“Vâng Kurono-san, cẩn thận”
Fiona nhìn tấm lưng Kurono khuất đi như một cơn gió, cho đến khi cô không còn thấy cậu, và sau đó,
“Fuh, khi không ta lại dối gạt ngươi”
Cô thở một hơi dài trằn trọc cùng lúc mồ hôi nổi lấm tấm trên mặt cô.
Cô trở về nét mặt không cảm xúc thường thấy khi vừa mới trải qua khúc cao trào nhất của đêm nay, và mở cánh cửa đôi nằm sâu trước lối vào đằng sau cô.
*Creak*, cánh cửa mở tạo nên vài âm thanh ọp ẹp. Lối vào được trải rộng đây là một sảnh chính để khách khứa đến thăm.
Phía trước là một cầu thang dẫn đến tầng hai, bên trái và bên phải là hai hành lang dài. Cấu trúc tòa dinh thự này có thể xem là chính thống.
Fiona tiến vào sảnh, cô không hề có một sự bồn chồn nào trước căn dinh thự kiểu tây này, ngược lại, cô chỉ tập trung hướng tới bóng dáng một người đang quằn quại chổ trung tâm sảnh bằng đôi mắt hoàng kim mà lạnh nhạt.
“Mpphh, Nnnnnhhhhhh~~~~!!”
Những tiếng kêu không thành lời truyền tới tai Fiona.
Cô không biết cái bóng dáng đó đang muốn nói gì, nhưng những gì mà người đó đang cố nói là một thứ có thể dễ đoán biết, vì tình hình hiện tại tại nơi này.
Họ là những tên cướp với những sợi dây thừng buộc quanh người và chiếc miệng của họ thì đang bị bịt. Và những lời lẽ xuất phát từ miệng họ có thể là van xin cho mạng sống của họ, hoặc những lời lẽ nguyền rủa.
“Ở đây xong luôn rồi, còn Kurono?”
Trong số những tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển, một giọng nói ngọt ngào cất lên.
Tất nhiên người sở hữu giọng nói đó là Lily, nhưng lúc này cô hiện đang ở dạng thiếu nhi.
Nhưng do cách ăn nói của cô, cũng hiểu rằng cái tôi của cô vẫn đang ở trạng thái trưởng thành.
“Như kế hoạch”
Những lời này của Fiona là để đáp lại câu mà Lily hỏi, vẻ tự cao có phần lẫn trong đó, như muốn nói cô đã hoàn thành việc này một cách hoàn hảo.
“Có lẽ do cô nên mới được, mà thật tốt khi không lở miệng, mà lo lắng thừa rồi”
“Lily-san cô đang muốn nói gì, với trình giao tiếp thông minh của tôi, Kurono-san sao có thể phát hiện được”
“Cô không nói lấp?”
Fiona im lặng.
“À thì giờ đi làm việc của mình thôi. Không còn nhiều thời gian hay một đêm gì đó nữa, nếu không xong sớm tụi mình gặp rắc rối mất”
“Đúng”
Fiona gật đầu hướng tới Lily đang diện một nụ cười rất dạn dĩ.
Do đó, đây là lần cuối Lily giáp mặt với bọn cướp đang nằm sổng soài trên đất.
Và sắc màu khủng hoảng trộn lẫn trong sắc mặt của những tên đàn ông được phản chiếu trên đôi mắt màu lục bích to tròn trong cô.
Tất cả chúng đều bị ép hiểu rằng nàng tiên này không hề dễ thương chút nào.
“Trong số các bạn ở đây, bạn nào là người dẫn đầu?”
Vì họ bị bịt miệng nên họ không thể trả lời câu hỏi của cô.
Nhưng,
“sono, bạn à?”
Lily liền bước về phía một người với cái đầu bị trọc.
“Gỡ cái đó giùm”
Fiona cũng nhanh nhẹn tiến tới chổ gã đàn ông đang bị bịt miệng và thu lại án phạt của cô.
Nó là vì Fiona là người đã trói bọn cướp. Nên hẳn nhiên cô cũng học những kỹ năng phong tỏa từ người thầy phù thủy của cô.
Lily không tiếc lời để khen tặng Fiona vì Fiona biết nhiều kỹ năng khác nhau ngoài ma thuật So với cô ấy, Lily chỉ luôn để lại một yêu cầu sai bảo gì đó và tất nhiên những kỹ năng dạng này không đến được với cô.
Đương nhiên vụ chuyện phiếm này đang được diễn ra tại một nơi bị nhiều tiếng ồn khó nghe vang vọng lại và vì thế đây không phải một cảnh hay ho gì để thấy.
Nhân tiện, khi mà cái bịt miệng được tháo, gã đàn ông được xem là thủ lĩnh của những tên cướp, cũng có cái miệng được tự do rồi.
