Điểm mạnh thường đi đôi với điểm yếu. Từ thể thao cho tới học hành, ở cái nơi nhỏ bé như trường học này thì đó được xem là điều bất biến. Bản thân tôi, Shinomiya Seiji cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
“Tuổi thanh xuân” là một khái niệm được định hình bởi cộng đồng, thể hiện qua những việc như háo hức tận hưởng mọi thứ cùng bạn bè, hay cố gắng hết mình cho hoạt động của câu lạc bộ, nhưng tôi cũng chẳng hứng thú gì mấy việc như thế. Như một điều tất yếu, cái lối suy nghĩ đó khiến tôi trở thành một thằng cô độc như hiện giờ.
Trong một thế giới có cả âm và dương, sáng và tối, những thứ đối lập luôn gắn bó mật thiết với nhau, phải có cái này thì cái kia mới tồn tại được, môi trường học đường cũng giống như thế. Nếu một kẻ cô độc như tôi tự cho mình thuộc tầng lớp hạ đẳng, thì nàng ắt hẳn phải thuộc tầng lớp thượng đẳng. Bị đối xử như mấy tên pháp sư hắc ám dường như đã trở thành số phận không thể tránh khỏi của những kẻ chỉ có một mình. Sớm muộn gì người ta cũng lời ra tiếng vào, cho rằng tôi là ma vương hay gì đó.
“Dù có trải qua bao nhiêu tiết học đi nữa thì tao cũng chẳng thể nào quen với cảm giác này! Cái cảm giác chung lớp với Kanzaki, đã thế lại còn được ngồi cạnh bạn ấy nữa chứ.”
“Tao hiểu mà. Năm ngoái tao cũng chung lớp với Kanzaki, nhưng giờ nói chuyện với bạn ấy vẫn cứ như gà mắc tóc.”
“Khí chất của cô ấy thật khác biệt. Đúng là người mẫu có khác.”
“Cô ấy cũng chẳng hề tỏ ra kiêu căng hợm hĩnh! Đã đẹp người còn đẹp nết, gặp ai cũng tươi cười! Chẳng khác thiên thần là mấy.”
“Người như thế hẳn phải rất chung tình, có phúc lắm mới được làm bạn trai của Kanzaki… À mà, đũa mốc thì làm sao chòi được mâm son, một thiên thần như thế chắc chắn nằm ngoài tầm với của tụi mình.”
“Dĩ nhiên rồi, đám thiên thần sa ngã như tụi mình chỉ có thể nằm mơ mà thôi…”
“Phải đó…”
Những lời bàn tán của đám con trai tụm năm tụm bảy dần đi đến hồi kết. Đúng là lũ rỗi hơi, tăng động y hệt như mấy đứa bị bệnh thần kinh. Tự nhận là thiên thần sa ngã khác gì cầm đèn chạy trước ô tô đâu chứ?
Từ lúc chúng tôi bước vào năm hai cho tới giờ cũng đã được một tuần, chỗ ngồi vẫn được giữ nguyên theo tên.
Hàng “ka” nằm trước hàng “sa” trong bảng chữ cái, cái thằng vừa mới nói hồi nãy ngồi ở bàn trên góc phải của tôi, đó là chỗ mà đám học sinh thường hay tụ tập. So với chỗ tôi ngồi thì đúng là một trời một vực, bầu không khí náo nhiệt quanh đó nóng tới mức có thể khiến hơi nước đọng lại.
Tên của nàng là Kanzaki Kotone. Mái tóc màu hạt dẻ lắc lư theo từng cái gật đầu mỗi khi nói chuyện, chưa nói đến lý lịch hoàn hảo không tì vết, chỉ riêng khuôn mặt xinh đẹp nổi bật kia thôi cũng đủ xứng với cái danh hiệu người mẫu học đường.
Thành tích học tập của nàng cũng vô cùng đáng nể. Đạt hạng nhất kỳ thi kiểm tra đầu vào toàn trường, đứng trên bục phát biểu trong lễ nhập học, cái danh hiệu kia cũng gắn liền với nàng từ đó tới giờ. Nếu phải dùng một cụm từ chính xác để mô tả Kanzaki thì có lẽ là mười phân vẹn mười. Các cụ có câu “Ông trời không cho ai tất cả”, nhưng đó chỉ là những lời dối trá mà thôi. Cái viễn cảnh ngược đời đang diễn ra trước mắt tôi là minh chứng cho điều đó đấy, mấy lão già chết tiệt.
Như đám con trai đã nói ban nãy, Kanzaki không những ân cần với tất cả mọi người, nàng còn hòa nhã và dễ gần. Nhưng suy cho cùng, hình tượng Kanzaki trong mắt mọi người – trong đó có cả tôi – vẫn bị xem là một đóa hoa nằm trên đỉnh núi.[note22131]
—Vẻ đẹp bên ngoài của nàng cũng không chê vào đâu được.
Ngừng ngắm nhìn cô nàng, tôi đặt tay lên bàn làm gối ngủ cho đến tiết kế tiếp… không, có lẽ là ngủ tới giờ nghỉ trưa luôn, vừa đặt mình xuống bàn thì tôi bị đánh thức bởi cảm giác rung lên nhè nhẹ.
Thứ đang rung lên là chiếc điện thoại di động nằm trong hộc bàn của tôi. Hình như có ai đó vừa mới gửi tin nhắn qua Line.
“Đừng có ngủ nữa. Giờ cậu mà ngủ là khỏi thức dậy luôn đó.”
Đi kèm với tin nhắn là một cái sticker có dòng chữ ‘Ganbatte!’.[note22132]
Trên thực tế, cái người vừa mới gửi tin nhắn vẫn đang hòa mình vào cuộc nói chuyện ở xung quanh, nhân lúc không ai để ý nhìn về phía tôi rồi nháy mắt một cái. Vẫn lanh tay lẹ mắt như mọi khi nhỉ. Thế quái nào cậu vẫn gửi được tin nhắn ấy mà còn chẳng thèm nhìn vào điện thoại chứ.
———Đúng vậy, Kanzaki Kotone là bạn gái của tôi.