Sau khi ăn đấm, Rutum bay vài mét rồi hạ cánh ở góc sân đấu, ổng giật giật vài cái xong bất động luôn.
Cả khán đài im bặt trước những gì vừa diễn ra trước mắt.
Umm, ông ta chưa chết đâu nhỉ?
Ồ, chân ổng còn giật giật kìa nên chắc không sao ha.
Tôi chạy đến chỗ Rutum rồi dùng thủy thuật tạt nước vô mặt ổng.
「Chuyện gì vừa xảy ra?!」
Mặc dù tôi muốn để ổng nằm yên ở đó luôn cho đỡ rắc rối, nhưng mà tôi phải bắt ổng thực hiện lời hứa của mình với nhà vua trước đã.
「Không có gì xảy ra hết á, giờ thì chúng ta tới chỗ nhà vua nhé?」
Rutum quét mắt xung quanh sân đấu trước khi dừng lại ở chỗ tôi.
「Chẳng lẽ… Chẳng lẽ từ đầu trận đấu đến giờ cô vẫn giữ sức hả?」
Ấy chết, ổng nhận ra rồi.
Cơ mà không phải tôi cố tình làm vậy đâu, chỉ là nếu dùng hết sức mạnh của găng tay gấu thì trận đấu sẽ kết thúc sớm đến nổi tôi chẳng kịp thể hiện trình độ kiếm thuật của mình luôn. Hơn nữa, tôi cũng muốn tận hưởng trận đấu này giống như khi chiến đấu với Figo vậy đó.
Mồ, đã vất vả đến thế nhưng chỉ vì câu nói cực kỳ nhảm nhí ổng thở ra khúc cuối mà tôi lỡ dốc toàn lực đấm vào mặt ổng luôn rồi.
Liệu đấm thêm phát nữa có khiến ổng quên đi điều đó không nhỉ?
Cơ mà lỡ ổng quên luôn lời hứa của mình thì chết dở.
「T-Tất nhiên là không rồi, ngài đang nói gì vậy」
Tôi giả ngu cho qua chuyện.
「Fuhahaha! Vậy ra cô vẫn chưa tung hết sức ngay cả khi đối đầu với ta hả? Thảo nào Eleanora-dono tin tưởng cô đến thế, thậm chí cô ta còn dám đánh cược chức vụ của mình. Xem ra ta đã đánh giá sai mọi chuyện ngay từ đầu rồi」
Rutum vừa nói vừa nhìn Eleanora-san đang từ từ tiến đến.
「Tôi chỉ biết là con bé rất mạnh mà thôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến con bé chiến đấu nghiêm túc」
Trước giờ, những thứ mà Eleanora-san biết được đều thông qua lời kể về những chiến công của tôi mà thôi. Lần duy nhất cô ấy được chứng kiến tôi động tay là khi tôi bán hành cho Shia. Ngẫm lại mới thấy Eleanora-san tin tưởng tôi đến thế nào mới dám cược tất cả cho tôi như thế .
「Nếu thế thì ta rất vui khi cô được gả vào gia đình ta đấy」
「Tôi xin từ chối ạ」
Ổng đổi mục tiêu từ Shia và Noa sang tôi rồi á? Dù là lo lắng cho tương lai của cả hai nhưng tôi vẫn chưa có ý định hy sinh bản thân làm vật tế đâu nhá. Tôi đã phải xoay sở đủ cách mới có thể từ chối lời đề nghị của ông ta đến khi cả ba chúng tôi đến được chỗ nhà vua.
「Đúng là một trận đấu tuyệt vời, ta có thể thấy nó thổi bùng ngọn lửa quyết tâm trong tất cả mọi học sinh trên khán đài. Sớm muộn gì đất nước chúng ta cũng sẽ có được những chiến binh mạnh mẽ mà thôi. Các ngươi làm tốt lắm.」
「Tuy vậy nhưng nó vẫn không thay đổi được sự thật rằng tôi đã làm xấu đi hình tượng hiệp sĩ đoàn bất bại trước mặt bệ hạ」
Rutum vừa nói vừa cúi thấp đầu trước nhà vua.
