- "M.Một con greed-gore màu đen..."
Trông thấy một con quái cỡ khủng xẻ dọc mặt đất ra làm đôi khi nó xuất hiện, Wilhart chỉ còn biết run lẩy bẩy trong sợ hãi, với biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt trong khi cậu cố dặn ra cái tên con quái.
Ngồi trên lưng ngựa, cậu vẫn là người tướng quân chỉ huy, não cậu tiến hành phân tích ngoại hình con quái và nhanh chóng một kết quả ứng với hiểu biết quái vật bậc 5 được trả về. Một cách tự nhiên, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.
Chủng loài của nó, hình dạng và những đặc điểm đặc tính đều khác biệt, nhưng cái nỗi kinh hãi mà một con quái bậc 5 gây ra đã in hằn trong tâm trí cậu.
Cậu để ý tới khẩu súng trường mình đang nắm trên tay, khẩu súng mà cậu vẫn luôn tự hào - và rằng cậu đã luyện tập rất nhiều với nó, đã trở nên quen tay đến cái mức mà cậu có thể vỗ ngực mà khoe về độ thuần thục - giờ chỉ là đống sắt vụn.
Nhưng kể cả có run rẩy trong nỗi sợ, tình hình chỉ ngày một chuyển biến xấu hơn. Như thể có ác thần nào đó quyết định thả cả bọn vào ám ảnh kinh hoàng.
GOAHHHHHHHH!
Lần thứ hai con quái vật hống lên thật sự khủng bố đến cái độ như xuyên qua cơ thể của một người và găm thẳng nỗi sợ vào trong linh hồn đó. Cứ như thể đáp lại lời hiệu triệu bởi tiếng gọi quỷ dữ, hằng hà sa quái vật tràn ra từ bìa rừng.
Khung cảnh chỉ
khiến khiến cho Will và các học sinh khác chìm sâu hơn vào vực thẳm tuyệt vọng.
Họ cũng có đôi chút kinh nghiệm đối kháng quái vật. Nhưng cái ấy sao so được với hàng tá chủng loại quái vật hội nhóm với nhau và hành quân lao băng băng tới điểm đích, cứ như thể có điều một đạo quân cũng chẳng ăn nhằm gì.
- "H.HIII... giời cứu rồi..."
Trong lúc này đây khi mà đôi mắt Will đã chực trào và miệng thì bắt đầu phát ra những lời thảm hại thì...
- "Gắng gượng đi, Will!"
Theo sau chất giọng dũng cảm, pha chút đáng yêu là một cá đánh khoét vào mạng sườn cậu.
- "goha!?"
Nhìn về phía đối diện, nơi cú tấn công được phát động, ở đó là cậu bạn chí cốt Simon, người đã toàn lực phang cậu với khẩu súng trường.
- "Mau chóng hạ lệnh rút quân, không là quá trễ bây giờ!"
Will cũng không mất thời gian đưa ra lời nghi hoặc, "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Cậu đưa ra kết luận về ý nghĩa và ý định đằng sau lời của Simon ngay tắp lự, và nhanh chóng thể hiện thành quả luyện tập của mình.
-"Rút lui! Toàn quân, rút lui! Chúng ta sẽ cố thủ bên trong pháo đài!"
Cậu hét lơn ra hiệu lệnh trước cả khi kịp nhận thức.
Tất cả mấy cái chuyện phiếm và bông đùa mà cậu vẫn luôn làm bằng cái giọng ồm ồm đáng ghét, giờ đây lại đâm ra có ích vào mấy cái tình huống hiểm nghèo này; cái giọng đó truyền tải tốt quân lệnh và nhanh chóng lệnh rút lui khẩn được thực hiện.
-"Lui quân!"
Xoay ngựa, đối mặt là pháo đài Iskia, cậu dẫn quân tháo chạy.
Mất đi khả năng theo dõi con greed-gore và đội quân quái vật của nó khi mà giờ đây cậu đang hướng lưng mình ra, Will cố giữ cho tâm trí mình trầm lắng hết mức có thể.
-"Theo tôi, hỡi những kị sĩ! Ta sẽ dẫn đầu nhóm, và sẽ ở đội tiên phong trên con đường lui về pháo đài Iskia!"
Đội kị sĩ, hay đúng hơn những là kị sĩ tập sự dưới trướng Will đều đã rút vũ khí và vào thế chuẩn bị giao tranh. Họ đáp lại mệnh lệnh và nhanh chóng di chuyển.
Trong số đó có Eddy, kị sĩ tập sự đã gọi Will trên tường thành pháo đài ngày hôm qua, và ở bên cạnh anh ta là một cô gái tóc xanh lá đeo kính được Kurono giải cứu khởi băng cướp hồi Fauren.
Tính cả hai người, phần đa của tổng số hai trăm năm mươi học sinh hiện giờ là "căng hải". Vậy nên, những người cưỡi ngựa như Will lại không thể hết tốc lực mà phi trước.
Cuộc tháo lui lề mề tiến lên
May mắn thay, cả Will và đội kị sĩ dưới quyền đều ở rìa sau của đội hình, và họ có khả năng nhanh chóng tiến lên phía trước làm quân tiên phong
-"Đừng phá vỡ trận hình! Sẵn sàng kĩ năng di động và Gia cường tốc độ, tất cả sẽ xuống đồi trước khi bị bao vây hoàn toàn! (Tran eng: trước là kĩ năng võ thuật liên quan đến di chuyển)
tuyệt vọng cố nhớ lại những hiệu lệnh phải đưa ra trong một cuộc lui quân mà mình được học trong lớp, Will lớn tiếng đưa ra từng chỉ thị một.
Trong cái tình trạng khẩn cấp này, ngay cả giáo viên, những người không có nghĩa vụ phải tham gia chiến trận, cũng bắt đầu di chuyển, nhưng họ hiểu rằng, những mệnh lệnh từ Will là phù hợp với hoàn cảnh, nên họ không cần lên tiếng hỗ trợ nữa.
Cứ như thể họ biết được cần làm gì là tốt nhất, những người giáo viên tản ra và chiếm giữ các vị trí bọc sườn mà không cần chỉ đạo. Họ chắc chắn đều từng trải qua những trận đánh ác liệt.
Will cảm thấy nhẹ nhõm khi mà vai trò khó nhằn nhất của cuộc lui binh giờ đây được các giáo viên đảm nhận. Nhưng cũng đồng thời, cậu thấy lồng ngực mình nhói lên khi thực tế đập vào mặt cậu, đúng vậy, thương vong chắc chắn sẽ xảy ra.
Đó là lí do tại sao cậu lại chuẩn bị cho phương án thí mạng, là cậu từng trải qua quãng thời gian khi bị truy kích gắp gao bởi Wrath-Pun tại khu vực rặng Galahad.
Suy nghĩ rằng có người sẽ phải làm dê tế thần không hề ảnh hưởng tới tới hành động và phán đoán của Will hiện tại, người đã chọn thí đi người quan trọng nhất chỉ sau gia đình của mình.
Nói vậy, chứ cậu ấy chưa hề trải qua một cuộc chiến phải hi sinh mạng người nào cả. Và một cái như vậy sắp sửa bắt đầu. Người hầu gái vệ sĩ với vai trò bảo vệ và hi sinh tính mạng nếu cần, hiện vẫn lặng lẽ ngồi kế bên cậu, thực hiện bổn phận của mình.
-"Simon, người bạn tri kỷ của tớ. Cảm ơn vì lời động viên, tớ đã thôngs suốt rồi. Từ tận đáy lòng của mình, cảm ơn; cảm quan tình hình của cậu thật đáng nể"
Từ trên lưng ngựa, Will chuyển lời cảm ơn tới phía Simon, cố giấu đi sự ngượng ngùng
-"Đều là Onii-san ra lệnh nhanh đấy, em chỉ làm theo mẫu thôi ạ"
Khi họ hay tin về đội kị binh hạng nặng đã tới nơi và đang đóng tại sau làng Alzas, người đã ra chỉ thị rút lui khẩn cấp là Kurono. Những cá nhân khác nữa tường được chuyện này chỉ có ba người tại đây.
Bỏ qua kết quả, Simon thấu hiểu được quyết định của Kurono tại thời điểm đó là hoàn toàn chính xác.
Điều này tương tự như tình huống tồi tệ khi mà họ bị áp đảo bởi lực lượng quân địch.
-"Quan trọng hơn, Will, súng cậu lên nòng rồi chứ!"
-"Fuhaha, tất nhiên rồi!"
-"Cậu chưa được phép khai hỏa đâu đấy!"
-"...Tớ hiểu chứ"
Tinh thần Will đang lên cao, và Simon cảnh báo cậu về những nguy cơ tiềm tàng phía trước.
Ngón tay cậu ta không được phép đặt lên cò trừ vào lúc bắn. Nó có thể gây nên một vụ khai hỏa ngoài ý muốn, cái này đặc biệt nguy hiểm trong những tình huống xung quanh là quân ta.
Thêm vào đó, mấy vụ vô ý khai hỏa lại còn hay xảy ra trên lưng ngựa.
-"Bọn nhân ngưu và phong lang nhanh đấy; có lẽ chúng sẽ kịp vượt qua và chặn đầu chúng ta!"
Simon nhắc tới khẩu súng - hay vũ khí tham chiến - mà Will mang, là vì cậu có cảm giác như cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.
-"Đến thời điểm then chốt rồi nhỉ?"
-"Hàng ngũ địch không dày lắm, ta hoàn toàn có thể xuyên qua nó, sẽ ổn thôi!"
Bọn quái có tốc độ cao đã bứt tốc ra khỏi bầy quái tràn ra từ rừng và hướng thẳng về phía chúng tôi.
Đúng như lời Simon, bọn nhân ngưu với trang bị là giáo và cung đang lao qua từng ngọn đồi, nơi là sân nhà của chúng.
Bọn cừu câm lặng với bộ lông đen, phồng cũng đang song hành với chúng. Dù là cừu, nhưng chúng vẫn cứ là quái vật.
Còn bên phong lang, thì trên lưng là lũ Goblin. Nhưng những cá thể tác chiến mà không có người cưỡi thì thì đang vận hết tốc độ như sói và những kĩ năng đặc trưng phong hệ, và băng băng qua những ngọn đồi, tựa như con gió.
Bọn Dortoth thì được biết tới rộng rãi nhờ khả năng "lao" tương đối nhanh, nhưng vì có vẻ như trèo đèo lội suối không phải nghề tủ nên bọn này đang khá chật vật.
Có phải đụng độ với chúng trên đường rút lui hay không, phụ thuộc tất cả vào may mắn của tụi học sinh.
May sao, lũ điểu quái trên trời và cả Salamander sở hữu hỏa lực kinh hồn chỉ đang bay loanh quanh, và dường như không hướng về phía bên đây.
-"Chuẩn bị công kích tầm xa! Nhóm một, chuẩn bị va chạm, nhóm thứ hai, sẵn sàng Sagita và cung! Tập trung hỏa lực về phía trước!"
(Tran eng: sagita có một loại công kích tầm xa bằng ma thuật. Có được đề cập trong bản dịch trước, nhưng tôi nhắc lại nó lần nữa.)
Khoảng cách giữa nhóm học sinh đang chạy xuống đồi và bầy quái đang cố chặn đầu ngày càng rút ngắn.
Will đang mang cái biểu cảm căng cứng trên mặt. Kể cả Simon, người luôn có cái đầu lạnh, tự biết đây là một cuộc chiến không cân sức, cũng đang tuyệt vọng cố không để lộ ra cái vẻ căng thẳng lo âu.
-"Will-sama."
-"Này, Seria! Đừng có đột ngột gọi tớ trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng này chứ!"
Will đáp lời cận vệ, Seria, người vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh, cô đang cưỡi ngựa bên cạnh cậu. Chất chứa trong lời hồi đáp là sự nóng vội đúng hơn là cáu.
-"Cho tôi xin lỗi. Cơ mà, có thứ này tôi phải cảnh báo cậu."
-"Là gì nhỉ?"
-"Cậu không nhận ra mấy chiêu đặc thù của cừu câm lặng, hay cố tình quên đấy hả?"
-"Fuhaha, cái mẩu thông tin đó nằm ngay trang bìa cuốn sách trong hội tại làng Iskia mà, làm gì có cái chuyện..."
Will bắt đầu nói bằng cái giọng điệu tự tin như mọi khi, nhưng chỉ thoáng sau, mặt cậu trở nên trắng bệch.
