「Gì, vẫn còn tân à. Thôi được, để anh đây dẫn đến một shop hàng tốt cho」
「Thật, thật vậy ư, senpai!?」
「Có gì đâu, một thám hiểm giả không biết khi nào sẽ chết, chú nên gạt hết sự hối tiếc trước khi quá muộn」
「Aza~su」
Khi tôi trở về ký túc xá, và một cách tình cờ, tôi nghe được một đoạn hội thoại giữa đàn anh và đàn em.
「Tân…...để không còn hối tiếc, à…...」
Tôi ném bản thân mình lên giường và suy ngẫm.
Thành thật mà nói, là một nam sinh trung học 17 tuổi, tôi có một đời sống tình dục bình thường.
Và, tôi không bị bất lực sau khi vượt qua nơi luyện ngục đó. Chỉ là, tôi sẽ ra sao nếu tôi hoàn toàn bị tẩy não.
Vào lúc ấy, sau khi thoát khỏi cái nơi thao diễn, định mệnh đã đưa tôi đến bên Lily, và ấy cũng biết, đây không phải người sẽ tự hài lòng chỉ với chút chuyện đã qua đó, chỉ vậy thôi.
Bởi hồi trước, đây không phải loại người cơ trí, đây là một học sinh bình thường và mỗi ngày cũng đều làm những điều bình thường…...vâng, làm việc đó mỗi ngày là bình thường đúng rồi phải không?
Nhân tiện, lý do mà đây phải tiết chế việc đó cho đến tận bây giờ có thể nó có liên quan đến việc thao túng năng lượng ma thuật trong cơ thể đây.
Thật sự thì, những người theo trường phái pháp sư thường hay tự kiềm chế được. Đó không phải vì họ giỏi việc đó, mà là thao túng nó thật sự rất là dễ.
Có thể xem rằng, nhờ việc vận chuyển dòng chảy năng lượng mà ham muốn của bản thân cũng có thể vận chuyển theo.
Sinh lực, năng lượng cần thiết để duy trì sự sống, trên thực tế nó được sinh ra từ năng lượng ma thuật, nên có thể nói, nếu có thể thao túng dòng chảy đến một mức nhất định nó sẽ ảnh hưởng được ham muốn của cơ thể.
Hay đúng hơn, Fiona không giỏi trong khoảng kiểm soát dòng chảy ma thuật nên sự thèm ăn của cô ấy…...không, đã trở thành bản chất và là lý do để cô ấy tồn tại, vì vậy cô ấy không thể từ bỏ được cái nghiệt ấy.
Nhưng, vấn đề ở đây không phải sự thèm ăn, mà là dục vọng.
Tôi chắc chắn nó vẫn còn trong tầm kiểm soát, cho nên nếu tôi biết giữ mình, tôi chắc chắn có thể làm được.
Nhưng, tôi không có ý định để làm điều đó.
Trước tiên, nhờ ở cùng với Lily mà tôi đã được chữa khỏi hoàn toàn nên những việc không đứng đắn đã không còn cần thiết.
Nhưng khi Fiona gia nhập với chúng tôi hồi ở sự kiện Trận chiến tại Alsace, tôi đã sống trong một môi trường mà tôi buộc phải tự nhận thức rằng tôi đang đối diện với con mắt của phụ nữ.
Nhưng, lúc này đây, Lily Fiona, và Simon cũng không còn ở đây.
Nên nếu tôi muốn đi có lẽ tôi sẽ ghé qua ‘shop hàng tốt’ mà vị anh chị kia đang nói đến.
Những nơi giải trí về đêm dành cho những việc trần tục có thể nó khá lớn nếu ở trong một thành phố lớn như Spada. Có thể sẽ chỉ có một chủng tộc, hay nhiều chủng tộc, những chỗ ấy có lẽ cũng sẽ đáp ứng ‘mong muốn’ của khách hàng.