「Rutum」
「Thần xin lắng nghe!」
「Như những gì ngươi đã cam kết. Rutum, ngươi từ sẽ rời khỏi chức vụ đoàn trưởng hiệp sĩ của Quân đoàn 3, thay vào đó, ngươi sẽ là giảng viên danh dự của cung điện tại học viện. Hãy dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng thế hệ hiệp sĩ tương lai nhé」
「Bệ hạ?」
「Ta hiểu được quan điểm của ngươi. Phụ nữ yếu đuối hơn đàn ông là điều không thể tranh cãi. Tuy nhiên, tài năng và bản lĩnh của một hiệp sĩ không chỉ phụ thuộc vào giới tính. Huấn luyện nữ hiệp sĩ tốn nhiều thời gian và công sức hơn, nhưng không phải là không đáng để đầu tư. Cả Tilia và Flora nếu được chăm sóc bởi nữ hiệp sĩ thì sẽ có thể học được thêm nhiều tính cách tốt từ họ. Vì thế nên ta mong rằng ngươi có thể bỏ qua định kiến về giới tính để huấn luyện cả nam và nữ thành các hiệp sĩ tài giỏi. Ta tin rằng ngươi có thể làm được điều đó vì lợi ích của Hoàng gia」
「Bệ hạ…」
「Dù sao thì đừng có nghĩ đến việc từ bỏ chức vụ một lần nữa đấy. Một lần thôi là ta đủ đau đầu rồi. Với lại ngươi nên học cách đối xử tốt hơn với con gái đi」
Xem ra nhà vua đã nhìn thấu âm mưu của Rutum ngay từ đầu rồi ha.
「Thần tuân lệnh. Thần sẽ thực hiện mong muốn của ngài」
Rutum nghiêm nghị đáp lại yêu cầu của nhà vua.
「Tốt. Còn một chuyện nữa, chúng ta không thể để trận đấu tập của học viên với các hiệp sĩ kết thúc thế này. Hãy tiếp tục những gì ngươi phải làm với cương vị là đoàn trưởng lần cuối đi」
「Tuân lệnh. Thần xin cáo lui ạ」
Rutum liếc nhìn tôi nhưng không nói lời nào. Không biết có phải vì cặp mắt sưng húp của ổng nên tôi nhìn nhầm không nữa.
Cơ mà không phải lỗi của tôi nhé, tôi cũng không vì thù hằn cá nhân vụ ổng ép mai mối Shia với Noa mà ra tay tàn độc vậy đâu, chỉ là không kiềm được mà đấm một phát khi nghe ổng lảm nhảm mà thôi.
Trong lúc tôi định đánh bài chuồn thì nhà vua gọi tôi lại.
「Ta sẽ trở về lâu đài. Eleanora, Yuuna, hai ngươi sẽ đi cùng với ta」
「Cả tôi nữa hả?」
Ngày cuối cùng của lễ hội chỉ vừa bắt đầu thôi, chúng tôi còn nhiều thứ muốn khám phá lắm. Không có chuyện tôi tốn thời gian đi theo ổng đâu.
「Thử nhìn sau lưng ngươi đi」
Tôi xoay người lại và nhìn thấy toàn bộ đám học viên trên khán đài đều đang nhìn chúng tôi chăm chú.
「Chà, ngài được nhiều người hâm mộ thật đó Bệ hạ」
「Bọn họ không có nhìn ta đâu, tất cả đều đang nhìn ngươi đấy」
Nhìn tôi chi?
「Nếu để ngươi lại đây thì kiểu gì cũng xảy ra rắc rối thôi. Với lại ta cũng có điều cần nói với riêng ngươi đấy」
Chà, có vẻ ổng giận rồi. Tôi không muốn đi theo ông ta chút nào hết nhưng ánh mắt hiếu kỳ đến từ cả học viên lẫn khách tham quan khiến tôi thấy ớn lạnh.
「Nhưng tôi cần trông chừng bọn trẻ」
「Tôi cũng còn phải dành thời gian quý giá để đi chơi lễ hội cùng con gái nữa, tôi không thể theo ngài được đâu」
Eleanora-san chen vào. Từ từ, đây không phải là lúc cô hy sinh bản thân đi theo nhà vua để giải quyết tàn cuộc sao?
「Eleanora-san, con sẽ giúp cô trông chừng Noa, cho nên cô cứ yên tâm đi đi nhé」
Tôi đề nghị giúp đỡ cho cô ấy rồi lùi lại một bước.