Lý do mà cừu câm lặng lại có cái "câm lặng".
Và, cứ cho là bọn quái đằng kia có một chút trí khôn, lý do mà bọn nhân ngưu lại rời bỏ lợi thế địa hình và xông ra đây.
Khi mà cậu nhận ra, thì chuyện đã quá muộn.
-"Kĩ năng của cừu câm lặng là gì?"
Simon, người thực sự không có chút kiến thức nào về quái vật học, lên tiếng thắc mắc.
-"Giờ thì tôi đã thấu... Này, chúng ta không thể quay lại...."
Biểu cảm của Will nhanh chóng đổi từ chần chừ sang quyết đoán, cậu đánh tiếng và ra chỉ thị công kích tầm xa.
-"nhóm 1, bắn!"
Theo hiệu lệnh, những học sinh hệ pháp sư hoàn tất niệm chú và giải phóng đòn tấn công.
Nhưng lũ cừu câm lặng đang áp sát bọn họ còn nhanh hơn cả tốc độ mở miệng.
MEEEEE~
Một sự tĩnh mịch dị thường bao trùm lên chiến trường, các học sinh bắt đầu bắn các đòn xạ chiến.
-"Ignis Overblast!"
-"Tera blast!"
Vân vân và mây mây. Mấy đòn Blast trung và hạ cấp, tất cả đều được ném ra, chỉ là...
-"Cái gì, sao lại không có gì bay ra!?"
-"Tại sao?" (ông nào chơi w3 chắc biết)
Một nửa trong số họ bắn trượt.
Phần lớn đòn tấn công bắn ra không trượt thì cũng chả gây ra sát thương.
Hệ quả là, chỉ có một số kị binh nhân ngưu và phong lang tiên phong lao lên bị thổi bay đi. Và cả lũ tiếp tục phóng tới với toàn tốc lực.
Bọn goblin ngã nhào khởi lưng phong lang thì bị dẫm nát bởi nhân ngưu.
-"Tiếng kêu của cừu câm lặng mang hiệu ứng câm lặng! Mọi người ngoại trừ pháp sư và người không cần niệm chú hay có biện pháp chống đỡ, lui lại!"
Đó là cách Will trả lời Simon.
Câm lặng là một trong những hiệu ứng ma thật có thể ếm lên đối thủ.
Câm lặng được chia làm hai loại. Loại đầu tiên mang hiệu ứng ngăn cản việc nói, và cái còn lại loại bỏ âm thanh niệm chú và đánh chặc hiệu ứng của nó (lời niệm).
Cá thể bị nhiễm Câm lặng bị phong bế, hay nói cách khác, bởi vì phần cuối lời niệm chú bị Câm lặng, thành ra phần lớn phép không trượt thì cũng suy yếu.
Đây đúng là hiệu ứng trí mạng cho lớp pháp sư; dẫu thế, vẫn luôn có cách phòng chống thứ này từ những thời xa lắc xa lơ. Nhưng số lượng học sinh có khả năng xài cái phương pháp đó hiện giờ lại đang là một dấu hỏi lớn.
Cho nên, hầu hết những đấu sĩ thuộc hệ pháp sư sẽ bị biến thành phế nhân nếu bọn cừu câm lặng này hiện diện.
Bên cạnh đó, bọn nhân ngưu với thuần tấn công vật lý, lại miễn nhiễm hoàn toàn với cái hiệu ứng bất lợi này trên chiến trường.
-"Nhóm thứ hai, kể cả có mỗi cung thủ! Những người ở hàng trước, chuẩn bị tiếp nhận, bọn nhân ngưu lao đến đấy!"
Tấn công vật lý tầm xa không chỉ gồm cung thủ mà cả cậu nữa, vì cậu sở hữu một khẩu súng, vậy là Will trong lúc giương họng súng lên, cậu cũng chỉ biết tuyệt vọng mà đưa ra chỉ thị mới.
Xuyên qua mấy cái đòn tấn công lác đác đó, đàn quái giờ đã tới sát gần.
Đã có vài con nhân ngưu giương cung khóa tiễn và một số thậm chí còn bắt đầu bắn.
Độ chính xác thấp, nhưng cũng đủ để khiến cho những người chưa từng trải trận mạc run nhong nhóc.
-"Kuh."
Trong mắt Will, dường như trận chiến chỉ ngày một xấu đi.
Chẳng có vẻ gì là nhóm hai gồm những cung thủ có thể đơn phương cản bọn quái vẫn đang ùn ùn lao tới.
Phẩm giá của cậu bị nghiền nát bởi cái khả năng trung lập hóa từ lũ cừu, và cậu thì đang cực kì lo lắng với thế trận cận chiến.
Liệu cậu có thể rút đội xạ chiến một lui về mà không bị tổn hại? Không, thực tế thì, cậu lo rằng mình chưa chắc đã bắn súng mượt như lúc luyện tập hơn, khi mà trước mặt cậu là một lũ nhân ngưu lăm lăm cây giáo.
Cậu ấy đã có một khoảng thời gian khổ chiến với chỉ duy nhất một con giblin, con quái hạng 1. Chiến đấu chống lại một con quái hạng 2 cỡ lớn trong thế trận cận chiến... Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu "quấn ra đài".
Một khi chúng vào được cự ly cận chiến, chỉ khoảng một phút nữa thoi, tình hình sẽ nát vụn và vô phương cứu chữa.
-"Không còn lựa chọn nào khác...Ta..ta.. cần làm nó."
(tran eng: ở chữ ta 1, will dung ware (chữ ngã như trong "kega" ấy các bro, ở bên trung thì nó chính là chữ "ta") thường dùng trong cái lúc mà thanh niên này khoe khoang, cái ta 2 là ore-俺 dịch ra là "tao". Đây là ám chỉ ku em nghiêm túc.
Cậu băn khoăn liệu có phải là đầu nòng của cậu ấy đang run hay liệu đây là rung chấn từ chuyển động của con ngựa.
Cậu chẳng thể lờ nó đi bởi bả vai thuộc cánh tay nắm cương được dùng để tựa báng súng, và phần lưng của cậu, thứ đáng nhẽ cần phải hướng lên trên, đều đang lẩy bẩy.
Bọn nhân ngưu lao như điên về phía trước, chẳng có chút vẻ gì là sợ sệt. Will có cái cảm giác như là mình vừa chạm mắt với đôi đồng tử màu tím của thần chết khi cậu dùng ống nhắm của súng lên bọn nhân ngưu.
-"Cậu làm được mà, Will. Đây là lúc mà cậu sẽ ba hoa "Ta là nhị hoàng tử huy hoàng của Spada", đúng không""
(Tran eng: đoạn này lại để ngã 我-ware
Ngay bên cạnh cậu, cũng đang trên tay khẩu súng, người đồng chí nói với sang.
-"Fu... Kuku... Fuhahaha..."
Lạ lùng thật, cơn run ngừng hẳn rồi.
-"FAHAHAHA! Đúng, chắc chắn rồi, ta là nhị hoàng tử vinh quang của Spada, Wilhart Tristan Spadaaaa! Yêu quái, tất cả các ngươi tới số với chân lực của "Buster Rifle!" của ta. (súng trường bùng nổ?)
Cơ thể cậu được bơm đầy bởi một cảm giác lâng lâng khó tả tỏa ra từ trong tim, tận sâu trong tâm hồn, Will đặt ngón tay lên cò súng.
-"Đội 2, chuẩn bị chiến đấu!)
Hít một hơi sâu trước khi hô to hiệu lệng tấn côngm cậu cũng vào thế với tuyệt kỹ mang tên "hủy diệt chi đạn".
-".... Tránh qua một bên đi, Will."
Cậu chợt nghe một giọng nói nhỏ, điềm tĩnh.
Ngước nhìn, ở đó cậu thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng bay về hướng bên đây.
Đó là một con kỳ lân lướt đi trên không trung, mà hay bị nhầm tưởng là Pegasus. Và người đang cưỡi nó là... (pegasus là ngựa có cánh thì phải, kỳ lân chỉ có sừng thôi.)
-"NERO?"
Đội đồng tử màu đỏ của Nero hoàn toàn bơ đi người bạn thuở ấu thơ, Nhị hoàng tử; chúng hiện đang ghim chặt lên quân địch đang tiến gần ngay trước mắt.
Đôi mắt ấy chứa đầy ham muốn giết chóc, và thanh kiếm đã tuốt của cậu hiện đang nằm trên tay phải, chuẩn bị thực hiện ham muốn đó.
-"...Instant Flash" (chém ngay tắp lự?)
Với Will, người chả có lấy một chút kiến thưucs trận mạc về Kiếm pháp hay Võ thuật, nó trông giống như Nero chỉ quơ ngang cây kiếm.
Nhưng phần lưỡi giải phóng ra một luồng sáng chói lóa, và nó nhanh chóng hình thành một lưỡi "bạch quang kiếm" bay thẳng về phía quân thù.
Nếu một cá nhân sử dụng Phong thuật hệ công "Air Sagita" và biến nó trở nên to và sáng hơn, hiện tượng này sẽ xảy ra.
Nhát chém tượng tự như một đường thẳng tạo nên bởi ánh sáng. Nó xuyên qua bè lũ nhân ngưu như thể một ảo ảnh, cắt phăng tất cả ra làm hai nửa.
Chả có khác biệt nào giữa phần thân trên hình người đang cởi trần, được phủ bởi lông cừu câm lặng, hay là trang bị lớp giáp có vẻ như cướp được từ mạo hiểm giả. Nhát chém chỉ đơn giản là cắt xuyên qua ngực chúng.
Cứ như là chúng chạy ngang qua một cái dây thép căng trên không khí ở tốc độ tối đa.... Ở phía đằng xa nơi cú phạt nhắm đến, một biển máu đã đổ ra.
-"Đứng có bất cẩn thế chứ, Will, chỉ xem thoi cũng khiến tao lo lắm đấy"
Với nhát chém bình thiên hạ mà cậu vừa thi triển làm bối cảnh ở phía sau (background), Nero từ tốn lướt đi từ trên lưng con kỳ lân ngay giữa không trung.
Nero đáp xuống ngay trước Will, mang trên mặt nụ cười không biết sợ.
-" Đúng đấy, anh yếu mà, baka aniki, vậy nên hãy nhớ phải lùi lại chứ!"
Em gái cậu, Charlotte chả biết từ đâu xuất hiện, đang vẫy vẫy cây xích trượng trong tay (xích: màu đỏ).
-"Line Force Blast!"
Cô bé hoàn tất niệm chú. Và ngay khi cô hô tên phép, một tiếng sấm dộng ra và một loạt tia sét đâm qua xác của bọn nhân ngưu, giáng xuống đội kị binh gobllin phong lang.
-"Chà, là vậy đó. "Vũ lộ" (wing road) sẽ đảm nhận việc mở đường máu, các bạn hãy theo chúng tôi và gắng đừng có bị tụt lại đấy.
Nero nói vậy và xoay người cùng động tác phất chiếc áo choàng đỏ, bên cạnh cậu có thêm hai người xuất hiện, họ, một lần nữa, đối đầu hàng tá quân thù. Cả hai người kia đều là thành viên thuộc tứ đại danh gia của Spada: Kai Est Galbraith và Safiel Maya Hydra.
(tran eng: có đôi chút nhầm lẫn. Tôi vẫn luôn dịch áo choàng đỏ (red mantle, cái mà pháp sư hay mặc trong game ấy, cao cấp hơn là robe). Sẽ hợp lý hơn nếu đấy là áo choàng (cape). Tôi sẽ áp dụng thay đổi cho cả các tiền chap nữa.)
-"Mày cứu chúng tao một mạng rồi, Nero. Vậy nhờ mày lo liệu nhé". (chắc bạn thân chả mấy ai cậu tớ đâu nhể)
Will đang có chút hỗn cảm về cái căn giờ của Nero, nhưng trống ngực cậu lại dịu bớt đi khi người đồng minh đáng tin cậy nhất đã đến.
- "Ừ, cứ để tao lo".
Nero đáp lời trong khi không hề ngoái lại nhìn. Với người bạn thân Kai trong vai trò là người đồng sự chiến đấu ở vị trí tiên phong, và Undead Wrath-Pun với cánh tay kim loại tạo bởi Safiel, cậu đối diện với bức tường tạo bởi liên quân quái và bắt đầu xả đòn tấn công.
