Sau khoảng nửa ngày bị ném vào toa xe rồng rung lắc dữ dội từ Spada đến Dacia với tuyến trung chuyển ở Avalon giữa cả hai, tôi cuối cùng đã đặt chân tới điểm xuất phát ở phía bắc dãy Galahad, làng Dacia.
Nhân tiện những toa xe rồng này là viên bản cải tiến của xe ngựa kéo, chỉ đơn giản là được kéo bằng rồng.
Dù nó là một con rồng nhưng nó lại là loài ăn cỏ và thế là mọi người đều có thể nuôi nó nếu muốn, tốc độ của nó không nhanh hơn ngựa, nhưng nó thuận tiện cho chuyến du hành trên những con đường gồ ghề với 4 chiếc chân cứng cựa.
Khi mà lần đầu trông thấy, tôi cứ nghĩ nó là một chiếc xe bus.
"Giờ thì, nhanh nhanh đi thôi."
Tôi xuống trạm dừng, kế rồi bắt đầu hướng tới Dãy Galahad.
Khoảng giữa trưa đã trôi đi và bây giờ hiện đã chiều, nên nếu tôi tiến vào dãy núi lúc này, nó chắc sẽ chuyển thành tối khi tới nơi.
Thông thường việc tiến vào đó lúc này thường không được khuyến khích, nhưng nhờ ơn cái cơ thể cứng chắc vô dụng này, tôi có thể giữ được sự hao hụt trong trạng thái khi di chuyển mà không cần ăn hoặc ngủ.
Có thể cần hơn 3 ngày nữa để có thể tới được ngọn núi đó, vì vậy nên tôi sẽ không lãng phí nửa ngày đầu tiên này chỉ để ngủ.
Tôi bắt đầu đi ngược hướng guild Dacia, nơi những thám hiểm giả lạ mặt khác ghé thăm.
Nếu tôi hoàn thành hạn ngạch 5 con Punpun và Goblin, và công việc tiến hành thuận lợi, tôi sẽ có thể hoàn thành nó trong hôm nay.
.
.
.
Gần chân tôi, một con thằng lằng với lớp da xanh trời đang nằm sõng soài với cái đầu bị tách rời.
Kích thước cỡ cá sấu thay vì là một con thạch sùng, còn về hình dáng cứ như một con non, và thay vì móng nó lại có miếng đệm hút ở chân.
Con quái này gọi là Minatokage, quái vật bậc 1, với môi trường sống ở vùng nước nông mà tôi đang đứng, và như cách chúng xuất hiện, chúng có tính chất thao túng nguyên tố nước.
Nước tự nó không gây thiệt hại nếu nó có xối xả vào người, trừ khi nó có thể tạo thành áp lực nước để rồi trở thành mắy cắt nước hoặc laze, còn không nó chỉ trở thành một đòn bắn nước bằng ma thuật, cứ kệ nó.
Tất nhiên, Minatokage được phân vào bậc 1, vì nó không có khả năng để có thể bắn một viên đạn nước kiểu súng lục có thể xuyên thủng tấm sắt.
Nhưng cũng có lại, nó là một quái vật có chiêu trò bẩn thỉu, chính là nọc độc được hòa lẫn trong nước và cái dòng nước như nhổ đườm từ miệng nó.
Sức mạnh ăn mòn của nó không có tính cộng dồn khi bị dính phải, những điều đáng ngại là nó sẽ bộc phát nhanh để rồi làm hỏng vũ khí, chứ không phải xác thịt.
Mặc dù tính ăn mòn của nó có nồng độ thấp, nhưng nó có thể khiến lưỡi kiếm của một vũ khí dạng thấp biến thành vũ khí cùn.
Do tính chất này, đã có một bảng thông cáo nổi tiếng kể về tác hại của nó, và cứ thế con quái này đã khiến biết bao thám hiểm giả bậc thấp phải khóc thét để mua vũ khí mới.
Nhân tiện, tất cả những thông tin đó đều đến từ Danh Sách Quái Vật.
"Có lẻ, thanh đao này sẽ ổn khi dính phải nó."
Tôi thử kiểm chứng nó bằng cách nhúng một phần vào chúng và rồi tự cắt đầu ngón tay, tương tự với thứ nước dãi đó.
Ngay trước khi nó có thể bắn nước hay làm gì khác, tôi đã kết thúc nó với chỉ một đòn từ [Hận Thù Đao (Hararetsu)], và kết quả là bản thân lưỡi đao không tiếp xúc với thứ chất lỏng đó.
Nhưng, tốt hơn khi đảm bảo được khả năng của nó
Một vũ khí cấp cao có thể bị tác động với một số chất độc, nên một ít chất độc như thế, thanh thái đao của tôi không có gì xảy ra cả.
