Đang ngồi trong phòng chợt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, tôi đóng sách lại rồi bước xuống phòng khách.
Ngoài lề một chút, căn nhà của gia đình Shinomiya có tổng cộng hai tầng, phòng tôi, phòng Miku và phòng bố mẹ đều được đặt ở tầng hai, nhưng giờ trong nhà chỉ có hai anh em nên phòng còn lại bỏ trống.
Chỉ dọn dẹp không thôi cũng khá mệt, hy vọng là căn phòng đó sẽ sớm được đưa vào sử dụng.
Hay là mua một con robot dọn dẹp nhỉ.
“Hình như có gì đó hơi lạ…..?”
Tôi bước xuống cầu thang rồi đến trước cửa phòng khách, mùi hương kia cũng ngày càng nồng hơn.
Nồng đến mức khó chịu luôn ấy.
Chính xác thì đó là hương cà ri vô cùng quen thuộc, nhưng xen lẫn bên trong là một một mùi rất lạ.
Với một đống thắc mắc trong đầu, tôi vặn tay nắm cửa.
“----Ể, Shinomiya, cậu không ngủ à? Mình đang định lên đánh thức cậu đây.”
“...........”
“À, hay cậu ngủ trong lúc vẫn mặc đồng phục? Nhăn nhúm hết rồi kìa…...Chậc chậc, làm vậy chỉ khổ Miku-chan thôi.”
Vừa bước chân vào phòng khách, tôi liền được tiếp đón bởi màn chào hỏi nồng nhiệt của Kanzaki, cô ấy vừa nói vừa tiến lại gần trong lúc quan sát cả người tôi từ dưới lên trên.
Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu có phần hơi quở trách.
Chẳng hiểu sao giờ tôi lại không ngửi thấy cái mùi cà ri đó nữa.
“----Kanzaki, diện mạo đó là sao……”
“Hửm?.......À~ừm, ban nãy mình có hỏi Miku-chan và em ấy nói rằng ‘Nếu của Okaa-san[note22869] thì chắc là được’ rồi đưa cho mình cái này.”
Kanzaki vẫn đang mặc bộ đồ đồng phục như thường, nhưng có một điểm khác biệt nhỏ.
Trước người cô ấy có mang một cái tạp dề màu xanh biển đậm.
Hình ảnh đó gợi nhớ cho tôi về những ký ức tuổi thơ, và có vẻ như Miku đã đưa chiếc tạp dề đó cho Kanzaki…..
------Thật lòng mà nói, trông nó khá hợp với cô ấy!
Đồng phục học sinh đi kèm với tạp dề thường rất hiếm thấy, nhưng phải công nhận là nó mang đến một cảm giác hoàn toàn mới lạ.
Một phần cũng vì ngoại hình và dáng người của Kanzaki thuộc chuẩn người mẫu.
Sự kết hợp kỳ diệu đó khiến tôi không tài nào rời mắt khỏi cô ấy.
“Có chuyện gì à? Sao tự dưng cậu lại ngẩn người ra thế.”
Chẳng hề hay biết về những cảm xúc của tôi, Kanzaki áp khuôn mặt cô ấy lại gần hơn.
Dừng lại, dừng lại ngay!
Kanzaki này, cậu không biết sức quyến rũ của mình mạnh đến cỡ nào sao?
Thiệt tình, cậu đánh bại tớ rồi đấy! Tớ đầu hàng! Được chưa nào!
“--------Em nghĩ là ảnh đang mắc cỡ đó. Kotone-san, trông cực kỳ hợp với chị luôn!”
Dời mắt sang nơi vừa phát ra tiếng nói, tôi nhìn thấy Miku đi ra từ bếp rồi đặt dĩa thức ăn xuống bàn, trên người con bé là chiếc tạp dề thường ngày hay mặc.
Mà thật ra con bé cũng chẳng nhìn về phía này nữa, nó chỉ liếc qua một cái trong lúc vẫn chú tâm vào việc của mình.
“.......T-thế à?”
Nghe vậy, Kanzaki dùng cả hay tay nắm lấy mép viền của chiếc tạp dề, cô ấy nhìn tôi rồi nhìn xuống bản thân, sau đó chầm chậm lùi lại vài bước, nhưng về cơ bản thì cũng chẳng khác ban nãy là bao.
Gò má cô ấy hơi đỏ lên, còn ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với một tia hy vọng mỏng manh.
……….Có lẽ cái Kanzaki muốn là một lời khẳng định chắc chắn.
“........Trông hợp với cậu lắm. Đừng bắt tớ nói lại nữa nhé.”
Tôi nói nhỏ đến mức chính bản thân mình cũng không nghe rõ.
Nhưng chẳng hiểu sao Kanzaki vẫn nghe thấy, bằng chứng là cô ấy đang cúi gằm mặt xuống.
“......Cảm ơn.”
Cô ấy đáp lại bằng giọng vô cùng nhỏ, nhưng thính giác của tôi vẫn bắt được.
Có vẻ như vừa rồi mình cũng nói lí nhí y chang như vậy, tôi thầm nghĩ.
“------Cái cặp đôi đang tán tỉnh nhau kia, chúng ta bắt đầu ăn tối được chưa vậy?”
Miku thở dài ngán ngẩm.
Con bé đang chống tay lên bàn nhìn bọn tôi, bữa tối thì đã dọn xong từ lúc nào rồi.
“........Xin lỗi. Ý em không phải thế.”
Miku dời ánh mắt sang Kanzaki để tìm kiếm sự đồng cảm, miệng lẩm bẩm mấy lời như “Hai người coi em là không khí à?”.
……..Cái kiểu tự đăng Twitter than thở gì đây? Không có điện thoại mà em vẫn thành thục đến thế sao?
“..........Mà thôi kệ. Kotone-san, chúng ta cùng ăn cà ri nào!”
Con bé đi ngang qua mặt tôi rồi nắm lấy tay Kanzaki dẫn đến bàn ăn, miệng không ngừng lẩm bà lẩm bẩm.
Trông cứ như hai chị em ấy, cảnh tượng đó khiến khóe môi tôi hơi cong lên.
Lúc tôi vẫn còn ở trong phòng không hay biết gì----thì hai người đó đã làm thân với nhau trong khi nấu ăn rồi.
………..Cơ mà Miku-chan này, chẳng phải bây giờ anh mới là người vô hình sao?
Cứ như là có một định luật nào đó nói rằng mối quan hệ giữa tôi và Miku sẽ tỉ lệ nghịch với độ thân thiết giữa con bé và Kanzaki.
Để che đậy nỗi phiền muộn của bản thân, tôi buông ra một tiếng thở dài.