「Cảm ơn con, Yuna-chan, nhưng mà không cần đâu. Con nên nhận lấy vinh dự được đi cùng với bệ hạ, ta sẽ giúp con chăm sóc bọn trẻ」
Eleanora-san vừa nói vùa lùi lại hai bước.
「Các ngươi…」
Nhà vua cạn lời với cảnh tượng trước mắt.
「Fufufu, tớ sẽ chăm sóc mấy cô bé cho, mọi người cứ đi đi」
「Tilia…-sama」
Tilia, người im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nhiên lên tiếng.
Suýt nữa tôi đã theo thói quen gọi thẳng tên nhỏ luôn rồi.
「Con sẽ ở lại và chăm sóc bọn trẻ thật tốt nên Eleanora-san và Yuna cứ yên tâm đi cùng phụ hoàng đi nhé」
「Nhưng…」
Nhưng mà cậu không cần phải chen vào như thế.
「Nếu các ngươi còn thoái thác thì ta sẽ đem theo cả bọn trẻ về cung điện luôn đấy」
Mấy cô bé vẫn đang vui vẻ tham quan lễ hội nên tụi tôi đương nhiên không muốn điều đó… Dù sao thì tôi cũng có thể tin tưởng Tilia cho nên tốn một chút thời gian đi cùng nhà vua cũng không thành vấn đề. Tôi chỉ có chút lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt của các cô bé mà thôi.
「Chị sẽ đi cùng nhà vua một lúc nhưng sẽ sớm quay lại thôi, trong lúc đó mấy đứa ở lại chơi cùng Tilia-sama nhé」
Dứt lời, tôi nhìn sang Tilia.
「Tilia-sama, giúp tớ chăm sóc bọn trẻ cho đến khi tớ trở lại nhé」
「Cậu cứ yên tâm giao cho tớ」
Sau đó tôi và Eleanora-san bị nhà vua lôi đi. Tôi có cảm tưởng đang bị họ lùa như lùa gà vậy á.
Chúng tôi bị kéo vào cỗ xe ngựa của Hoàng gia. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt laze của ông vua ngồi đối diện đang soi tôi.
「Haizzz…」
Nhà vua nhìn chúng tôi rồi thở dài. Khoảng lặng chợt bao trùm cả toa xe ngựa. Chỉ khi cỗ xe dần lăn bánh thì nhà vua mới lên tiếng.
「Các ngươi nghĩ cái quái gì thế hả?! Đặc biệt là cô đấy, Eleanora!」
「Hở, nhưng mà…」
Nhà vua có vẻ cực kỳ tức giận khi phải giải quyết mớ hỗ lốn mà chúng tôi gây ra.
「Nếu Yuna thua thì cô định làm gì?!」
「Thì giữ đúng lời hứa và về nhà với Cliff ạ」
「Cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi hả? Những người ở lại thì biết phải giải quyết thế nào đây?!」
「Do ổng cố ép hôn mấy đứa con gái của tôi nên tôi mới phải làm thế đấy chứ」
「Vậy sao không sớm chọn vị hôn phu cho chúng đi! Chuyện này xảy ra cũng bởi vì hai người các ngươi cứ chần chừ mãi. Nhờ con gấu ngồi cạnh cô mà giờ Crimonia duỗi tay thẳng ra biển rồi, không sớm thì muộn nó sẽ trở thành một thành phố lớn. Vị thế của gia tộc Foscherose không còn như xưa nữa đâu, từ giờ trở đi các ngươi sẽ còn nhận được thêm cả tấn lời cầu hôn nữa đấy」
Vậy mọi chuyện đều tại tôi đào đường hầm hở?
Cũng vì thế nên Shia và Noa mới bị nhiều người cầu hôn hơn?
Thật ra bởi vì cả hai đều rất dễ thương nên tôi chắc chắn họ vẫn có nhiều người theo đuổi thôi.
Cơ mà tôi có nên lấp cái đường hầm lại không nhỉ?
「Tôi và Cliff có thể ngăn chặn chuyện đó nên không có vấn đề gì hết. Chúng tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc cho con gái của mình」
「Thế thì làm chuyện đó ngay đi. Ngoài ra, đừng có bao giờ nghĩ đến chuyện cá cược này nữa, hiểu không?」
Nhà vua vừa nói vừa thở dài ngao ngán.
