ʕ* ´ ᴥ ` *ʔ
Mofumofu (tính từ): mềm mịn
Mofumofu (động từ): tận hưởng sự mềm mịn
ʕ – ᴥ – ʔ
「Yuna-chan, sao em lại ở đây?」
「Vì công việc thôi ạ」
Mặc dù đôi khi chính tôi cũng quên mất nhưng tôi vẫn là một mạo hiểm giả hẳn hoi đấy.
Tôi cũng có làm việc. Thật đó!
「Vậy tại sao Rosa-san lại ở đây? Mấy nay em cũng không thấy chị ở Crimonia nữa」
Sau khi xong việc ở Mereera, nhóm của Rosa-san đến cắm dù ở Crimonia một thời gian.
Tôi từng bắt gặp họ vài lần, cơ mà gần đây thì chẳng thấy họ đâu nữa. Có lẽ là vì dạo này tôi cũng hơi lười ghé sang Guild mạo hiểm.
「Blitz nói là muốn bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới, thế nên nhóm chị vừa di chuyển vừa làm nhiệm vụ ở khắp nơi. Lần này cũng thế, bọn chị đang ở đây vì công việc」
Vậy là chị ấy chưa chia tay với Blitz.
「Hôm nay mọi người không đi cùng nhau sao?」
Tổ đội của Rosa-san bao gồm thủ lĩnh là nam kiếm sĩ Blitz, nữ kiếm sĩ Grimos và ma thuật sư Ran. Vì âm thịnh dương suy, người nam duy nhất trong nhóm lại là một ikemen đẹp trai nên tôi gọi nó là tổ đội harem.
Mặc dù không biết có phải là harem thật hay không, cơ mà sau khi tham khảo ý kiến của mấy bố mạo hiểm giả khác thì tôi nghĩ là mình đúng.
「Hôm nay không có việc nên tụi chị chia ra để tự do hành động. Khi đang đi dạo trong thị trấn thì chị bỗng nhiên nhìn thấy một cô gấu ở cổng vào. Chị đoán đó là Yuna-chan nên đến để giải nguy cho em đó」
Chị ấy mỉm cười một cách đáng yêu.
Tại sao một người dễ thương đến thế này lại chấp nhận ở trong harem của tên ikemen đó?
Chà, tôi đoán bởi vì hắn là một tên ikemen siêu cấp đẹp trai.
「Vậy nhiệm vụ lần này của Yuna-chan là hộ tống hay là vận chuyển hàng hóa?」
「Là shiper giao đồ ạ」
Ngoài thông tin khách hàng và món đồ cần giao ra thì tôi vẫn có thể thoải mái đề cập đến những thứ khác liên quan đến nhiệm vụ.
「Maa~ chị cũng đoán thế」
「Chị biết ạ?」
「Gần đây số lượng nhiệm vụ liên quan đến vận chuyển đồ tiếp tế đang tăng lên nhanh chóng」
Đó có lẽ là giải pháp tạm thời của họ cho tới khi viên ma thạch mà tôi cần giao đến nơi.
「Vậy bây giờ Yuna-chan định làm gì?」
「Em sẽ đến Guild mạo hiểm để hỏi vị trí của thị trấn Dezerto, các chị có định rời đi vào ngày mai không?」
Có vẻ như mọi người thường dừng chân ở thị trấn này để chuẩn bị cho chuyến đi trước khi tiến đến Dezzerto. Tất nhiên là tôi không cần làm thế.
「Yuna-chan cũng đến Dezerto sao?」
「Vâng, địa điểm giao hàng ở em nằm ở thị trấn Dezerto」
「Vậy sao? Maa~ chị chỉ có thể cổ vũ cho em thôi, băng qua sa mạc khó khắn lắm đó」
Rosa-san nhìn về phía xa xăm.
Không lẽ nó tệ đến thế sao?
「Được rồi, giờ thì chị sẽ dẫn Yuna-chan tới nhà trọ mà bọn chị đang ở nha. Em sẽ ở lại đây hôm nay mà, đúng không?」
「Vâng, nhưng trước đó em cần phải tới Guild mạo hiểm để hỏi cách đến thị trấn Dezerto」
「Tốt nhất là em nên đảm bảo mình có một chỗ ngủ cái đã. Nhà trọ ở đây luôn chật kín thương gia và đoàn hộ tống của họ đó biết không. Trường hợp tệ nhất là em phải ở chung phòng với những người lạ đó」
Hmm, chị ấy nói đúng, tôi chắc chắn không muốn ngủ chung với người khác. Tôi không thể nào ngủ yên trong tình huống đó.
