"Chủ nhân, có khách đến desu."
Sau khi làm công việc thường nhật và đang xả hơi trong dinh thự, Miu nói như vậy.
"Khách sao? Ai vậy?"
"Ừmm, đó là một người được gọi là Melissa-san."
"Anh mới nghe cái tên đó lần đầu đấy. Cơ mà, cứ cho cô ta vào phòng khách đi."
"Vâng."
*BataBata* Miu đi ra ngoài. Tôi cũng ra khỏi căn phòng mà mình đang nằm nghỉ, và chậm rãi tiến đến phòng khách.
'Đó là tên phụ nữ đấy. Những nạn nhân đáng thương cho chiếc nanh độc của ngươi lại tăng lên hử?'
"Đừng có gọi là nanh độc. Dù thế này nhưng ta đang chăm sóc họ rất chu đáo đấy. Ý ta là, ngươi là đứa có nanh độc mới đúng, ngươi chiếm hữu mọi người mà đúng không?"
'Nhưng ngươi thì quái vật đến mức ta không tài nào chiếm hữu được.'
"Đừng có gọi ta là quái vật, ít nhất thì ta cũng chăm sóc cho những người phụ nữ của mình tử tế."
'Tử tế cơ đấy, ta có thể nghe ra thành làm t*nh đấy.'
Vừa nói chuyện với Eleanor, tôi vừa bước vào phòng khách.
Có một vài cô gái ở bên trong.
Tất cả đều mang cùng một loại trang phục, ba trong số họ mang những bộ quần áo tương đối đơn giản, và đứng cạnh như vệ sĩ.
Người còn lại thì mặc cùng bộ đồ đó nhưng trang trí màu sắc hơn, và đang ngồi.
Nhìn vào là dễ dàng thấy ngay được mối quan hệ giữa bọn họ.
Những hộ vệ nữ khoảng giữa tuổi đôi mươi, và cô gái đang ngồi thì trẻ hơn một chút, khoảng cuối tuổi thiếu niên.
Cô ta đứng dậy và nói bằng giọng thoải mái.
"Tôi là Melissa."
"Yuuki Kakeru-desu. Xin mời ngồi."
Tôi mời Melissa ngồi xuống, và rồi cũng ngồi xuống theo.
"Vậy giờ, cô có chuyện gì mà đến tìm tôi sao?"
"Thứ trên hông anh, Đó là Nguyền Kiếm Eleanor đúng chứ?"
"Ờ? Vâng, đúng vậy."
Thế thì sao, lúc vừa định hỏi vậy, thì tôi chợt để ý.
Melissa thì không thay đổi gì nhiều, nhưng khuôn mặt của các nữ vệ sĩ thì cứng lại.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Eleanor với một vẻ mặt rất đáng sợ, và siết chặt nắm tay mình.
Họ đang lo lắng, không, là sợ hãi sao?
"Nó là thật à?"
"Là giả thôi."
Phiền phức lắm, nên tôi vô tư trả lời.
Dù tôi có bảo là thật thì cũng vô ích, bọn họ kiểu gì cũng sẽ nói "Không thể nào một người bình thường lại cầm được nó" hay gì đó kiểu vậy.
Đó là tại sao tôi nói vậy, nhưng ngay khi Melissa nghe thấy, sắc mặt cô ta thay đổi.
"Tại sao anh lại nói dối? Cái ác đang rỉ ra từ nó, dù có nhìn kiểu gì đi nữa, thì nó cũng là thật."
Tôi hơi bất ngờ.
Tôi đã bất ngờ khi cô ta nói về Eleanor từ lúc đầu rồi, nhưng còn vì cô ta cảm thấy được thứ gì đó khiến cô ta có thể chắc chắn rằng đây là hàng thật.
Ý tôi là....cái ác đang rỉ ra từ thứ này hử.
Khi chiến đấu, tôi có thể tự giải phóng tà khí, nhưng tôi nghĩ thế cũng chẳng sao vì nó cũng bình thường mà.
"Sao anh không nói gì?"
"À, không. Cơ mà, cô sẽ làm gì nếu nó là đồ thật?"