「Cả cô cũng thế, Yuna」
「Tôi hả?」
Ở trong vở kịch này tôi đóng vai chính diện cơ mà nhỉ? Tôi là nhân vật đã bảo vệ cho nữ chính khỏi ác quỷ hôn nhân đó. Tôi còn giải quyết gọn gàng mọi thứ mà không nhờ đến bộ đồ Gấu nữa. Tôi đang thắc mắc tại sao mình vẫn chưa nhận được lời khen đó.
Ừ thì tôi đúng là có hơi quá đáng trong trận đấu kiếm nhưng mà tôi tưởng sau khi mọi tội lỗi được đổ lên đầu Eleanora-san thì tôi sẽ trắng án chứ? Ổng định mắng luôn tôi thật hả?
「Đừng có tham gia mấy trận đấu kiểu đó. Có biết là nguy hiểm lắm không hả?」
「Nhưng bởi vì ông ta gây sự trước cơ mà」
「Cô…」
「Ổng cố ép gả Shia con con trai của ổng, lại còn kéo Noa vào chuyện đó nữa. Với lại không phải ổng cùng đám hiệp sĩ của mình đã lên kế hoạch để cản trở các nữ sinh gia nhập hàng ngũ hay sao? Tôi không hối hận với hành động của mình đâu nhé」
「Nếu cô để mọi chuyện lại cho Eleanora thì kết cục đã chẳng như thế. Hôn ước chắc chắn sẽ không xảy ra nếu một trong hai bên không đồng ý. Còn vụ nữ hiệp sĩ đoàn, nói tuy khó nghe nhưng quan điểm của Rutum không hoàn toàn sai. Dù cách ông ta hành xử có phần cực đoan nhưng ngay từ đầu thì chẳng có lý do gì để cô đấu với ông ta hết」
Thật ra tui đập ổng để xả stress, tôi có nên nói điều đó ra không nhỉ?
「Dù sao thì cô nên hành động cẩn thận hơn để những người xung quanh không phải lo lắng cho cô nữa, hiểu chưa?」
「Không lẽ bệ hạ cũng lo lắng cho tôi sao?」
「Sao lại không hả?」
Tôi chỉ hỏi đùa thôi nhưng ông ấy lại trả lời vô cùng nghiêm túc.
Chà, tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá.
「Bọn nhỏ cũng đã rất lo lắng đấy, mấy đứa nó đều lo rằng cô sẽ bị thương trong trận đấu」
A, cái đó thì lúc đang đấm nhau tôi không có để ý. Nếu thật vậy thì lát nữa tôi phải thành tâm xin lỗi các em ấy mới được.
「Thậm chí cả Tilia cũng lo lắng đấy. May mà hôm nay ta không mang Flora theo」
Có lẽ tôi đã khiến mọi người lo lắng mất rồi. Thậm chí đến cả nhà vua, người biết tôi mạnh đến mức nào cũng không thể không lo lắng.
May mà Flora không đến đây, nếu không thì em ấy sẽ khóc mất.
Có lẽ lần này nhà vua đúng, tôi không còn cô đơn như lúc trước nữa, tôi nên để ý đến cảm xúc của những người xung quanh trước khi làm liều.
「Bỏ chuyện đó qua một bên thì lần này ta cũng phải cám ơn cô」
「…?」
「Cô đã chứng minh cho mọi người thấy phái nữ cũng có thể trở nên mạnh mẽ. Cô không biết đâu nhưng chẳng thiếu những kẻ có suy nghĩ giống như Rutum ở cung điện. Trận đấu này có thể sẽ thay đổi tất cả những điều đó」
「Ý ngài là còn rất nhiều người giống với Rutum sao?」
「Tất nhiên, cô nghĩ lịch sử hàng trăm năm của hiệp sĩ đoàn dễ bị thay đổi thế à? Dù ta có đích thân ra lệnh thì các gia tộc có truyền thống hiệp sĩ từ lâu đời cũng không dễ chấp nhận chuyện đấy đâu」
Maa~ rất khó để phụ nữ có chỗ đứng trong xã hội nam quyền này nhỉ?