Hay đúng hơn, lưỡi đao này có thể hồi phục khi tắm trong máu thế nên chẳng có chuyện gì tệ dù nó có bị mòn đôi chút.
Tông đồ thứ 8 Ai đã đục một lỗ rất lớn trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, nhưng khi nhìn lại hôm nay tôi bất ngờ khi thấy nó khỏe mạnh tuyệt đối.
"Lần này, Nhờ mày tách vật liệu vậy?"
Bằng chứng của việc chinh phục Minatokage là viên tinh thể lớn nhất cũng chính là phần gai nhọn mọc trên lưng.
Vẩy và tuyến nước bọt tiết ra chất ăn mòn cũng được tách ra và đem bán như một nguyên tài liệu quái vật, nhưng lúc này tôi không có thời gian cũng như kỹ năng để có thể làm việc đó.
Sự khác biệt của thám hiểm giả về chức nghiệp và kinh nghiệm của họ đều được mang ra đây dùng, ể, trong khi nghĩ thế tôi tách cái gai đó ra trong khi huýt sáo.
Con Minatokage này là con quái đầu tiên tôi gặp sau khi bị lạc trên núi để tìm dấu vết quái vật.
Nó đã xem tôi là kẻ thù nên tất nhiên sẽ hạ nó, nhưng đó không phải mục tiêu chinh phục.
Tôi lại nghĩ bân quơ cách để tìm được Goblin và Punpun trong khi tách phần gai của nó,
"Chắc rằng, tôi không cần làm hơn thế."
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy thù hằn, chúng đã bị thu hút đến đây bởi mùi của con thằng lằng này, nhưng hình như không được.
Bằng cách lấy tay để tăng thêm âm lượng cho đôi tai, tôi nghe được tiếng thở nặng nhọc và tiếng rên rỉ tàn bạo.
Lúc này tôi có thể chắc rằng, có nhiều sự hiện diện xung quanh đang tiếp cận tôi.
Không nghi ngờ gì nữa, tôi không còn cơ hội thoát khỏi đây, bởi chúng đã vát thân đến đây, chắc tôi không cần đón tiếp chúng một cách nhẹ nhàng.
Tay phải được trang bị [Hận Thù Đao (Hararetsu)], việc tích tụ Ma Đạn Kỹ cũng đã hoàn thành, mọi công tác đã chuẩn bị xong.
"Ra đây, tao sẽ chơi với bọn mày."
Và như thể trả lời cho lời tôi nói,
*Gaooo—–oon!!*
Vô số bóng đen nhảy ra cùng tiếng gào thét và lao tới bờ sông tôi đang đứng.
"Vậy đây là, Punpun......"
Nhìn thấy hình bóng đó, tôi chỉ có thể tán đồng với cái tên Gấu-Thỏ được viết trong đó.
Lông nó sẫm màu đồng, lông trắng thì mọc ở phần bụng, tay và chân, đặc biệt màu sắc phần cuống họ gần giống gấu đen châu Á.
Nó có đôi mắt đỏ to tròn và phần tai nhô ra như thỏ.
Vẻ ngoài mang sắc thái của cả hai loài, đây chắc chắn là Gấu-Thỏ.
Nhưng, tôi không lo về điều đó,
"Mình cảm thấy nó giống trang phục cosplay hơn, mà trong đó có người không nhỉ?"
Nhưng cái cơ thể và cái đầu đó thật sự đã làm méo mó cái hình dáng chính bản thân nó.
Chúng có 4 con, và tất cả đều có quả đầu rất bự và rất lạ thường, hơn nữa, bộ lông nhìn có vẻ rất mềm mại như gấu bông, thật sự rất dị.
Những con đó đang đi bằng hai chân, và cánh tay dày dạn của chúng giơ ra lên xuống như muốn vô trương sức mạnh, nhưng nhìn thế trông có vẻ chúng đang đánh trống trong một dàn hợp xướng.
Cái cách chúng xuất hiện hay cách phát âm cái tên Punpun đó, thật lố bịch khi cứ nghĩ nó có ẩn tình gì đó.
Bây giờ tôi cảm thấy hơi tội khi phải đánh bầm dập chúng.
*Gooooaaaーー!*
Thế nhưng, như thể phản bội cái xúc cảm đó của tôi, như thể vừa mới bước khỏi cơn ngủ đông, chúng gào gống hăm dọa tôi.
Cứ mỗi một tiếng rầm, nhiều và nhiều hơn, mấy con Punpun càng lúc càng tụ tập đông hơn.
2, 3, 4 ê nè ở đây tổ chức lễ hội cosplay sao mà tụi bây ra nhiều thế?