「Không, nhất định không…...」
Có phải tôi chỉ đang tự lãng mạn khi muốn trao lần đầu cho người tôi yêu. Hay tôi chỉ đang tự huyễn hoặc để gìn giữ trinh tiết.
Dù thế nào, có thể tôi cũng quá phiến diện để quyết định mướn một cô em bằng tiền, nhưng khi đi tới quyết định ấy, tôi đã không còn háo hức và để chuyện đó trôi đi.
Nhưng có lẽ còn đáng lo hơn, vì hai hình bóng Lily và Fiona đều hiện lên trong đầu tôi để nhắc tôi nên cân nhắc lại.
Họ thậm chí không phải là người tôi yêu nên có lẽ tôi hơi quá tự phụ, nhưng tôi tin rằng mối quan hệ mà tôi phát triển nên này giúp đã tôi với họ tin cậy lẫn nhau, nên mối quan hệ của chúng tôi cao hơn mức bạn bè bình thường.
Với mức vun đắp đó. tôi tin rằng tình cảm mà tôi dành cho họ ngay cả người ngoài cũng sẽ nói chúng tôi là một gia đình.
Em gái tôi là Lily, và Fiona thì…...đương nhiên không thể làm chị, nên chắc cũng em gái. Bởi chị tôi không ai khác ngoài Kurono Mana.
Hai người họ thường nhiều lần làm đầu tôi thấy choáng váng, nhưng như thế vẫn chấp nhận được, vì chị tôi cũng làm những hành động tương tự.
Nhưng dù thế, dù gia đình đó có sống cùng, họ cũng sẽ làm việc đó phải không? Thật đấy tôi đã từng làm rồi và tôi có thể tuyên bố không một nam sinh nào sẽ không làm việc đó.
Nên nếu bây giờ, chỉ bây giờ thôi, tôi sẽ tạm dừng lối sống tiết chế của mình, nhất định sẽ không vấn đề gì đâu.
「Không được, bình tĩnh, tôi ơi, hãy thật bình tĩnh」
Suy nghĩ bất cẩn của tôi dường như biết tự bẻ lái sang một hướng nguy hiểm.
Nếu tôi thực sự làm điều đó, cuộc sống như một con người trong tôi sẽ kết thúc, chắc chắn không thể khác.
Chẳng hạn, nếu tôi ghé qua làm việc đó ngay lúc này, rồi Lily bất thình lình ló mặt xuất hiện thì sẽ thế nào?
「Cái thính này thật~ có mùiー」
Và em ấy từng nói, trái tim tôi sẽ tan nát bởi sự ghê tởm. Vậy ‘cái đó’ của tôi sẽ bị tan nát để, không đứng dậy được nữa.
「Ừm phải, dừng lại ngay! Tốt hơn mình nên đi luyện『Cường hóa sức mạnh』」
Kết lại, để quên đi lối suy nghĩ không đứng đắn, tôi lao mình vào việc luyện tập ma thuật.
.
.
.
「......shujin-sama」
Tôi nghe một giọng nói phát ra từ trong đầu, khi đang nghỉ lấy sức.
「Goshujin-sama」
「Ai―Ai…...」
Tôi mở tôi đôi mắt khi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, và đó là,
「Ai?」
Một cô hầu.
Để việc cô ấy có mái tóc đen qua, điểm nhấn là khuôn mặt bên phải bị phần tóc che, và bên trái là những quầng thâm sặc sỡ và hốc hác.
Cô ấy đội một cái băng rôn trắng trên đầu và một bộ cánh maid theo phong cách Victoria.
Với kiểu tóc biết tạo cảm giác rùng mình nhưng đi kèm với gương mặt trẻ thơ, cô gái nhỏ nhắn ấy đang nằm trong lòng tôi, trên chiếc giường trong phòng tôi, khi tôi chợt choàng tỉnh.
「Người không nhớ thiếp?」
Không, sao tôi nhớ cô là ai.
