Mặc dù việc rơi khỏi ngựa là một tai nạn, nhưng tổng kết lại, lần tập dợt này có thể xem là mỹ mãn.
Vào khoảng chiều tà, tôi cùng chú ngựa đồng hành Merry của tôi, trở lại chuồng ngựa.
Và không biết tôi có bị ảo giác không mà, con ngựa Mari của Fiona có cùng vóc dáng và màu bờm, nhìn rất vui khi thấy Merry quay lại.
Tuy nhiên, 2 con này trông giống nhau đến nổi, tôi phải hỏi Lily mới phân biệt được chúng.
“Xong, quay lại quán trọ thôi.”
Vào khoảng thời gian này, chắc Lily cũng tỉnh ngủ rồi.
‘Vì tôi đã bỏ rơi Lily để đi chơi cùng Fiona, vậy chắc cùng ăn tối để bù lại đi vậy’ tội nghĩ thế và đi hướng về quán trọ.
“Kurono-san.”
“Gì thế?”
Tuy nhiên, người tiến bước chỉ có tôi, còn Fiona thì đứng tại đó hóa đá.
“Có thể đi đường vòng trở về?”
Kể từ khi tôi bắt đầu sống ở Spada này, và tính tới thời điểm này thì đã được hơn 1 thấng.
Lấy [Đuôi Mèo], làm căn cứ, cuộc sống của tôi thường tiếp diễn tại đây, vậy nên địa lý nơi đây tôi phần nào đã nắm bắt được, tôi lựa chọn đường ngắn nhất giữa chuồng ngựa và quán trọ rồi bước đi.
Và lời đề nghị của Fiona gây xung đột với lựa chọn của tôi, nhưng
“Vậy cũng được.”
Tôi không vì lý gì để từ chối cô ấy.
Tôi nghĩ thoáng qua ý định bất chợt của Fiona, việc đi đường vòng, đúng thật một ý tưởng không tệ khi có thể nhìn ngắm những quán trọ khác.
“Cám ơn ngươi.”
“Đừng để ý, chúng ta đi thôi.”
Ngay lập tức trả lời, tôi đứng cạnh và đi cùng Fiona hướng tới con đường tôi chưa từng thăm thú.
.
.
.
(POV Fiona)
Ta đang cùng Kurono-san đi trên con đường tràn ngập những đóa hoa lam tươi nở rộ.
Tại Spada, có 4 con đường hoa trải dọc và sẽ nở hoa theo 4 mùa, một ai đó nói ta có thể đi thưởng hoa tại bất cứ mùa nào,
Điều đó có nghĩa tại giữa hè này, ta có thể thấy những giàn hoa Tradescantia rợp cả trời. [TLN: Tradescantia = Spiderwort = một loài hoa màu xanh nhỏ ở trái đấy.]
Ta chưa bao giờ nghĩ thông tin về các địa điểm cho một buổi hẹn có được từ tiên môi giớ, ở nơi ta đi cùng Lily-san, lại rất hữu dụng.
Thật tốt khi ta khảo sát nó cùng Lily-san.
‘Xin lỗi, vì đã cưỡm mất buổi hẹn tất sẽ xảy ra với Kurono-san trước cô’ ta thầm xin lỗi Lily-san trong tim, ta bước đến gần hơn Kurono-san và tiếp tục bước đi trên con đường những bông hoa xanh phụ họa.
“Mà nè, néu đi hết đường này, trời chắc tối mất.”
“Thật vậy.”
Đúng vậy, cách bình thường và cũng là cách hoàn hảo để xác định khoảng thời gian đang vào thời điểm nào chỉ cần nhìn lên bầu trời, vì vậy lúc này không nhiều người dạo bước trên con đường này.
Ngoại trừ cặp đôi nam sinh con người và nữ sinh người mèo, 2 chúng ta không bóng dáng ai khác.
Nói về cặp đôi, 2 chúng ta có vẻ cũng vậy chăng?
Bỏ qua tình tiết không trông mong gì về cuộc nói chuyện lãng mạng giữa ta với Kurono-san, và nó cũng không giống kiểu của cặp đôi mới nãy: ‘lông em mượt mà quá, anh chỉ muốn dùi mặt vào nó’ ‘Ah, anh thật hư hỏng quá à~’.
Dù 2 chúng ta nói chuyện khá ít, nhưng, ta không ghét sự im lặng này.
Thời gian chậm rãi trôi đi, điều đó làm ta cảm nhận được sự thư thái khi phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, nhất định vì, người đàn ông tốt nhất thế giới đang ở cạnh ta, Kurono-san.
“Nè, Fiona.”
“Gì, chuyện gì Kurono-san?”
Ta được anh ta gọi tên, *haaa*, cảm giác mơ ngất ngây này, thật tuyệt diệu, gọi tên ta nữa đi, làm ta phấn chấn nữa đi.
“Vui không?”
Chúng ta đã cùng ăn trưa, cưỡi ngựa cùng nhau, và kết thúc ngày hẹn với chỉ với tản bộ này, Kurono-san có vẻ đang e ngại với sự thật đó.
“Ừm, ta rất vui.”
Vậy nên, tuyệt đối không dối trá, nó xuất phát sự chân thành của ta.
