Wilhart và Seria đang chạy xuyên qua khu rừng rậm bằng tuyến đường núi ngắn nhất mặc kệ ngày đêm.
Nguồn sáng duy nhất chỉ đến từ ngọn đốm nhỏ từ [Đuốc (Torch)], nó không thể soi được hơn vài mét nhưng dưới sự hướng dẫn của Seria, họ có thể an toàn mà chạy với tốc độ cao.
"Paa!"
Cánh tay Seria lóe lên rồi biến mất vào bóng tối đối diện.
Gần như đồng thời có tiếng kêu nào đó, một cái gì đó rơi xuống.
Sau khi chạy được vài giây, Wilhart bắt gặp một cái xác màu xanh của Mina Tokage đang nằm sỏng soài trên đất.
Đầu của nó bị mặc kẹt bởi một con dao, nó đã bị giết chỉ trong một đòn.
Cứ tiếp tục thế, tất cả mọi quái vật bậc thấp tiếp cận họ đều bị xóa xổ bởi Seria, chúng không thể khiến họ dừng lại dù chỉ một bước.
"Wil-sama, rẽ lối tắt thôi."
Trước khi cậu có thể đáp lại, Seria nhấc cơ thể của Wilhart với thân hình mảnh mai của cô.
Ngay cả khi Wilhart bị gọi là một đứa trẻ yếu đuối, cậu vẫn có đủ cơ bắp để vung một thanh kiếm và chiều cao của cậu gần chạm đến 180cm.
Trước cảnh một hầu gái cao khoảng 160cm bế cậu chỉ bằng cánh tay của cô, trông thật kỳ dị.
Đấy là bởi vì, cậu tin rằng vệ sĩ kiêm hầu gái, Seria từ tận đáy con tim. [ET: từ cum là từ latin không phải từ tiếng anh.]
"Xin cậu đừng nói hoặc sẽ cắn phải lưỡi."
Giây phút cậu gật đầu, cô hầu liền nhảy đến phía vách đá với con dốc cao.
Ngay cả khi đang mang một người đàn ông cao lớn, Seria cũng không mất đi thế thăng bằng trong khi chạy xuống, trông cô lúc này như thể đang bay tự do.
Cứ như thế, ngay khi gần chạm mặt đất, cô giảm vận tốc để đáp vững được trên đồng cỏ.
Cho đến lúc Wilhart đặt đôi chân của cậu lên mặt đất, cậu không cảm thấy cái gọi là run rẫy.
"Đi thôi."
"Aa."
Và lần nữa, con đường thoát thân của 2 người được bắt đầu lại.
Họ không chạy quá lâu, nhưng Wilhart đã gần như đạt đỉnh điểm của sự kiệt quệ, vâng, sức chịu đựng của cậu đã chạm đến tận đấy, cậu sẽ ngã bất cứ lúc nào trong khi hét lên.
Tuy nhiên, cậu vẫn sẽ cắn chặt hàm răng để có thể tiếp tục chạy.
Với một người có đầu óc sáng sủa như cậu, đây là giải pháp tốt nhất hiện thời, cậu không có lý do gì để phàn nàn.
"......Wil-sama"
Đột nhiên, Seria dừng lại.
Trong khi thở lấy hơi thở gấp gáp và đau đớn, một cảm giác tối đen xâm chiếm trái tim Wilhart.
Cậu biết nếu không có lý do gì cô sẽ không dừng lại ở những chổ như thế.
"Haa......Haa......gì, gì thế?"
"Tôi sẽ chặn nó, xin hãy chạy đi."
Cậu hít một hơi không khí lạnh, nhịp tim cậu đập nhanh hơn.
Ý cô là gì, đừng nói những thứ ngu ngốc, đừng có đùa với――Cậu có rất nhiều điều để nói, nhưng cậu đã không thể nói được gì.
Đấy là vì cậu hiểu ý định đằng sau lời của cô, dù cho cậu thật không muốn hiểu.