"Tôi sẽ làm gì ư?"
Ánh mắt của Melissa dần trở nên sắc lẹm hơn. Tôi vừa nói gì ngu ngục à?
"Anh nhìn vào ngoại hình của chúng tôi mà không hiểu được sao?"
"Ngoại hình...."
Cái vẻ ngoài đó thì có gì à? Nó chỉ như kiểu một bộ đồng phục thôi mà, ngoài nhận ra ai có chức vụ cao hơn, thì tôi chẳng biết gì hơn.
'Bọn họ là người của Nhà thờ Solon, giáo phái phổ biến nhất thế giới. Ta không biết chi tiết, nhưng từ trang phục của họ, chắc hẳn họ có địa vị khá cao đấy.'
He~. Giống như linh mục của Thiên chúa giáo hay kiểu vậy à.
Tôi không biết một giám mục thì có thẩm quyền gì không, chỉ biết là họ trông như vậy thôi.
Nhưng, tôi hiểu tại sao họ lại nổi giận. Có lẽ, trong thế giới này, chỉ cần nhìn vào trang phục là đã biết họ đến từ Nhà thờ Solon. Vậy thì, cũng không trách được nếu họ tức giận.
"Một thành viên nổi trội của Nhà thờ Solon đến đây làm gì vậy?"
"Dù anh biết thế rồi, mà vẫn cố tình hỏi vậy sao?"
".....cô định phong ấn nó sao?"
Một thứ quen thuộc nảy ra trong đầu tôi.
Một giáo phái, một thanh Quỷ kiếm có thể chiếm hữu bất kì ai chạm vào nó mà không có ngoại lệ.
Có lẽ là vậy, tôi nghĩ.
Và đúng là như thế.
"Đúng vậy. Tôi đến để lấy nó."
Lấy nó cơ à.
"Xin lỗi nhưng tôi sẽ không đưa nó cho cô đâu."
"100 đồng, bằng vàng."
"Hử?"
"Tôi không nói là miễn phí, trao đổi nó lấy 100 đồng vàng thì sao?"
Muốn vả tiền vào mặt tôi sao.
"Tôi từ chối."
".....Anh muốn bao nhiêu mới giao nó cho chúng tôi."
"Không phải là về số lượng. Dù cô có thêm bao nhiêu tiền đi nữa, thì tôi cũng không buông nó ra đâu."
"Vậy, anh muốn gì?"
Tôi không trả lời. Dù có thương lượng thế nào đi nữa, thì tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ hiểu được nhau.
Melissa muốn tôi giao nó cho cô ta, còn tôi thì sẽ không buông bỏ nó dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Thương lượng bao nhiêu lần cũng vô nghĩa.
Melissa và tôi trừng mắt nhìn nhau.
"Tôi hiểu rồi."
Melissa đứng dậy.
"Tôi không biết cô hiểu được gì."
Tôi nói một cách khéo léo.
"Tôi sẽ còn quay lại."
"Nữa sao?"
"Ừm. Tôi sẽ tiếp tục đến đây cho đến khi anh thay đổi quyết định. Mà, tôi chắc anh sẽ sớm nhận ra Eleanor đáng sợ thế nào thôi, nên tôi nghĩ anh sẽ đổi ý."
Melissa nói vậy và rời đi.
***
Buổi tối, tôi đến đón Delphina.
Tại văn phòng của cô ấy phía trong công ty thương mại, tôi kể những gì đã xảy ra với Melissa cho Delphina nghe.
"Không ngờ Thánh Melissa lại đến."
"Thánh Melissa?"
Tên ngầu đấy.
"Có tin đồn....không, đó là sự thật đối với Nhà thờ Solon nhỉ, trong cuộc chiến chống lại lũ ngoại đạo, cô ta đã bị bắt giữ, và lẽ ra đã bị chém đầu ở trong tù, nhưng cô ta đã chịu đựng suốt bảy ngày bị chém đầu, họ nói vậy."
"Ể!.....cô ta bị chém đầu trong bảy ngày mà không chết sao?"
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì.
