Thoát được đòn tấn công ma thuật đen từ khoảng cách xa, và giữa những lần lẩn tránh đó, anh ta tiếp cận gần hơn để chắc chắn có được một đòn tấn công có thể giết đối thủ trong một đòn, tôi cũng đã lường trước tình huống này khi anh ta sử dụng một Võ Kỹ tương tự.
Thực tế thì, Võ Kỹ mà anh ta khai triển ra mạnh hơn cái [AkaNagi] mà tôi thấy mới rồi, vì từ lượng ma thuật phóng thích khỏi thanh katana của anh ta.
Nếu tôi đón nhận nó bằng [Lá Chắn] chắc chắn nó sẽ bị chia làm đôi, còn nếu sử dụng [Tối Cực Thù Đao [Kubidan] ] tôi cần phải có một Võ Kỹ phòng thủ nào đó để làm đối trọng đòn tấn công đó, nếu không thanh đao tôi đang cầm sẽ bị hất văng, và tệ hơn tôi sẽ bị 2 cây đao này đánh cùng lúc.
Và đây cũng là điều hiển nhiên, tôi không thể chọn cách tránh khi chứng kiến một Võ Kỹ mạnh như này đã được kích hoạt.
Cuối cùng, tôi chỉ còn lại duy nhất một cách phòng thủ, nhưng đấy cũng không phải cách tốt——hoặc Ludora buộc phải nghĩ như vậy.
Anh ta chỉ kích hoạt duy nhất một Võ Kỹ với cái ‘cội nguồn của ma thuật’ đó, nhưng, tôi có một vũ khí sẽ biểu lộ khả năng thực sự khi đối đầu với những tình huống kiểu này. [ED: không chắc về nghĩa của nó.] [ET: ý Kurono là muốn đá vào mông Ludora.] [N: ý là tạt ráo nước lạnh vào mặt Ludora.]
“Ăn đi——”
Không còn là một lưỡi đao đỏ trong ngọn lửa đen, đó hiện giờ là một thanh gươm dài chưa được gọt dũa được tạo nên từ răng của một con quái vật.
Một thanh gươm to dài với Ma Thuật Cố Hữu - Ma Thuật Bản Năng làm gốc rễ, sẽ làm xói mòn tất cả ma thuật nó chạm phải, một thanh kiếm từ đồng đội mà tôi tôn trọng, [Nanh Kiếm [Thực Quỷ] ]. Và bây giờ nó đã nằm trong tay tôi như một [Ngạ Lang Kiếm [Thực Quỷ] ], một thanh kiếm chứa đầy lòng thù hận cùng sự nối tiếc.
Tôi sẽ sử dụng nó như tôi muốn, Vulcan.
“——Thực Quỷ”
Việc tôi cần làm bây giờ trước đòn chém mà Ludora gọi là [Châu Sa Trảm Thiên], tôi giữ chặt cây kiếm to vĩ đại này như một lời xin lỗi vì tao lại đối xử với mày như một tấm khiên.
Một thanh kiếm thèm khát sự trả thù và năng lượng ma thuật, và một lưỡi đao đỏ với luồng hào quang đỏ như máu tươi đụng độ nhau.
“——Cái!?”
Có thể anh ta đặt trọn niềm tin vào Võ Kỹ đó mà Ludora mở to mắt kinh ngạc.
Mặc dù đây là một thanh trọng trường kiếm, nhưng tôi vẫn giữ chặt nó bằng tay trái. Mà đòn tấn công của anh ta đủ sức truyền cơn run rẩy và đánh văng thanh kiếm khỏi tay tôi.
Nhưng nhờ khả năng của Thực Quỷ, lượng ma thuật cư trú trong katana đã bị hao hụt, và với điểm nhấn là sự va chạm với tốc độ đó. Kết quả là sức mạnh ban đầu của đòn tấn công bị giảm đi đột ngột.
Nói cách khác, katana mà Ludora vung ra chỉ gây một vết nứt nhỏ trên nanh kiếm và dừng lại trước khi tôi bị nhấc bổng lên.
Tôi hoàn toàn chặn được đòn tấn công này rồi. Tiếp theo đây sẽ là phản công!
“Hmph!”
Tôi bổ thanh trọng trường kiếm xuống, cùng lúc Ludora cũng thu thanh katana của y về nhanh chóng.
Nếu anh ta vẫn cố gim katana vào vết nứt, chắc chắn sau đó nó sẽ rời khỏi tay anh ta bởi sự vùng vẫy từ thanh kiếm của tôi. Thật khâm phục khi anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh ngay cả khi tất sát kỹ của anh ta bị tôi chặn.
Tuy nhiên, thứ tấn công anh ta bây giờ không phải là [Ngạ Lang Quỷ [Thực Quỷ], mà là
“Phá!!”