- "M.Một con greed-gore màu đen..."
Trông thấy một con quái cỡ khủng xẻ dọc mặt đất ra làm đôi khi nó xuất hiện, Wilhart chỉ còn biết run lẩy bẩy trong sợ hãi, với biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt trong khi cậu cố dặn ra cái tên con quái.
Ngồi trên lưng ngựa, cậu vẫn là người tướng quân chỉ huy, não cậu tiến hành phân tích ngoại hình con quái và nhanh chóng một kết quả ứng với hiểu biết quái vật bậc 5 được trả về. Một cách tự nhiên, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.
Chủng loài của nó, hình dạng và những đặc điểm đặc tính đều khác biệt, nhưng cái nỗi kinh hãi mà một con quái bậc 5 gây ra đã in hằn trong tâm trí cậu.
Cậu để ý tới khẩu súng trường mình đang nắm trên tay, khẩu súng mà cậu vẫn luôn tự hào - và rằng cậu đã luyện tập rất nhiều với nó, đã trở nên quen tay đến cái mức mà cậu có thể vỗ ngực mà khoe về độ thuần thục - giờ chỉ là đống sắt vụn.
Nhưng kể cả có run rẩy trong nỗi sợ, tình hình chỉ ngày một chuyển biến xấu hơn. Như thể có ác thần nào đó quyết định thả cả bọn vào ám ảnh kinh hoàng.
GOAHHHHHHHH!
Lần thứ hai con quái vật hống lên thật sự khủng bố đến cái độ như xuyên qua cơ thể của một người và găm thẳng nỗi sợ vào trong linh hồn đó. Cứ như thể đáp lại lời hiệu triệu bởi tiếng gọi quỷ dữ, hằng hà sa quái vật tràn ra từ bìa rừng.
Khung cảnh chỉ
khiến khiến cho Will và các học sinh khác chìm sâu hơn vào vực thẳm tuyệt vọng.
Họ cũng có đôi chút kinh nghiệm đối kháng quái vật. Nhưng cái ấy sao so được với hàng tá chủng loại quái vật hội nhóm với nhau và hành quân lao băng băng tới điểm đích, cứ như thể có điều một đạo quân cũng chẳng ăn nhằm gì.
- "H.HIII... giời cứu rồi..."
Trong lúc này đây khi mà đôi mắt Will đã chực trào và miệng thì bắt đầu phát ra những lời thảm hại thì...
- "Gắng gượng đi, Will!"
Theo sau chất giọng dũng cảm, pha chút đáng yêu là một cá đánh khoét vào mạng sườn cậu.
- "goha!?"
Nhìn về phía đối diện, nơi cú tấn công được phát động, ở đó là cậu bạn chí cốt Simon, người đã toàn lực phang cậu với khẩu súng trường.
- "Mau chóng hạ lệnh rút quân, không là quá trễ bây giờ!"
Will cũng không mất thời gian đưa ra lời nghi hoặc, "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Cậu đưa ra kết luận về ý nghĩa và ý định đằng sau lời của Simon ngay tắp lự, và nhanh chóng thể hiện thành quả luyện tập của mình.
-"Rút lui! Toàn quân, rút lui! Chúng ta sẽ cố thủ bên trong pháo đài!"
Cậu hét lơn ra hiệu lệnh trước cả khi kịp nhận thức.
Tất cả mấy cái chuyện phiếm và bông đùa mà cậu vẫn luôn làm bằng cái giọng ồm ồm đáng ghét, giờ đây lại đam ra có ích vào mấy cái tình huống hiểm nghèo này; cái giọng đó truyền tải tốt quân lệnh và nhanh chóng lệnh rút lui khẩn được thực hiện.
-"Lui quân!"
Xoay ngựa, đối mặt là pháo đài Iskia, cậu dẫn quân tháo chạy.
Mất đi khả năng theo dõi con greed-gore và đội quân quái vật của nó khi mà giờ đây cậu đang hướng lưng mình ra, Will cố giữ cho tâm trí mình trầm lắng hết mức có thể.
-"Theo tôi, hỡi những kị sĩ! Ta sẽ dẫn đầu nhóm, và sẽ ở đội tiên phong trên con đường lui về pháo đài Iskia!"
Đội kị sĩ, hay đúng hơn những là kị sĩ tập sự dưới trướng Will đều đã rút vũ khí và vào thế chuẩn bị giao tranh. Họ đáp lại mệnh lệnh và nhanh chóng di chuyển.
Trong số đó có Eddy, kị sĩ tập sự đã gọi Will trên tường thành pháo đài ngày hôm qua, và ở bên cạnh anh ta là một cô gái tóc xanh lá đeo kính được Kurono giải cứu khởi băng cướp hồi Fauren.
Tính cả hai người, phần đa của tổng số hai trăm năm mươi học sinh hiện giờ là "căng hải". Vậy nên, những người cưỡi ngựa như Will lại không thể hết tốc lực mà phi trước.
Cuộc tháo lui lề mề tiến lên
May mắn thay, cả Will và đội kị sĩ dưới quyền đều ở rìa sau của đội hình, và họ có khả năng nhanh chóng tiến lên phía trước làm quân tiên phong
-"Đừng phá vỡ trận hình! Sẵn sàng kĩ năng di động và Gia cường tốc độ, tất cả sẽ xuống đồi trước khi bị bao vây hoàn toàn! (Tran eng: trước là kĩ năng võ thuật liên quan đến di chuyển)
tuyệt vọng cố nhớ lại những hiệu lệnh phải đưa ra trong một cuộc lui quân mà mình được học trong lớp, Will lớn tiếng đưa ra từng chỉ thị một.
Trong cái tình trạng khẩn cấp này, ngay cả giáo viên, những người không có nghĩa vụ phải tham gia chiến trận, cũng bắt đầu di chuyển, nhưng họ hiểu rằng, những mệnh lệnh từ Will là phù hợp với hoàn cảnh, nên họ không cần lên tiếng hỗ trợ nữa.
Cứ như thể họ biết được cần làm gì là tốt nhất, những người giáo viên tản ra và chiếm giữ các vị trí bọc sườn mà không cần chỉ đạo. Họ chắc chắn đều từng trải qua những trận đánh ác liệt.
Will cảm thấy nhẹ nhõm khi mà vai trò khó nhằn nhất của cuộc lui binh giờ đây được các giáo viên đảm nhận. Nhưng cũng đồng thời, cậu thấy lồng ngực mình nhói lên khi thực tế đập vào mặt cậu, đúng vậy, thương vong chắc chắn sẽ xảy ra.
Đó là lí do tại sao cậu lại chuẩn bị cho phương án thí mạng, là cậu từng trải qua quãng thời gian khi bị truy kích gắp gao bởi Wrath-Pun tại khu vực rặng Galahad.
Suy nghĩ rằng có người sẽ phải làm dê tế thần không hề ảnh hưởng tới tới hành động và phán đoán của Will hiện tại, người đã chọn thí đi người quan trọng nhất chỉ sau gia đình của mình.
Nói vậy, chứ cậu ấy chưa hề trải qua một cuộc chiến phải hi sinh mạng người nào cả. Và một cái như vậy sắp sửa bắt đầu. Người hầu gái vệ sĩ với vai trò bảo vệ và hi sinh tính mạng nếu cần, hiện vẫn lặng lẽ ngồi kế bên cậu, thực hiện bổn phận của mình.
-"Simon, người bạn tri kỷ của tớ. Cảm ơn vì lời động viên, tớ đã thôngs suốt rồi. Từ tận đáy lòng của mình, cảm ơn; cảm quan tình hình của cậu thật đáng nể"
Từ trên lưng ngựa, Will chuyển lời cảm ơn tới phía Simon, cố giấu đi sự ngượng ngùng
-"Đều là Onii-san ra lệnh nhanh đấy, em chỉ làm theo mẫu thôi ạ"
Khi họ hay tin về đội kị binh hạng nặng đã tới nơi và đang đóng tại sau làng Alzas, người đã ra chỉ thị rút lui khẩn cấp là Kurono. Những cá nhân khác nữa tường được chuyện này chỉ có ba người tại đây.
Bỏ qua kết quả, Simon thấu hiểu được quyết định của Kurono tại thời điểm đó là hoàn toàn chính xác.
Điều này tương tự như tình huống tồi tệ khi mà họ bị áp đảo bởi lực lượng quân địch.
-"Quan trọng hơn, Will, súng cậu lên nòng rồi chứ!"
-"Fuhaha, tất nhiên rồi!"
-"Cậu chưa được phép khai hỏa đâu đấy!"
-"...Tớ hiểu chứ"
Tinh thần Will đang lên cao, và Simon cảnh báo cậu về những nguy cơ tiềm tàng phía trước.
Ngón tay cậu ta không được phép đặt lên cò trừ vào lúc bắn. Nó có thể gây nên một vụ khai hỏa ngoài ý muốn, cái này đặc biệt nguy hiểm trong những tình huống xung quanh là quân ta.
Thêm vào đó, mấy vụ vô ý khai hỏa lại còn hay xảy ra trên lưng ngựa.
-"Bọn nhân ngưu và phong lang nhanh đấy; có lẽ chúng sẽ kịp vượt qua và chặn đầu chúng ta!"
Simon nhắc tới khẩu súng - hay vũ khí tham chiến - mà Will mang, là vì cậu có cảm giác như cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.
-"Đến thời điểm then chốt rồi nhỉ?"
-"Hàng ngũ địch không dày lắm, ta hoàn toàn có thể xuyên qua nó, sẽ ổn thôi!"
Bọn quái có tốc độ cao đã bứt tốc ra khỏi bầy quái tràn ra từ rừng và hướng thẳng về phía chúng tôi.
Đúng như lời Simon, bọn nhân ngưu với trang bị là giáo và cung đang lao qua từng ngọn đồi, nơi là sân nhà của chúng.
Bọn cừu câm lặng với bộ lông đen, phồng cũng đang song hành với chúng. Dù là cừu, nhưng chúng vẫn cứ là quái vật.
Còn bên phong lang, thì trên lưng là lũ Goblin. Nhưng những cá thể tác chiến mà không có người cưỡi thì thì đang vận hết tốc độ như sói và những kĩ năng đặc trưng phong hệ, và băng băng qua những ngọn đồi, tựa như con gió.
Bọn Dortoth thì được biết tới rộng rãi nhờ khả năng "lao" tương đối nhanh, nhưng vì có vẻ như trèo đèo lội suối không phải nghề tủ nên bọn này đang khá chật vật.
Có phải đụng độ với chúng trên đường rút lui hay không, phụ thuộc tất cả vào may mắn của tụi học sinh.
May sao, lũ điểu quái trên trời và cả Salamander sở hữu hỏa lực kinh hồn chỉ đang bay loanh quanh, và dường như không hướng về phía bên đây.
-"Chuẩn bị công kích tầm xa! Nhóm một, chuẩn bị va chạm, nhóm thứ hai, sẵn sàng Sagita và cung! Tập trung hỏa lực về phía trước!"
(Tran eng: sagita có một loại công kích tầm xa bằng ma thuật. Có được đề cập trong bản dịch trước, nhưng tôi nhắc lại nó lần nữa.)
Khoảng cách giữa nhóm học sinh đang chạy xuống đồi và bầy quái đang cố chặn đầu ngày càng rút ngắn.
Will đang mang cái biểu cảm căng cứng trên mặt. Kể cả Simon, người luôn có cái đầu lạnh, tự biết đây là một cuộc chiến không cân sức, cũng đang tuyệt vọng cố không để lộ ra cái vẻ căng thẳng lo âu.
-"Will-sama."
-"Này, Seria! Đừng có đột ngột gọi tớ trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng này chứ!"
Will đáp lời cận vệ, Seria, người vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh, cô đang cưỡi ngựa bên cạnh cậu. Chất chứa trong lời hồi đáp là sự nóng vội đúng hơn là cáu.
-"Cho tôi xin lỗi. Cơ mà, có thứ này tôi phải cảnh báo cậu."
-"Là gì nhỉ?"
-"Cậu không nhận ra mấy chiêu đặc thù của cừu câm lặng, hay cố tình quên đấy hả?"
-"Fuhaha, cái mẩu thông tin đó nằm ngay trang bìa cuốn sách trong hội tại làng Iskia mà, làm gì có cái chuyện..."
Will bắt đầu nói bằng cái giọng điệu tự tin như mọi khi, nhưng chỉ thoáng sau, mặt cậu trở nên trắng bệch.
