Ngày 20 tháng Xích Hỏa, vào lúc tiếng chuông buổi trưa chưa được ngân lên, lúc này chúng tôi, nhóm Element Master đang dạo bước bên trong đại sảnh của Học Viện Hoàng Gia Spada.
“Dù gọi là đăng ký nhập học, chúng ta đã dẽ dàng được vào Khóa Thám Hiểm Giả.”
“Đúng vậy.”
“Ne~”
Ngày kia, sau khi đạt được Thám Hiểm Giả bậc 3, chúng tôi đã đi đăng ký nhập học vào Học Viện, như cuộc thảo luận từ trước của chúng tôi.
Dù tôi nói thế, đây là Khóa Thám Hiểm Giả một nơi chào mừng tất cả mọi người nếu có tiền đóng học phí, không có bài kiểm tra đầu vào, nên nó có hơi không xứng với một trường cao trung.
Do đó, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tiến vào đây với tư cách là một học sinh sinh viên, điều duy nhất chúng tôi cần làm là hoàn thành các thủ tục giấy tờ cho việc nhập học, và theo hướng dẫn của trường.
Sau đó, bạn có muốn vào lớp để học hay không là tùy vào bạn, thậm chí bạn có ra khỏi lớp trong giờ học cũng được chấp nhận.
Tại đó không có giáo viên chủ nhiệm cũng không cần giới thiệu bản thân khi lần đầu bước vào, chỉ cần, lớp đó có sẵn một người đứng lớp là đủ, chính là loại hệ thống đó.
Dựa trên tính đặc trưng của những người hành nghề thám hiểm, thì đẳng cấp phóng khoáng này là điều thường thấy, mặc dù tôi biết thế, tôi vẫn nâu nấu trong lòng về một ngôi trường mới cái mà sẽ khiến tôi thấy tích cực hơn, nhưng cái này thì thật đáng thất vọng.
Tôi thậm chí còn hồi tưởng lúc mà đi mua bộ Gakuran.
À hơi trễ chút, là không phải ai trong Khóa Thám Hiểm mặc đồng phục, những người mặc nguyên bộ thậm chí chiếm thấp hơn phân nửa.
“Cái bộ này, thấy có hơi bất an.”
“Không phải không tốt, bộ đồng phục, ta thích nó, trông nó rất hợp với Kurono-san.”
Kurono, bảnh quá!”
Không không, mĩ quan đồng phục của mấy cô thật không thể tin được.
Nó hoàn toàn phù hợp với Fiona vì tuổi của cô ấy, còn Lily khi mặc nó vào trông như một idol sơ trung.
So với họ, tôi, một người đã từng mặc bộ đồng phục trường thời trước, nay đã thay sang bộ Gakuran, nên cảm giác khá mới mẻ, như thể tôi trở thành một học sinh chuyển trường, nhưng cơ bản thì với cái ngoại hình này, trông tôi như một học sinh bình thường……có lẽ không, không bằng ai.
So với hồi trước, tôi đã cao hơn, và hơn bất cứ điều gì, ngoại hình của tôi đã vạm vỡ săn chắc, nên giờ tôi trông như một thám hiểm gia thì thích hợp hơn một học sinh.
Ừ, thậm chí nếu có thế, khi tôi được Lily và Fiona khen làm tôi thấy bản thân trông cũng được, dẫu cho ở tiêu chuẩn nào, nó làm tôi cảm thấy phấn khởi, trong bí mật.
“Nhân tiện, hai người định sẽ làm gì? Tôi sẽ đi gặp Wil với Simon, hình như họ sẽ mở tiệc mừng tôi nhập học, đi cùng chứ?”
“Ta nghĩ trước tiên nên xem xét thư viện, có vài việc ta muốn tìm hiểu, lần sau ta sẽ đi.”
Cô nàng này thật ham tìm tòi khi ở trong thư viện, thật như mong đợi từ một Phù Thủy.
“Thế còn em, Lily?”
“Này nhé~, Lily cũng có việc!”
Cái!? Lily cũng có việc? Ở dạng nhỏ đó việc gì em ấy có thể làm.
“Ufufu, bí mật!”
“Th-thôi được.”
Em ấy đã bảo đó là bí mật, vậy mình không thể gặn hỏi được nữa.
Vậy tóm lại bây giờ, Lily với Fiona sẽ đến sau, tôi thì sẽ đến kho trước—–ý tôi là phòng thí nghiệm chổ Simon với Wil đang chờ.
Sẽ thật tuyệt nếu Lily thôi đề phòng trước tuổi trẻ của cậu ta……làm quái gì mà mình lại phải thái quá thế nữa.
“À ừ thì, gặp sau nha.”
Như thế, chúng tôi dự định sẽ đến điểm họp mặt đó, rồi tôi tách ra ở lối vào đại sảnh của tòa nhà chính.
.
.
.
