Gấu Kyuu nhìn những con ong bắp cày đang bay đi rồi quay lại nhìn tôi như muốn nói điều gì đó.
「Có chuyện gì thế, Gấu Kyuu?」
Gấu Kyuu kêu lên 「Kuu-n」và ủi lưng tôi.
「Sao vậy? Em muốn chị đuổi theo chúng hở?」
Gấu Kyuu gật đầu và kêu lên một tiếng 「Kuu-n」 dễ thương nữa.
Ở hướng mà tụi ong bay đến có gì đó chăng?
Khi tôi dùng Cảm quan gấu để quét khu vực đó, tôi nhận được tín hiệu của một con người.
「G-Gấu Kyuu! Nếu em nhận ra có người ở bên đó thì đừng kêu lên một cách dễ thương như vậy chứ! Chúng ta phải đi thôi, nhanh lên nào!」
Tôi nhảy lên lưng Gấu Kyuu, em ấy cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo lũ ong bắp cày.
Một lát sau, tiếng hét của một người nào đó bỗng vọng lại từ phía xa.
「OwAAAAhAAAAH, MỘT CON ONG BẮP CÀY KHỔNG LỒ!!」
Cũng vừa kịp lúc tôi tìm thấy người đó.
Mấy con ong bắp cày vừa thoát khỏi tôi lúc nãy đang tấn công một người đàn ông. Ông chú đó vừa la hét vừa vung vẩy con dao loạn xạ để cố chống trả bọn chúng. Tuy nhiên lũ ong bắp cày cứ thế vây lấy ổng và không có ý định rời bỏ.
Để có thể xử lý chúng từ khoảng cách này, tôi quyết định ném ra liên tiếp những lưỡi dao gió chẻ đôi đám ong trong khi khấn cho ông chú kia không ăn đạn lạc. Người ở bên đó dường như không để ý đến tôi nên vẫn cứ vùng vẩy con dao trong vô vọng.
Chỉ một lát sau, tôi đã xử đẹp hết đám ong còn lại, từ giờ trở đi sẽ không còn con ong khổng lồ nào lảng vảng quanh đây nữa.
Sau khi chắc chắn không còn con ong nào còn sống, tôi tiến lại gần chỗ ông chú đang ngồi. Ổng có ổn không nhỉ?
「Ừm, xin chào, ông chú ổn chứ?」
「UhHHHH, MỘt CON gẤU!!!」
Tiếng hét đó đến từ một người đàn ông tầm 30 tuổi, trông có vẻ yếu đuối. Ông chú đó lấy hết sức bình sinh mà hét lên ngay khi nhìn thấy Gấu Kyuu, sau đó, ổng lại một lần nữa vung dao loạn xạ.
「Đ-ĐỪnG CÓ quA ĐÂyYY!!」
Trời ạ, ồn chết mất.
「Nếu không chịu im lặng thì tôi sẽ quẳng ông chú vào miệng gấu đấy」
Gấu Kyuu chậm rãi áp sát như thể hiện lời tôi nói.
「UghAAAhAAAH, ĐỪng ăN TôI!!!」
「Nếu im lặng thì ông chú sẽ không bị ăn đâu」
「ĐừNG ăn TÔi!!! Tôi kHÔNG CÓ nGOn ĐÂU!!!」
A, phản tác dụng mất rồi.
Ông chú đó thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến tôi mà dốc hết sức lực để vung dao loạn xạ hơn nữa.
Hết cách, tôi tạo ra một quả bóng nước rồi thả nó xuống đỉnh đầu ông chú.
「UghAAA!!?」
「Ngụi chưa? Giờ thì nghe tôi nói nhé?」
「Hả? Một cô gái?」
Sau khi đơ người nhìn tôi một lúc, ông chú cuối cùng cũng chịu ngó xung quanh.
Có vẻ như ổng đã bình tĩnh trở lại. Ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn.
「Tôi cứ nghĩ là tôi sẽ nhận được một lời cảm ơn vì đã cứu ông chú đấy」
Khi tôi nhìn sang lũ ong nằm rải rác trên mặt đất, ông chú cũng hướng tầm mắt theo. Vì một lý do gì đó mà ổng liên tục nhìn tôi rồi lại nhìn lũ ong mà không cất một lời. Sau một lúc, ổng không để ý tới lũ ong nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
「Ừm, ông chú có hiểu tôi đang nói gì không?」
「…ah …cháu là người tiêu diệt lũ ong sao?」
「Đúng thế」
Lý do chúng bay đến đây cũng bởi vì tôi lỡ để chúng chạy thoát.
Cơ mà tôi đã tiêu diệt toàn bộ rồi nên coi như huề nhé?