Lý do mà cừu câm lặng lại có cái "câm lặng".
Và, cứ cho là bọn quái đằng kia có một chút trí khôn, lý do mà bọn nhân ngưu lại rời bỏ lợi thế địa hình và xông ra đây.
Khi mà cậu nhận ra, thì chuyện đã quá muộn.
-"Kĩ năng của cừu câm lặng là gì?"
Simon, người thực sự không có chút kiến thức nào về quái vật học, lên tiếng thắc mắc.
-"Giờ thì tôi đã thấu... Này, chúng ta không thể quay lại...."
Biểu cảm của Will nhanh chóng đổi từ chần chừ sang quyết đoán, cậu đánh tiếng và ra chỉ thị công kích tầm xa.
-"nhóm 1, bắn!"
Theo hiệu lệnh, những học sinh hệ pháp sư hoàn tất niệm chú và giải phóng đòn tấn công.
Nhưng lũ cừu câm lặng đang áp sát bọn họ còn nhanh hơn cả tốc độ mở miệng.
MEEEEE~
Một sự tĩnh mịch dị thường bao trùm lên chiến trường, các học sinh bắt đầu bắn các đòn xạ chiến.
-"Ignis Overblast!"
-"Tera blast!"
Vân vân và mây mây. Mấy đòn Blast trung và hạ cấp, tất cả đều được ném ra, chỉ là...
-"Cái gì, sao lại không có gì bay ra!?"
-"Tại sao?" (ông nào chơi w3 chắc biết)
Một nửa trong số họ bắn trượt.
Phần lớn đòn tấn công bắn ra không trượt thì cũng chả gây ra sát thương.
Hệ quả là, chỉ có một số kị binh nhân ngưu và phong lang tiên phong lao lên bị thổi bay đi. Và cả lũ tiếp tục phóng tới với toàn tốc lực.
Bọn goblin ngã nhào khởi lưng phong lang thì bị dẫm nát bởi nhân ngưu.
-"Tiếng kêu của cừu câm lặng mang hiệu ứng câm lặng! Mọi người ngoại trừ pháp sư và người không cần niệm chú hay có biện pháp chống đỡ, lui lại!"
Đó là cách Will trả lời Simon.
Câm lặng là một trong những hiệu ứng ma thật có thể ếm lên đối thủ.
Câm lặng được chia làm hai loại. Loại đầu tiên mang hiệu ứng ngăn cản việc nói, và cái còn lại loại bỏ âm thanh niệm chú và đánh chặc hiệu ứng của nó (lời niệm).
Cá thể bị nhiễm Câm lặng bị phong bế, hay nói cách khác, bởi vì phần cuối lời niệm chú bị Câm lặng, thành ra phần lớn phép không trượt thì cũng suy yếu.
Đây đúng là hiệu ứng trí mạng cho lớp pháp sư; dẫu thế, vẫn luôn có cách phòng chống thứ này từ những thời xa lắc xa lơ. Nhưng số lượng học sinh có khả năng xài cái phương pháp đó hiện giờ lại đang là một dấu hỏi lớn.
Cho nên, hầu hết những đấu sĩ thuộc hệ pháp sư sẽ bị biến thành phế nhân nếu bọn cừu câm lặng này hiện diện.
Bên cạnh đó, bọn nhân ngưu với thuần tấn công vật lý, lại miễn nhiễm hoàn toàn với cái hiệu ứng bất lợi này trên chiến trường.
-"Nhóm thứ hai, kể cả có mỗi cung thủ! Những người ở hàng trước, chuẩn bị tiếp nhận, bọn nhân ngưu lao đến đấy!"
Tấn công vật lý tầm xa không chỉ gồm cung thủ mà cả cậu nữa, vì cậu sở hữu một khẩu súng, vậy là Will trong lúc giương họng súng lên, cậu cũng chỉ biết tuyệt vọng mà đưa ra chỉ thị mới.
Xuyên qua mấy cái đòn tấn công lác đác đó, đàn quái giờ đã tới sát gần.
Đã có vài con nhân ngưu giương cung khóa tiễn và một số thậm chí còn bắt đầu bắn.
Độ chính xác thấp, nhưng cũng đủ để khiến cho những người chưa từng trải trận mạc run nhong nhóc.
-"Kuh."
Trong mắt Will, dường như trận chiến chỉ ngày một xấu đi.
Chẳng có vẻ gì là nhóm hai gồm những cung thủ có thể đơn phương cản bọn quái vẫn đang ùn ùn lao tới.
Phẩm giá của cậu bị nghiền nát bởi cái khả năng trung lập hóa từ lũ cừu, và cậu thì đang cực kì lo lắng với thế trận cận chiến.
Liệu cậu có thể rút đội xạ chiến một lui về mà không bị tổn hại? Không, thực tế thì, cậu lo rằng mình chưa chắc đã bắn súng mượt như lúc luyện tập hơn, khi mà trước mặt cậu là một lũ nhân ngưu lăm lăm cây giáo.
Cậu ấy đã có một khoảng thời gian khổ chiến với chỉ duy nhất một con giblin, con quái hạng 1. Chiến đấu chống lại một con quái hạng 2 cỡ lớn trong thế trận cận chiến... Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu "quấn ra đài".
Một khi chúng vào được cự ly cận chiến, chỉ khoảng một phút nữa thoi, tình hình sẽ nát vụn và vô phương cứu chữa.
-"Không còn lựa chọn nào khác...Ta..ta.. cần làm nó."
(tran eng: ở chữ ta 1, will dung ware (chữ ngã như trong "kega" ấy các bro, ở bên trung thì nó chính là chữ "ta") thường dùng trong cái lúc mà thanh niên này khoe khoang, cái ta 2 là ore-俺 dịch ra là "tao". Đây là ám chỉ ku em nghiêm túc.
Cậu băn khoăn liệu có phải là đầu nòng của cậu ấy đang run hay liệu đây là rung chấn từ chuyển động của con ngựa.
Cậu chẳng thể lờ nó đi bởi bả vai thuộc cánh tay nắm cương được dùng để tựa báng súng, và phần lưng của cậu, thứ đáng nhẽ cần phải hướng lên trên, đều đang lẩy bẩy.
Bọn nhân ngưu lao như điên về phía trước, chẳng có chút vẻ gì là sợ sệt. Will có cái cảm giác như là mình vừa chạm mắt với đôi đồng tử màu tím của thần chết khi cậu dùng ống nhắm của súng lên bọn nhân ngưu.
-"Cậu làm được mà, Will. Đây là lúc mà cậu sẽ ba hoa "Ta là nhị hoàng tử huy hoàng của Spada", đúng không""
(Tran eng: đoạn này lại để ngã 我-ware
Ngay bên cạnh cậu, cũng đang trên tay khẩu súng, người đồng chí nói với sang.
-"Fu... Kuku... Fuhahaha..."
Lạ lùng thật, cơn run ngừng hẳn rồi.
-"FAHAHAHA! Đúng, chắc chắn rồi, ta là nhị hoàng tử vinh quang của Spada, Wilhart Tristan Spadaaaa! Yêu quái, tất cả các ngươi tới số với chân lực của "Buster Rifle!" của ta. (súng trường bùng nổ?)
Cơ thể cậu được bơm đầy bởi một cảm giác lâng lâng khó tả tỏa ra từ trong tim, tận sâu trong tâm hồn, Will đặt ngón tay lên cò súng.
-"Đội 2, chuẩn bị chiến đấu!)
Hít một hơi sâu trước khi hô to hiệu lệng tấn côngm cậu cũng vào thế với tuyệt kỹ mang tên "hủy diệt chi đạn".
-".... Tránh qua một bên đi, Will."
Cậu chợt nghe một giọng nói nhỏ, điềm tĩnh.
Ngước nhìn, ở đó cậu thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng bay về hướng bên đây.
Đó là một con kỳ lân lướt đi trên không trung, mà hay bị nhầm tưởng là Pegasus. Và người đang cưỡi nó là... (pegasus là ngựa có cánh thì phải, kỳ lân chỉ có sừng thôi.)
-"NERO?"
Đội đồng tử màu đỏ của Nero hoàn toàn bơ đi người bạn thuở ấu thơ, Nhị hoàng tử; chúng hiện đang ghim chặt lên quân địch đang tiến gần ngay trước mắt.
Đôi mắt ấy chứa đầy ham muốn giết chóc, và thanh kiếm đã tuốt của cậu hiện đang nằm trên tay phải, chuẩn bị thực hiện ham muốn đó.
-"...Instant Flash" (chém ngay tắp lự?)
Với Will, người chả có lấy một chút kiến thưucs trận mạc về Kiếm pháp hay Võ thuật, nó trông giống như Nero chỉ quơ ngang cây kiếm.
Nhưng phần lưỡi giải phóng ra một luồng sáng chói lóa, và nó nhanh chóng hình thành một lưỡi "bạch quang kiếm" bay thẳng về phía quân thù.
Nếu một cá nhân sử dụng Phong thuật hệ công "Air Sagita" và biến nó trở nên to và sáng hơn, hiện tượng này sẽ xảy ra.
Nhát chém tượng tự như một đường thẳng tạo nên bởi ánh sáng. Nó xuyên qua bè lũ nhân ngưu như thể một ảo ảnh, cắt phăng tất cả ra làm hai nửa.
Chả có khác biệt nào giữa phần thân trên hình người đang cởi trần, được phủ bởi lông cừu câm lặng, hay là trang bị lớp giáp có vẻ như cướp được từ mạo hiểm giả. Nhát chém chỉ đơn giản là cắt xuyên qua ngực chúng.
Cứ như là chúng chạy ngang qua một cái dây thép căng trên không khí ở tốc độ tối đa.... Ở phía đằng xa nơi cú phạt nhắm đến, một biển máu đã đổ ra.
-"Đứng có bất cẩn thế chứ, Will, chỉ xem thoi cũng khiến tao lo lắm đấy"
Với nhát chém bình thiên hạ mà cậu vừa thi triển làm bối cảnh ở phía sau (background), Nero từ tốn lướt đi từ trên lưng con kỳ lân ngay giữa không trung.
Nero đáp xuống ngay trước Will, mang trên mặt nụ cười không biết sợ.
-" Đúng đấy, anh yếu mà, baka aniki, vậy nên hãy nhớ phải lùi lại chứ!"
Em gái cậu, Charlotte chả biết từ đâu xuất hiện, đang vẫy vẫy cây xích trượng trong tay (xích: màu đỏ).
-"Line Force Blast!"
Cô bé hoàn tất niệm chú. Và ngay khi cô hô tên phép, một tiếng sấm dộng ra và một loạt tia sét đâm qua xác của bọn nhân ngưu, giáng xuống đội kị binh gobllin phong lang.
-"Chà, là vậy đó. "Vũ lộ" (wing road) sẽ đảm nhận việc mở đường máu, các bạn hãy theo chúng tôi và gắng đừng có bị tụt lại đấy.
Nero nói vậy và xoay người cùng động tác phất chiếc áo choàng đỏ, bên cạnh cậu có thêm hai người xuất hiện, họ, một lần nữa, đối đầu hàng tá quân thù. Cả hai người kia đều là thành viên thuộc tứ đại danh gia của Spada: Kai Est Galbraith và Safiel Maya Hydra.
(tran eng: có đôi chút nhầm lẫn. Tôi vẫn luôn dịch áo choàng đỏ (red mantle, cái mà pháp sư hay mặc trong game ấy, cao cấp hơn là robe). Sẽ hợp lý hơn nếu đấy là áo choàng (cape). Tôi sẽ áp dụng thay đổi cho cả các tiền chap nữa.)
-"Mày cứu chúng tao một mạng rồi, Nero. Vậy nhờ mày lo liệu nhé". (chắc bạn thân chả mấy ai cậu tớ đâu nhể)
Will đang có chút hỗn cảm về cái căn giờ của Nero, nhưng trống ngực cậu lại dịu bớt đi khi người đồng minh đáng tin cậy nhất đã đến.
- "Ừ, cứ để tao lo".
Nero đáp lời trong khi không hề ngoái lại nhìn. Với người bạn thân Kai trong vai trò là người đồng sự chiến đấu ở vị trí tiên phong, và Undead Wrath-Pun với cánh tay kim loại tạo bởi Safiel, cậu đối diện với bức tường tạo bởi liên quân quái và bắt đầu xả đòn tấn công.
