Vào lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu cho buổi trưa, Kurono, đang trong tâm trạng hứng khởi, trở lại cùng với món trang bị vừa mới có.
Cảm giác thoải mái khi khoác trên mình chiếc [Trường bào Diablo] với hình dáng của một chiếc áo Coat đen*. vẫn đang dõi theo sau. (* - Coat - cái áo mà Gobuta mặc)
Thay vì sẽ có cảm giác bức bối khi đang đi, nó cho cảm giác ôm sát người, giúp cảm giác cơ thể người mặc nhẹ hơn, Kurono, bất giác, nhoẻn miệng cười vì cảm giác như được hợp nhất. [note13686]
Nhưng, cảnh tượng một gã đàn ông nhếch mép cười với gương mặt đáng sợ và mặc một chiếc áo khoác đen bằng da và đứng dưới bầu trời quang đãng cuối hè, có thể cho ra một cảm xúc khá đáng ngờ.
Mà việc là Kurono không nhận thấy những cô cậu học viên đang tránh đường cậu.
“a,ano, Kurono-san!”
Nhưng xem ra, một ai đó tiến tới bắt chuyện với một gã đàn ông đầy mùi khả nghi, như Kurono.
Đây là người đầu tiên gọi cậu là [Kurono-san], một cô nàng phù thủy trong buổi náo động tại căn tin của học viện hay trong cửa tiệm kia, nhưng cả hai dường như có một mối liên kết gì đó để họ nhận ra nhau chỉ bằng giọng nói.
Vậy nên, cậu đột nhiên hiểu không phải nàng ấy đang gọi cậu theo kiểu ‘A thật sự là cậu ấy’, và lúc mà cậu quay lại, cậu cũng nhận được câu trả lời.
“A, Nell-san phải không?”
Đứng tại đó, một mái tóc đen, một đôi ngươi xanh, một đôi cánh trắng nô đùa từ tấm lưng trắng thuần túy, một nàng công chúa đến từ Avalon.
“Lâu rồi không gặp”
“Aa, vâng, lâu rồi không gặp”
Cậu không thấy được mặt của Nell, khi cô ấy trông như muốn sắp ngã, như lần ở căn tin hồi tháng trước.
Mặc dù là cùng là học viên cùng một học viện, nhưng nếu họ không thuộc cùng khóa học, họ sẽ ít có thể gặp được nhau như lần này, và hai người họ thì lại đang thực hiện nhiệm vụ của một thám hiểm giả, nên họ không gặp nhau trong một tháng là điều bình thường.
Dù vậy, Kurono thật sự rất vui vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
“Ano, mình, mình xin lỗi bạn, Kurono-san”
“Ha~, sao thế!?”
Kurono chỉ có thể đưa ra một câu hỏi và dấu chấm hỏi trên đầu cậu vì lời xin lỗi ấy của cô.
“Là, eto…...hiểu lầm ở căn tin, những tin đồn lặng mạ Kurono-san, nên, um, mình thật sự xin lỗi”
“À”
‘À phải, đúng thật có những chuyện như thế’, mặc dù không đến mức được cho quên, không, cậu đang kỳ vọng Eddie sẽ chăm chỉ làm cải thiện tin đồn, và do đó cậu không còn coi trọng đến nó.
Tuy nhiên, trước tin đồn về [một gã đàn ông xúc tu tấn công công chúa Avalon giữa ban ngày ban mặt], Kurono rất để mắt đến lý do xui rủi của thể loại sự kiện ấy hay lỗi của bọn người đó, nhưng cậu không hề để tâm tới nguồn gốc của mọi sự, Nell.
“À không, có lẽ không phải nếu xem nó không có gì, với lại Nell-san không cần xin lỗi vì chuyện này đâu”
“Ugh, nhưng”
Thấy được khuôn mặt thật sự muốn hối lỗi của Nell, dẫn tới cậu cảm thấy cậu mới là kẻ xấu ở đây, dù tình thế ra sao.
Và lúc này, Kurono mới nhận ra, những học viên xung quanh đang liếc nhìn cậu đầy thâm ý.
“Tôi không bị tổn thất lớn gì đâu, với lại chuyện đó cũng một tháng rồi. Quan trọng hơn, tin nổi nhất bây giờ là [Wing Road] bắt được tên chủ buôn nô lệ ác độc đó, mấy người đó chắc cũng quên mất tôi rồi.”
Đúng vậy, trừ một tin giật gân về việc công chúa Nell bị đối xử thô bạo, những học viên đó có thể đã quên mất Kurono.
“À đúng rồi, tin này liên quan một phần nhiệm vụ tôi thực hiện, thành thật cảm ơn, Nell-san”
“E, Aa, biết mình biết? A, nhiệm vụ Kurono-san nhận là……”
Kurono thở ra nhẹ nhõm khi cậu thay đổi chủ đề thành công.
Ngược lại, với Nell, với chỉ vài từ [liên quan một phần], cô nhanh chóng suy luận, khiến cậu bị khựng.
“Chinh phục băng cướp Fauren?”
“Aa, phải, làm không hợp thức thôi, dòng đời xô đẩy thôi”
“Um, được không, bạn có thể kể chi tiết cho mình không”
Lần này cậu chỉ đi một mình, không như cuộc chiến Alsace, và nội dung của câu chuyện cũng không đả kích cậu.
Việc băng cướp tử trận khi gặp Kurono, việc những cô gái được Lily cứu từ thể xác đến tinh thần, không việc gì cậu ngại kể, thay vào đó, cậu còn thấy tự hào với bản thân hơn.
Và vì, kết quả đó không chỉ mình Kurono, mà còn cùng với các thành viên [Element Master] tạo nên, cậu không việc gì tự tâng bốc bản thân, cậu chỉ nói sự thật với một tâm trạng nửa vời.
Tuy nhiên, cậu không tiết lộ sự thật về ký ức của những cô gái được giải cứu khỏi tòa dinh thự, cậu lảng tránh việc đó vì cậu không muốn làm cô ấy lo lắng.
“――Maa, người đã cứu học viên trường chúng ta thật sự là Kurono-san!”
Kurono chỉ đụng độ với những tên vệ sĩ, vì vậy người cứu họ là nhóm con gái Lily Fiona.
Tuy nhiên, chi tiết nhỏ đó, có thể Nell đã quên.
“Àa, chính thế”
Kurono bất ngờ khẳng định.
“Ahh, tuyệt quá, mình lo lắng cho những bạn nữ đó lắm”
Tất nhiên, Nell sẽ không làm những hành động trái ngược với hình tượng thiên thần của cô, ít nhất với nhiệm vụ giải cứu những bạn học nữ.
Tuy nhiên, dù cho họ đã hạ được kẻ đằng chuôi, những cô gái vẫn còn nằm trong tay lũ cướp và họ cũng không có ở dinh thự tại Spada.
Thế nên, mong muốn đi giải cứu các cô gái của một thành viên trong Wing Road, cô Nell, đã không thực hiện được.
Dù vậy, với việc danh tiếng được tăng lên, họ chắc chắn cứu được các cô gái xinh đẹp từ dinh thự đó, gồm cả, cô con gái của một quý tộc Fauren.
“Mình cảm ơn bạn rất nhiều! Aa, ổn không nếu, mình mời bạn ăn trưa? Dù không nhiều nhặn gì để cảm ơn――và, mình cũng muốn giới thiệu Kurono-san với Oni-sama”
“Ah, không, cái đó……”
Một mối lo khác chạy qua ngực Kurono.
Cậu không biết Nell có biết việc đó không, nhưng cậu chắc chắn biết hoàng tử Nero của Avalon và công chúa Charlotte của Spada, đang nuôi ý định giết cậu.
Cậu sẽ không bị lung lay ngay cả khi gặp mặt họ trực tiếp, nhưng trở thành bạn khi đang có mâu thuẫn là điều không thể.
Vốn bản thân Kurono không tự tin trong việc chủ động làm sáng tỏ, và phía bên kia cũng không muốn một tình bạn với cậu.
Ấn tượng đầu tiên giữa họ có thể xem là tệ hại đến mức không thể hoàn trả được, nên đương nhiên Kurono cũng không muốn gặp họ.
Và mức ấn tượng không ở dạng cảm thấy khó xử khi đánh nhau với đứa bạn cùng lớp, bởi lẽ bên đó khác với bên hoàng tộc ở đây, chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hai bên gặp mặt.
Hơn nữa, với trường hợp xấu nhất, nếu Kurono gặp phải bất trắc gì, Lily và Fiona tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đây không phải do Kurono tự phụ, vì trong sự cố ở căn tin, hai người họ nói họ bị đau bụng và còn tỏa ra địch ý. Đây đều do kinh nghiệm sống của cậu.
Nếu hai cô nàng đó bị chọc tức, sau đó có thể có một bộ các tinh tú và thái dương rơi vào ký túc xá riêng của các Học Viên Khoa Ưu Tú.
“Thật xin lỗi, hôm nay tôi có việc bận”
Cậu lập tức từ chối lời mời của cô. Kurono là một người đàn ông khôn ngoan nên cậu biết cách tránh xa những mối nguy hiểm.
Hơn nữa, việc bận ở đây không hẳn chỉ để nói suông.
“Oh, vậy à, thật đáng tiếc”
Cho dù Nell đang có khuôn mặt chán nản tới mức nào, Kurono quyết cũng không thay đổi.
“À thì, xin phép”
Kurono dự cảm được một điều không may sắp xảy đến, nên cậu vội vàng kết thúc câu chuyện.
Cậu đôi khi quên mất những mối nguy cơ tới từ một người bạn thân của cậu, một người có quan hệ mật thiết với hoàng tộc Wilhart. Và giờ đây, cậu nhận ra cậu sẽ gặp nguy hiểm nếu cậu nói gì đó không đúng đắn với người mặt đây.
