấy sẽ dùng xương của con skeleton để dùng làm nước dùng.
Nếu thật thế, thà làm salad rau trộn cho an toàn.
Duyệt, nhất định thế, mình sẽ chi cho bạn ấy cách làm salad rau cùng với sandwich. Ùm một món ăn nhẹ để kết hợp cũng ổn.
Trong khi suy nghĩ chuyện trên trời, buổi học đã kết thúc nên tôi bèn quay lại kỳ túc xá.
Tôi tham gia khóa học về dược phẩm cơ bản, đây là khóa thường được cái thám hiểm gia theo học, nhưng vì tôi không có bạn trong khoa thám hiểm nên tôi thường rời khỏi lớp một mình.
Tuy nhiên, tên và mặt đã trở nên nổi tiếng bởi sự cố trong căn tin học viện nên đà rằng nhiều ánh mắt tò mò nhìn vào lưng tôi.
Và trong số những con mắt đang nhìn chằm chằm ấy có những cái mang vẻ khinh bỉ, ngắn gọn là ánh mắt chết chóc.
Nhưng tất nhiên tôi không phản pháo bọn họ 「Liếc cái mẹ gì!!!」, tôi không muốn nhận thêm sự kì thị, tất nhiên tôi cũng không có ý nghĩ hẹp hòi và tư tưởng của một tên đầu gấu.
Và chuyện đó thì là chuyện đó, còn giờ tôi đang đi bộ một mình nhưng tôi có kế hoạch gặp một người sau giờ học nên tôi không cảm thấy một mình.
Tất nhiên, người tôi định gặp là Nell-san.
Bữa trưa tôi hướng dẫn bạn ấy nấu ăn và sau giờ tan học bạn ấy hướng dẫn lại cho tôi về ma thuật.
Não tôi không thể dịch được các từ ngữ ma thuật nên sẽ là bất khả thi để tôi có thể học Ma thuật hiện đại, nên đến lúc này thật biết ơn Thần giao cách cảm, giờ tôi đã có thể đọc hiểu được ngôn ngữ ma thuật.
Từ đây tôi biết rằng cách bạn ấy hướng dẫn tôi thấy rất được hoan nghênh.
Về phần người có kiến thức bậc nhất về Ma thuật hiện đại, tôi nghĩ đó hiển nhiên là Fiona, nhưng vì cô ấy có tài năng ấy nên tôi không thể học được từ cô ấy.
Ai có thể hiểu được từ những từ tượng thanh mà cô ấy mô tả ấy nghĩa là gì.
Lily cũng có thể sử dụng ma thuật tương tự như ma thuật hiện đại, đó là nói về kết quả nhưng vì ma thuật của em ấy là ma thuật cố hữu nên thuật thức ma thuật mà em ấy sử dụng khác hoàn toàn với hệ thống ma thuật hiện giờ.
Ma thuật cố hữu là năng lực bẩm sinh của mỗi chủng tộc nên không ai có thể học được những ma thuật đó từ họ.
Đó là vì một con người không thể chỉ một con cá cách đi 2 chân, nên vấn đề ở đây là căn cơ của nó.
Nell-san không thuộc tộc người nhưng bạn ấy vẫn sử dụng được Ma thuật hiện đại. nhưng dù vậy bạn ấy vẫn có những khoảng bị vấp nên bạn ấy vẫn đang trong tiến trình học hỏi thêm.
Nói ngắn gọn, bạn ấy hiểu cảm giác của một người ‘không có tài’ không như Fiona.
Do đó, chỉ với ba ngày tôi đã hiểu hơn được về Ma thuật hiện đại.
Tuy nhiên, năng lượng ma thuật trong tôi không mang sắc thái bình thường nên dù cố gắng thế nào cũng không thể kích hoạt Ma thuật hiện đại ở dạng nguyên bản.
Nếu ma thuật có thể được kích hoạt chỉ với lý thuyết ma thuật thì cũng tức là Simon là một Master Element đúng nghĩa chứ không là Nhà Giả Kim như bây giờ.