- "M.Một con greed-gore màu đen..."
Trông thấy một con quái cỡ khủng xẻ dọc mặt đất ra làm đôi khi nó xuất hiện, Wilhart chỉ còn biết run lẩy bẩy trong sợ hãi, với biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt trong khi cậu cố dặn ra cái tên con quái.
Ngồi trên lưng ngựa, cậu vẫn là người tướng quân chỉ huy, não cậu tiến hành phân tích ngoại hình con quái và nhanh chóng một kết quả ứng với hiểu biết quái vật bậc 5 được trả về. Một cách tự nhiên, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.
Chủng loài của nó, hình dạng và những đặc điểm đặc tính đều khác biệt, nhưng cái nỗi kinh hãi mà một con quái bậc 5 gây ra đã in hằn trong tâm trí cậu.
Cậu để ý tới khẩu súng trường mình đang nắm trên tay, khẩu súng mà cậu vẫn luôn tự hào - và rằng cậu đã luyện tập rất nhiều với nó, đã trở nên quen tay đến cái mức mà cậu có thể vỗ ngực mà khoe về độ thuần thục - giờ chỉ là đống sắt vụn.
Nhưng kể cả có run rẩy trong nỗi sợ, tình hình chỉ ngày một chuyển biến xấu hơn. Như thể có ác thần nào đó quyết định thả cả bọn vào ám ảnh kinh hoàng.
GOAHHHHHHHH!
Lần thứ hai con quái vật hống lên thật sự khủng bố đến cái độ như xuyên qua cơ thể của một người và găm thẳng nỗi sợ vào trong linh hồn đó. Cứ như thể đáp lại lời hiệu triệu bởi tiếng gọi quỷ dữ, hằng hà sa quái vật tràn ra từ bìa rừng.
Khung cảnh chỉ
khiến khiến cho Will và các học sinh khác chìm sâu hơn vào vực thẳm tuyệt vọng.
Họ cũng có đôi chút kinh nghiệm đối kháng quái vật. Nhưng cái ấy sao so được với hàng tá chủng loại quái vật hội nhóm với nhau và hành quân lao băng băng tới điểm đích, cứ như thể có điều một đạo quân cũng chẳng ăn nhằm gì.
- "H.HIII... giời cứu rồi..."
Trong lúc này đây khi mà đôi mắt Will đã chực trào và miệng thì bắt đầu phát ra những lời thảm hại thì...
- "Gắng gượng đi, Will!"
Theo sau chất giọng dũng cảm, pha chút đáng yêu là một cá đánh khoét vào mạng sườn cậu.
- "goha!?"
Nhìn về phía đối diện, nơi cú tấn công được phát động, ở đó là cậu bạn chí cốt Simon, người đã toàn lực phang cậu với khẩu súng trường.
- "Mau chóng hạ lệnh rút quân, không là quá trễ bây giờ!"
Will cũng không mất thời gian đưa ra lời nghi hoặc, "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Cậu đưa ra kết luận về ý nghĩa và ý định đằng sau lời của Simon ngay tắp lự, và nhanh chóng thể hiện thành quả luyện tập của mình.
-"Rút lui! Toàn quân, rút lui! Chúng ta sẽ cố thủ bên trong pháo đài!"
Cậu hét lơn ra hiệu lệnh trước cả khi kịp nhận thức.
Tất cả mấy cái chuyện phiếm và bông đùa mà cậu vẫn luôn làm bằng cái giọng ồm ồm đáng ghét, giờ đây lại đam ra có ích vào mấy cái tình huống hiểm nghèo này; cái giọng đó truyền tải tốt quân lệnh và nhanh chóng lệnh rút lui khẩn được thực hiện.
-"Lui quân!"
Xoay ngựa, đối mặt là pháo đài Iskia, cậu dẫn quân tháo chạy.
Mất đi khả năng theo dõi con greed-gore và đội quân quái vật của nó khi mà giờ đây cậu đang hướng lưng mình ra, Will cố giữ cho tâm trí mình trầm lắng hết mức có thể.
-"Theo tôi, hỡi những kị sĩ! Ta sẽ dẫn đầu nhóm, và sẽ ở đội tiên phong trên con đường lui về pháo đài Iskia!"
Đội kị sĩ, hay đúng hơn những là kị sĩ tập sự dưới trướng Will đều đã rút vũ khí và vào thế chuẩn bị giao tranh. Họ đáp lại mệnh lệnh và nhanh chóng di chuyển.
Trong số đó có Eddy, kị sĩ tập sự đã gọi Will trên tường thành pháo đài ngày hôm qua, và ở bên cạnh anh ta là một cô gái tóc xanh lá đeo kính được Kurono giải cứu khởi băng cướp hồi Fauren.
Tính cả hai người, phần đa của tổng số hai trăm năm mươi học sinh hiện giờ là "căng hải". Vậy nên, những người cưỡi ngựa như Will lại không thể hết tốc lực mà phi trước.
Cuộc tháo lui lề mề tiến lên
May mắn thay, cả Will và đội kị sĩ dưới quyền đều ở rìa sau của đội hình, và họ có khả năng nhanh chóng tiến lên phía trước làm quân tiên phong
-"Đừng phá vỡ trận hình! Sẵn sàng kĩ năng di động và Gia cường tốc độ, tất cả sẽ xuống đồi trước khi bị bao vây hoàn toàn! (Tran eng: trước là kĩ năng võ thuật liên quan đến di chuyển)
tuyệt vọng cố nhớ lại những hiệu lệnh phải đưa ra trong một cuộc lui quân mà mình được học trong lớp, Will lớn tiếng đưa ra từng chỉ thị một.
Trong cái tình trạng khẩn cấp này, ngay cả giáo viên, những người không có nghĩa vụ phải tham gia chiến trận, cũng bắt đầu di chuyển, nhưng họ hiểu rằng, những mệnh lệnh từ Will là phù hợp với hoàn cảnh, nên họ không cần lên tiếng hỗ trợ nữa.
Cứ như thể họ biết được cần làm gì là tốt nhất, những người giáo viên tản ra và chiếm giữ các vị trí bọc sườn mà không cần chỉ đạo. Họ chắc chắn đều từng trải qua những trận đánh ác liệt.
Will cảm thấy nhẹ nhõm khi mà vai trò khó nhằn nhất của cuộc lui binh giờ đây được các giáo viên đảm nhận. Nhưng cũng đồng thời, cậu thấy lồng ngực mình nhói lên khi thực tế đập vào mặt cậu, đúng vậy, thương vong chắc chắn sẽ xảy ra.
Đó là lí do tại sao cậu lại chuẩn bị cho phương án thí mạng, là cậu từng trải qua quãng thời gian khi bị truy kích gắp gao bởi Wrath-Pun tại khu vực rặng Galahad.
Suy nghĩ rằng có người sẽ phải làm dê tế thần không hề ảnh hưởng tới tới hành động và phán đoán của Will hiện tại, người đã chọn thí đi người quan trọng nhất chỉ sau gia đình của mình.
Nói vậy, chứ cậu ấy chưa hề trải qua một cuộc chiến phải hi sinh mạng người nào cả. Và một cái như vậy sắp sửa bắt đầu. Người hầu gái vệ sĩ với vai trò bảo vệ và hi sinh tính mạng nếu cần, hiện vẫn lặng lẽ ngồi kế bên cậu, thực hiện bổn phận của mình.
-"Simon, người bạn tri kỷ của tớ. Cảm ơn vì lời động viên, tớ đã thôngs suốt rồi. Từ tận đáy lòng của mình, cảm ơn; cảm quan tình hình của cậu thật đáng nể"
Từ trên lưng ngựa, Will chuyển lời cảm ơn tới phía Simon, cố giấu đi sự ngượng ngùng
-"Đều là Onii-san ra lệnh nhanh đấy, em chỉ làm theo mẫu thôi ạ"
Khi họ hay tin về đội kị binh hạng nặng đã tới nơi và đang đóng tại sau làng Alzas, người đã ra chỉ thị rút lui khẩn cấp là Kurono. Những cá nhân khác nữa tường được chuyện này chỉ có ba người tại đây.
Bỏ qua kết quả, Simon thấu hiểu được quyết định của Kurono tại thời điểm đó là hoàn toàn chính xác.
Điều này tương tự như tình huống tồi tệ khi mà họ bị áp đảo bởi lực lượng quân địch.
-"Quan trọng hơn, Will, súng cậu lên nòng rồi chứ!"
-"Fuhaha, tất nhiên rồi!"
-"Cậu chưa được phép khai hỏa đâu đấy!"
-"...Tớ hiểu chứ"
Tinh thần Will đang lên cao, và Simon cảnh báo cậu về những nguy cơ tiềm tàng phía trước.
Ngón tay cậu ta không được phép đặt lên cò trừ vào lúc bắn. Nó có thể gây nên một vụ khai hỏa ngoài ý muốn, cái này đặc biệt nguy hiểm trong những tình huống xung quanh là quân ta.
Thêm vào đó, mấy vụ vô ý khai hỏa lại còn hay xảy ra trên lưng ngựa.
-"Bọn nhân ngưu và phong lang nhanh đấy; có lẽ chúng sẽ kịp vượt qua và chặn đầu chúng ta!"
Simon nhắc tới khẩu súng - hay vũ khí tham chiến - mà Will mang, là vì cậu có cảm giác như cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.
-"Đến thời điểm then chốt rồi nhỉ?"
-"Hàng ngũ địch không dày lắm, ta hoàn toàn có thể xuyên qua nó, sẽ ổn thôi!"
Bọn quái có tốc độ cao đã bứt tốc ra khỏi bầy quái tràn ra từ rừng và hướng thẳng về phía chúng tôi.
Đúng như lời Simon, bọn nhân ngưu với trang bị là giáo và cung đang lao qua từng ngọn đồi, nơi là sân nhà của chúng.
Bọn cừu câm lặng với bộ lông đen, phồng cũng đang song hành với chúng. Dù là cừu, nhưng chúng vẫn cứ là quái vật.
Còn bên phong lang, thì trên lưng là lũ Goblin. Nhưng những cá thể tác chiến mà không có người cưỡi thì thì đang vận hết tốc độ như sói và những kĩ năng đặc trưng phong hệ, và băng băng qua những ngọn đồi, tựa như con gió.
Bọn Dortoth thì được biết tới rộng rãi nhờ khả năng "lao" tương đối nhanh, nhưng vì có vẻ như trèo đèo lội suối không phải nghề tủ nên bọn này đang khá chật vật.
Có phải đụng độ với chúng trên đường rút lui hay không, phụ thuộc tất cả vào may mắn của tụi học sinh.
May sao, lũ điểu quái trên trời và cả Salamander sở hữu hỏa lực kinh hồn chỉ đang bay loanh quanh, và dường như không hướng về phía bên đây.
-"Chuẩn bị công kích tầm xa! Nhóm một, chuẩn bị va chạm, nhóm thứ hai, sẵn sàng Sagita và cung! Tập trung hỏa lực về phía trước!"
(Tran eng: sagita có một loại công kích tầm xa bằng ma thuật. Có được đề cập trong bản dịch trước, nhưng tôi nhắc lại nó lần nữa.)
Khoảng cách giữa nhóm học sinh đang chạy xuống đồi và bầy quái đang cố chặn đầu ngày càng rút ngắn.
Will đang mang cái biểu cảm căng cứng trên mặt. Kể cả Simon, người luôn có cái đầu lạnh, tự biết đây là một cuộc chiến không cân sức, cũng đang tuyệt vọng cố không để lộ ra cái vẻ căng thẳng lo âu.
-"Will-sama."
-"Này, Seria! Đừng có đột ngột gọi tớ trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng này chứ!"
Will đáp lời cận vệ, Seria, người vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh, cô đang cưỡi ngựa bên cạnh cậu. Chất chứa trong lời hồi đáp là sự nóng vội đúng hơn là cáu.
-"Cho tôi xin lỗi. Cơ mà, có thứ này tôi phải cảnh báo cậu."
-"Là gì nhỉ?"
-"Cậu không nhận ra mấy chiêu đặc thù của cừu câm lặng, hay cố tình quên đấy hả?"
-"Fuhaha, cái mẩu thông tin đó nằm ngay trang bìa cuốn sách trong hội tại làng Iskia mà, làm gì có cái chuyện..."
Will bắt đầu nói bằng cái giọng điệu tự tin như mọi khi, nhưng chỉ thoáng sau, mặt cậu trở nên trắng bệch.