" 「ضوء شمعة تضيء ثلاثاء――[Đuốc (Hỏa Đăng - Torch)]."
Tấm lưng của cô lặng lẽ đối mặt Wilhart đang đứng, và rồi một ma thuật được Seria kích hoạt để có thể soi sáng con đường.
Quả cầu lửa bắn lên bầu trời đêm như pháo hoa, và một tràng pháo hoa đỏ lấp lánh tạo nên những hình thù của một đóa hoa lửa trên bầu trời đêm.
Nó chiếu sáng một vùng rộng xung quanh như chiếc đèn chùm lấp lánh treo trên trần nhà.
Nhờ ma thuật [Đuốc] được tạo ra này, cảnh vật xung quanh đã không còn bị che khuất, họ cuối cùng đã hiểu được nơi họ đang ở.
Tại nơi được soi sáng có một ổ goblin đang dựng một ngôi làng, một mảng rừng có một khoảng trống ở giữa, một khoảng đất trống được tô điểm nửa chừng màu xanh lục, cậu đã nhìn thấy tất cả những điều đó.
"Cái!?"
Và, tại giữa khoảng đất trống đứng đó là một con quái vật với khổ hình to lớn, mang trong mình những sơi lông màu đen và màu đỏ, và trông như thể nó đã đứng đó ngay từ đầu.
Mặc dù cậu thấy con quái vật này lần đầu, nhưng ngay lập tức cậu nhận ra con quái vật này chính là lý do khiến tất cả Punpun và cả họ cũng phải chạy trốn.
"WarthPun......"
Người lẩm bẩm tên con quái vật trước mắt họ không phải Seria, mà là Wilhart.
"Cậu chủ biết nó?"
Seria biết tên của những quái vật không chỉ xung quanh Spada, mà còn với tên của những quái vật nằm trong danh sách quái vật, ngay cả với những cái mới cập nhật.
Nhưng, cô không phải một người cuồng quái vật, vì vậy cô không thể biết tất cả tên quái vật đã và đang hiện hữu trên thế giới.
Vì lẽ đó, Wilhart, người thậm chí còn biết cả những quái vật huyền thoại chỉ được ghi lại trong văn học cổ đại, đã đoán đúng tên của quái vật bí ẩn này.
"Một loại quái hiếm chỉ xuất hiện mỗi 10 năm."
Những quái vật hiếm khi xuất hiện nghĩa là không nhiều người biết được về chúng.
Chúng chỉ xuất hiện dưới dạng ghi chép trong những cuốn sách chuyên ngành như phương thức sống và khám phá của những quái vật.
Ngay cả trong số các thám hiểm giả, chỉ những người làm công việc thu thập thông tin hay học tập mới có được kiến thức này.
Và, Wilhart đã nhớ lại được phần mô tả của một quái vật trong một trang của cuốn khảo sát sinh thái học một cách trùng hợp, nó mô tả đặc điểm của con quái vật đang đứng trước mặt anh.
Cái tên [WrathPun] nghe có vẻ hơi lạ, nhưng nếu ai biết môi trường sinh thái của nó họ tất sẽ hiểu ý nghĩa đằng sau cái tên của nó.
Đấy là bởi WrathPun là một chủng đột biến từ Punpun.
Bản tính của nó cực hung bạo, và sẽ trở nên điên tiết chỉ với một chút kích thích. Nó tấn công người đã kích thích nó và sẽ không ngừng lại ngay cả khi người đó đã trở thành một cái xác. Một quái vật gắn liền với cơn thịnh nộ bị bóp méo.
"Sức mạnh của WrathPun là Bậc 5, ngay cả Seria, không phải đối thủ có thể đánh thắng......"
Quái vật bậc 5 nghĩa là, nó có thực lực đứng trên đỉnh của hệ thống xếp hạng, tức tương đồng với một party bậc 5, chỉ với một cơ thể.