“Sao-sao bọn mày biết……”
Gã đàn ông như để kích ứng việc đó đã hét toáng lên dù gã đang sấp mặt, nhưng,
“Ufufu, bí mật”
Câu trả lời đã được đáp lại cùng với nụ cười vui ấy.
Gã đàn ông nhíu màu và làm khuôn mặt khó chịu như nhìn thấy một kẻ mất trí không thể hiểu.
“Đừng làm nét mặt ghê quá vậy, à phải ha, sao chúng ta không giới thiệu một chút. Em là Lily, còn anh?”
“...Robert”
Có lẽ gã biết chống cự là vô ích, Thủ lĩnh băng cướp Robert mới nói tên mình ra.
Lily cũng tán đồng rằng đó không phải tên giả.
Đối với Lily, phần trí não của một người bình thường không có bất kỳ sự phòng vệ mạnh nào được niệm lên nên có thể gọi là, hoàn toàn bị phơi bày.
“Ừm, vậy Robert, em sẽ hỏi anh vài chuyện em muốn biết, anh sẵn sàng cho em chứ?”
“Cái đó――”
“Nếu anh ngoan ngoãn hợp tác em sẽ không giết anh, tất nhiên, khi chuyện này kết thúc, em cũng sẽ không ngăn anh đi đâu đó”
“Hợp tác! Tôi hợp tác! Tôi sẽ làm bất cứ gì, chỉ cần tha cho tôi!!”
Robert đồng ý trước lời Lily. Vào lúc đó, những tiếng ồn khó nghe cũng náo động lên.
Đó hẳn là tiếng rên rỉ tức giận hướng đến Robert, ngay cả khi chúng chỉ là bọn cướp thấp kém, chúng cũng biết chúng sẽ không thể được cho tha.
Tất nhiên, Lily không hề để tâm đến những lời lẽ không thành lời và thiếu ý tứ đó, cô chỉ tươi cười khi thấy Robert hứa sẽ hợp tác với cô.
“Fiona, cô cởi trói cho anh ta đi”
Fiona lần nữa di chuyển trong khi vẫn im lặng.
Những lời của Lily không hề ẩn chứa chút do dự nào, hay nói cách khác ngay cả khi tên đàn ông này có được tự do cũng không thể gây hại gì.
Tất nhiên, thậm chí nếu Robert có tấn công các cô trong thời khắc kế, thì cũng sẽ không thể nhanh hơn [Hỏa Cầu Tùy Chỉnh]. Hơn nữa, nếu gã có khả năng thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ thì gã đã không bị trói ở đây như thế này.
“Trước tiên, chọn hai anh trong số các anh đi, tốt hơn nếu ai đó mạnh mạnh”
“Vâng, vâng ạ!”
Robert đáp lại với nguồn nhựa sống tràn trề và bắt đầu thực hiện công việc.
Có thể là, mạng sống của 3 người họ bao gồm cả anh sẽ được giữ, xét theo ý nghĩa từ trong ra ngoài những người còn lại sẽ không thể giữ mạng được.
Nó cũng sẽ không thay đổi kể cả việc chúng có bị nhẹ nhàng giao nộp cho Lệnh Kỵ Sĩ Spada, hoặc chúng sẽ bị xử tội công khai trên máy chém trước công chúng.
Nên việc chọn lựa sự sống cho đồng bọn của anh thật sự là ác nghiệt, nếu là với trong trường hợp của Kurono, cậu sẽ nài nỉ hay phan nài, nhưng Robert thì không cảm thấy gì.
Anh chỉ thờ ơ mà chọn những gã trông bề ngoài tốt hơn với những tên khác.
Và trong khi chăm chú quan sát họ, Lily bèn quay lại hỏi Fiona.
“Fiona nè, cô còn mấy cái potion đánh thức siêu đáng sợ đó không?”
“Còn, nhưng, cô định làm gì với nó?”
Không đời nào có chuyện cô có đủ để cho bọn cướp uống nó.
“Là tôi uống, chứ sao. đêm này còn dài, nếu không có cái mạnh như cái đó tôi nghĩ tôi không thể giữ ý thức cho đến hết đêm”
Fiona thò tay cô vào chiếc mũ ba góc cạnh của cô, mang ra một chai potion thức tỉnh hàng tự làm, và đưa nó cho Lily.
Fiona biết rằng từ lúc này trở đi Lily định sẽ làm gì.
Do đó, Fiona nhắc nhở.
“Hăng hái như vậy cũng được đi, nhưng cố gắng đừng giết người”
Lily đáp lại với một nụ cười vui tươi và tao nhã.
“Ufufu, yên tâm”
.
.
.
