“Mới đó mà đã tối mịt rồi--”
“Cũng 8 giờ hơn rồi chứ có sớm sủa gì nữa đâu.”
Sau khi rời khỏi căn hộ của gia đình Shinomiya, Kanzaki và tôi chầm chậm sải bước bên nhau trên con đường đã bị khỏa lấp bởi màn đêm, ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ những cột đèn hai bên khiến cho cảnh vật càng thêm huyền ảo.
Khung cảnh quen thuộc của khu dân cư chẳng thay đổi mấy dù cho hai chúng tôi đã đi được một lúc.
“À đúng rồi, hôm nay mình vẫn chưa thấy mặt mẹ cậu nhỉ?”
“.......Gần đây bà ấy thường không về nhà.”
Bởi vì mẹ tôi là nhà thiết kế thời trang nên bà ấy thường xuyên về muộn, hoặc có khi ngủ luôn tại nơi làm việc.
Có vẻ như bà ấy vô cùng bận rộn vào thời điểm này, ít nhất là cho tới hè thì mẹ tôi mới rảnh rang được.
Tôi cũng không rành về thời trang, nhưng nói đến sự khốc liệt của cái thị trường đó thì chắc là ai cũng biết.
Có nên đi theo con đường đó không nhỉ? Tôi tự hỏi....... nhưng quả thực là tôi chẳng có tí thiện cảm nào với nó…... mấy cái công việc phải làm thêm giờ ấy.
À tiện thể nói luôn, bố tôi là một viên chức văn phòng bình thường.
Lý do bố tôi không có mặt ở nhà là vì ông ấy hiện đang công tác ở Hokkaido, mấy chuyện như vậy đã trở thành điều hết sức bình thường trong gia đình tôi.
Chỉ mới cách đây vài ngày tôi còn nhận được một tấm ảnh chụp món Ikuradon[note23674] từ ông kèm theo lời nhắn “Hokkaido tuyệt thật đấy!”. Nghe giọng thì có vẻ bố tôi thích thú lắm.
Đột nhiên dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
“.......Vậy à. Hèn gì Miku-chan phải thường xuyên làm bento cho cậu.”
Kanzaki nói bằng giọng nhỏ nhẹ, chẳng biết cô ấy có đang thực sự quan tâm hay chỉ đơn giản là không muốn làm phiền hàng xóm xung quanh.
Cử chỉ ấy khiến tôi nhớ đến mặt trăng diễm lệ đang ngự trị trên bầu trời đêm kia, dù đã bị những đám mây của ngày hôm nay che khuất.
“Sao cậu biết……. đừng nói là cậu hỏi Miku đấy nhé?”
“Fufu~, đúng rồi đó.”
“Hai người thân nhau nhỉ.”
Rốt cuộc tôi cũng nói ra điều khiến mình canh cánh trong lòng từ tối đến giờ.
Sau khi dùng bữa xong, hai người họ bắt đầu học chung với nhau.
Với một thí sinh năm ba sắp ứng tuyển vào cao trung như Miku, thì người có điểm số hoàn hảo như Kanzaki vô cùng thích hợp để làm cô giáo dạy kèm, chỉ có điều………
Miku-chan, hình như từ đó tới giờ em chưa lần nào mở miệng nói câu “xin hãy chỉ em” với thằng anh trai này thì phải?
Và anh cũng chẳng hề hay biết việc em sắp phải làm bài kiểm tra đầu vào.
Chúng ta có phải là anh em ruột không vậy?
“.........Cậu ghen à?”
“Ai lại đi ghen với em gái mình chứ.”
“Vậy sao?”
Dường như Kanzaki đang có tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô ấy cũng chẳng buồn che giấu mà biểu lộ rõ ra mặt, bằng chứng là nụ cười rạng rỡ hơn mức bình thường đang hiển hiện trên khuôn mặt cô ấy lúc này.
Đáng lý ra cảnh tượng đó phải tương phản với màn đêm lạnh lẽo mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác bên trong nụ cười của Kanzaki ẩn chứa nét đượm buồn, khiến cho cả hai hòa lẫn vào nhau tạo nên sự kết hợp hoàn hảo.
“-----Nè, nếu một lúc nào đó chúng ta không ở bên nhau nữa, thì liệu có còn những ngày giống như hôm nay không…….?”
--------Hóa ra là vậy.
Lắng nghe những lời tiêu cực ấy phát ra từ chính miệng Kanzaki khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Vẻ hồn nhiên vui tươi nhanh chóng chìm vào bóng đêm, đọng lại trên khuôn mặt Kanzaki là một nụ cười vô cảm, giống như thể cô ấy đã trở thành ai đó hoàn toàn khác.
“.........Tớ không biết. Nhưng đó cũng chỉ là ‘nếu’ mà thôi.”
“Ừ…...nhỉ.”
Vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt, Kanzaki ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám.
Mặc dù không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Kanzaki, nhưng khi ngước lên nhìn theo cô ấy, tôi bất chợt hiểu ra ẩn ý đằng sau những lời nói đó.
Một lời cầu cứu trong vô vọng.
Chẳng thể tìm ra một tia sáng nào trên bầu trời tối đen như mực, tôi ngoảnh mặt đi rồi cố cử động đôi môi nặng trĩu của mình.
“Vả lại, nếu ngày nào cũng phải đưa cậu về nhà thì có khi tớ chết cóng mất.”
Rốt cuộc tôi chỉ có thể nặn ra mấy lời vô thưởng vô phạt.