Mọi chuyện vẫn ổn khi tôi có thể đặt nhà gấu ở bên ngoài thị trấn. Cơ mà tìm một chỗ phù hợp để đặt nó thôi cũng là cả một vấn đề rồi.
Vậy nên tôi quyết định nghe lời Rosa-san và đi tìm phòng trọ trước.
Trên đường đến nhà trọ, tôi nhìn thấy một thứ khiến tôi tò mò nên tôi hỏi Rosa-san.
「Rosa-san, đó là cái gì thế?」
Có vài người đang cưỡi một con thằn lằn khổng lồ ở trước mặt chúng tôi. Cũng có người đang nắm cương thằn lằn dắt đi như ngựa giữa thị trấn. Mặc dù không phải ở đâu trong thị trấn cũng thấy cảnh này.
「Đó là Ragaroot」
「Con thằn lằn đó là Ragaroot ạ?」
「Đúng đó, tuy là quái vật nhưng tụi nó ngoan lắm, em có thể cưỡi nó để băng qua sa mạc. Lần đầu thấy nó chị cũng ngạc nhiên lắm」
Chà, lũ ngựa không thể di chuyển dễ dàng trên sa mạc, thế nên tôi cứ nghĩ là họ sẽ dùng lạc đà như ở trái đất cơ.
Không phải là tôi muốn được thấy một con lạc đà hay gì đâu, cơ mà hiện thực có hơi phũ phàng một chút.
Bỏ chuyện đó qua một bên, mấy con quái trông giống thằn lằn này có vẻ như chạy khá tốt trên cát.
Mà chúng nó có phải là quái vật không?
Tôi bật kỹ năng Cảm quan của gấu lên để xác nhận, vô số tín hiệu quái vật phản hồi ở bên trong thị trấn, tất cả đều là Ragaroot.
Chúng là quái vật hàng thật giá thật.
「Chúng không nguy hiểm thật ạ?」
「Chị cũng không biết rõ đâu, nhưng mọi chuyện vẫn ổn mà đúng không? Thật ra thì cưỡi chúng vui lắm đó. Chị nghe nói chúng được sử dụng như một loại phương tiện để di chuyển trên sa mạc từ rất lâu rồi. Đây cũng chính là điểm thu hút độc đáo của thị trấn này đó」
Du lịch qua sa mạc trên lưng một con thằn lằn, quả đúng là nét đặc trưng của dị giới nhỉ.
Tôi cũng có hứng thú với đám thằn lằn bên đó, nhưng tôi đã có các bé gấu rồi. Tôi sẽ không phản bội Gấu Yuru và Gấu Kyuu đâu.
「Mà Yuna-chan nè, tự nhiên chị có cảm giác bị người ta theo dõi」
Ờm, tôi cũng thế, cơ mà tôi bơ luôn.
Cảm giác bị theo dõi mà chị ấy nói tới có lẽ là ánh mắt của người đi đường đang nhìn bọn tôi một cách chăm chú.
Khi nói ‘bọn tôi’, ý tôi là chỉ mỗi ‘tôi’ thôi.
「Là vì Rosa-san rất xinh đẹp đấy ạ」
「Fufu, cảm ơn em. Nhưng ánh mắt của họ lại dán chặt vào Yuna-chan cơ. Có vẻ họ đang thắc mắc về cô gấu đáng yêu đang đi bên cạnh chị đó」
Rosa-san thật tốt bụng khi dùng từ ‘đáng yêu’ thay vì ‘kỳ lạ’.
Nhưng mà dù chị ấy nói thẳng ra cũng chẳng sao đâu.
Mou~ tôi đã quen rồi.
「Em không thấy nóng sao? Nói thật thì nhìn thấy Yuna-chan thôi là chị đã thấy nóng rồi đó」
Tôi không cảm nhận được nhiệt độ ở bên ngoài nhờ có bộ đồ gấu, nhưng Rosa-san đang đổ mồ hôi đầy trán luôn.
「Nó không nóng đâu, bởi vì nó là hàng đặc biệt đấy ạ」
「Thật sao?」
「Vâng」
Tôi mạnh mẽ thuyết phục chị ấy.
Nói thế thôi chứ tôi không nghĩ là chị ấy tin điều đó đâu.
Trên đường đến nhà trọ, tôi lại bắt gặp thêm một gương mặt quen thuộc nữa.
「Ồ, đúng là Yuna thật nè」
Người vừa xuất hiện là Ran, nữ pháp sư, một thành viên trong harem giống với Rosa-san.
Chị ấy là một cô gái xinh xắn tầm 18 cái xuân xanh, một trong những nạn nhân ngã xuống dưới nanh độc của Blitz (theo ý kiến chủ quan).