Tôi không nhớ đã thuê một người giúp việc như cô.
Và tôi cũng không nhớ tôi lại có thể bắt ép phục vụ từ một cô gái chưa chồng chỉ vì tôi đang lạc lõng.
Hay có lẽ, việc để một cô nhóc như này làm việc là hợp pháp? Maa đây là thế giới khác nên có lẽ cũng hợp pháp.
「fufu, xin hãy gọi thiếp thân là Hitsugi, Goshujin-sama」
Hitsugi? Cái tên đó không phải hơi dị thường với một cô nhóc trẻ sao?
Không, Hitsugi hay Kanoke cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cô gái nhỏ bí ẩn này là ai.
Nhưng, trước khi tôi có thể cất lời, Hitsugi đã đi trước một bước.
「Goshujin-sama, Hitsugi sẽ phục vụ người nên――」
Yosh, nhóc ấy chui xuống khỏi người tôi.
Nhưng đột nhiên đôi tay trắng mịn nhóc ấy bung tới háng tôi, và,
「――xin hãy thư thả nhé?」
Trước mặt tôi là một nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
「ừng――」
「ừn?」
「Dừngggg lạạạiiii」
.
.
.
「aAAA!?」
Tôi kịp thời thoát khỏi cơn mụ mị.
Đây là căn phòng của tôi, không có bất cứ thứ gì xáo trộn ở đây, nhưng mấy hồi là mơ, và còn đây là thực.
Nhưng có gì đó,
「Cái quái gì thế!?」
Tôi thốt lên ngay khi tỉnh dậy.
Có lẽ cũng đúng khi tỉnh dậy, xung quanh tôi là những xúc tu màu đen đang quấn lấy tôi.
Và dạng thể của đống xúc tu này, có phần giống với『Mỏ Neo BóngーTay mỏ neo』mà tôi thường dùng, là thứ được chiết xuất từ găng tay nguyền rủa 『Lời Nguyền Tóc Đen「Quan Tài」』
Nhưng, vì lý do gì đó mà đám tay đó của tôi đang ôm lấy háng tôi và quằn quại không ngừng.
Lúc này, tôi mới nhận ra cái cảm giác cực tệ bạc đang giáng vào ngóc ngách tôi, tôi mới hiểu ra mọi thứ.
Đúng, tôi đã hiểu, tôi hiểu cái cơn ác mộng ấy, cái đứa nhóc hầu gái tên Hitsugi ấy chính là,
「Côôôôôôôôôôô!!」
Gào lên trong cơn điên tiết như con Wrath-pun, tôi sử dụng nhuộm đen bằng sức bình sinh.
Tôi truyền nhiễm dòng năng lượng đen đúa của mình vào thứ bao tay đáng nguyền rủa ấy, trong cơn bùng phát.
「Hii- Goshujin-sama~nhiềuu quaá~」
Đám thứ từ rên la vọng vào đầu tôi, như nhổ nước bọt vào tôi.
Giây lát sau, quyền kiểm soát đám xúc tu quay trở lại. Và tôi cũng dừng phản kháng.
Tôi đã làm chủ lại được cơ thể của mình, tôi tháo chiếc găng trên tay phải và tay trái của mình và mặt đối mặt với chúng.
「Mình nên nghiêm túc trừng phạt」
「Sonaa~Goshujin-sama」
Giọng nói ấy vẫn tiếp vọng vào đầu tôi, nhưng lần này kèm thêm hình ảnh một bé hầu gái Hitsugi-chan đang khóc van xin tôi.
Cô ta chính là chủ mưu.
「Anh hứa anh sẽ chăm sóc nhóc một cách nghiêm túc để nhóc không ích kỷ làm bậy. Sám hối đi」
「Hiiiiii~」
Và thế, tôi lên kế hoạch chăm sóc đứa nhóc hầu gái tóc đen, tôi cũng nhất quyết bảo vệ cuộc sống tiết chế của tôi.