Ông chú từ từ đứng lên nhưng trông mặt có phần gượng gạo.
「À ừm… Con gấu này thì…」
Ông chú trông có vẻ sợ hãi Gấu Kyuu. Mặc dù em ấy vô cùng dễ thương.
「Nếu ông chú không tấn công tôi bằng con dao kia thì em nó không làm gì đâu. Vậy ông chú có làm sao không?」
「Ờ ừm, xin lỗi nhé, chú đã hoảng loạn khi đám ong bắp cày khổng lồ đột nhiên xuất hiện, cảm ơn cháu đã cứu chú」
Ông chú nhìn tôi trong khi nói lời cảm ơn. Đáng lẽ tôi nên giải thích lý do vì sao đám ong bay đến đây nữa, cơ mà tôi quyết định giữ im lặng.
「Tại sao ông chú lại ở một mình trong rừng vậy?」
「Có một ngôi làng ở cách đây không xa, thời gian gần đây lũ ong bắp cày khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở gần làng nên chú đến đây để điều tra chuyện đó」
Có lẽ nguồn gốc của chúng là từ cái tổ mà tôi vừa đốt.
Theo lời kể của ông chú, người dân trong làng đang phân vân không biết có nên nhờ Guild mạo hiểm giúp xử lý cái tổ hay không.
Nếu nó chỉ là một cái tổ nhỏ thì dân làng sẽ hợp sức xử lý để đỡ tốn kém, nhưng nếu nó là một cái tổ lớn thì họ sẽ thuê mạo hiểm giả. Ông chú đến đây là để tìm hiểu xem cái tổ thuộc loại nào.
Không chỉ có mỗi ông chú ở trong đội tìm kiếm mà còn có một vài người khác nữa. Tuy nhiên, ổng là người duy nhất bị đám ong tấn công.
Chà, chắc là do xui thôi á.
「Về phần cái tổ thì tôi nghĩ mình đã đốt nó cùng với lũ ong luôn rồi. À, mặc dù trông thế này thôi nhưng tôi là một mạo hiểm giả hẳn hoi đấy nhé」
「…cháu là mạo hiểm giả á?」
Ông chú nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ.
Chà, dù sao thì tôi cũng đang mặc đồ gấu cho nên nghe khó tin đúng không?
「Đúng thế đó. Trong lúc xử lý lũ ong tôi đã lỡ để một vài con trốn thoát, và khi đuổi theo chúng thì tôi thấy ông chú bị tấn công」
「Chà, nếu cháu không đến cứu thì ta đã gặp nguy hiểm rồi, cảm ơn nhé」
Maa~ ngay từ đầu thì đó là lỗi của tôi, cơ mà kệ đi vậy.
Lát nữa tôi sẽ cảm ơn Gấu Kyuu, nếu không có em ấy phát hiện thì mọi chuyện đã trở nên nguy hiểm rồi. Tưởng tượng có một người mất mạng vì tôi thôi là tôi đã gặp ác mộng rồi đó.
「Vậy là cháu đã đốt cái tổ cùng với lũ ong bắp cày luôn hả?」
「Đúng thế, tôi đốt cái tổ bằng lửa rồi xử lý đám ong còn lại với ma thuật gió」
Dù sao thì cái tổ cũng đã được lên lịch thanh trừng nên tôi xử lý trước chắc cũng không sao đâu ha?
「Xin thứ lỗi, nhưng có thể nhờ cháu dẫn chú đến cái tổ đó có được không? Chú muốn xác nhận điều đó」
Thế là tôi dắt ông chú đến tổ của lũ ong bắp cày khổng lồ.
「Chà, nói thật thì như vẻ ngoài của cháu, ta cũng chưa từng nhìn thấy một con gấu trắng bao giờ」
Ông chú đi cạnh tôi nhìn sang Gấu Kyuu.
Gấu bắc cực là động vật quý hiếm đúng không? Tôi cũng không rõ, vì lúc còn ở Nhật bản tôi cũng chưa nhìn thấy Gấu bắc cực bao giờ. Cơ mà trước đó thì Gấu Kyuu có phải Gấu bắc cực không nhỉ?
Ừm, không biết là thế giới này có bắc cực hay không, nhưng tôi đoán mình vẫn có thể tìm được một vài chú gấu trắng giống với Gấu Kyuu ở vùng núi tuyết nhỉ? Chà, lần sau tôi sẽ thử đến đó.
「Vậy tại sao cháu lại đến đây? Chẳng lẽ cháu đến để tiêu diệt lũ ong bắp cày khổng lồ sao?」
「Tôi chỉ tình cờ bắt gặp lũ ong khi đang đi trong rừng, tôi nghĩ tốt nhất là nên tiêu diệt bọn chúng càng sớm càng tốt nên tôi cứ làm thôi」
Ông chú rất bất ngờ trước những lời của tôi.