"Đúng vậy. Sau đó, cô ta đã được Nhà thờ Solon cứu, 'sự thật' đó được tin là phép màu của Chúa, và cô ta trở thành hiện thân cho phép màu đó, thế là cô ta được phong lên thành một vị Thánh."
"Chuyện khó tin thế, ý anh là, chịu đựng bảy ngày bị chém đầu là cái quái gì chứ?"
"Thế mới gọi là phép màu của Chúa chứ, desu wa."
"Nếu là thật thì, quả đúng là phép màu thật."
"....Em có nên làm gì không?"
"Làm gì cơ?"
"Em sẽ loan tin đồn rằng Eleanor là giả. Cũng đơn giản thôi. Yuuki-sama, trong thực tế, đã mang nó suốt một thời gian dài, và vẫn chưa bị Nguyền Kiếm chiếm hữu. Đó là sự thật, nhưng sẽ không ai tin nó là thật cả....cũng như em."
Khi nói vậy, mặt cô ấy hơi ửng hồng.
Chà, đúng như Delphina nói thật.
"Melissa thấy nó, và bảo rằng có cái ác ở bên trong."
"Cô ta sẽ không bị đánh lừa chỉ vì mấy tin đồn nhỉ."
"Anh nghĩ vậy."
"Em hiểu rồi. Vậy thì, em sẽ không làm gì cả."
"Yeah."
Lại quay về điểm xuất phát rồi.
"Vậy, về nhà nào."
"Vâng."
Ngay khi Delphina gật đầu, có tiếng gõ cửa bật lên.
"Chuyện gì?"
Cấp dưới của cô ấy bước vào. Đó là một người quen nên không hề bất ngờ khi nhìn thấy tôi.
"Có khách đến tìm ngài ạ."
"Khách sao? Vào giờ này, mà không hẹn trước sao?"
"Đó là...."
Người cấp dưới thì thầm vào tai Delphina.
"Đó là Thánh nữ Melissa-sama ạ."
Dù bọn họ đang thì thầm nhưng tôi vẫn nghe thấy được.
Delphina rất bất ngờ, và nhanh chóng nhìn tôi.
Ờ, là thế nhỉ, kiểu gì cô ấy cũng phản ứng như vậy.
Đến tôi cũng bất ngờ mà.
"Yuuki-sama, Melissa-sama mà chúng ta vừa nhắc đến đã tới rồi."
"Vì quan hệ của chúng ta sao?"
"Chuyện đó không được công khai."
"Ra vậy."
".....Chúng ta nên làm gì đây?"
"Anh giao lại cho em đấy."
"Vâng?"
"Cứ làm những gì em cho là tốt nhất, dễ hiểu hơn chưa?"
"Thế có ổn không ạ?"
"Ừ, anh giao hết cho em đấy."
Nếu là Delphina thì sẽ ổn thôi. Cô ấy sẽ không làm gì gây bất lợi cho tôi, và cô ấy cũng có kĩ năng nữa.
Thay vì những người như tôi, giao mọi chuyện lại cho cô ấy sẽ là tốt nhất.
"Em hiểu rồi. Em sẽ nói ngay từ đầu rằng sẽ không giao Eleanor lại."
Tôi gật đầu. Dù sao cô ấy cũng biết chuyện đó mà.
"Nhân tiện."
Vẻ mặt Delphina thay đổi và cô ấy nói. Vẻ mặt của cô ấy trở nên dịu dàng hơn.
"Hửm?"
"Thánh nữ Melissa, anh nghĩ thế nào về cô ấy như một người phụ nữ."
"Phụ nữ sao? Ừ~~m."
Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, nên không thể trả lời ngay được.
***
Cũng tòa nhà đó, tôi đang ở trong một căn phòng khác.
Tôi đang nghe lén trong căn phòng kế bên nơi mà Melissa đang nói chuyện với Delphina.
Delphina đã sắp xếp căn phòng này.
"Đã lâu rồi nhỉ, thưa ngài Melissa. Những thành công của ngài gần đây đang ngày càng- -"
"Chỉ giới thiệu là đủ rồi. Cô, cô có liên hệ với người mang Nguyền Kiếm đúng không?"
Này này, cô ta biết kìa.