Việc đầu tiên của ba tên đàn ông tính cả Robert là di chuyển 7 cô gái từ ngục giam đến phòng khách có những chiếc giường.
Fiona thì canh giữ những tên cướp còn lại tại sảnh trong khi Lily nhìn theo các cô gái được bế.
“Nhanh lên, đừng lề mề nữa, nếu không em sẽ đổi ba anh cho mấy anh kia đấy”
“Vâng ạ, xin lỗi Lily-san”
Đương nhiên, cả ba không bao giờ có cơ hội thoát được trong suốt quá trình thực hiện việc này, họ phải nỗ lực làm việc chỉ để không làm tâm trạng của cô tiên nhỏ này không khó chịu hơn.
Kết quả là công việc kết thúc mà không có sự châm trễ nào. Lý do lớn nhất là vì 7 cô gái này đều đang ngủ say.
Nếu họ vẫn chưa tỉnh dậy, thì cũng đồng nghĩa có thể mang họ đi như đồ vật.
“Di chuyển bọn người kia vào căn hầm”
Robert và bọn còn lại cũng thực hiện mệnh lệnh này.
Những thám hiểm gia hiện ở đây chỉ còn lại cô tiên và phù thủy. Do đó, thực tế không có chuyện có thể mang 20 tên cướp đến làng, nên ngay cả khi chờ Guild hay Lệnh Kỵ Sĩ tới, thì cho tất cả chúng vào tù sẽ an toàn hơn.
Robert không nghĩ mệnh lệnh này là lạ. Nên để làm tăng ấn tượng của anh tới Lily, anh đã tạo ra một bước đi sai lầm trong việc hướng dẫn đồng bọn anh, là đồng đội cũ, vào căn hầm.
“Nghe đây, không giống như tất cả sẽ bị xử tử hết ngay khi bị bắt. Trước lúc đó tao sẽ thử tìm cách liên lạc với Boss, thì kịch bản tốt nhất tất cả chúng ta sẽ được giải thoát, kịch bản xấu nhất, chúng ta sẽ chiến đấu bằng mọi cách để cứu tất cả ra. Đừng lo, tin vào tao và Boss——“
Những tên cướp đáng thương thật sự tin vào những lời lẽ dụ ngọt. Họ ngoan ngoãn xuống cầu thang dẫn đến căn phòng tối mà không biết số phận mới mà họ đang chờ.
Như là họ vào nhà tù mà không đoái hoài gì, như một chú cừu bị một chú chó chăn cừu đuổi đằng sau.
Fiona lại trói chúng với dây thừng, cô nới lỏng chúng để chúng có thể di chuyển.
Sau khi hoàn thành việc mệt mỏi này mà không cằn nhằn, cô
“Giờ tôi đi chăm sóc những cô gái trên kia, khi cô hoàn thành ‘việc ở đây’, nhớ gọi cho tôi”
Nói và rời khỏi căn phòng ngầm. Chỉ là ngay sau đó có một vấn đề.
“Nè không có ghế hay bàn để trói người? Mang cho em cái đó đi”
Khi đó Lily nói những từ như thể đang xin trà, đương nhiên là dành cho bọn cướp, nhưng kể cả Robert được bảo đảm mạng sống, cũng thấy lạnh xương sống.
“V-vâng…...nhưng, chị tính làm gì với nó?”
“Ah anh hiểu ngay thôi mà, mang nó tới đi”
Lily chỉ cười tươi một đứa trẻ nhỏ, nhưng không ai biết cô ấy có giữ được nụ cười ấy không nếu họ không làm theo lời cô nói.
Robert kêu hai tên đồng dạng với anh tới cùng làm khi vẫn run rẫy vì sợ, họ mang ra một chiếc bàn từ sâu trong căn phòng.
Nhìn thoáng qua, chiếc bàn trông giống một chiếc giường gỗ thường có ở những khách sạn giá rẻ, nhưng có những cái thắt lưng bằng da được gắn bên cạnh.
Những người nằm trên chiếc giường này sẽ bị trói lại bởi những chiếc thắt lưng chắc chắn đó, và sẽ không thể trở dậy nếu chúng chưa được tháo.
Robert và đồng bọn biết sự thật này. Bởi họ thường sử dụng những loại bàn này cho mục đích tra tấn, và nhiều lần trói phụ nữ tại đó để sung sướng.
Khi nghĩ tới việc họ sẽ bị một cái gì đó như thế sử dụng trên họ, khiến nổi sợ trong họ bị đánh thức hơn.
“Chọn một anh trong mấy anh kia, và đặt anh đó lên bàn”
Như đoán trước được. không ai tự nhiên lại tự nguyện đi đặt bản thân họ lên chiếc bàn đó theo lời Lily.