Tôi ném khẩu súng vào [Ảnh Môn] dưới chân, và một vũ khí mới đã yên vị trên tay phải tôi.
Vũ khí này là, [Thánh Ngân Kiếm - Kiếm Mithril], một thanh vũ khí với ánh sáng bạc thần thánh thậm chí đang trong màn đêm u tối.
Kết lại, Vampire là một chủng Undead, thế nên, Mithril với dòng năng lượng trắng có thể là điểm yếu của chúng.
Võ kỹ tôi sử dụng không tương thích tốt thanh kiếm linh thiên này, và tôi cũng chỉ cần gây tổn thương một ít cho cơ thể Ludora là đủ.
“Kuh!”
Ludora bẻ đầu về sau để tránh quỷ đạo trắng của nó, và một khoảng trống đã lộ ra.
Không có bất kỳ lực kháng cự nào ở tay phải khi tôi vung thanh kiếm này, nhưng,
“Gaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhh!!”
Rõ ràng rằng, mũi kiếm chạm nhẹ vào anh ta. Tại đó rỉ ra một vệt máu và để lại một vết thương mỏng trên mặt anh ta.
*Phừng*, âm thanh thịt bị cháy và thứ mùi cháy khét bốc lên từ vết thương đó.
Một chấn thương gây ra bởi Mithril rõ ràng sẽ vô cùng đau đớn cho những dạng sống sử dụng năng lượng làm lẽ sống như Vampire cũng phải e dè trước nó, và Ludora đã phải nhanh chóng bịt vết thương, theo phản xạ.
Và đây là khoảng trống chết người mà anh đã để lộ.
Ngay lập tức tôi buôn [Thánh Ngân Kiếm - Kiếm Mithrill] ra, và nắm chặt [Ngạ Lang Quỷ [Thực Quỷ] ] với cả hai tay.
Đúng thật vậy, tôi cần một Vũ khí nguyền rủa để sử dụng Võ Kỹ.
“Kuronagi!!”
Điểm đến là chiếc cổ đó.
Phần thân trên của anh ta, được chiếc áo đó bảo vệ, và chiếc áo đó có lực phòng ngự chặn được Ma Đạn kỹ của tôi, chính vì thế, nó cũng sẽ chặn được đòn tấn công này của tôi. Vậy nên tốt nhất là gây nên một thiệt hại trí mạng tại làn da bị lộ ra, tức là vùng cổ anh ta.
Khi mà thứ hào quang đỏ sậm đó trào ra như cây đao kia, tôi nhắm Thực Quỷ vào cái cần cổ nhợt nhạt và tiến thẳng về phía anh ta.
“Kuh, Ooooooooooh!!”
Nhưng, Ludora cắn răng chịu đựng sự đau đớn đó bằng một thứ tinh thần không khuất phục, bước tới một bước và cố định lại thế đứng gần như bị vỡ.
Đồng thời, katana trong tay phải anh ta cũng chuyển động.
Anh ta có từng nghĩ sẽ tấn công tôi với tư thế đó? Tốn công thôi, Ludora của hiện tại đã ở một vị trí tương tự tôi trước đây, và anh ta cũng không còn đường nào để chặn được Võ Kỹ của tôi khi chỉ dùng một tay để cầm katana.
Và với tất cả sức lực, tôi xuất võ kỹ với mục đích đánh văng katana, không, chém thẳng anh ta cùng với katana kia.
“!!”
Tôi cảm nhận được vài sự kháng cự, nhưng đồng thời.
“GUuUUhhaaaaahhhhh!!!”
Tôi cũng cảm nhận được cơn hộc máu từ chính cổ họng tôi.
Nhìn lại, thứ tôi thấy là một lưỡi kiếm đỏ đã phá vỡ lớp giáp đen gần bụng.
Và người làm điều đó với tôi là người giữ thanh katana đó, là Ludora, anh ta đã không còn đầu nữa.
“Kuh, hah…...anh…...cứng đầu tới mức nào…...mà chọn tấn công…...thay vì phòng thủ……”
Ngay lúc Ludora tấn công tôi, anh ta dốc sức ném cây katana đi thành một đường thẳng.
Và Võ Kỹ mà tôi dùng cũng buộc anh ta rơi đầu, anh ta cũng biết điều này nhưng vẫn chọn tấn công, như thể muốn tôi cảm nhận katana của anh ta như thế nào. Ra vậy, đây là sự nhìn nhận từ một người yêu thích chiến trận.
Tôi bước lùi lại nơi đó, tôi muốn quay lưng lại nơi đó, và rút thanh katana đã cắm vào bụng tôi. Cùng lúc, cái xác Ludora không đầu cũng ngã về trước.
Và kết quả của một lẽ tất nhiên, phần thân đã lìa đầu ấy đã nhuộm đỏ cây cỏ và mặt đất.
Trong những sắc đỏ này, phần máu từ dạ dày tôi, cùng hòa lẫn vào trong.