「Dù còn nhỏ nhưng cháu đúng là một mạo hiểm giả tuyệt vời」
「Bởi vì tôi có thể dùng ma thuật thôi」
「Điều đó vẫn tuyệt vời. Cháu thấy đấy, chú sợ đám quái vật đó, thế nên chú chẳng bao giờ có thể trở thành một mạo hiểm giả」
Trong trường hợp của tôi thì tôi may mắn vì đã được trải nghiệm tất cả những điều này khi còn ở trong game. Thậm chí lần đầu tiên đặt chân tới thế giới này tôi còn chẳng phân biệt được đây là game hay thực nữa. Cơ mà nếu không nhờ có những trải nghiệm đó, tôi không nghĩ mình có thể thoát khỏi lũ sói nữa là.
「Chú chưa bao giờ nhìn thấy cháu ở quanh đây, cháu đến từ đâu vậy?」
「Tôi đến từ Thủ đô. Tôi định đi về phương nam để đến sa mạc, nhưng khi cố gắng đi đường tắt thì tôi bị lạc luôn trong rừng」
「Khoan, cháu nói là mình vào rừng để cố đi đường tắt á?」
Ông chú nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Tôi cũng biết ổng muốn nói gì rồi.
Chẳng ai muốn đi đường tắt mà lại đâm đầu vào rừng hết, điều đó chỉ làm tăng nguy cơ lạc đường mà thôi.
Tôi cũng sẽ không liều lĩnh nếu như không có kỹ năng mở bản đồ của mình. Tôi nghĩ mình sẽ không bị lạc bởi vì luôn có thể kiểm tra vị trí của bản thân trên bản đồ. Kết luận sau cùng của tôi là tôi đã gặp xui xẻo vì mọi thứ đều không giống như tôi hy vọng, con đường thì đâm theo hướng khác và trước mặt tôi chỉ vẫn là rừng.
「Có một thị trấn phía trước sa mạc, ông chú có biết nó không?」
「Có lẽ đó là thị trấn Callus」
Ồ, thông tin về thị trấn, getto!
Ông ấy có biết về nó!
「Thị trấn đó ở đâu vậy ạ?」
「Ừmm, chú không thể chỉ cho cháu từ đây. Nhưng nếu về gần làng thì cháu sẽ biết thôi」
「Thật ạ!?」
Vậy là chỉ cần về đến làng thì tôi sẽ thoát kiếp bò lạc.
「Ngôi làng đó ở gần đúng không ạ?」
「Ừ, nó không quá xa đâu」
Có vẻ như ngôi làng cũng ở gần đây nên tôi sẽ nhờ ông chú dẫn tôi tới đó sau.
Tôi đã phải vất vả với lũ ong khổng lồ nhưng nhờ đó tôi mới có thể gặp được ông chú và biết được hướng đi đến thị trấn. Tôi không biết đó là điểm cộng hay điểm trừ cơ mà kệ đi nhỉ?
ʕ•ᴥ•ʔノ♡
Một lúc sau, tôi và ông chú cuối cùng đã trở về cái tổ của lũ ong. Ở trên mặt đất vẫn la liệt xác những con ong bắp cày bị tôi xẻ đôi bằng ma thuật gió.
「Chúng thật sự đã bị tiêu diệt」
「Có vẻ như hang động bên kia chính là tổ của chúng đấy」
「Hả? Một con gấu?」
Tôi dùng găng tay gấu của mình chỉ về phía cái hang, mặc dù cái hang đã bị một bức tượng gấu khổng lồ chặn kín.
「Đừng lo」
Tôi sử dụng Cảm quan gấu để kiểm tra bên trong hang trước khi di chuyển bức tượng. Không còn bất kỳ tín hiệu sự sống nào phát ra từ bên trong đó nữa. Tính luôn đám ong ở trước cửa hang, có vẻ như tôi đã thành công chinh phạt tổ ong bắp cày này.
Sau khi bức tượng gấu di chuyển sang bên, một luồng hơi nóng khủng khiếp thoát ra từ cái hang, đó là sức mạnh của gấu lửa.
「Ấy, nóng! Nóng thế!」
Tôi không sao nhưng ông chú thì lại không chịu nổi nên té nhanh khỏi cái hang.