"Chà, ngài đang nói gì thế?"
"Đừng giả ngây. Tôi đã điều tra được rằng cô đã đầu tư cho anh ta."
À, là chuyện đó sao.
"Chúng tôi là thương nhân. Đầu tư vào một người nào đó là điều hoàn toàn bình thường."
"Tôi cũng không trách cô về chuyện đó. Thay vì vậy, tôi đến để mua thông tin. Thông tin về người mang Nguyền Kiếm."
"Hỏi mấy chuyện đó sao, cô muốn làm gì à?"
"Thôi giả vờ đi. Cô biết rằng Nguyền kiếm, chỉ cần ai đó cầm vào thôi, là đã tạo ra vô số thảm kịch rồi đúng chứ?"
"....vâng."
"Tôi không biết tại sao lúc này vẫn ổn, nhưng ai biết lúc nào nó sẽ nổ ra và thảm kịch sẽ xảy ra nếu chúng ta không phong ấn nó càng sớm càng tốt. Cả thành phố....không, tệ nhất, đó sẽ là ngày tàn của Vương quốc Mercury."
Chà chuyện đó...tí nữa thì xảy ra đấy.
Vụ Đạo quân Undead thoát được khỏi sự kiểm soát của Eleanor. Andreu nói rằng, nếu tôi không ngăn nó lại lúc đó, thì Roizen đã bị hủy diệt rồi.
Tôi biết mối lo ngại của Melissa không phải là vô căn cứ.
Nhưng.....tôi khá ngạc nhiên đấy.
Khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Delphina, có vẻ như Melissa chỉ có ý tốt mà thôi.
Tôi vừa nghe lén vừa nghĩ vậy.
Delphina đã đánh lừa được cô ấy một cách tỉ mỉ. Cô ấy không nói dối, nhưng chỉ nói ra những thứ mà cô ấy đã điều tra được trước khi thật sự gặp tôi, những thông tin cô ấy nói ra chỉ là những tin đồn mà thôi.
Đi săn Bò Núi một mình, có một căn biệt thự, có một hầu gái thú nhân, thân với Công chúa Helena......
Chỉ vậy thôi. Nghe thì có vẻ chi tiết đấy, nhưng tất cả đều chẳng mang lại thông tin gì nhiều lắm.
Những thứ như dịch chuyển, chuyển giao sức mạnh, cô ấy không hề nói gì về chúng.
"Cảm ơn, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi."
"Rất hân hạnh được phục vụ."
"Nhân tiện, tôi có thể hỏi cô một thứ không?"
"Gì cũng được."
"Cô có thể tìm những trang bị này không? Càng sớm càng tốt."
"Đây là.....ngài định tham gia vào cuộc chinh phạt mộc tinh linh sao?"
"Có một ngôi làng nhỏ gọi là Rintos, có vẻ như bọn họ đang gặp vấn đề về sự xuất hiện bất thường của mộc tinh linh. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, cô có thể mang chúng đến đây thật sớm được không? Tôi sẽ trả tiền."
"Rintos....đó là một ngôi làng nhỏ với dân số khoảng một trăm người đúng chứ?"
"Dân số thì có liên quan gì đến chuyện này sao?"
"Không. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhanh chóng mang chúng đến."
"Nhờ cô đấy."
Delphina rời khỏi căn phòng đó, tôi cũng ra khỏi phòng, và nhỏ giọng gọi Delphina lại.
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Em hỏi thử xem Melissa có cần lính đánh thuê không? Nếu cô ta cần, thì em chuẩn bị cho anh một bộ đồ màu đen để giấu danh tính được chứ?"
"......anh định giúp cô ấy sao?"
"Ừ, anh hơi hứng thú một chút."
"Em hiểu rồi. Theo ý anh vậy."
Delphina quay lại vào trong.
"Thưa ngài Melissa. Thay vì trang bị, một người thì thế nào?"
"Một người ư?"
"Đó là chiến binh mạnh nhất mà chúng tôi biết, chúng tôi có thể chuẩn bị ngay lập tức."
Delphina rõ ràng đánh giá tôi rất cao.
Trans: OwOLord
Edit: Trip