“Cái n-ày——”
Hiện giờ tôi đã đến được phòng thí nghiệm nơi mà Simon và Wil, đã hứa sẽ chào mừng tôi một cách nồng nhiệt.
Tôi thực sự vui vì họ tổ chức tiệc cho việc nhập học của tụi tui, thực ra thì tôi đang sốc trước thứ mà tôi chưa từng nghĩ nó sẽ có trong đó.
Bởi lẽ, những gì xuất hiện trước mặt tôi là,
“——Onigiri!?”
Bề mặt cơm trắng mịn với miếng tảo biển được bọc phần trên, một món ăn đơn giản những đầy tinh tế, bất kể bạn nhìn ở gốc độ nào, nó nhất định là Onigiri.
Có thể vì tôi vừa thấy nó mới được hoàn thành, mà phần tam giác đen và trắng đó, vẫn còn hơi nước bốc lên.
“Whoa, Onii-chan ngạc nhiên chưa kìa.”
“Fahahahaha, như chúng ta đã nói với cậu.”
Trước phản ứng đó của tôi, Wil đó, cậu ta có vẻ rất hài lòng.
“Cái này là, Wil đã chuẩn bị?”
Tôi có nghe phong phanh rằng họ sẽ chuẩn bị một bữa trưa, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có cơm nắm xuất hiện trên đó.
Chỉ là tại sao, cơm nắm là một món ăn tiện nghi của người nhật, nó lại xuật hiện ở thế giới khác như thể nó là lẽ thường, tôi hỏi trong khi lòng hiếu kì của tôi vẫn còn chưa dứt.
“Fumu, để ta xác định điều này trước, Kurono, cậu là người ngoại quốc, nói cách khác, cậu đến từ một nơi khác với thế giới này, đúng chứ?”
“Ùm……khoan, tôi có bao giờ nói với cậu tôi là người tới từ thế giới khác?”
Trước cách nói đầy tự tin của Wil, tôi bất giác đã tự khai, nhưng chắc chắn tôi chưa từng kể với cậu ta về có một thế giới riêng biệt khác, vào thời điểm câu truyện về trận chiến ở làng Alsace đang được kể.
Hiện tại những người biết tôi tới từ thế giới khác, ở đây gọi là ‘người ngoại quốc’, chỉ có Lily, Fiona và Simon.
Tôi nghi hoặc đánh mắt đến Simon, có thể cậu ta hiểu phản ứng đó của tôi, nên đã đáp lại bằng cách lắc tay lắc đầu lia lịa.
“Thư giản đi, đừng chỉ vì cậu là người ngoại quốc, tôi không để tâm đâu. Mắt đen tóc đen, chỉ với điểm đó, đó là nét đặc trưng thường thấy của những người ngoại quốc, nên tôi đoán cậu cũng tương tự vậy.”
Trước lời đó của cậu ta, ngẫm lại thật đúng là tôi chưa gặp được người nào có tóc và mắt đen.
Tôi đã từng gặp được vài người, nhưng những người đó đều đã trở thành những đối tượng thí nghiệm.
Ra vậy, xét theo khía cạnh nào đó, điểm đặc trưng của người nhật là tóc đen mắt đen nên mới bị xét có dính dáng với người ngoại quốc, một lập luận dễ suy đoán.
Ừ mà, tôi có mắt đỏ mà.
“Rồi thì, thấy phản ứng của cậu trước món Onigiri này, mà một người ngoại quốc đã nói, tôi đã có thể đưa ra kết luận đó.”
Hình như tôi bị bẫy thì phải, nhưng nếu một người Nhật mà nhìn thấy một quả cơm nắm và còn tại thế giới khác thế kia, tôi tự hỏi có ai không ngỡ ngàng vì hạnh phúc kia chứ.
Không, thực tế tôi quan tâm là,
“Một người ngoại quốc khác đã nói nghĩa là, có ai khác như tôi ở Spada!?”
Dù tôi nói ai khác như tôi, ý tôi là trừ những người bị triệu hồi với mục đích trở thành những thể thí nghiệm như tôi.
Ngoài ra, việc có những âm ngữ tiếng nhật ở đây đã khiến tôi nghi ngờ phải có lý do nào đó, đã thành một điểm khiến tôi kinh ngạc.
“Không, họ không còn ở Spada.”
“Thế, ở đâu?”
“Bình tĩnh đi, nói trong khi ăn nhé, Onigiri này ngụi rồi vẫn ngon, nhưng ăn khi nóng thì nhất.”
“Hahaha”, Wil cười lên như thường rồi mới ngồi xuống, tiếp đó tôi với Simon mới ngồi.
Không, ừ thì, onigiri thật sự rất ngon……híc, mình sắp phát khóc vì nhớ nhà mất……
“——À nè, Kurono đã nghe về Bá Tước Xích Vũ rồi chưa?”