Dù thế nào thì, tôi không thể lãng phí dung lượng não của tôi, nên đống lý thuyết đó sẽ không chảy vào đầu tôi đâu.
Tiện đây nhắc luôn, tôi vẫn còn nhiều khúc mắt không thể lý giải với thuật thức của ma thuật hiện đại, nhưng cứ kệ, chỉ cần nó giúp tôi hoàn thiện ma thuật đen là đủ.
Ít nhất gần đây tôi đã học được『Vĩnh Cửu (Eternity)』vì vậy học tập ma thuật cũng khá khả quan.
Và hôm nay tôi nên đòi hỏi bạn ấy chỉ mình gì đây, rồi đâm chiu mãi cho tới khi,
「Chào bạn, Kurono-san」
Một giọng nói gọi tôi lại từ đằng sau.
Nếu chỉ xét trên ngữ pháp câu từ thì đây chắc là Nell-san, nhưng tôi nhớ chất giọng của em ấy những ngày ở cùng nên tôi không thể nghe nhầm.
Đây là một câu chuyện dài thế nên giọng nói này đến từ người con gái khác.
Mà trừ Nell-san, không ai tôi quen biết trong học viện này gọi tôi bằng tên.
Nên là――chỉ cần quay người để biết.
「À, Erina-san, xin chào」
Như tôi nghĩ, chỉ cần quay người là biết người đó là ai.
Người đứng đó là nhân viên tiếp tân đáng tin cậy của Hội thám hiểm giả Spada, Chi nhánh học viện, Erina-san.
「Ùm hửm, bạn thật sự là học viên tại học viện thiệt à Kurono-san」
Đúng vậy Erina, một bóng hồng đến từng góc cạnh, khi cô cười nhẹ, không một người mẫu nào trên trang bìa người mẫu có thể sánh bằng.
Bất chợt tôi tự hỏi, Spada có tạp chí người mẫu nào không.
Dù sao đi nữa, cô ấy hiện đang bận một chiếc áo bồng ngắn, mái tóc được tạo dáng hợp lý và trang phục giản dị, nên càng tô đậm thêm nét nóng bỏng ở cô. [note23798] [note23799]
A, chiếc áo khoác bồng bềnh, kiểu tóc ấy, dáng điệu ấy, cô ấy trông hệt như Jojo đang chuẩn bị tẩn ai đó. [note23800]
Ừ hử, thật khác biệt, khi một người thay đổi phong cách thời trang, thật khó để nhận ra được đó là cùng một người――à không, hơn thế nữa,
「Vâng, tôi mới hết giờ học」
Đây là bên trong học viện, và nó giáng xuống tôi một đòn rất mạnh, bởi chỉ mình tôi ở cái xó này là mặc đồng phục.
Thực tế là tôi muốn khoác lên mình 『Cái ôm của Ác quỷ (Trường Bào Diablo)』cơ, nhưng nó nhìn thật kỳ cục khi mặc một tấm áo khoác da giữa trời hè nóng bức.
Nên đằng rằng tôi phải dùng đồng phục trường.
Ừ thì, tôi lỡ mua cái này rồi, vì vậy tôi sẽ xài cho tới khi nó mục rách
「Đúng lúc ha, tôi cũng tan học rồi, chúng ta nói về Kurono-san được không?」
Nụ cười của cô ấy dường như chứa đựng cảm xúc gấp 3 lần nụ cười kinh doanh khi ở công hội hay có lẽ mình tưởng nhầm.
「Ừ thì được. Nhưng tôi cần đi gặp một người nên tôi không thể ở lâu được」
「Cũng được」
Và vì vậy, tôi cùng Erina-san tán gẫu trên hành lang, rồi sau Công chúa Avalon thì đến nàng lễ tân xinh đẹp này……..
À tia nhìn từ đám đực kia lại đâm sau gáy tôi…...