Trong khi nghĩ thế, cuối cùng có một con khác biệt với những con khác, nó cao 3 mét và có quả đầu to lớn hơn hết thảy.
Một bên mắt của nó có hằng một vết sẹo và cái sắc khi đe dọa từ nó, ắt hẳn nó là con đầu lĩnh của cái đám này.
Gaooーn!
Thấy được con Boss Pun rống lên rất rất chói tai đó, những con Pun xung quanh tôi bắt đầu di chuyển.
"Ma Đạn Kỹ Bạo Khai"
Lần này, không do dự cũng không hoảng loạn, tôi phóng thích toàn bộ viên đạn đã được trử sẵn.
Tôi không có [Black Ballista Replica] nên uy lực của nó kém hơn 1 bậc nhưng cũng đủ giết những con quái bậc 1.
Tất cả những con Punpun tấn công từ các bên đều chạm trán cơn bảo đạn không một chút sai sót.
Nhờ bộ lông mịn màng đó nó có khả năng phòng thủ cao hơn nhiều Goblin, nhưng nhiêu đó không đủ cản được Ma Đạn Kỹ của tôi.
OooOoーnn!
Những con Punpun lao tới với tinh thần quyết chiến nhận lấy những viên đạn trước tiên, và cũng ngã gục trong sự năng nổ đó.
Tại thời điểm 3 con chết, 4 con bị trọng thương.
Tại đó vẫn còn hơn 6 con Pun xung quanh, nhưng Boss Pun cất cái giọng của nó thêm một lần, thế là 4 con bị thương đó rút về sau.
Đồng thời, Boss Pun nhặt một hòn đá trên bờ sông, không, đó không phải tảng đá mà mày có thể nhặt nó bằng tay được. Ý là cái tảng đá đó rất lớn đó.
"Mày muốn chơi ném đá!?"
Phải có một động tác ném xuất sắc mới có thể ném được một tảng đá với tốc độ 200 Km/h trong một đường thẳng.
Cũng may tôi tức tốc nhảy sang bên để mà né nó.
Khi đáp xuống, nơi tôi đứng trước đó chỉ đơn giản còn lại đống hổ lốn.
Nhưng thay vì cái âm thanh cái tiếng hổ lốn đó, tôi cực kỳ ngạc nhiên trước hành động 2 con Punpun đang vác cái xác lìa đầu con thằng lằng đằng kìa và tẩu thoát.
Một tập tính cực kỳ tồi tệ hại.
*KaoooOOOーNN!!*
Con Boss Pun cất giọng lên, trái với cái hành động bạo ngược hồi mới nãy, lần này hơn 10 con bắt bắt đầu lẫn đi.
"Tao cần 2 con chúng mày ở lại, xin lỗi."
Tôi không thể để chúng thoát như thế được.
Bởi chỉ có 3 cái xác ở bờ sông, vẫn còn 2 con để hoàn thành hạn ngạch.
Cảm giác mặc cảm này, tôi chưa từng cảm thấy trong việc giết quân thập tự, tôi phóng Ma Kiếm Kỹ hướng đến 2 con đang nhảy vào rừng.
.
.
.
Trước khi nhận thức được, mặt trời đã xuống núi.
Tôi cũng đã cất 5 xác Punpun vào [Ảnh Môn].
Nhu cầu về thịt và lông Punpun khá nhiều, hơn nữa, giá trị nguyên vật liệu cũng cao.
Nhưng trong khi ngẫm nghĩ nó là gấu hay thỏ, tôi bỏ cái bằng chứng vào chổ trống khác, cái tai thỏ của nó.
"Maa, đúng thật chúng ghê gớm hơn Goblin."
Tôi đã làm việc này vào ngày tôi gặp Lily, nhưng khác một điều vào lúc đó về cái Ma Kiếm Kỹ tôi sử dụng (lần đó là tiểu liên), chúng vẫn cứ tiếp tục tiến tới như mấy thằng ngu.
Ngược lại, con Boss Pun này thông minh không ngờ khi quan sát đợt tấn công đầu tiên của tôi để rồi ra lệnh rút quân.
Và sẵn tiện chúng còn láu cá trộm luôn con thằng lằng, một kế hoạch khôn khéo.
Đúng, tôi công nhận chúng có trí tuệ hơn hẳn bọn Goblin khi mà cỡ hình của nó không thuận mắt. Quả thật đầu to không chỉ làm cảnh.
Chắc chắn chúng sẽ trở thành quái vật bậc 2 nếu có thể sử dụng công cụ.
"Đúng thật có nhiều loại quái vật khác nhau."
Ngẫm nghĩ thêm lần nữa về việc đó, tôi tiếp tục bước đi trên con đường tối tăm lặng im trên Dãy Núi Galahad để truy tìm mục tiêu tiếp theo, những con Goblin.