Trong khi ăn cơm nắm phiên bản thế giới khác, cái có thêm nhân cá giống như cá hồi, Wil bắt đầu nói.
Trong khi lấy trà được mang đến bởi cô hầu của Wil, người tự gọi mình là Seria, tôi—–ồ, trà này vị như trà xanh, thế nghĩa là trà cũng có ở đây.
Trở lại câu hỏi đó,
“không, chưa bao giờ nghe.”
Tôi đáp.
“Fumu, cậu đúng thật sống ở ngoại thành Daedalus, tất nhiên sao cậu có thể biết về một quý tộc ở liên bang thành phố, để cho tôi đây, người với bộ óc chứa đầy chất xám——”
“Bá Tước Xích Vũ đến từ một quốc gia tên là Rune, ông ta là người đã tự gọi mình là người đến từ quốc gia gọi là ‘NHẬT BẢN’, ông ấy chính là người đã làm nó.”
“Khôôôôôôngg! Simon, sao cậu lại tự tiện tiết lộ phần quan trọng thế hả, hành động đó của cậu thật đáng chỉ trích, cậu như thế sao có thể thấu hiểu phần cốt lỗi của mấy câu hội thoại đó chứ trời!”
“Rồi rồi, mấy câu tự quảng bá đó của Wil luôn dài, câu truyện sẽ không tiếp tục được.”
Nhà giả kim dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn vào một chàng Hoàng tử đang phàn nàn, có vẻ họ đã gần gủi nhau hơn khi tôi không ở bên nhỉ.
Không, thay vì ngắm nghía đến sự phát triển của họ, thật tế việc Bá Tước Xích Vũ là một người nhật càng chấn động hơn.
Có lẽ Xích Vũ là bí danh, nếu anh ta lấy tên như thế ở đây, vậy liệu có thể cái bí danh này, có cái tên là, hmmm, Akaba-san? Không, thật quá đơn giản nếu nó có thật. [note10168]
Nhân tiên, với tư cách là một người nhật, tôi có thể nói phần Onigiri này thật quá hoàn hảo, nó làm tôi biết vị Bá Tước này không bịa chuyện.
Tuy nhiên, nếu anh ta là một người nhật như tôi nghĩa là, anh ta có một khởi đầu khó khăn mà không có một sự hỗ trợ nào, mà vẫ trở thành một vĩ nhân, hoàn toàn khác với một thám hiểm giả như tôi, một gã đến một cơ ngơi cũng không có.
“Nè, liệu tôi có thể gặp vị Bá Tước đó?”
“Bất khả thi.”
Tại sao? Vị Bá tước đó không muốn gặp bất kỳ một thám hiểm gia nào phải chăng? Thật kiêu căng……
“Bá Tước Xích Vũ, ông ta đã chết 50 năm trước.”
“Ha?”
Theo lời Wil, tôi phát ra một tiếng cực ngu.
Chết? 50 năm trước? Ôi mẹ nó——Đợi chút, nghĩ lại nào.
.
“Những người như ngươi đã tồn tại trong cả thời đại ta đã sống, nhiều hơn so với bây giờ nhiều.”
.
Tại thời điểm tôi lần đầu gặp Mia, người này đã nói như vậy.
Đúng rồi, hiện tượng triệu hồi người từ Trái đất không phải thứ đã từng xảy ra trước đây.
“Ra vậy, thật không may……”
Tôi nghĩ đến tôi cuối cùng cũng gặp được ai đó ‘đứng đắn và bình thường’ từ Nhật Bản, nhưng có vẻ tôi sẽ không có cơ hội.
“Đư-ừng thất vọng Kurono, Bá Tước vùng Rune đã để lại nhiều đầu mối nguồn gốc của thế giới khác.”
“Đúng đúng đó, ở đó cũng có SUSHI với TEMPURA, còn nhiều thức ăn khác nữa.”
Tôi thật vui khi được hai người họ an ủi, và,
“SUSHI, TEMPURA, Pfft, hahahahaha!”
Tôi cười toán lên bởi cách Simon phát âm tên những món ăn đó như một du khách nước ngoài đang nói tiếng điển hình nào đó.
“Eh, gì, tôi nói gì kỳ lạ à?”
“Chắc là, SUSHI với TEMPURA là món ăn mà Rune tự hào.”
“Kuku, không không phải, cái cách phát âm đó, nó là sushi với tempura.”
“Whoa-một người ngoại quốc thật sự có khác” trước phản ứng thấy buồn cười đó của Simon với Wil, làm tôi càng cười lớn hơn.
Tôi không thể gặp vị Bá Tước Xích Đỏ, cái người nhật chính gốc đó, nhưng tôi lại có vài thông tin đáng mong chờ.
Rune, à, hãy đến đó trong tương lai đi vậy.
——————
Chú thích tác giả:
Kurono: “Mình cần giữ bí mật về Sushi và Tempura với Fiona.”