Nó rất vụi, khi ta cùng với ngươi, mọi thứ trên thế giới này, trông thật khác lạ.
“Vậy à, thật an tâm khi nghe điều đó. Chúng ta sẽ tới đây khi có ngày nghỉ—–“
Ta không thể nhìn vào mắt Kurono-san, khi anh ấy cười và nói với ta như thế.
Khuôn mặt anh ấy chói quá, hấp dẫn và quyến rũ, nếu ta nhìn anh ấy……ta chắc sẽ muốn có được nó.
“—–và, cùng với Lily.”
Chân ta đột nhiên dừng lại, khi những lời tiếp theo truyền đến tai ta.
Không chỉ thế, nhiệt độ nóng sốt trong ta cũng, bị dập tắt.
“Vâng……đúng.”
Ta muốn khen bản thân vì đáp lại câu đó một cách tự nhiên mà không cần phải thay đổi thái độ với anh ta.
Khôôông, ngay từ đầu, tại sao ta lại bị sốc?
Ta, Kurono-san và Lily-san vốn lẽ tự nhiên, là một party 3 người.
Suy tính lại, người đầu tiên muốn có quan hệ lãng mạng là Lily-san, và ta tuyệt đối không tính can thiệp vào chuyện của họ.
Và người muốn xây dựng quan hệ là Kurono-san và Lily-san, không phải ta……không, điều này thật lạ từ quan điểm của ta khi ta lại đi nghĩ tới việc muốn đi lập quan hệ với Kurono-san.
Ta chợt nhận ra, Kurono-san, đối với ta, không hề có các giác lãng mạng như khi anh ta đối với Lily-san, anh ta không có, không từ đầu anh ta đã không có chúng……Thật vậy chăng?
“Chuyện gì thế, Fiona?”
Có vẻ, ta đã quá chìm đắm trong suy nghĩ của ta.
Thấy ta thất thần, ta lại càng bị nhận thêm sự lo lắng từ y.
“Không, không có gì, chỉ suy nghĩ vài thứ—–“
Ngay khi ta nói những từ đó
“Này! Anh làm cái!?”
Phía trước con đường, giọng nói một cô nghe có vẻ không được bình thường truyền tới.
Chủ nhân của giọng nói đó nhảy ra từ bóng của một cái cây và xuất hiện ngay trước mặt 2 chúng ta.
Cô ta là một cô gái elf kiều diễm với thân hình lý tưởng, mặc một chiếc áo trắng.
Ngược lại, là tông giọng sợ hãi của cô ta, vì chân cô ta đang quằn quại.
Tầm nhìn cô ta không hướng tới 2 bọn ta, là ở hàng cây bên đường với hàng hà sa số những đóa tradescantia đang nở rộ.
Có vẻ, có ai đó đứng ở điểm cuối tầm nhìn cô ta.
“Fiona.”
“Rồi, đã hiểu.”
Từ khoảng cách này, ta có thể cảm nhận được sự hiện diện không thường thấy của ‘ai đó’ nằm sâu trong bóng cây—–không, trung thự mà nói, ta cảm nhận được sự khát máu và sức mạnh ma thuật ám muội, thứ chỉ tồn tại trong chiến trường hoặc trong những hầm ngục nguy hiểm, thứ không thể có ở trong một thành phố yên bình.
“Hiii!?”
Thét lên một tiếng ngắn cực độ, cô ta quằn quại ngã gục xuống đất, cùng lúc đó, kẻ đuổi theo ‘dị thường’ xuất hiện.
Một người mèo nam, trong một bộ giáp da, vậy là một thám hiểm giả.
Anh ta là một miu nhân, mặc dù sở hữu một cơ thể thon gọn, nhưng chỉ với cái nhìn đầu tiên đủ đã cho biết anh ta dành nhiều năm tháng cho việc rèn luyện.
Rất có thể, từ quan điểm của tộc người mèo, anh ta là một người chuẩn mực với cái đẹp, nhưng nhìn vào thứ ánh sáng mang điềm gở cư ngụ trong con ngươi anh ta, một thanh kiếm lớn có màu đen và hơi đỏ, rất có thể nó bị nhuộm bởi máu, bất kỳ ai cũng có thể hiểu anh ta đã bị điên loạn.
Ra vậy, anh ta là kẻ giết người hàng loạt đang lang thang tại Spada gần đây.
Nhìn vào luồng hào quang đỏ sậm phát ra từ thanh kiếm, một điểm đặc trưng chỉ có ở vũ khí nguyền rủa, chốt lại, anh ta đã bị lời nguyền từ vũ khí sai khiến.
“Đi nào.”
Nghe thấy giọng Kurono-san, ta ngừng suy nghĩ diễn giải từ ký ức của ta.
Không cần phải giải thích, ta biết, Kurono-san có cái tâm kiên định để vượt qua được những đường kiếm của người đàn ông đó và thanh kiếm lớn của anh ta.
Vào lúc ta xuất Quyền Trượng [Ainz Broom] ra từ chiếc túi.
“ يعمل من خلال سرعة―― [Speed Boost] ”
Ta niệm ma thuật gia cường lên lưng Kurono-san, người chạy đằng trước với thanh đao đang vung của anh ta.