Kuraki Kyuuden no Shisha no Ou

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Filthy Casual.

----------------

"Theo ta, End."

Chúa tể đưa cho tôi một câu lệnh cộc lốc và cả hai cùng di chuyển đến một căn phòng trông như phòng nghiên cứu. Tôi im lặng bước theo ông ta.

Cơ thể tôi di chuyển khá trơn tru, các chi của tôi đều hoạt động theo ý tôi. Tôi tự hỏi đã bao lâu kể từ khi mình được đi lại đàng hoàng như thế này…

Cảm giác thật lạ khi có một cơ thể không cảm thấy đau đớn. Nhưng nó chưa thực sự thấm sâu vào tôi, như thể tôi đang xem một giấc mơ đang hiện ra trước mặt vậy.

Sau khi rời khỏi phòng, chúa tể dừng bước, quay đầu lại và nhìn tôi. Đôi mắt của ông ta phản chiếu ánh vàng, nhìn tôi như thể đang ngó vào tâm can của tôi.

"Hmph… xem ra ngươi có thể hiểu được lời nói của ta. Ta không cần một thứ vô dụng nếu như nó chẳng hiểu được mệnh lệnh của ta."

"..."

Nếu tôi không hiểu được… mệnh lệnh của ông ta?

Tôi không hiểu ông ta định nói gì ở đây, nhưng theo những gì tôi nhớ lại thì cơ thể của tôi ưu tiên lời nói của ông ta hơn là ý muốn của tôi.

Tệ thật, xem ra ở đây không có chỗ cho việc chống đối. Kể cả khi không có đủ thông tin, nó cũng chẳng mất quá lâu để tôi hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi từng đọc được rằng Chiêu hồn sư có khả năng điều khiển người chết. Tôi giờ không khác gì một con búp bê trong mắt ông ta.

Chúa tể gật đầu thỏa mãn với vẻ im lặng của tôi rồi tiếp tục bước đi và tôi vẫn theo sau ông ta.

Thực sự thì tôi chẳng có một chút manh mối gì về việc này.

Về việc tại sao tôi được hồi sinh, đang ở chốn nào, sẽ được lệnh làm gì, những lý do, thông tin hay tương lai mình sẽ thế nào. Lý do tôi được hồi sinh chắc chắn không phải là để giải thoát tôi khỏi nỗi đau của mình.

Thế nhưng có một điều mà tôi hiểu rõ.

Đây không phải là lúc để ném cho ông ta hàng tấn câu hỏi hay có ý định trốn thoát khỏi đây. Tôi cần phải tìm hiểu đầy đủ thông tin chi tiết trước.

May thay, suy nghĩ là sở trường của tôi. Trước kia khi tôi còn sống, suy nghĩ là thứ duy nhất tôi có thể làm khi nằm trên giường bệnh, rên rỉ trong đau đớn và đấu tranh với thần chết.

Dù sao thì trước kia và bây giờ cũng không mấy khác biệt nhưng ít ra nó vẫn tốt hơn bởi hiện tại tôi không còn phải quằn quại trong đau đớn nữa.

Sau khi theo chân Chúa tể vài phút, chúng tôi bước xuống những bậc đá lơ lửng và đến được nơi có vẻ như là một căn hầm. Ông ta mở cánh cửa thép khổng lồ và tiến vào.

Thật bất ngờ, căn hầm nhìn rất rộng rãi.

Tôi nuốt vào những lời đã suýt nữa thì vô thức nói ra. Xếp thành hàng ở đó là cả nghìn cái xác chết, tất cả chúng đều nằm trên bệ đá và cách đều nhau một khoảng. Không như tôi, chúng không có dấu hiệu chuyển động gì cả.

Tôi chưa bao giờ thấy một xác chết trước đây. Bình thường thì tôi sẽ sợ chết khiếp, nhưng vì lý do nào đó, dù tôi có hơi bất ngờ nhưng sợ hãi thì lại không.

"Đứng chờ trong căn phòng này cho đến khi có lệnh mới."

Hơi thở của ông ta thở ra luồng khí màu trắng khi nhìn tôi với ánh mắt lạnh ngắt và đưa ra cho tôi câu lệnh cụt lủn.

✧ ✧ ✧ ✧ ✧ ✧

Tiếng bước chân của chúa tể xa dần đi. Tôi dành thêm một ít thời gian nữa để chờ nó biến mất hoàn toàn và bắt đầu rời khỏi vị trí của mình.

Tôi muốn thử xem cơ thể tôi hoạt động tốt thế nào bằng cách vung tay và lắc chân mình.

Cơn đau hành hạ tôi nhiều năm giờ đã không còn. Tôi thấy mình hoàn toàn ổn kể cả khi có vung tay, lắc đầu, duỗi lưng hay nhảy nhót lên xuống. Cảm giác như một giấc mơ vậy.

Dù cho tôi suýt nữa muốn cười thật to nhưng tôi đã kiềm chế chỉ cười toe toét như một thằng đần. Đây là một căn hầm, tôi dám chắc dù cho mình có làm ồn một chút thì chúa tể cũng sẽ chẳng quay lại đây đâu. Cơ mà vẫn chưa rõ về tình hình nên tôi vẫn cần phải cẩn trọng.

Xem ra căn phòng tôi được lệnh ở trong là một nhà xác. Nhưng thay vì nhà xác thì gọi chỗ này là một nhà kho nghe có vẻ hợp lý hơn.

Nằm trên các phiến đá là những xác chết thực sự, tất cả chúng trông gần như không có một chút thương tổn nào. Nhìn cơ thể tôi đoán chúng dao động cỡ từ khoảng cuối tuổi thiếu niên cho đến tuổi ba mươi và hầu hết đều là nam. Tất cả xác chết đều được mặc đồ đầy đủ, dù không có vết thương nhưng không có vẻ gì là còn sống.

Các thi thể khiến tôi khá bất ngờ khi lần đầu tiên tôi bước vào phòng, nhưng theo thời gian thì tôi cũng đã thích ứng được với điều đó. Trước kia khi tôi còn sống… à thì, vào lúc đó tôi căn bản đã trong tình trạng nửa sống nửa chết, còn thực tế thì có lẽ tôi đã chết một lần rồi.

Ai biết được? Không chừng một ngày nào đó một vài tên bọn chúng sẽ trở thành đồng nghiệp của tôi không chừng. Những suy nghĩ vớ vẩn như thế bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.

Nhà xác này có thiết kế rất đơn giản, nó chỉ có duy nhất một lối vào và ngoài những phiến đá có các thi thể đặt lên trên thì có một cái bàn nhô ra khỏi bức tường. Những bức tường của căn phòng có vẻ như làm từ đá, khi gõ nhẹ lên nó phát ra một âm thanh thô đục và tẻ nhạt.

Căn phòng mà tôi tỉnh dậy trông còn nhiều sức sống hơn căn phòng này. Tôi bước đến kiểm tra cái bàn trong khi nghĩ vậy.

Bây giờ tôi cần bất cứ thông tin nào tôi có thể lấy được, mặc cho nó có nhỏ đến cỡ nào.

Tôi kéo ngăn tủ ra thật cẩn thận, nó không bị khoá.

Có vẻ như Chúa tể mong rằng tất cả thi thể trong căn phòng này đều hoạt động được.

"..."

Tôi vui mừng kéo ngăn đầu tiên… nó trống rỗng. Ngăn thứ hai và ba cũng tương tự thế, ngăn thứ tư chứa một vài cái răng nanh kì lạ nhưng thế vẫn chẳng giải thích được gì.

Ngăn thứ năm cũng trống không, ngăn số sáu có khoảng một tá chai lọ đựng chất lỏng lạ. Thất vọng với ngăn thứ bảy cũng chẳng có gì, tôi mở ngăn thứ tám và mở to mắt mình ra trước những gì mình thấy trong ngăn.

"Chà, chúng ta có gì đây?" [note27992]

Ngôn từ của tôi phát ra mặc cho sự ngăn cản, tiếng giọng khàn khàn của tôi vang dội khắp căn phòng.

Giờ nghĩ lại thì đã lâu rồi tôi chưa mở miệng, tất nhiên nó không còn đau nữa.

Thật là tuyệt vời khi không cảm thấy được đau đớn. Với tâm trạng vui vẻ đến mức muốn ngân nga một bài hát, tôi lấy ra thứ nằm trong ngăn kéo, đó là một tấm gương khung hình vuông.

Tôi lấy áo của mình lau mặt gương bị mờ và nhìn vào nó.

Bề ngoài tôi trông vẫn như những gì tôi nhớ.

Vẻ ngoài mong manh, hai má hóp lại và đôi mắt trũng sâu. Tóc tôi thì trông ổn hơn trước, lúc đó nó không khác gì một mớ hỗn độn cả. Tôi nghĩ chắc chuẩn bị an táng nên họ mới cho tôi được ăn mặc đàng hoàng lần cuối.

Nhìn vào bản thân mình được phản chiếu trong gương một lúc lâu, từng khung bậc cảm xúc khác nhau cứ trào dâng trong tôi. Tôi cẩn thận cất tấm gương về vị trí ban đầu.

Tôi vẫn là mình, dù hơi tiếc rằng tôi không tìm được gì có ích, nhưng với điều này thì tôi tạm thời đã thoả mãn.

Tôi kiểm tra nhanh chóng quanh nhà xác và tiến đến lối vào duy nhất của nó.

Chúa tể không khoá cửa, tôi có thể chắc đến vậy do tôi đã vểnh tai lên lắng nghe thật kỹ khi ông ta rời đi.

Tôi rón rén bước về phía cánh cửa. Tôi vẫn chưa biết rõ về cấu trúc của dinh thự này hay những gì đang xảy ra. Số thông tin tôi có được trong căn phòng chẳng được bao nhiêu.

Tôi… chẳng biết một thứ gì cả, nhưng tôi muốn tìm hiểu nó, về dinh thự này, về chiêu hồn thuật, cũng như tôi đã trở thành thứ gì.

Bởi vì không như cuộc sống trước kia, tôi bây giờ đã có thể tự do đi lại.

Tên chiêu hồn sư đó là một kẻ tàn ác, hắn chắc chắn không thể đáng tin được. Nếu thế thì tôi phải làm điều mà mình cần làm.

Tôi chộp lấy núm cửa, cẩn thận xoay nó thật chậm mà không gây ra tiếng động.

Trái với nỗi lo lắng của tôi, nó xoay một cách dễ dàng. Tôi đã đúng, cánh cửa chưa bị khoá.

Tôi chầm chậm mở ra trong khi đặt tai lên mặt cửa, không có một tí âm thanh nào. Sự tĩnh lặng khiến tôi căng thẳng đến mức không nghe được tiếng nhịp tim đập hay máu chảy qua huyết quản.

Cảm giác nhẹ nhõm quét qua tôi, tôi đẩy cửa ra để kiểm tra tình hình.

"...?"

Cánh cửa đang mở, dù chỉ khoảng tầm một phân nhưng tôi đã có thể thấy được kẻ hở. Thế nhưng tôi không tài nào mở được thêm nữa dù có cố đẩy đến cỡ nào.

Cánh cửa quá nặng? Bị khoá? Không…không phải. Tôi kiểm tra lại lần nữa, nó không bị khoá, cũng không bị chắn bởi vật gì cả.

Tôi dùng cả hai tay, cả cơ thể, tôi cố đẩy cánh cửa. Đó là lúc tôi nhận ra được điều gì đó. Tôi cảm thấy mình như bị sét đánh, đầu gối tôi bỏ cuộc và trượt xuống sàn.

Cánh cửa làm từ kim loại, nên nó sẽ nặng, nhưng đó không phải là vấn đề về trọng lượng, nó chưa bao giờ là vấn đề. Tôi đưa tay về phía cánh cửa đang hé mở một lần nữa, tay tôi run lên nhưng tôi vẫn cố giữ mình và dùng hết lực để đẩy cánh cửa.

Tôi có đẩy… hoặc đó là điều tôi nghĩ.

Tay tôi không hề di chuyển thậm chí một tí nào. Dù cho tôi có dùng bao nhiêu lực, chúng vẫn không di chuyển thêm được xa hơn.

Lời nói cuối cùng của Chúa tể trước khi rời đi lướt qua tâm trí tôi.

"Đứng chờ trong căn phòng này cho đến khi ta đưa ra cho ngươi mệnh lệnh khác."

Đúng thế, không phải do cánh cửa quá nặng mà là do không được đẩy.

Cơ thể tôi đặt mệnh lệnh của Chúa tể lên trên ý muốn của tôi. Giống như cách cơ thể tôi nghe lệnh và quỳ xuống trước ông ta ngay sau khi tôi lấy lại được ý thức.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của tôi, đầu óc tôi trở nên rối bời. Với đôi tay run rẩy của mình, tôi đẩy cánh cửa trong tuyệt vọng, nhưng trái ngược với cảm xúc của tôi, cơ thể tôi vẫn không động đậy.

Tôi đã tin rằng mình đã hiểu, tuy nhiên nó vẫn chỉ là một ‘niềm tin’ của tôi.

Tôi mở to mắt và lắc vai, cảm xúc đang dâng lên trong tôi không phải ngạc nhiên, cũng chẳng phải sợ hãi. Đó là sự phẫn nộ. Đã rất lâu kể từ khi tôi đạt đến ngưỡng cửa của sự giận dữ thế này. Lần đầu tôi hiểu được về việc khuôn mặt một người có thể trở nên méo mó như thế nào trong sự phẫn nộ.

Tôi sẽ không hét, tôi sẽ không mất bình tĩnh. Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ giữ tất cả trong tim mình.

Tôi đã tưởng rằng mình đã có được tự do, không đau khổ. Tôi đã nghĩ mình đang ở trên chín tầng mây trước việc có cơ thể hoạt động một cách hoàn hảo. Tôi đã tin rằng với cơ thể có thể di chuyển được này, tôi sẽ là bất bại.

Tôi đã sai, chẳng có gì thay đổi cả. Liệu thế này có tốt hơn trước kia? Không hề!

Trong quá khứ, cơ thể tôi bị dày vò bởi cơn đau tưởng như vô tận, tay chân trở nên vô dụng. Tất cả mà tôi có thể làm để quên đi đau đớn là chìm đắm trong những suy nghĩ, không, đúng hơn là tôi còn chẳng làm được việc đó nữa. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chưa mất quyền làm chủ cơ thể của mình, nó vẫn chưa nằm trong lòng bàn tay của một kẻ khác.

Tôi không phiền nghe theo mệnh lệnh của Chúa tể Horus. Căn bản thì ông ta chính là ân nhân của tôi, dù cho ông ta có là một Hắc pháp sư thì tôi cũng sẽ không lưỡng lự trong việc hỗ trợ ông ấy.

Nhưng tôi không thể tha thứ cho ông ta về điều này. Tôi không biết ông ta có ý định gì khi hồi sinh tôi, nhưng tôi sẽ không tài nào tha thứ cho ông ta vì dám điều khiển cuộc đời của một con người.

Cảm xúc lấn át tôi một cách mãnh liệt khiến tôi tự cảm thấy ngạc nhiên. Có vẻ như dù cho có quyết tâm phó mặc bản thân mình cho số phận, tôi vẫn không thực sự muốn chết.

Ngay lúc này đây, tôi không muốn đánh mất cơ hội thứ hai trong cuộc đời mà tôi may mắn có được.

Tôi sẽ đảm bảo điều đó bằng mọi giá.

Tôi cố hít thở sau, tôi nhận ra mình đang không hề thở. Tôi đưa tay lên ngực nhưng tim tôi không hề có tiếng đập.

Tôi đúng là một tên đại ngốc, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã trở thành một tồn tại không thể được dung thứ.

Tôi có thể không còn cảm thấy đau đớn, có thể đi lại bình thường nhưng không có nghĩa là tôi còn sống, tôi chỉ đơn giản là có thể di chuyển xung quanh mà thôi.

Giờ nghĩ lại thì lúc vào căn phòng này, Chúa tể có thở ra khói trắng, còn những thi thể thì không có dấu hiệu thối rữa. Đúng thế, căn phòng này… lạnh, nhưng tôi không cảm nhận được cái lạnh của căn phòng, tôi đã mất đi một phần giác quan của mình.

Tôi có thể thấy rõ mọi thứ trong căn phòng này, dù nó chẳng có một nguồn sáng hay bất kì cánh cửa sổ nào. Cơ thể tôi đã biến đổi, liệu đó có phải là lý do tại sao tôi không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với nhiều xác chết như thế này?

Tôi lắc đầu sau khi giải trí bản thân mình với cái ý nghĩ đó một lúc.

Việc đó không quan trọng, tôi có ý thức, tôi suy nghĩ được, tôi đang tồn tại ở đây và ngay lúc này. Tôi đã có thể trải nghiệm cuộc sống mà tôi hằng khao khát.

Tôi của trước kia luôn bệnh tật, thêm vào đó, tôi đã phải nằm liệt giường nhiều năm và lăn lộn dưới cơn đau không rõ nguồn gốc đã hành hạ khắp cơ thể tôi. Có thể nói rằng tôi trước kia chỉ là một kẻ "sống mà như chết", giờ đã đổi thành "chết mà như sống". Nó chỉ đơn giản thế thôi.

Đã vậy… tôi nên chấp nhận số mệnh này của mình. Kể cả dù tôi có trở thành một sinh vật hắc ám, điều này vẫn tốt hơn là sống một cuộc sống vô nghĩa.

Tôi đứng dậy và quác mắt nhìn cánh cửa hơi hé ra rồi kéo nó đóng lại. Cánh cửa trước đó còn chẳng nhích một tí nào nhanh chóng đóng lại dễ dàng. Tôi cũng chả thấy bất ngờ nữa, dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của Chúa tể, một mệnh lệnh tuyệt đối ghi đè lên trên cả ý muốn của tôi. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là đặc quyền của kẻ hồi sinh người chết không.

Tuy nhiên, nó phải có một lỗ hổng nào đó, tôi chắc chắn thế.

Tôi nhớ rằng Chúa tể đã nói: "Ta không cần một thứ vô dụng nếu như nó chẳng hiểu được mệnh lệnh của ta", nghĩa là đối với những người chết được hồi sinh như tôi, việc không hiểu được mệnh lệnh là một điều có thể xảy ra.

Tôi sẽ sống, bằng bất cứ giá nào. Tôi sẽ thu thập thông tin, tất cả những gì sẽ giúp tôi thoát khỏi sự kiểm soát của Chúa tể.

Bản thân tôi quá nông cạn, không chút kiến thức gì về chiêu hồn thuật, dinh thự này hay cả về những thay đổi trong cơ thể tôi. Giờ là lúc để thu thập thông tin, tôi phải kiên nhẫn chờ đợi và hành động khi thời cơ chín mùi.

Kiên nhẫn dù sao cũng là thứ tôi giỏi chỉ đứng sau việc suy nghĩ. Có lẽ cuộc sống trước kia của tôi cũng không thực sự vô ích, vì giờ đây chúng đã trở nên có ích cho tôi.

Với mạng sống mới này, tôi quay về vị trí mà tôi được lệnh đứng chờ và nhìn về phía trước.

Tôi đứng im đó và bắt đầu đếm số trong đầu mình.

Tôi không thấy đói, mệt mỏi hay cần đi ngủ. Tôi có thể mở mắt liên tục và nó cũng không khô đi dù tôi không chớp mắt.

Với đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước một cách thờ ơ, tôi giấu đi tất cả cảm xúc trên khuôn mặt mình, giả vờ như mình cũng tương tự như những xác chết xung quanh.

✧ ✧ ✧ ✧ ✧ ✧

Chúa tể trở về căn phòng khi tôi đếm được đến khoảng hai nghìn gì đó.

Ông ta sau khi kiểm tra xong việc tôi có đứng yên như ông ta ra lệnh chưa, đưa tay ra để đưa cho tôi một thứ.

"Cầm lấy nó."

Đó là một thanh dao rựa dài khoảng một mét, lưỡi của nó rộng, có màu xám đậm và có máu bám trên đó. Nhưng lạ thật, nó vẫn sáng bóng đến mức vô lý.

Tôi làm như những gì được giao. Tôi suýt nữa đã không trụ vững được trước cái sức nặng kinh khủng của nó kéo cả cơ thể tôi xuống.

Chúa tể không có chút nghi ngờ nào, ông ta nhìn tôi đang trong tư thể đứng thẳng dậy và cần đến hai tay để cầm cây dao rồi khịt mũi như không tán thành cách mà tôi cầm nó.

"Theo ta, ta sẽ đem ngươi đi thử nghiệm."

Truyện Chữ Hay