Lý do mà cừu câm lặng lại có cái "câm lặng".
Và, cứ cho là bọn quái đằng kia có một chút trí khôn, lý do mà bọn nhân ngưu lại rời bỏ lợi thế địa hình và xông ra đây.
Khi mà cậu nhận ra, thì chuyện đã quá muộn.
-"Kĩ năng của cừu câm lặng là gì?"
Simon, người thực sự không có chút kiến thức nào về quái vật học, lên tiếng thắc mắc.
-"Giờ thì tôi đã thấu... Này, chúng ta không thể quay lại...."
Biểu cảm của Will nhanh chóng đổi từ chần chừ sang quyết đoán, cậu đánh tiếng và ra chỉ thị công kích tầm xa.
-"nhóm 1, bắn!"
Theo hiệu lệnh, những học sinh hệ pháp sư hoàn tất niệm chú và giải phóng đòn tấn công.
Nhưng lũ cừu câm lặng đang áp sát bọn họ còn nhanh hơn cả tốc độ mở miệng.
MEEEEE~
Một sự tĩnh mịch dị thường bao trùm lên chiến trường, các học sinh bắt đầu bắn các đòn xạ chiến.
-"Ignis Overblast!"
-"Tera blast!"
Vân vân và mây mây. Mấy đòn Blast trung và hạ cấp, tất cả đều được ném ra, chỉ là...
-"Cái gì, sao lại không có gì bay ra!?"
-"Tại sao?" (ông nào chơi w3 chắc biết)
Một nửa trong số họ bắn trượt.
Phần lớn đòn tấn công bắn ra không trượt thì cũng chả gây ra sát thương.
Hệ quả là, chỉ có một số kị binh nhân ngưu và phong lang tiên phong lao lên bị thổi bay đi. Và cả lũ tiếp tục phóng tới với toàn tốc lực.
Bọn goblin ngã nhào khởi lưng phong lang thì bị dẫm nát bởi nhân ngưu.
-"Tiếng kêu của cừu câm lặng mang hiệu ứng câm lặng! Mọi người ngoại trừ pháp sư và người không cần niệm chú hay có biện pháp chống đỡ, lui lại!"
Đó là cách Will trả lời Simon.
Câm lặng là một trong những hiệu ứng ma thật có thể ếm lên đối thủ.
Câm lặng được chia làm hai loại. Loại đầu tiên mang hiệu ứng ngăn cản việc nói, và cái còn lại loại bỏ âm thanh niệm chú và đánh chặc hiệu ứng của nó (lời niệm).
Cá thể bị nhiễm Câm lặng bị phong bế, hay nói cách khác, bởi vì phần cuối lời niệm chú bị Câm lặng, thành ra phần lớn phép không trượt thì cũng suy yếu.
Đây đúng là hiệu ứng trí mạng cho lớp pháp sư; dẫu thế, vẫn luôn có cách phòng chống thứ này từ những thời xa lắc xa lơ. Nhưng số lượng học sinh có khả năng xài cái phương pháp đó hiện giờ lại đang là một dấu hỏi lớn.
Cho nên, hầu hết những đấu sĩ thuộc hệ pháp sư sẽ bị biến thành phế nhân nếu bọn cừu câm lặng này hiện diện.
Bên cạnh đó, bọn nhân ngưu với thuần tấn công vật lý, lại miễn nhiễm hoàn toàn với cái hiệu ứng bất lợi này trên chiến trường.
-"Nhóm thứ hai, kể cả có mỗi cung thủ! Những người ở hàng trước, chuẩn bị tiếp nhận, bọn nhân ngưu lao đến đấy!"
Tấn công vật lý tầm xa không chỉ gồm cung thủ mà cả cậu nữa, vì cậu sở hữu một khẩu súng, vậy là Will trong lúc giương họng súng lên, cậu cũng chỉ biết tuyệt vọng mà đưa ra chỉ thị mới.
Xuyên qua mấy cái đòn tấn công lác đác đó, đàn quái giờ đã tới sát gần.
Đã có vài con nhân ngưu giương cung khóa tiễn và một số thậm chí còn bắt đầu bắn.
Độ chính xác thấp, nhưng cũng đủ để khiến cho những người chưa từng trải trận mạc run nhong nhóc.
-"Kuh."
Trong mắt Will, dường như trận chiến chỉ ngày một xấu đi.
Chẳng có vẻ gì là nhóm hai gồm những cung thủ có thể đơn phương cản bọn quái vẫn đang ùn ùn lao tới.
Phẩm giá của cậu bị nghiền nát bởi cái khả năng trung lập hóa từ lũ cừu, và cậu thì đang cực kì lo lắng với thế trận cận chiến.
Liệu cậu có thể rút đội xạ chiến một lui về mà không bị tổn hại? Không, thực tế thì, cậu lo rằng mình chưa chắc đã bắn súng mượt như lúc luyện tập hơn, khi mà trước mặt cậu là một lũ nhân ngưu lăm lăm cây giáo.
Cậu ấy đã có một khoảng thời gian khổ chiến với chỉ duy nhất một con giblin, con quái hạng 1. Chiến đấu chống lại một con quái hạng 2 cỡ lớn trong thế trận cận chiến... Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu "quấn ra đài".
Một khi chúng vào được cự ly cận chiến, chỉ khoảng một phút nữa thoi, tình hình sẽ nát vụn và vô phương cứu chữa.
-"Không còn lựa chọn nào khác...Ta..ta.. cần làm nó."
(tran eng: ở chữ ta 1, will dung ware (chữ ngã như trong "kega" ấy các bro, ở bên trung thì nó chính là chữ "ta") thường dùng trong cái lúc mà thanh niên này khoe khoang, cái ta 2 là ore-俺 dịch ra là "tao". Đây là ám chỉ ku em nghiêm túc.
Cậu băn khoăn liệu có phải là đầu nòng của cậu ấy đang run hay liệu đây là rung chấn từ chuyển động của con ngựa.
Cậu chẳng thể lờ nó đi bởi bả vai thuộc cánh tay nắm cương được dùng để tựa báng súng, và phần lưng của cậu, thứ đáng nhẽ cần phải hướng lên trên, đều đang lẩy bẩy.
Bọn nhân ngưu lao như điên về phía trước, chẳng có chút vẻ gì là sợ sệt. Will có cái cảm giác như là mình vừa chạm mắt với đôi đồng tử màu tím của thần chết khi cậu dùng ống nhắm của súng lên bọn nhân ngưu.
-"Cậu làm được mà, Will. Đây là lúc mà cậu sẽ ba hoa "Ta là nhị hoàng tử huy hoàng của Spada", đúng không""
(Tran eng: đoạn này lại để ngã 我-ware
Ngay bên cạnh cậu, cũng đang trên tay khẩu súng, người đồng chí nói với sang.
-"Fu... Kuku... Fuhahaha..."
Lạ lùng thật, cơn run ngừng hẳn rồi.
-"FAHAHAHA! Đúng, chắc chắn rồi, ta là nhị hoàng tử vinh quang của Spada, Wilhart Tristan Spadaaaa! Yêu quái, tất cả các ngươi tới số với chân lực của "Buster Rifle!" của ta. (súng trường bùng nổ?)
Cơ thể cậu được bơm đầy bởi một cảm giác lâng lâng khó tả tỏa ra từ trong tim, tận sâu trong tâm hồn, Will đặt ngón tay lên cò súng.
-"Đội 2, chuẩn bị chiến đấu!)
Hít một hơi sâu trước khi hô to hiệu lệng tấn côngm cậu cũng vào thế với tuyệt kỹ mang tên "hủy diệt chi đạn".
-".... Tránh qua một bên đi, Will."
Cậu chợt nghe một giọng nói nhỏ, điềm tĩnh.
Ngước nhìn, ở đó cậu thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng bay về hướng bên đây.
Đó là một con kỳ lân lướt đi trên không trung, mà hay bị nhầm tưởng là Pegasus. Và người đang cưỡi nó là... (pegasus là ngựa có cánh thì phải, kỳ lân chỉ có sừng thôi.)
-"NERO?"
Đội đồng tử màu đỏ của Nero hoàn toàn bơ đi người bạn thuở ấu thơ, Nhị hoàng tử; chúng hiện đang ghim chặt lên quân địch đang tiến gần ngay trước mắt.
Đôi mắt ấy chứa đầy ham muốn giết chóc, và thanh kiếm đã tuốt của cậu hiện đang nằm trên tay phải, chuẩn bị thực hiện ham muốn đó.
-"...Instant Flash" (chém ngay tắp lự?)
Với Will, người chả có lấy một chút kiến thưucs trận mạc về Kiếm pháp hay Võ thuật, nó trông giống như Nero chỉ quơ ngang cây kiếm.
Nhưng phần lưỡi giải phóng ra một luồng sáng chói lóa, và nó nhanh chóng hình thành một lưỡi "bạch quang kiếm" bay thẳng về phía quân thù.
Nếu một cá nhân sử dụng Phong thuật hệ công "Air Sagita" và biến nó trở nên to và sáng hơn, hiện tượng này sẽ xảy ra.
Nhát chém tượng tự như một đường thẳng tạo nên bởi ánh sáng. Nó xuyên qua bè lũ nhân ngưu như thể một ảo ảnh, cắt phăng tất cả ra làm hai nửa.
Chả có khác biệt nào giữa phần thân trên hình người đang cởi trần, được phủ bởi lông cừu câm lặng, hay là trang bị lớp giáp có vẻ như cướp được từ mạo hiểm giả. Nhát chém chỉ đơn giản là cắt xuyên qua ngực chúng.
Cứ như là chúng chạy ngang qua một cái dây thép căng trên không khí ở tốc độ tối đa.... Ở phía đằng xa nơi cú phạt nhắm đến, một biển máu đã đổ ra.
-"Đứng có bất cẩn thế chứ, Will, chỉ xem thoi cũng khiến tao lo lắm đấy"
Với nhát chém bình thiên hạ mà cậu vừa thi triển làm bối cảnh ở phía sau (background), Nero từ tốn lướt đi từ trên lưng con kỳ lân ngay giữa không trung.
Nero đáp xuống ngay trước Will, mang trên mặt nụ cười không biết sợ.
-" Đúng đấy, anh yếu mà, baka aniki, vậy nên hãy nhớ phải lùi lại chứ!"
Em gái cậu, Charlotte chả biết từ đâu xuất hiện, đang vẫy vẫy cây xích trượng trong tay (xích: màu đỏ).
-"Line Force Blast!"
Cô bé hoàn tất niệm chú. Và ngay khi cô hô tên phép, một tiếng sấm dộng ra và một loạt tia sét đâm qua xác của bọn nhân ngưu, giáng xuống đội kị binh gobllin phong lang.
-"Chà, là vậy đó. "Vũ lộ" (wing road) sẽ đảm nhận việc mở đường máu, các bạn hãy theo chúng tôi và gắng đừng có bị tụt lại đấy.
Nero nói vậy và xoay người cùng động tác phất chiếc áo choàng đỏ, bên cạnh cậu có thêm hai người xuất hiện, họ, một lần nữa, đối đầu hàng tá quân thù. Cả hai người kia đều là thành viên thuộc tứ đại danh gia của Spada: Kai Est Galbraith và Safiel Maya Hydra.
(tran eng: có đôi chút nhầm lẫn. Tôi vẫn luôn dịch áo choàng đỏ (red mantle, cái mà pháp sư hay mặc trong game ấy, cao cấp hơn là robe). Sẽ hợp lý hơn nếu đấy là áo choàng (cape). Tôi sẽ áp dụng thay đổi cho cả các tiền chap nữa.)
-"Mày cứu chúng tao một mạng rồi, Nero. Vậy nhờ mày lo liệu nhé". (chắc bạn thân chả mấy ai cậu tớ đâu nhể)
Will đang có chút hỗn cảm về cái căn giờ của Nero, nhưng trống ngực cậu lại dịu bớt đi khi người đồng minh đáng tin cậy nhất đã đến.
- "Ừ, cứ để tao lo".
Nero đáp lời trong khi không hề ngoái lại nhìn. Với người bạn thân Kai trong vai trò là người đồng sự chiến đấu ở vị trí tiên phong, và Undead Wrath-Pun với cánh tay kim loại tạo bởi Safiel, cậu đối diện với bức tường tạo bởi liên quân quái và bắt đầu xả đòn tấn công.