Một người Nhật không địa vị xã hội như Kurono và cậu cũng không có bất kỳ phương pháp đối phó với những vấn đề không có lý lo xác đáng để nảy sinh. Có thể ví nó như cậu sẽ thấy sợ khi tiến vào một bãi mìn.
Và nếu thật thế, cậu hẳn sẽ thấy nhẹ nhõm khi có thể tránh được những quả mìn.
“Aa, eto, nhưng…...thôi được, vậy khi khác nha, Kurono-san”
Trước vẻ mặt đang buồn của Nell, Kurono cảm thấy tóc cậu đang bị kéo giật ra sau, nhưng cậu vẫn bước về trước, cậu không được phép ngoảnh đầu lại.
.
.
.
Hôm nay là ngày Simon đến thăm Xưởng Rèn Stratos.
Mặc dù,
“Chú ơi, cháu quay lại ngay sau khi bắn thử đây”
Cậu liền rời khỏi cửa hàng.
Cùng với 2 cái ống dài, súng trường trên lưng cậu, Simon bật cửa và phóng đi.
“Được, nhớ cẩn thận”
Vị thợ rèn Regin Stratos ra cửa để tiễn Simon, khi cậu đang cao hứng như một đứa trẻ, và vị thợ rèn ấy cũng rất tươi cười.
Và nụ của ông càng rộng thêm khi ông nghĩ Simon sẽ đến sân tập của Học viện để thử với ‘cộng sự mới’.
Trước cảm xúc ấm áp giữa một người chú và một người cháu, Regin mang theo những cảm xúc vào lại nơi làm việc, nhưng trước đó.
“Xin cho hỏi, Ngài Regin――uh-oh. ông ở ngoài, may thật”
Cánh cửa lại mở, một chất giọng kính trọng, một bóng người to dần lên.
“oh, Chủ tịch Mordred, một người như ông lại đến xưởng rèn của tôi thì”
Chủ nhân của giọng nói đó, là một bộ xương khoác trên mình một phục trang màu đen và những đồ trang sức bằng vàng, và lúc ông chú Regin nhìn thấy người bước vào, Vein Wortz Mordred, giọng nói của ông trở nên dễ dãi hơn.
Chủ tịch tại nhiệm Công ty vũ khí Mordred lớn nhất Spada là một người rất có tiếng nói, và trong giới rèn đúc không ai không biết đến tên ông.
Tuy nhiên, trước biểu hiện không mấy ngạc nhiên của Regin, có thể thấy hai người thường hay qua lại.
Mặc khác, chủ tịch Mordred vừa xong hoàn thành giới thiệu liền ngồi lên chiếc ghế mà Simon vừa nhấc cái mông nhỏ của cậu lên. Đây là bản tính kiêu ngạo của một người làm lớn.
“Tôi có mang theo vé mời đây, năm nay thế nào, Quý Ngài Regin”
Mordred đặt chiếc vé lên quầy cùng bàn tay xương xẩu của anh.
“À, đến lúc rồi à?”
Đằng sau cặp kính tròn dày, đôi mắt ông nheo lại.
Tầm nhìn của ông đặt trên tấm vé để trên quầy, và lần theo dòng chữ được viết trên tấm vé: [Đại Hội Kiếm Thuật - Lễ Hội Nguyền Rủa].
“Đúng thật vậy, năm nay tôi sẽ đi dự”
Theo sau những lời đó, đốm sáng trong đôi mắt anh lay động.
“Oh, khi không nghe được câu này, Năm sau tôi nên tiếp tục mời ông”
“Đúng thật, ông đoán đúng, con người dễ thay đổi mà. Ngọn lửa bên trong muốn bùng lên, khi chỉ sau khi nhìn thấy cậu nhóc trẻ tuổi với tương lai sáng lạng gần cạnh tôi đây,”
Regin không ngần ngại và vui vẻ nhìn vào đôi hốc mắt Mordred.
Đôi mắt của ông rất sắc sảo, không thể hiện phần khoan nhượng trước bộ dạng kinh khủng từ một bộ xương khô.
“Oh, thật đáng mong đợi! Tôi có nên trông chờ một kỳ tích xuất hiện nữa không, Ngài Regin đây, ngài sẽ ‘lần nữa’ rèn nên những món Vũ Khí Nguyền Rủa?”
“Cũng khá lâu rồi, mà thôi, tôi có thể lấy lại được phong độ”
“Không, hơn cả đủ ấy chứ. Mà nè, ‘cậu nhóc trẻ tuổi với tương lai sáng lạng’ ông nói là ai vậy?”
Regin đẩy gọng kính màu đen lên bằng ngón trỏ và nói về đứa cháu trai với vẻ tự hào mà ông tự nhận định.
“Tôi có nghĩa vụ bảo mật, nên không nói tên được. nhưng *kuku*, đứa nhóc đó thật tuyệt. Đứa nhóc đó đang có ý muốn ‘tạo ra’ nhiều cái chết hơn so với tôi. Nhân tiện, Chủ tịch Mordred, ông biết một vũ khí tên là ‘súng’ không?”