Chính bản thân tôi cũng không biết đó là nói đùa hay có liên quan đến tình cảnh hiện tại.
Nhưng nhờ vậy mà bầu không khí mới giãn ra đôi chút, và Kanzaki cũng bình thường trở lại.
Tôi khẽ thở dài một tiếng.
“Hả, Shinomiya lạnh à?”
“Tớ chỉ nói thế thôi.”
Kanzaki đánh mắt về phía tôi rồi cười khúc khích, ngôn từ của cô ấy vẫn trôi chảy như mọi khi, trái ngược hẳn với người ăn nói vụng về như tôi.
Nhưng hình như lời bào chữa cho cái sự thật mà tôi vừa nói chỉ khiến mọi việc tệ hơn thì phải.
“Nếu Kanzaki muốn có thêm những ngày giống như hôm nay thì chỉ cần dẹp hết hoạt động ở câu lạc bộ là xong.”
“..........Shinomiya cũng có hoạt động ở câu lạc bộ mà nhỉ?”
“À thì, câu lạc bộ văn học vẫn đang hoạt động theo kiểu tự do mà.”
Dù có nói vậy đi nữa, thì cũng có khả năng là câu lạc bộ sẽ bị giải thể rồi thành ‘tự do’ thật sự luôn.
…….Tôi cần phải tìm thêm thành viên mới càng sớm càng tốt.
“Hư~m. Thế thì vào ngày mốt, chủ nhật tuần này, chúng ta học nhóm tại nhà Shinomiya nhé.”
“Được thôi…...hả?”
“‘Hả’ cái đầu cậu ấy. Tuần sau là kiểm tra giữa kì rồi, mình phải nghỉ hoạt động ở câu lạc bộ để có thể toàn tâm toàn ý cho việc học đó.”
Đứng trước khuôn mặt đờ đẫn của tôi, Kanzaki mỉm cười rồi tự hào giải thích.
Nhìn thấy biểu cảm đó, tôi cố giả vờ như không biết gì cả.
“Chỉ cần tránh được vạch đỏ là tớ mừng rồi. Lấy đâu ra động lực tập trung học hành giống cậu chứ.”
Thật lòng mà nói, ban nãy trong lúc Miku và Kanzaki cặm cụi học bài ở phòng ăn thì tôi lại đang nằm ườn trên ghế sofa, đã thế còn đeo tai nghe rồi lắc lư theo điệu nhạc nữa chứ.
……..Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau cùng nằm trong một bức tranh.
“Vậy sao…….”
Ánh nhìn của cô ấy hơi chùng xuống, biểu cảm trên gương mặt cũng tối dần đi.
Mặc dù cảm thấy khá có lỗi nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
Dũng cảm lên nào, Seiji!
“-------Thế thì cậu cũng không cần phần thưởng luôn nhỉ.”
“.........Gì cơ?”
Lời nói buồn bã ấy như một con dao đâm vào khoảng trống trong trái tim tôi.
Vẫn giữ vẻ thất vọng trên gương mặt, Kanzaki nói tiếp.
“Mình chỉ đang nghĩ là có cách nào khiến cậu học hành chăm chỉ hơn không, chẳng hạn như trong bài kiểm tra kế tiếp, chỉ cần đạt điểm cao thì cậu sẽ nhận được một phần thưởng từ mình. Nhưng mà…..nếu cậu không muốn học thì chắc là cũng không cần đâu ha……..”
“À ừm…...phần thưởng là gì thế?”
“........Mình sẽ thực hiện bất kỳ một mong muốn nào của Shinomiya---”
“Bắt đầu vào buổi sáng luôn nhé? Tớ rảnh cả ngày hôm đó luôn đấy.”
“Sao tự dưng cậu xung thế….”
Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt Kanzaki, cô ấy khẽ thở dài rồi quay sang nhìn những tấm nhựa đường đang được bao phủ bởi màn đêm.
Cái này cũng đâu thể trách tôi được.
Với một thằng nam sinh cao trung khỏe mạnh thì điều này hết sức bình thường.
Đặc biệt là khi nghe cô bạn gái dễ thương nói câu “bất cứ điều gì” thì thằng nào chả nghĩ đến chuyện kia đầu tiên.
“À, nhưng nếu là mấy chuyện bậy bạ thì miễn đi nhé.”
“......Thế thì đó đâu phải là bất cứ điều gì.”
“Ý mình là mấy lời thỉnh cầu ấy.”
“Chỉ cần thỉnh cầu là được đúng không!?”
Kanzaki lập tức đưa hai tay ra trước ngực để phòng vệ.
………..Tới nước này thì tôi cũng không thể nhịn được nữa.
Từng nhịp thở nặng nề vang lên như chứng minh cho sự phấn khích trước cái điều mà tôi đang mong chờ.
“--------Nhưng không phải như vậy là quá sớm sao?”
Ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của cái người vừa mới phát ra tiếng thì thầm đó.
Đôi mắt của cô ấy hơi liếc lên nhìn tôi, gò má thoáng hiện lên sắc đỏ.
Khi định thần lại thì tôi đã thấy cô ấy nắm chặt ống tay áo đồng phục của mình từ lúc nào.
Bỗng nhiên khuôn mặt của cô ấy áp lại gần, trái tim tôi cũng vì thế mà đập nhanh hơn.
“......Ưm.”
Cuối cùng thì tôi cũng chịu thua lý trí của mình và đành phải quay mặt sang chỗ khác.
Cố kiềm nén cảm xúc trong lòng, tôi quyết định gạt cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu.