Quanh đây có nơi nào ổn không nhỉ?
Tôi nhìn tới nhìn lui khi cưỡi trên lưng Gấu Yuru.
Dù chưa có kế hoạch nhưng tôi muốn đặt một cái Cổng gấu ở đây.
Cổng gấu không có giới hạn nên tôi có thể đặt bao nhiêu cái cũng được mà không sợ chúng trở nên vô dụng.
Ừm, quanh đây có nhiều đá tảng lắm nên tốt nhất là nên tìm một tảng đá lớn rồi đặt Cổng gấu ở đó nhỉ?
Sẽ tốt hơn nếu có thể mua một căn nhà hoặc một mảnh đất để đặt nhà gấu bên trong thị trấn, nhưng vì tôi không có đủ thời gian để làm việc đó nên đành phải tìm một nơi-khó-để-nhìn-thấy ở bên ngoài thị trấn mà thôi.
Tôi rời khỏi đường chính và tìm kiếm xung quanh cho đến khi tìm được một tảng đá vừa ý.
Sau khi khoan một cái lỗ trên tảng đá, tôi đặt Cổng gấu vào sâu bên trong rồi dùng ma thuật lấp cái lỗ lại.
Lần kế tiếp tới đây thì bóng tối sẽ chào đón tôi, nhưng đành chịu thôi vì tôi phải giấu nó đi mà.
Sau đó tôi lại quay về đường lớn.
Cưỡi gấu Yuru chạy dọc theo con đường trước mặt, tôi thấy một vật gì đó cao cao thấp thoáng sau những tảng đá.
Đó là cái cột mà Ran nhắc đến đúng không?
Nhìn từ chỗ này trông nó chẳng khác gì một que củi dựng đứng cả.
Càng chạy tới gần thì que củi đó cũng dần to hơn, đủ để nhận ra đó thật sự là một cái cột.
Khi chúng tôi tiến về phía những cây cột, mặt đất quanh đấy cũng dần chuyển sang cát và những tảng đá xung quanh cũng từ từ biến mất.
Chiếc cột đầu tiên có vẻ như dùng để đánh dấu lối vào của sa mạc, kích thước của nó như một cái cây lớn tầm bốn năm người ôm mới hết. Chiều cao cũng vô cùng ấn tượng.
Ngước mắt nhìn lên, trông chẳng khác gì một tòa nhà mười tầng nhỉ?
Tôi thử đưa tay chạm vào, dù không biết nó có được làm bằng ma thuật hay không nhưng cảm giác khá chắc chắn.
Tuy cũng muốn thử thách bản thân làm thêm một cái ở cạnh bên để so sánh nhưng tôi không muốn làm mọi người hết hồn đâu nên thôi vậy.
Không ngạc nhiên lắm khi tôi có thể nhìn thấy cây cột thứ hai từ vị trí này. Nếu cứ nhìn theo mấy cây cột mà đi thì làm gì có chuyện tôi bị lạc được đúng không, haha.
Thôi, gáy sớm ăn gì thì biết rồi đấy. Tôi không muốn lặp lại sai lầm ở trong rừng nữa đâu.
Tôi trèo lên lưng Gấu Yuru rồi tiến về phía cây cột thứ hai.
「Gấu Yuru, cứ nhắm thẳng theo những cây cột mà tiến lên nha」
Gấu Yuru kêu lên một tiếng 『Kuu-n』 để đáp lại và chạy về phía trước.
Bước chân gấu vẫn băng băng trên mặt cát mà không có dấu hiệu sụt lún, tốc độ của em ấy cũng chẳng khác khi di chuyển trên đường bằng.
Umu~ không hổ danh là linh thú được thần linh ban tặng nha~
Nói chứ hai bé gấu của tôi còn chạy được trên mặt nước nữa cơ mà, dăm ba bãi cát nhằm nhò gì.
Mà hơn hết, các bé còn là hàng『mofumofu』cao cấp nhất nữa.
Chẳng phải đây là món quà tối thượng mà tôi nhận được sao? [note46510]
Đây là lần đầu tiên tôi đến sa mạc, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phong cảnh đẹp đến ngỡ ngàng đến vậy.
Bầu không khí thoáng đãng cùng với những đụn cát hùng vĩ đánh thức một chút tâm hồn nghệ sĩ trong tôi.
Chà, tôi tự hỏi những người khác có cảm nhận tương tự khi đi qua nơi này hay không.
Từ những câu chuyện của Ran và Rosa-san thì… câu trả lời hẳn là không rồi.
Tôi vẫn ổn và tận hưởng được phong cảnh này là nhờ có bộ đồ gấu và hai bé gầu thôi.
Chứ người bình thường đối mặt với một vùng đất chết và nhiệt độ hủy diệt thì thấy đẹp kiểu gì nổi.
Xung quanh tôi hiện giờ toàn là cát. Đụn cát to, đụn cát nhỏ cứ thế nối đuôi nhau. Trông vừa đẹp vừa hùng vĩ và đáng sợ.
Nhưng ngoài cát ra chẳng còn gì khác nữa nên cũng hơi chán.
Ngước nhìn lên, mặt trời đang tỏa nắng như đổ lửa.
Cởi bộ đồ Gấu ra có lẽ tôi không thể sống sót nổi 5 giây.
Lại một lần nữa tôi cảm thấy biết ơn bộ đồ gấu. [note46511]
「Gấu Yuru, nếu thấy nóng thì nhớ báo cho chị biết nha」
「Ku~u-n」
Gấu Yuru kêu lên rồi tăng tốc. Rõ ràng là em ấy chẳng có vấn đề gì hết.
Một chú gấu đen chạy băng băng trên sa mạc rộng lớn. Tôi có thể sáng tác một bài hát dựa trên cảnh tượng này đúng không?
Chỉ riêng khoảng hình ảnh minh họa thôi là đủ thú vị để thu hút người khác rồi. Dù là dị giới đi chăng nữa thì cảnh này cũng là có một không hai đó nha~
Bài hát sẽ có tên là 「Cưỡi một chú gấu đi trên sa mạc」. Nếu bài hát trở nên nổi tiếng, tôi sẽ quay thêm MV.
Nghe thú vị lắm đúng không?
ʱªʱªʱª(ᕑᗢूᓫ∗)
Gấu Yuru vẫn tiếp tục sải bước trên sa mạc.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến được chiếc cột thứ hai.
Trên đường cũng chẳng có gì để ngắm nên tôi chỉ dành thời gian để nghĩ ngợi linh tinh.
Khi di chuyển trên rừng hay núi thì tôi còn nhìn ngắm xung quanh để tìm kiếm những thứ thú vị, nhưng ở sa mạc thì lại chẳng có gì hết.
Mấy cái đụn khác tuy nhìn thấy lần đầu thì cũng đẹp đấy, nhưng chúng gần như chẳng khác gì nhau nên ngắm một hồi cũng đâm ra chán.
Nhóm của Rosa-san thường làm gì khi di chuyển trên lưng đám thằn lằn nhỉ? Đáng lẽ tôi nên hỏi họ về chuyện đó.
Tôi có thể nhờ cả vào Gấu Yuru để đánh một giấc không?
Vừa ngủ vừa băng qua sa mạc~ nghe cứ như đang chế giễu những người lữ hành đang nghiêm túc hành quân vậy ha.
Chưa kể đến Nhà gấu và Cổng gấu nữa~
Cây cột tiếp theo đã hiện ra trước mắt rồi, khi đến đó tôi sẽ đổi từ Gấu Yuru sang Gấu Kyuu.
Gấu Yuru đã chạy một mạch đến đây từ khi chúng tôi rời khỏi thị trấn.
Trông em ấy vẫn khỏe khoắn lắm, nhưng đã đến lúc đổi gấu rồi.
Tôi biết là các bé gấu luôn làm những điều tốt nhất cho tôi, nên tôi cũng phải làm những điều tốt nhất cho các em ấy.
Với lại, tôi có tới hai bé gấu cơ, thế nên nếu cứ cưỡi Gấu Yuru suốt thì Gấu Kyuu sẽ giận mất.
「Cảm ơn nhiều nha Gấu Yuru~」
Tôi xoa đầu gấu Yuru để thể hiện sự biết ơn rồi thu em ấy trở lại.
Sau đó tôi triệu hồi Gấu Kyuu.
Chà, nói sao nhỉ? Gấu đen trông không hợp với sa mạc chút nào và gấu trắng cũng rứa.
Môi trường thích hợp cho Gấu Yuru là trong rừng, còn Gấu Kyuu là những vùng băng tuyết nhỉ?
「Gấu Kyuu, em có ổn không?」
Tôi không biết có sự khác biệt nào giữa điểm chống chịu của hai bé gấu hay không, thế nên tôi quyết định hỏi em ấy.
Gấu Kyuu kêu lên 『Kuu~n』 rồi cọ đầu vào người tôi.
Vậy là không có vấn đề gì nhỉ.
Tôi cứ nghĩ là Gấu Yuru sẽ chịu nhiệt tốt còn Gấu Kyuu thì kháng lạnh cơ, nhưng mà sai bét rồi.
Maa~ nghĩ lại thì chẳng phải Gấu Yuru đã chạy ầm ầm trên núi tuyết còn gì.
Dù sao thì, tôi có hỏi tò mò không biết nhiệt độ ngoài trời lúc này ra sao. Tôi có nên thử không nhỉ?
Sau khi ngó ngang ngó dọc để đảm bảo không có ai xung quanh, tôi thử cởi mũ trùm gấu xuống.
Đúng lúc đó, một luồng khí nóng đổ ập vào mặt tôi.
Tôi thậm chí có thể cảm giác được mặt mình bỏng rát.
「Úi, nóng!」
Tôi lập tức kéo mũ trùm gấu trở lại.
「Gì thế này? Đây rõ ràng không phải là nơi con người nên đến. Gấu Kyuu, ém có thật sự ổn không đó?」
Tôi lo lắng nhìn Gấu Kyuu.
Gấu Kyuu nhìn lại tôi với khuôn mặt dễ thương như mọi ngày cùng biểu cảm 「Gì vậy ạ?」.
Em nó vẫn ổn! Vẫn rất dễ thương!
Tôi thì thật sự kính nể những người đã vác xác đi qua một nơi như thế này.
Cảm ơn thần linh vì bộ đồ gấu ạ.
Tôi đã luôn muốn nói thế.
Tôi từng có suy nghĩ là thần linh bắt tôi phải mặc bộ đồ gấu chỉ vì sở thích của bả, thế nên tôi chỉ cảm thấy hơi biết ơn khi nhận được hai bé gấu mà thôi. Nhưng giờ thì khác rồi, tôi chân thành cảm ơn thần linh từ tận đáy lòng vì đã ban phát cho tôi bộ đồ gấu và hai bé gấu.
「Gấu Kyuu nè, tuy rất nóng nhưng chị nhờ cả vào em nha~」
Tôi vuốt cằm Gấu Kyuu rồi trèo lên lưng em ấy.
Lát nữa tôi cũng sẽ bày tỏ sự biết ơn của mình đến Gấu Yuru.
Nếu không thì em có thể sẽ dỗi đó~ một khi dỗi thì em ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa~
Gấu Kyuu tiếp tục chạy băng băng trên sa mạc rộng lớn.
Khung cảnh những đụn cát nhàm chán cứ thế trôi qua.
Tôi lấy một cốc nước chanh mát lạnh từ Hộp gấu ra để uống, chẳng mấy chốc nước đá đã tan hết ra. Đúng là không thể xem thường cái nóng trên sa mạc mà.
Tôi nhanh chóng bỏ nó trở vào Hộp gấu ngay khi uống xong.
Tôi cũng biết ơn cả Hộp gấu nữa.
Tôi có thể trữ đồ không giới hạn, thậm chí còn để Nhà gấu ở trong đó luôn. Nó cũng đóng vai trò một chiếc tủ lạnh vĩnh cửu không tốn điện nữa.
Khi tôi đang cảm ơn chiếc Hộp gấu thì Gấu Kyuu bỗng kêu lên 『Kuu~n』 rồi chạy chậm lại.
Cứ ngỡ là quái vật xuất hiện nhưng chỉ là một vài người cưỡi thằn lằn ở phía trước mà thôi.
Có lẽ đó là những người khởi hành từ sớm mà Rosa-san đã nhắc đến.
Giờ mà bị nhìn thấy thì phiền phức lắm, cho nên tôi quyết định sẽ lén lút đánh một đường vòng qua họ.
Cơ mà, ở nơi sa mạc toàn cát với cát thì trốn chỗ nào bây giờ?
Bản đồ gấu cũng chẳng thể giúp được gì hết. Hơn nữa, đám thằn lằn cũng chạy nhanh hơn tôi nghĩ, nếu muốn tránh ánh mắt của họ thì phải vòng một đường xa lắm đó, lỡ như lại bị lạc nữa thì sao?
Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải làm thế nào thì những người ở phía trước đã đến được chiếc cột tiếp theo.
Có vẻ như họ định dừng chân ở đó. Điều đó thành ra lại là may mắn của tôi. Giờ thì chỉ cần lén lút chuồn qua họ trong khi núp sau những đụn cát là được, bởi vì họ không di chuyển nên sẽ khó phát hiện ra tôi hơn.
Dựa vào bản đồ gấu, tôi đánh một vòng khá xa rồi vượt qua khỏi những người đang nghỉ ngơi ở chiếc cột.
Ở phía xa xa, tôi nhìn thấy một con sói đang đi bộ trên mặt cát. Đó là Sói cát nhỉ? Có vẻ chúng xuất hiện bởi vì tôi đã rời khỏi đường chính.
Nhưng khoảng cách vẫn còn quá xa để có thể xác định, nó cũng đã trốn sau một đụn cát ngay khi nhận thấy tôi.
Maa~ dù sao thì tiêu chuẩn của tôi cũng đã thấp hơn rồi, trừ khi chúng tấn công trước, còn nếu không thì tôi vẫn sẽ để chúng yên.
Giờ thì mở bản đồ gấu ra nào.
Thường thì một con sói đơn lẻ sẽ không bao giờ dám lại gần Gấu Kyuu, nhưng nếu đó là một bầy sói thì lại khác.
Trên bản đồ gấu, tín hiệu của lũ sói xuất hiện ở khắp nơi. Con sói cát lúc nãy có lẽ đã báo hiệu cho cả bầy tập hợp và dần tiến về phía này.
Từng con từng con một dần lộ mình phía sau những đụn cát, lông của chúng có màu nâu đỏ khá đẹp.
Nếu leo lên lưng Gấu Kyuu bây giờ thì tôi vẫn có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây. Cơ mà chúng sẽ là quà lưu niệm tuyệt vời cho Fina nên tôi sẽ nán lại thêm một chút vậy.
Đứng giữa sa mạc hoang vu, 10 con sói cát đang tập trung vây lấy tôi và Gấu Kyuu.
Khi con sói to nhất hú lên một tiếng thì cả đám còn lại đồng loạt lao vào tôi như thiêu thân.
Tôi cũng đạp đất phóng về phía trước, nghiêng người né một cú táp rồi trả đòn bằng cú đấm gấu vào mạn sườn kẻ đã tấn công.
Con sói trúng đòn văng ra xa và không đứng dậy nữa.
Tận dụng khoảng trống, tôi bắn tên băng vào những con sói đang bất động vì ngạc nhiên khi thấy đồng bọn trúng đòn.
Gấu Kyuu cũng hỗ trợ bằng cú đấm gấu kèm móng vuốt sắc nhọn của em ấy.
Chẳng mấy chốc, lũ sói đều nằm trên cát, không còn động đậy gì nữa.
Chà, một khi đã tấn công thì phải chấp nhận hậu quả nhỉ? Lần này chúng cũng là những kẻ đã tấn công tôi trước nên tôi không cảm thấy tiếc thương gì khi đưa cả lũ về với ông bà.
Giờ thì tôi đã có thêm quà lưu niệm cho Fina rồi.