「Ran, sao em lại ở đây? Chị tưởng em đang đi mua sắm chứ?」
「Em đã dạo quanh một vòng rồi, nhưng chán quá nên em quyết định đi về nhà trọ. Đúng lúc đó thì em bắt gặp hai hình bóng quen thuộc. Vậy vì sao Yuna và Rosa lại đi chung với nhau thế?」
「Chị tình cờ gặp được Yuna-chan khi con bé đến thị trấn. Chị đang dẫn Yuna-chan đến nhà trọ mà chúng ta đang ở đấy」
「Vậy sao, cho em đi cùng luôn nha~」
Và thế là Ran đã gia nhập vào tổ đội của chúng tôi trên con đường đến (hang ổ) nhà trọ của (quỷ vương) Blitz.
「Yuna vẫn trông không khác gì nha~ em có thấy nóng không?」
Bị hỏi một câu tương tự lúc nãy nên tôi trả lời y chang như với Rosa-san.
「Lần này em không đi cùng với Gấu Yuru sao?」
Tôi quay đầu nhìn quanh.
Làm sao tôi có thể mang gấu vào một thị trấn xa lạ được chứ?
Mọi người sẽ bị dọa chết khiếp mất, tôi cũng không muốn gây sự chú ý.
「Nhưng Yuna-chan cũng là Gấu và em vẫn vào thị trấn được mà」
Maa~ cái đó… tôi không thể phản bác.
「Nhân tiện thì Gấu Yuru là một linh thú triệu hồi đó」
「Uu~ lâu lắm rồi không gặp nên chị đang bị thiếu nguyên tố『mofumofu』trầm trọng luôn đó~」
Ran vừa nói vừa chôn mặt vào bộ đồ gấu của tôi.
「mofumofu~」
Để tránh bị hiểu lầm thì thứ mềm mại ở đây là bộ đồ gấu. Da thịt của tôi không có mofumofu đâu.
Tôi cầu cứu Rosa-san để nhờ chị ấy kéo tôi bỏ chạy.
Tuy nhiên, Ran vẫn bám lấy tôi cứng ngắc nên tôi đành phải hứa sẽ cho chị ấy mofumofu mấy bé gấu để trốn thoát.
Gấu Yuru, chị xin lỗi. Tôi xin lỗi các bé gấu ở trong găng tay gấu của mình.
「Fufu, chị không thể chờ tới lúc được gặp lại Gấu Yuru-chan nữa rồi. Cuối cùng chị cũng có thể『mofumofu』 thỏa thích」
Ran trông cực kỳ hạnh phúc.
Sau đó, cả đám bọn tôi đã đến được nhà trọ, tầng trệt của nó trông như một quầy bar. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về đây nhưng tụi tôi phớt lờ chúng và đi về phía quầy.
「Ara~ hai đứa đã trở về rồi đấy à?」
Một người phụ nữ tóc xoăn chào mừng Rosa-san và Ran.
「「Tụi cháu về rồi ạ」」
「Nếu được thì giới thiệu với dì cô bé đáng yêu mặc đồ gấu ở phía sau nha~」
Dì ấy hướng ánh mắt sang chỗ tôi.
「Em ấy cũng là mạo hiểm giả như tụi cháu. Tụi cháu tình cờ gặp nhau khi em ấy đến thị trấn để làm việc. Cháu dẫn em ấy đến để giới thiệu nhà trọ của dì」
「Ồ, cô gấu đáng yêu đây là một mạo hiểm giả thật sao?」
Dì ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Chà, cái đó là chuyện bình thường rồi.
「Yuna mạnh hơn bất kì mạo hiểm giả nào ở đấy luôn đó dì!」
「Maa~ cả nhóm tụi cháu cùng hợp sức cũng chẳng thể thắng nổi đâu em ấy đâu」
「Cháu đã từng gặp rất nhiều mạo hiểm giả trẻ tuổi có triển vọng, nhưng xét về sức mạnh thì chẳng ai có thể so sánh với Yuna hết đó」
Tôi không nghĩ là có ai ở đây tin lời hai người họ đâu.
「Cháu nói thật đấy, Yuna mạnh lắm cơ!」
「Em ấy ở cùng hạng rank với tụi cháu luôn đó」
「~Thật sao!?」
「「Thật đấy ạ」」
Mọi ánh mắt ở đây lại một lần nữa dồn về phía tụi tôi, cứ thế này thì tôi sẽ bị đè bẹp mất.
Lúc còn ở Crimonia, tôi bị các chị ấy hỏi về thứ hạng hiện tại của mình, thế nên tôi nói với họ là tôi ở rank C.
Tôi không nghĩ là chủ đề này sẽ được họ đem ra bàn tán.