「Chuyện gì xảy ra ở trong đó thế?」
「Tôi tiêu diệt lũ ong bắp cày bằng cách quẳng vào trong những quả cầu lửa lớn rồi lấp kín miệng hang bằng tượng gấu. Nếu ông chú muốn tự mình kiểm tra thì tốt hơn là chờ thêm một lúc nữa」
Bên trong hang vẫn còn rất nóng. Nếu đầu óc còn bình thường thì chẳng ai muốn vào trong đó đâu. Cơ mà phải đợi khá lâu để nhiệt độ trong đó trở lại bình thường đấy, trừ khi tôi đổ nước vào.
Ông chú rướn người nhìn vào trong hang nhưng ngay lập tức từ bỏ.
Sau đó ổng tiến tới một cái xác ong ở bên ngoài hang.
「Chú có thể lấy một cái xác ong được không? Chú muốn mang nó về làng cho mọi người xem」
「Chú muốn lấy bao nhiêu cũng được」
「Cháu không cần chúng sao?」
Bộ lũ này cũng ăn được hở?
Mặc dù tôi từng thấy người ta ăn ong trên TV rồi nhưng tôi chắc chắn không muốn làm thế đâu. Nếu có ai nói chúng ăn được thì tôi xin nhường hết đấy.
Cơ mà gần đây hình như Fina đang nghiên cứu thêm về cách phân tách quái vật thì phải. Con bé cũng làm thêm ở Guild mạo hiểm để học hỏi kinh nghiệm nữa.
Để trau dồi kỹ thuật, Fina có vẻ như đã tăng số lượng cũng như chủng loại quái vật mà em ấy phân tách hàng ngày.
Tóm lại, mấy con ong ở đây sẽ là một món quà tuyệt vời đối với Fina. Có lẽ tôi sẽ nhặt một vài con về cho em ấy.
「Tôi chỉ cần một vài con mà thôi」
「Chẳng phải mạo hiểm giả như cháu cần mang những nguyên liệu từ bọn chúng về bán cho Guild sao? Chú nghĩ cháu sẽ kiếm được bộn tiền từ việc bán kim, cánh cũng như ma thạch của chúng đấy」
「Thật sao?」
「Cháu không biết điều đó hả? Cháu có thật là một mạo hiểm giả không vậy?」
「Tôi vẫn chưa quen với nó bởi vì tôi trở thành mạo hiểm giả chỉ mới vài tháng trước mà thôi」
Tôi không nói dối. Vì vẫn còn là năm đầu tiên nên tôi vẫn tính là tân binh đấy nhé.
Đúng vậy, tôi là một tân binh mạo hiểm giả đích thực.
「Xét theo tuổi của cháu thì chắc là vậy rồi. Thế giờ tính sao đây? Cháu có cần chú giúp mang xác lũ này về nhà không?」
「Tôi đã nói rồi, tôi chỉ lấy vài con thôi. Thay vào đó, coi như chú nợ tôi một lần là được」
「Ra vậy, chú hiểu rồi, cảm ơn cháu nhé」
Sau khi chọn ra vài con ong còn nguyên vẹn, tôi bỏ chúng vào Hộp gấu.
Ông chú cũng chọn một con ong để bỏ vào túi thần kỳ mà chú ấy mang theo.
Đúng lúc đó, Gấu Kyuu lại kêu lên 「Kuu-n」 đồng thời, âm thanh vù vù lớn cũng vang đến.
「Cái gì thế?」
Nhìn về phía âm thanh phát ra, tôi thấy một con ong bắp cày khổng lồ đang bay đến. Nó có kích thước to gấp nhiều lần đám ong mà tôi đánh bại ban nãy, cụ thể thì nó to ngang với Gấu Kyuu.
「AGHAGHAA!!」
Ông chú té ngửa ra sau.
Tôi ngay lập tức bật Cảm quan của gấu, trên màn hình chỉ hiển thị duy nhất một con ong khổng lồ. Nó không có đồng đội hỗ trợ, tuy nhiên, điều đó không có nghĩ là nó dễ đối phó.
Nói đúng hơn, hào quang mà nó tỏa ra khác hẳn với đám ong mà tôi dễ dàng tiêu diệt lúc nãy. Đây chắc chắn là một đối thủ đáng gờm.
「Ông chú có biết nó là thứ gì không?」
「AGHAGHAA!!」
Chà, vô dụng rồi. Ổng sợ đến mực ngã bệch xuống luôn.
Tôi đoán nó có thể là Ong chúa của tổ này, cơ mà để dễ phân biệt thì tôi sẽ gọi nó là Ong Hoàng Đế.
Khi Ong Đế nhìn thấy xác của một con ong bắp cày khổng lồ, miệng của nó phát ra tiếng cách cách rồi nó đập cánh dữ dội.
Ong Đế đã xác nhận chúng tôi là kẻ thù.