- "M.Một con greed-gore màu đen..."
Trông thấy một con quái cỡ khủng xẻ dọc mặt đất ra làm đôi khi nó xuất hiện, Wilhart chỉ còn biết run lẩy bẩy trong sợ hãi, với biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt trong khi cậu cố dặn ra cái tên con quái.
Ngồi trên lưng ngựa, cậu vẫn là người tướng quân chỉ huy, não cậu tiến hành phân tích ngoại hình con quái và nhanh chóng một kết quả ứng với hiểu biết quái vật bậc 5 được trả về. Một cách tự nhiên, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.
Chủng loài của nó, hình dạng và những đặc điểm đặc tính đều khác biệt, nhưng cái nỗi kinh hãi mà một con quái bậc 5 gây ra đã in hằn trong tâm trí cậu.
Cậu để ý tới khẩu súng trường mình đang nắm trên tay, khẩu súng mà cậu vẫn luôn tự hào - và rằng cậu đã luyện tập rất nhiều với nó, đã trở nên quen tay đến cái mức mà cậu có thể vỗ ngực mà khoe về độ thuần thục - giờ chỉ là đống sắt vụn.
Nhưng kể cả có run rẩy trong nỗi sợ, tình hình chỉ ngày một chuyển biến xấu hơn. Như thể có ác thần nào đó quyết định thả cả bọn vào ám ảnh kinh hoàng.
GOAHHHHHHHH!
Lần thứ hai con quái vật hống lên thật sự khủng bố đến cái độ như xuyên qua cơ thể của một người và găm thẳng nỗi sợ vào trong linh hồn đó. Cứ như thể đáp lại lời hiệu triệu bởi tiếng gọi quỷ dữ, hằng hà sa quái vật tràn ra từ bìa rừng.
Khung cảnh chỉ
khiến khiến cho Will và các học sinh khác chìm sâu hơn vào vực thẳm tuyệt vọng.
Họ cũng có đôi chút kinh nghiệm đối kháng quái vật. Nhưng cái ấy sao so được với hàng tá chủng loại quái vật hội nhóm với nhau và hành quân lao băng băng tới điểm đích, cứ như thể có điều một đạo quân cũng chẳng ăn nhằm gì.
- "H.HIII... giời cứu rồi..."
Trong lúc này đây khi mà đôi mắt Will đã chực trào và miệng thì bắt đầu phát ra những lời thảm hại thì...
- "Gắng gượng đi, Will!"
Theo sau chất giọng dũng cảm, pha chút đáng yêu là một cá đánh khoét vào mạng sườn cậu.
- "goha!?"
Nhìn về phía đối diện, nơi cú tấn công được phát động, ở đó là cậu bạn chí cốt Simon, người đã toàn lực phang cậu với khẩu súng trường.
- "Mau chóng hạ lệnh rút quân, không là quá trễ bây giờ!"
Will cũng không mất thời gian đưa ra lời nghi hoặc, "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Cậu đưa ra kết luận về ý nghĩa và ý định đằng sau lời của Simon ngay tắp lự, và nhanh chóng thể hiện thành quả luyện tập của mình.
-"Rút lui! Toàn quân, rút lui! Chúng ta sẽ cố thủ bên trong pháo đài!"
Cậu hét lơn ra hiệu lệnh trước cả khi kịp nhận thức.
Tất cả mấy cái chuyện phiếm và bông đùa mà cậu vẫn luôn làm bằng cái giọng ồm ồm đáng ghét, giờ đây lại đam ra có ích vào mấy cái tình huống hiểm nghèo này; cái giọng đó truyền tải tốt quân lệnh và nhanh chóng lệnh rút lui khẩn được thực hiện.
-"Lui quân!"
Xoay ngựa, đối mặt là pháo đài Iskia, cậu dẫn quân tháo chạy.
Mất đi khả năng theo dõi con greed-gore và đội quân quái vật của nó khi mà giờ đây cậu đang hướng lưng mình ra, Will cố giữ cho tâm trí mình trầm lắng hết mức có thể.
-"Theo tôi, hỡi những kị sĩ! Ta sẽ dẫn đầu nhóm, và sẽ ở đội tiên phong trên con đường lui về pháo đài Iskia!"
Đội kị sĩ, hay đúng hơn những là kị sĩ tập sự dưới trướng Will đều đã rút vũ khí và vào thế chuẩn bị giao tranh. Họ đáp lại mệnh lệnh và nhanh chóng di chuyển.
Trong số đó có Eddy, kị sĩ tập sự đã gọi Will trên tường thành pháo đài ngày hôm qua, và ở bên cạnh anh ta là một cô gái tóc xanh lá đeo kính được Kurono giải cứu khởi băng cướp hồi Fauren.
Tính cả hai người, phần đa của tổng số hai trăm năm mươi học sinh hiện giờ là "căng hải". Vậy nên, những người cưỡi ngựa như Will lại không thể hết tốc lực mà phi trước.
Cuộc tháo lui lề mề tiến lên
May mắn thay, cả Will và đội kị sĩ dưới quyền đều ở rìa sau của đội hình, và họ có khả năng nhanh chóng tiến lên phía trước làm quân tiên phong
-"Đừng phá vỡ trận hình! Sẵn sàng kĩ năng di động và Gia cường tốc độ, tất cả sẽ xuống đồi trước khi bị bao vây hoàn toàn! (Tran eng: trước là kĩ năng võ thuật liên quan đến di chuyển)
tuyệt vọng cố nhớ lại những hiệu lệnh phải đưa ra trong một cuộc lui quân mà mình được học trong lớp, Will lớn tiếng đưa ra từng chỉ thị một.
Trong cái tình trạng khẩn cấp này, ngay cả giáo viên, những người không có nghĩa vụ phải tham gia chiến trận, cũng bắt đầu di chuyển, nhưng họ hiểu rằng, những mệnh lệnh từ Will là phù hợp với hoàn cảnh, nên họ không cần lên tiếng hỗ trợ nữa.
Cứ như thể họ biết được cần làm gì là tốt nhất, những người giáo viên tản ra và chiếm giữ các vị trí bọc sườn mà không cần chỉ đạo. Họ chắc chắn đều từng trải qua những trận đánh ác liệt.
Will cảm thấy nhẹ nhõm khi mà vai trò khó nhằn nhất của cuộc lui binh giờ đây được các giáo viên đảm nhận. Nhưng cũng đồng thời, cậu thấy lồng ngực mình nhói lên khi thực tế đập vào mặt cậu, đúng vậy, thương vong chắc chắn sẽ xảy ra.
Đó là lí do tại sao cậu lại chuẩn bị cho phương án thí mạng, là cậu từng trải qua quãng thời gian khi bị truy kích gắp gao bởi Wrath-Pun tại khu vực rặng Galahad.
Suy nghĩ rằng có người sẽ phải làm dê tế thần không hề ảnh hưởng tới tới hành động và phán đoán của Will hiện tại, người đã chọn thí đi người quan trọng nhất chỉ sau gia đình của mình.
Nói vậy, chứ cậu ấy chưa hề trải qua một cuộc chiến phải hi sinh mạng người nào cả. Và một cái như vậy sắp sửa bắt đầu. Người hầu gái vệ sĩ với vai trò bảo vệ và hi sinh tính mạng nếu cần, hiện vẫn lặng lẽ ngồi kế bên cậu, thực hiện bổn phận của mình.
-"Simon, người bạn tri kỷ của tớ. Cảm ơn vì lời động viên, tớ đã thôngs suốt rồi. Từ tận đáy lòng của mình, cảm ơn; cảm quan tình hình của cậu thật đáng nể"
Từ trên lưng ngựa, Will chuyển lời cảm ơn tới phía Simon, cố giấu đi sự ngượng ngùng
-"Đều là Onii-san ra lệnh nhanh đấy, em chỉ làm theo mẫu thôi ạ"
Khi họ hay tin về đội kị binh hạng nặng đã tới nơi và đang đóng tại sau làng Alzas, người đã ra chỉ thị rút lui khẩn cấp là Kurono. Những cá nhân khác nữa tường được chuyện này chỉ có ba người tại đây.
Bỏ qua kết quả, Simon thấu hiểu được quyết định của Kurono tại thời điểm đó là hoàn toàn chính xác.
Điều này tương tự như tình huống tồi tệ khi mà họ bị áp đảo bởi lực lượng quân địch.
-"Quan trọng hơn, Will, súng cậu lên nòng rồi chứ!"
-"Fuhaha, tất nhiên rồi!"
-"Cậu chưa được phép khai hỏa đâu đấy!"
-"...Tớ hiểu chứ"
Tinh thần Will đang lên cao, và Simon cảnh báo cậu về những nguy cơ tiềm tàng phía trước.
Ngón tay cậu ta không được phép đặt lên cò trừ vào lúc bắn. Nó có thể gây nên một vụ khai hỏa ngoài ý muốn, cái này đặc biệt nguy hiểm trong những tình huống xung quanh là quân ta.
Thêm vào đó, mấy vụ vô ý khai hỏa lại còn hay xảy ra trên lưng ngựa.
-"Bọn nhân ngưu và phong lang nhanh đấy; có lẽ chúng sẽ kịp vượt qua và chặn đầu chúng ta!"
Simon nhắc tới khẩu súng - hay vũ khí tham chiến - mà Will mang, là vì cậu có cảm giác như cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.
-"Đến thời điểm then chốt rồi nhỉ?"
-"Hàng ngũ địch không dày lắm, ta hoàn toàn có thể xuyên qua nó, sẽ ổn thôi!"
Bọn quái có tốc độ cao đã bứt tốc ra khỏi bầy quái tràn ra từ rừng và hướng thẳng về phía chúng tôi.
Đúng như lời Simon, bọn nhân ngưu với trang bị là giáo và cung đang lao qua từng ngọn đồi, nơi là sân nhà của chúng.
Bọn cừu câm lặng với bộ lông đen, phồng cũng đang song hành với chúng. Dù là cừu, nhưng chúng vẫn cứ là quái vật.
Còn bên phong lang, thì trên lưng là lũ Goblin. Nhưng những cá thể tác chiến mà không có người cưỡi thì thì đang vận hết tốc độ như sói và những kĩ năng đặc trưng phong hệ, và băng băng qua những ngọn đồi, tựa như con gió.
Bọn Dortoth thì được biết tới rộng rãi nhờ khả năng "lao" tương đối nhanh, nhưng vì có vẻ như trèo đèo lội suối không phải nghề tủ nên bọn này đang khá chật vật.
Có phải đụng độ với chúng trên đường rút lui hay không, phụ thuộc tất cả vào may mắn của tụi học sinh.
May sao, lũ điểu quái trên trời và cả Salamander sở hữu hỏa lực kinh hồn chỉ đang bay loanh quanh, và dường như không hướng về phía bên đây.
-"Chuẩn bị công kích tầm xa! Nhóm một, chuẩn bị va chạm, nhóm thứ hai, sẵn sàng Sagita và cung! Tập trung hỏa lực về phía trước!"
(Tran eng: sagita có một loại công kích tầm xa bằng ma thuật. Có được đề cập trong bản dịch trước, nhưng tôi nhắc lại nó lần nữa.)
Khoảng cách giữa nhóm học sinh đang chạy xuống đồi và bầy quái đang cố chặn đầu ngày càng rút ngắn.
Will đang mang cái biểu cảm căng cứng trên mặt. Kể cả Simon, người luôn có cái đầu lạnh, tự biết đây là một cuộc chiến không cân sức, cũng đang tuyệt vọng cố không để lộ ra cái vẻ căng thẳng lo âu.
-"Will-sama."
-"Này, Seria! Đừng có đột ngột gọi tớ trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng này chứ!"
Will đáp lời cận vệ, Seria, người vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh, cô đang cưỡi ngựa bên cạnh cậu. Chất chứa trong lời hồi đáp là sự nóng vội đúng hơn là cáu.
-"Cho tôi xin lỗi. Cơ mà, có thứ này tôi phải cảnh báo cậu."
-"Là gì nhỉ?"
-"Cậu không nhận ra mấy chiêu đặc thù của cừu câm lặng, hay cố tình quên đấy hả?"
-"Fuhaha, cái mẩu thông tin đó nằm ngay trang bìa cuốn sách trong hội tại làng Iskia mà, làm gì có cái chuyện..."
Will bắt đầu nói bằng cái giọng điệu tự tin như mọi khi, nhưng chỉ thoáng sau, mặt cậu trở nên trắng bệch.