「Ra là thế, cơ mà ngài có chắc để Rutum đảm nhiệm vai trò huấn luyện học sinh thành hiệp sĩ là ý tưởng tốt không thế?」
Không phải tôi nghĩ xấu cho ổng đâu, nhưng mà ấn tưởng đầu tiên ổng để lại cho tôi cùng với nụ cười khả ố ám ảnh đó khiến tôi thực sự lo lắng cho các học sinh nữ.
「Ta sẽ cho người trông chừng ổng. Nếu Rutum có thể chấp nhận các nữ hiệp sĩ thì các quý tộc ở phe chống đối cũng sẽ sớm thay đổi quan điểm mà thôi. Điều đó là đủ nói đến tầm ảnh hưởng của ổng rồi đấy. Dù đã thua cô nhưng ông ta vẫn từng là một đoàn trưởng và hơn hết ông ta là một quý tộc chân chính, ông ta sẽ không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến thanh danh của gia tộc mình đâu」
Nếu nhà vua đã khẳng định điều đó thì chẳng còn gì để tôi có thể lo lắng nữa.
「Eleanora, nói trước cho cô biết, nếu Rutum có thái độ hợp tác thì ta sẽ cân nhắc phục chức cho ông ta sau khi mọi chuyện lắng xuống」
「Maa~ tôi không quan tâm chuyện đó đâu」
「Dù sao thì chuyện đó còn phải phụ thuộc vào biểu hiện của ổng, chúng ta sẽ bàn về nó sau」
Ơ thế chẳng phải công lao của tôi thành công cốc à? Rốt cuộc trận đấu này có ý nghĩa gì thế?
Dù sao thì Eleanora-san cũng thoải mái với việc đó nên tôi cũng chẳng có ý kiến.
Sau khi nhà vua kết thúc bài giảng thì chúng tôi cũng đã đến trước cung điện luôn rồi.
「Umm, giờ thì tôi phải làm gì đây?」
「Ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Cô cứ vào chơi với Flora một chút đi, nếu được thì mặc bộ đồ bình thường ấy」
Ý ông là đồ Gấu hả?
Mà sao cũng được.
「Chà, tôi đoán là tôi sẽ cùng ngài vào thăm Flora-sama vậy」
「Công việc của ta với cô vẫn chưa xong đâu, Eleanora. Sau khi Yuna thay đồ xong thì tới gặp ta ngay!」
「Thật không công bằng…」
Eleanora-san định chuồn chung với tôi nhưng bị nhà vua bắt lại.
「Cô nghĩ đây là lỗi của ai mà ta phải về cung điện hả? Chúng ta vẫn chưa xong việc đâu, nhanh đưa Yuna đi thay đồ rồi quay lại đây cho ta」
Sau đó, chúng tôi xuống xe rồi Eleanora-san dẫn tôi vào một căn phòng trống.
「Lần này cô thực sự cảm ơn con, Yuna-chan」
Khi tôi định thay đồ thì Eleanora-san đột nhiên cúi đầu cảm ơn với một thái độ nghiêm túc.
「Cô không cần phải cảm ơn con đâu, con mới là người đã mất bình tĩnh rồi tự ý xen vào chuyện của cô mà」
「Đúng là thế, nhưng đó là vì tương lai những đứa con gái của cô mà. Vì thế nên cô muốn cảm ơn con」
Tự nhiên tôi thấy xấu hổ quá.
「Nhưng giờ thì Rutum có hứng thú với con rồi đó, Yuna-chan」
「Làm ơn đừng nhắc tới chuyện đó nữa ạ」
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi rùng mình.
「Nếu kết hôn với con trai của ông ta thì con sẽ trở thành một quý tộc địa vị cao đó con có biết không?」
「Con xin cực kỳ lịch sự từ chối ạ」
「Maa~ vậy nếu cô nhận Yuna-chan làm con nuôi thì sao? Cô chắc là Cliff cũng sẽ đồng ý đó~」
Tôi? Trở thành con gái của Cliff á?
Tôi có thể tưởng tượng ra một Cliff hoảng hốt và hoang mang tột độ nếu điều đó thành sự thật.
Ye, ngoài vụ đó ra chẳng có gì tốt lành hết.[note44365]