Seria đúng rất mạnh, đến mức cô được giao nhiệm vụ hộ vệ hoàng tử thứ 2 của Spada.
Nhưng cô không có đủ thực lực để cạnh tranh với một party bậc 5.
"Sẽ ổn thôi, tôi có thể tìm chút thời gian để cậu chạy."
Cô hẳn đã hiểu nó ngay từ khoảng từ khoảng thời gian Wilhart kể cho cô nghe về con quái vật đó, cô sẽ không thể nào thắng được con quái vật đó.
Ngay cả vậy, Seria tuyên bố như thể cô đang thực hiện công việc của cô.
"Ku......"
Những từ ngữ để ngăn cô lại, Wilhart không thể làm được.
Đấy là bởi, vệ sĩ tồn tại chỉ để bảo vệ mạng sống của chủ nhân.
Và Wilhart còn là đệ nhị hoàng tử Spada, không phải người có thể tự quyết định cái chết cho bản thân, thậm chí có muốn chết, người khác cũng sẽ thế mạng để có thể giữ được sự an toàn của người đó.
Hoàng tộc là, một cái gì đó như thế.
Và Wilhart không phải một đứa trẻ không hiểu điều đó, bởi vì cậu đã 17 tuổi, cậu đã trưởng thành.
Nhưng, cậu không trưởng thành đến mức sẽ có thể quyết đoán được một hành động có liên quan đến sống chết, cậu không đủ dũng khí khi phải để vệ sĩ của cậu chết.
"Wil-sama, nhanh lên."
Theo lời Seria, cậu cảm thấy hơi thiếu kiên nhẫn.
Trong hoàn cảnh không thể làm được gì này, cậu thậm chí còn không thể có thời gian để tự cân nhắc.
"Ch,chết tiệt......Seria......"
Và, Wilhart cuối cùng đã hạ quyết tâm, và cố để lại lời từ biệt đến Seria, người mà cậu đã quá đổi thân thuộc.
Nhưng rồi lúc đó.
" [Tay Mỏ Neo (Anchor Hand)]
Vô số xúc tu đen tràn ra từ đâu đó và trói lấy cơ thể con WrathPun đang đứng tại trung tâm khu đất trống.
Chuyện gì đã xảy ra? Trước cả khi cậu có thể nghĩ được câu hỏi đó, tình cảnh đã thay đổi một cách chóng vánh.
"「صخرة على نطاق واسع لمنع الجدار―― [Lệ Bích Phòng (Terra Wall Defan)]"
Con WrathPun đang vùng vẫy trước hàng loạt các xúc tu đen, nó không thể động tới được bức tường đá đang trồi dưới chân nó, không, là một ngục tù bằng đá phóng ra rất nhiều sợi thừng đen và trói lấy nó, đúng, nó ý như một ngục tù với hàng hà sợi xích khóa chặt thân thể với phiên bản cải tiếng, bề mặt tiếp xúc giữa nó với bức tường là toàn bộ thân thể nó.
Và, khoảnh khắc kế,
" 「تألق نجوم تحطم يهلك――[Thiên Thạch Công Phá (Meteor Strike)]. "
Một vòng tròn ánh sáng trắng hình thành phía trên WrathPun.
Ngay lúc này, 2 người họ nhận ra một điều, một cấu trúc ma thuật họ nhìn thấy này khác hoàn toàn với các ma thuật khuôn khổ, và nháy mắt khi họ hiểu ra, hiệu ứng của ma thuật đã được kích hoạt.
WrathPun bị trói bởi xúc tu đen đúa, bị mắc kẹt trong ngục tù đá, và trên đầu nó một tảng ánh sáng cầu vồng lao xuống.
Trước quá nhiều sự kiện đổ ập cùng lúc, Wilhart và Seria, chỉ có thể trố mắt ra nhìn tất cả những sự kiện đó diễn ra từ đầu đến cuối.