“Umm, Lily-san, nếu chị muốn thông tin, chúng em sẽ trả lời bất cứ điều gì, nên việc tra tấn này là—— “
Dù cho Robert có ném đồng bọn anh đi, nhưng anh không bao giờ muốn thấy cảnh người anh em của anh bị tra tấn.
Anh có tình người, anh không muốn họ chết trong đau khổ. Do đó, anh vô ý buộc miệng nói những gì anh nghĩ.
“Em cũng không quan tâm một trong ba anh nằm ở đó?”
Tuy nhiên, Lily không chút để tâm những gì cô nói. Và bằng với Thần Giao Cách Cảm cô thừa biết Robert từ chối vì cảm xúc về con người trong anh.
“Xin xin lỗi, em ngay lập tức làm ngay đây”
Robert tất nhiên không thể thuyết phục Lily với ý kiến của anh trong khi vẫn níu kéo cuộc sống.
Đương nhiên, thậm chí dù anh có là người nằm trên chiếc bàn và mặc kệ sự sống này, cũng không thay đổi việc đối với Lily. Đây cũng chỉ là đổi chổ cho người sẽ nằm trên bàn.
Robert và đồng bọn nhận ra một điều rằng, nàng tiên tỏa sáng với khuôn mặt xinh xắn như một đứa cháu gái thật chất là một con quỷ xấu xa.
Số phận của họ đã được quyết định kể từ khi họ đặt chân vào ngục tù này. và bất kể cho số lần thế nào, Lily cũng sẽ ở trước mặt họ.
Người đàn ông trẻ nằm trên bàn do vận rủi kháng cự lại bằng cách vùng vẫy những bộ phận khác nhau bằng tất cả sức mạnh.
Khuôn mặt anh ta bị nhuộm bởi nước mắt và nước mũi, vì miệng anh ta bị bịt nên anh ta chỉ có thể rào thét ‘Uggh—Uggh’ trong bất lực và không thành lời.
Tuy nhiên, không cần biết nổi đau và sự khốn khổ mà anh phải gánh chịu, anh đã không còn cách nào để thoát khỏi bàn tay của ba gã đàn ông đã mang anh đến tình trạng hiện tại.
Robert cau mày, hai người kia nói ‘Xin lỗi’ trong khi cố định anh ta nằm trên bàn.
“Xong rồi”
“Ufufu, em đánh giá cao sự tận tâm của mấy anh”
Đôi mắt Lily đang nói những lời giả dối, đang khóa chặt người đàn ông đang bị trói trên bàn.
Người đàn ông vẫn đang cố sức vùng vẫy, nhưng chiếc bàn chỉ tạo nên được vài âm thanh lạch cạch, còn những thắt lưng không có dấu hiệu gì được nới lỏng.
Lily vui mừng vì chiếc bàn tra tấn tuyệt vời này, và rồi cô nhảy lên trên bàn.
Người đàn ông thì nghĩ nó như một thần chết đứng bên cạnh anh ta, anh ta bắt đầu lắc đầu ngày càng dữ dội.
“Ah, em chỉ muốn nói anh nghe em không làm cái gì đó tra tấn đâu”
Ngón tay Lily nhảy múa và tỏa sáng trong khoảng không trong khi cô nói những từ không thể tin được.
“Tất nhiên em cũng không thi hành bản án với mấy anh. Em đảm bảo không ai chết trên cái bàn này”
Ngay lập tức một vòng tròn ma thuật được vẻ trước mặt Lily.
Cô đưa tay ra, và một chiếc nhẫn thoát khỏi trong chính cái vòng tròn ma thuật đó.
“Em chỉ muốn mấy anh trở thành vật thử nghiệm thôi”
Đó là một chiếc nhẫn đơn giản không có bất kỳ họa tiết. Kích thước của nó thì lớn đến mức có thể ôm khít đầu một người.
Robert và đồng bọn nghĩ nó chỉ như một trang bị để đội trên đầu, như một cái vòng hoa.
“Ổn thôi mà, thư giản đi, okay?”
Khoảnh khắc ngón tay Lily vuốt lên mặt ngoài chiếc nhẫn trắng.
*Clang*
Bảy đầu kim vọt ra từ trong chiếc nhẫn.
Đương nhiên, tại thời điểm này, ấn tượng nó mang lại cho họ đã chuyển từ trang bị thông thường sang thiết bị tra tấn.
Cứ thế tiếp tục, Lily lại vuốt bề mặt của nó bằng đầu ngón tay cô, như thể cô đang chơi khăm một người đang say ngủ.
“Fufu, nhiều người thế này, mình chắc chắn có thể hiểu được cách sử dụng nó”
Cô đặt thiết bị trắng một vật phẩm ma thuật, [Điều khiển tư duy [Angel Ring] ] lên đầu người sẽ trở thành vật thí nghiệm số 1.