“Bằng cách nào đó, mình thắng rồi……] [note12473]
Bụng tôi đã bị đâm, nhưng nếu tôi chết vì chỉ nhiêu đây, tôi sẽ không thể sống trong những thứ thí nghiệm hội thảo.
Tổn thương thế này đời nào có thể lấy mạng tôi, nhưng tất nhiên nếu tôi không điều trị kịp thời thì chắc chắn tôi sẽ chết vì mất máu.
Tất nhiên tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, nên là tôi sẽ sử dụng biện pháp hồi phục duy nhất [Đền Bù Thể Xác] để khép miệng vết thương bằng những khối thạch được chiết xuất từ năng lượng đen.
“Nhanh tới chổ dinh thự thôi”
Cuộc chiến tại đây đã kết thúc, và vết thương mà tôi lãnh nhận cũng không cần kiếm chổ nào đó để hồi phục. cơn đau mà tôi nhận được này sẽ hết khi tôi xài thuốc thôi.
Tôi cất [Ngạ Lang Kiếm [Thực Quỷ] ] cùng [Thánh Ngân Kiếm - Kiếm Mithril] tôi ném khi trước vào [Thái Không Ảnh - Ảnh Môn].
Một cái cổng không gian bóng mở ra gần tôi như một vũng lầy, tôi bèn ném tụi nó vào.
Để đổi lấy, tôi rút một Ma Cụ* khác. (*:Vật phẩm ma thuật.)
Đây là một mảnh tinh thể được khắc một vòng tròn ma thuật. Vật này là máy truyền tin thông qua liên kết Thần giao cách cảm tôi từng sử dụng tại làng Alsace.
Đây là thứ tôi có được khi ở Spada, và một cái hoàn chỉnh sẽ đắt đỏ hơn cái dùng một lần, nên là tôi đành từ bỏ ý nghĩ mua chúng.
Mà miễn sao dùng tốt là được.
“Lily, em có nghe không?”
Truyền vào năng lượng ma thuật, mảnh tinh thể bạc màu bắt đầu rõ nét hơn, và giọng nói truyền tới chổ năng lượng này đồng thời kích hoạt cái của Lily.
“Ah, Kurono, anh không sao?”
Hmm, to và rõ, cuộc gọi không vấn đề gì.
“ừm, anh không sao”
Tôi sao có thể nói tôi được người khác thực hiện Seppuku ngược, những lúc thế này sẽ thật tuyệt nếu tỏ được vẻ ngầu lòi mà không bị ai thấy.
“Em hiểu, anh không sao tốt quá”
Trước giọng nói thư thản của Lily, tim tôi như bị đục vài chổ.
“Bên đó thế nào?”
Từ giọng em ấy, tôi đoán cũng xử lý gần xong.
“ưn, chúng em sắp xong rồi, anh không cần hấp tấp vậy đâu”
Nói thế!
Nhưng, khả năng có ai đó mạnh mẽ trong đám cướp không phải không có, nhưng lần này có lẽ không bắt gặp một điều ‘không thể nào’ tại chổ này, ừ thì, tốt thôi.
“Rồi, thế anh tới dinh thự trước?”
“Un, anh chờ em trước cửa nha”
“Roger’, tôi đáp lại, và mảnh tinh thể cũng đến giới hạn của nó, ánh sáng mờ dần, và tan vỡ trên tay tôi.
Tôi cho những mảnh vỡ đó rời khỏi tay, quay lại, nhìn vào xác Ludora.
Nghĩ lại thì, cảm giác như rằng đã lâu rồi tôi giết một người mà tôi không hề có ác cảm.
Không, tình huống này không chừng không giống hồi tôi buộc phải giết người trong những cái thí nghiệm đó. Tôi có thể chọn tránh chiến đấu với anh ta nếu tôi muốn.
Nếu tôi chọn bỏ qua cho bọn cướp và trở về, không chừng tôi không nhất thiết phải giết anh ta.
Tôi đã giết người đàn ông này dựa trên ý muốn của tôi.
Đây không phải một cái gì đó hiếm khi xảy ra, đây là thường thức trong giới thám hiểm giả, dù ít hay nhiều, về mặt lý thuyết, bản thân tôi cũng đã chấp nhận phần nào.
Nhưng, phần không đồng ý về nó, chính là,
“Một trận chiến tuyệt vời”
Một cái gì đó tôi sẽ lắp đầy, một niềm kiêu hãnh từ một trận chiến tuyệt vời.
Ludora đã thách đấu tôi bằng ý chí của anh ta, tôi đáp lại nó, cái chết như một kết quả không thể tránh khỏi nhưng không hề vô ích.
“Tạm biệt, Ludora”
Và thế, tôi rời đi mà không hề quay lưng lần nữa.
Và hơn cả, sự mặc cảm trong tôi đã không còn. [note12474]