Cuộc trò chuyện của họ dường như sẽ kéo dài mãi mãi nên tôi đành phải kích hoạt tuyệt kỹ của mình.
『Bí kĩ: Bẻ lái thần chưởng』
「Ano, bên dì còn phòng không ạ?」
Tôi chỉ cần đặt phòng là có thể té khỏi đây ngay lập tức.
「A~ xin lỗi nha, cháu muốn thuê một phòng đơn nhỉ?」
Tôi gật đầu đáp lại.
Có vẻ như tôi đã bẻ lái thành công.
「Cho dì xin lỗi nhé~ hiện tại không còn phòng đơn nào nữa rồi」
「Thật ạ?」
Rosa hỏi thay tôi.
「Dì sẽ cố gắng sắp xếp, nhưng dì không nghĩ mình có thể giúp được nhiều đâu」
「Hmm, rắc rối nhỉ」
「Không sao đâu Rosa-san, em sẽ tìm nhà trọ khác」
Tôi không nghĩ là mình sẽ không thể tìm được một phòng trọ ở thị trấn lớn thế này. Tuy nhiên, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì tôi vẫn còn có nhà gấu.
「Không được, Yuna đã hứa với chị rồi mà」
Ran bám chặt lấy bộ đồ gấu ngay khi tôi định rời đi.
Chết thật, tôi đã hứa để chị ấy 『mofumofu』 Gấu Yuru rồi.
「Vậy thì cứ để Yuna ở chung phòng với chúng ta nhé?」
Ran vừa thốt lên một thứ kỳ lạ.
「Phòng của chị… Blitz cũng ở đó đúng không?」
Không có chuyện tôi đồng ý ở chung phòng với đàn ông đâu.
「Không sao, chỉ cần đuổi ảnh ra là được」
「Ồ, đó là một ý kiến hay đấy~」
Rosa-san tán thành ý kiến của Ran.
「Mấy chị thật là tàn nhẫn」
「Fufu, chị đùa thôi. Tụi chị đã thuê phòng riêng ngay từ đầu rồi. Khi tụi chị vừa tới thì nhà trọ chỉ còn đúng một phòng ba người và một phòng đơn thôi」
「Nhưng nó vẫn là phòng ba người đúng không?」
「Không sao đâu, Yuna bé xíu nên em có thể ngủ chung với chị」
「Em xin được phép từ chối, em đi tìm một nhà trọ khác đây」
「Fu, Yuna khó tính ghê. Vậy chúng ta cùng chuyển đến phòng bốn người thì sao?」
「Phòng bốn người có còn trống không ạ?」
「Dì ấy vừa bảo là hết phòng rồi mà?」
「Dì chỉ nói là không còn phòng đơn mà thôi~ phòng bốn người mà Ran nói tới vẫn còn trống đó」
「Vậy thì chúng ta chuyển sang phòng cho bốn người thôi. Yuna-chan cũng không còn vấn đề gì nữa rồi đúng không?」
「Ừm, em có thể thuê phòng bốn người để ở một mình nhỉ?」
Nếu nói về tiền thì tôi không thiếu.
Hơn nữa, tôi sẽ bình tĩnh hơn khi được ở một mình.
「Không được! Nếu không ở chung phòng thì làm sao chị có thể『mofumofu』 Gấu Yuru-chan một cách thỏa thích cơ chứ」
Vậy đó là lý do của chị hả?
「Dì ơi, hãy đổi phòng của tụi cháu sang phòng bốn người nhé. Tụi cháu sẽ trả thêm tiền」
Rosa-san quyết định mặc kệ ý kiến của tôi và nhờ dì ấy làm việc đó.
「Nếu vậy thì em sẽ trả tiền ạ」
「Không cần đâu~ tụi chị vẫn còn nợ Yuna-chan lần đó mà」
Nếu nghĩ kỹ thì lúc đó tôi mới là người được họ chăm sóc.
Có rất nhiều thứ mà tôi không thể làm một mình.
Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh Rosa-san thay tôi chăm sóc những người chúng tôi vừa giải cứu khỏi lũ cướp và nhẹ nhàng an ủi những người đã mất đi người thân. So với chị ấy thì tôi thực sự chẳng làm được điều gì.
Nói thật, trước đó tôi vẫn bám lấy suy nghĩ ngây thơ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi tôi tiêu diệt lũ cướp, nhưng khoảnh khắc chứng kiến Rosa-san làm điều đó đã khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ của mình.
「Maa~ phòng mấy đứa cần nằm ở cuối hành lang. Sau khi dòn đồ xong thì nhớ trả lại cho dì chìa khóa phòng hiện tại đó~」
Sau đó dì ấy trao cho Rosa-san chìa khóa của phòng bốn người.