Lý do mà cừu câm lặng lại có cái "câm lặng".
Và, cứ cho là bọn quái đằng kia có một chút trí khôn, lý do mà bọn nhân ngưu lại rời bỏ lợi thế địa hình và xông ra đây.
Khi mà cậu nhận ra, thì chuyện đã quá muộn.
-"Kĩ năng của cừu câm lặng là gì?"
Simon, người thực sự không có chút kiến thức nào về quái vật học, lên tiếng thắc mắc.
-"Giờ thì tôi đã thấu... Này, chúng ta không thể quay lại...."
Biểu cảm của Will nhanh chóng đổi từ chần chừ sang quyết đoán, cậu đánh tiếng và ra chỉ thị công kích tầm xa.
-"nhóm 1, bắn!"
Theo hiệu lệnh, những học sinh hệ pháp sư hoàn tất niệm chú và giải phóng đòn tấn công.
Nhưng lũ cừu câm lặng đang áp sát bọn họ còn nhanh hơn cả tốc độ mở miệng.
MEEEEE~
Một sự tĩnh mịch dị thường bao trùm lên chiến trường, các học sinh bắt đầu bắn các đòn xạ chiến.
-"Ignis Overblast!"
-"Tera blast!"
Vân vân và mây mây. Mấy đòn Blast trung và hạ cấp, tất cả đều được ném ra, chỉ là...
-"Cái gì, sao lại không có gì bay ra!?"
-"Tại sao?" (ông nào chơi w3 chắc biết)
Một nửa trong số họ bắn trượt.
Phần lớn đòn tấn công bắn ra không trượt thì cũng chả gây ra sát thương.
Hệ quả là, chỉ có một số kị binh nhân ngưu và phong lang tiên phong lao lên bị thổi bay đi. Và cả lũ tiếp tục phóng tới với toàn tốc lực.
Bọn goblin ngã nhào khởi lưng phong lang thì bị dẫm nát bởi nhân ngưu.
-"Tiếng kêu của cừu câm lặng mang hiệu ứng câm lặng! Mọi người ngoại trừ pháp sư và người không cần niệm chú hay có biện pháp chống đỡ, lui lại!"
Đó là cách Will trả lời Simon.
Câm lặng là một trong những hiệu ứng ma thật có thể ếm lên đối thủ.
Câm lặng được chia làm hai loại. Loại đầu tiên mang hiệu ứng ngăn cản việc nói, và cái còn lại loại bỏ âm thanh niệm chú và đánh chặc hiệu ứng của nó (lời niệm).
Cá thể bị nhiễm Câm lặng bị phong bế, hay nói cách khác, bởi vì phần cuối lời niệm chú bị Câm lặng, thành ra phần lớn phép không trượt thì cũng suy yếu.
Đây đúng là hiệu ứng trí mạng cho lớp pháp sư; dẫu thế, vẫn luôn có cách phòng chống thứ này từ những thời xa lắc xa lơ. Nhưng số lượng học sinh có khả năng xài cái phương pháp đó hiện giờ lại đang là một dấu hỏi lớn.
Cho nên, hầu hết những đấu sĩ thuộc hệ pháp sư sẽ bị biến thành phế nhân nếu bọn cừu câm lặng này hiện diện.
Bên cạnh đó, bọn nhân ngưu với thuần tấn công vật lý, lại miễn nhiễm hoàn toàn với cái hiệu ứng bất lợi này trên chiến trường.
-"Nhóm thứ hai, kể cả có mỗi cung thủ! Những người ở hàng trước, chuẩn bị tiếp nhận, bọn nhân ngưu lao đến đấy!"
Tấn công vật lý tầm xa không chỉ gồm cung thủ mà cả cậu nữa, vì cậu sở hữu một khẩu súng, vậy là Will trong lúc giương họng súng lên, cậu cũng chỉ biết tuyệt vọng mà đưa ra chỉ thị mới.
Xuyên qua mấy cái đòn tấn công lác đác đó, đàn quái giờ đã tới sát gần.
Đã có vài con nhân ngưu giương cung khóa tiễn và một số thậm chí còn bắt đầu bắn.
Độ chính xác thấp, nhưng cũng đủ để khiến cho những người chưa từng trải trận mạc run nhong nhóc.
-"Kuh."
Trong mắt Will, dường như trận chiến chỉ ngày một xấu đi.
Chẳng có vẻ gì là nhóm hai gồm những cung thủ có thể đơn phương cản bọn quái vẫn đang ùn ùn lao tới.
Phẩm giá của cậu bị nghiền nát bởi cái khả năng trung lập hóa từ lũ cừu, và cậu thì đang cực kì lo lắng với thế trận cận chiến.
Liệu cậu có thể rút đội xạ chiến một lui về mà không bị tổn hại? Không, thực tế thì, cậu lo rằng mình chưa chắc đã bắn súng mượt như lúc luyện tập hơn, khi mà trước mặt cậu là một lũ nhân ngưu lăm lăm cây giáo.
Cậu ấy đã có một khoảng thời gian khổ chiến với chỉ duy nhất một con giblin, con quái hạng 1. Chiến đấu chống lại một con quái hạng 2 cỡ lớn trong thế trận cận chiến... Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu "quấn ra đài".
Một khi chúng vào được cự ly cận chiến, chỉ khoảng một phút nữa thoi, tình hình sẽ nát vụn và vô phương cứu chữa.
-"Không còn lựa chọn nào khác...Ta..ta.. cần làm nó."
(tran eng: ở chữ ta 1, will dung ware (chữ ngã như trong "kega" ấy các bro, ở bên trung thì nó chính là chữ "ta") thường dùng trong cái lúc mà thanh niên này khoe khoang, cái ta 2 là ore-俺 dịch ra là "tao". Đây là ám chỉ ku em nghiêm túc.
Cậu băn khoăn liệu có phải là đầu nòng của cậu ấy đang run hay liệu đây là rung chấn từ chuyển động của con ngựa.
Cậu chẳng thể lờ nó đi bởi bả vai thuộc cánh tay nắm cương được dùng để tựa báng súng, và phần lưng của cậu, thứ đáng nhẽ cần phải hướng lên trên, đều đang lẩy bẩy.
Bọn nhân ngưu lao như điên về phía trước, chẳng có chút vẻ gì là sợ sệt. Will có cái cảm giác như là mình vừa chạm mắt với đôi đồng tử màu tím của thần chết khi cậu dùng ống nhắm của súng lên bọn nhân ngưu.
-"Cậu làm được mà, Will. Đây là lúc mà cậu sẽ ba hoa "Ta là nhị hoàng tử huy hoàng của Spada", đúng không""
(Tran eng: đoạn này lại để ngã 我-ware
Ngay bên cạnh cậu, cũng đang trên tay khẩu súng, người đồng chí nói với sang.
-"Fu... Kuku... Fuhahaha..."
Lạ lùng thật, cơn run ngừng hẳn rồi.
-"FAHAHAHA! Đúng, chắc chắn rồi, ta là nhị hoàng tử vinh quang của Spada, Wilhart Tristan Spadaaaa! Yêu quái, tất cả các ngươi tới số với chân lực của "Buster Rifle!" của ta. (súng trường bùng nổ?)
Cơ thể cậu được bơm đầy bởi một cảm giác lâng lâng khó tả tỏa ra từ trong tim, tận sâu trong tâm hồn, Will đặt ngón tay lên cò súng.
-"Đội 2, chuẩn bị chiến đấu!)
Hít một hơi sâu trước khi hô to hiệu lệng tấn côngm cậu cũng vào thế với tuyệt kỹ mang tên "hủy diệt chi đạn".
-".... Tránh qua một bên đi, Will."
Cậu chợt nghe một giọng nói nhỏ, điềm tĩnh.
Ngước nhìn, ở đó cậu thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng bay về hướng bên đây.
Đó là một con kỳ lân lướt đi trên không trung, mà hay bị nhầm tưởng là Pegasus. Và người đang cưỡi nó là... (pegasus là ngựa có cánh thì phải, kỳ lân chỉ có sừng thôi.)
-"NERO?"
Đội đồng tử màu đỏ của Nero hoàn toàn bơ đi người bạn thuở ấu thơ, Nhị hoàng tử; chúng hiện đang ghim chặt lên quân địch đang tiến gần ngay trước mắt.
Đôi mắt ấy chứa đầy ham muốn giết chóc, và thanh kiếm đã tuốt của cậu hiện đang nằm trên tay phải, chuẩn bị thực hiện ham muốn đó.
-"...Instant Flash" (chém ngay tắp lự?)
Với Will, người chả có lấy một chút kiến thưucs trận mạc về Kiếm pháp hay Võ thuật, nó trông giống như Nero chỉ quơ ngang cây kiếm.
Nhưng phần lưỡi giải phóng ra một luồng sáng chói lóa, và nó nhanh chóng hình thành một lưỡi "bạch quang kiếm" bay thẳng về phía quân thù.
Nếu một cá nhân sử dụng Phong thuật hệ công "Air Sagita" và biến nó trở nên to và sáng hơn, hiện tượng này sẽ xảy ra.
Nhát chém tượng tự như một đường thẳng tạo nên bởi ánh sáng. Nó xuyên qua bè lũ nhân ngưu như thể một ảo ảnh, cắt phăng tất cả ra làm hai nửa.
Chả có khác biệt nào giữa phần thân trên hình người đang cởi trần, được phủ bởi lông cừu câm lặng, hay là trang bị lớp giáp có vẻ như cướp được từ mạo hiểm giả. Nhát chém chỉ đơn giản là cắt xuyên qua ngực chúng.
Cứ như là chúng chạy ngang qua một cái dây thép căng trên không khí ở tốc độ tối đa.... Ở phía đằng xa nơi cú phạt nhắm đến, một biển máu đã đổ ra.
-"Đứng có bất cẩn thế chứ, Will, chỉ xem thoi cũng khiến tao lo lắm đấy"
Với nhát chém bình thiên hạ mà cậu vừa thi triển làm bối cảnh ở phía sau (background), Nero từ tốn lướt đi từ trên lưng con kỳ lân ngay giữa không trung.
Nero đáp xuống ngay trước Will, mang trên mặt nụ cười không biết sợ.
-" Đúng đấy, anh yếu mà, baka aniki, vậy nên hãy nhớ phải lùi lại chứ!"
Em gái cậu, Charlotte chả biết từ đâu xuất hiện, đang vẫy vẫy cây xích trượng trong tay (xích: màu đỏ).
-"Line Force Blast!"
Cô bé hoàn tất niệm chú. Và ngay khi cô hô tên phép, một tiếng sấm dộng ra và một loạt tia sét đâm qua xác của bọn nhân ngưu, giáng xuống đội kị binh gobllin phong lang.
-"Chà, là vậy đó. "Vũ lộ" (wing road) sẽ đảm nhận việc mở đường máu, các bạn hãy theo chúng tôi và gắng đừng có bị tụt lại đấy.
Nero nói vậy và xoay người cùng động tác phất chiếc áo choàng đỏ, bên cạnh cậu có thêm hai người xuất hiện, họ, một lần nữa, đối đầu hàng tá quân thù. Cả hai người kia đều là thành viên thuộc tứ đại danh gia của Spada: Kai Est Galbraith và Safiel Maya Hydra.
(tran eng: có đôi chút nhầm lẫn. Tôi vẫn luôn dịch áo choàng đỏ (red mantle, cái mà pháp sư hay mặc trong game ấy, cao cấp hơn là robe). Sẽ hợp lý hơn nếu đấy là áo choàng (cape). Tôi sẽ áp dụng thay đổi cho cả các tiền chap nữa.)
-"Mày cứu chúng tao một mạng rồi, Nero. Vậy nhờ mày lo liệu nhé". (chắc bạn thân chả mấy ai cậu tớ đâu nhể)
Will đang có chút hỗn cảm về cái căn giờ của Nero, nhưng trống ngực cậu lại dịu bớt đi khi người đồng minh đáng tin cậy nhất đã đến.
- "Ừ, cứ để tao lo".
Nero đáp lời trong khi không hề ngoái lại nhìn. Với người bạn thân Kai trong vai trò là người đồng sự chiến đấu ở vị trí tiên phong, và Undead Wrath-Pun với cánh tay kim loại tạo bởi Safiel, cậu đối diện với bức tường tạo bởi liên quân quái và bắt đầu xả đòn tấn công.