Buổi sáng.
Nana bước vào phòng ăn khi chúng tôi đang ăn sáng. Cô ấy trông rất thanh lịch trong bộ giáp trắng và thanh kiếm giắt bên hông.
"Cô có ổn không đấy? Đứng lên đi."
"Ta ổn."
Nhìn kiểu nào đi nữa thì đầu gối cô ấy đang run lập cập, vậy mà cô ấy vẫn cố tỏ ra là mình ổn.
Quả là một ý chí đáng ngưỡng mộ.
"Hiểu rồi. Mà, lúc nào thấy không khỏe thì cô không nên gắng sức và nghỉ ngơi đi. Bởi vì cứ mỗi lần thấy cô vẫn ổn thì tôi lại muốn tấn công cô, vậy nên cô phải nói ra rõ ràng nếu cô không làm tiếp được nữa, thế cũng đỡ rắc rối cho tôi. "
"Ca-Cảm ơn vì đã quan tâm." Nana run lên một chút.
Cô ấy đứng ra phía sau tôi, hơi nghiêng người sang một chút. Cô duỗi thẳng lưng và đặt một tay lên chuôi kiếm.
Cứ như một vệ sĩ vậy.
"Cô cũng ngồi xuống đi."
"Nhưng-"
"Ở trong dinh thự này, cô là người phụ nữ của tôi. Một trong số các nghĩa vụ của cô là phải ngồi xuống và ăn cùng tôi."
"Vậy thì..."
Khi tôi nhấn mạnh rằng đó là nhiệm vụ của cô, cô ấy ngồi xuống không chút lo ngại.
Đúng như tôi nghĩ, 'Cô ấy thật sự đang hành động như một vệ sĩ. Đầu óc cô ấy khá là một chiều. Nhưng thế cũng dễ thương.'
Tôi ăn sáng cùng Nana trong khi Miu phục vụ đồ ăn. Vì không có chuyện gì để nói, chúng tôi chỉ yên lặng dùng bữa.
"Chào buổi sáng."
Lần này là Delphina. Cô ấy cũng ăn mặc thật lịch sự và tỏa ra khí chất của một thương nhân giàu có.
"Chào buổi sáng. Anh xin lỗi vì hôm qua."
"Em bất ngờ lắm đấy. Bọn em đến mừng anh trở về, chỉ để thấy một người phụ nữ khác đang bị đè xuống, chắc chắn là có liên quan đến anh. Em còn tự hỏi chuyện gì đang xảy ra nữa cơ."
"Lúc đó bọn anh đang làm hiệp bốn."
"Cuối cùng là anh làm bao nhiêu hiệp cơ?"
"Tám?" Tôi nhìn về phía Nana, như muốn hỏi cô ấy cho chắc chắn.
Nana giữ im lặng và đỏ mặt, cả khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng lên như quả cà chua. Nó xấu hổ đến mức cô ấy không thể trả lời được. Cô ấy đã xác nhận bằng sự im lặng của mình.
"Cô làm được thật kìa. Không ngờ cô có chịu được từng đó hiệp chỉ với một mình."
"Cả cô....nữa sao?"
"Phải. Xin lỗi vì giới thiệu trễ. Tên tôi là Delphina Homerus Ramanri."
"Tôi là Nana Kano....Delphina....đừng bảo là Delphina đó?!"
"Phải. Đúng là Delphina đó đấy, người thường được người khác đến nhờ tài trợ mỗi khi cần vốn."
"...." Nana nhìn tôi với khuôn mặt hoàn toàn kinh ngạc.
"Cô nói tài trợ là sao?"
"Quân phiến loạn...À, tôi chỉ gọi họ thế thôi. Bọn họ đến nhờ tôi góp vốn. Tất nhiên, trong trường hợp nhỏ nhoi mà họ chiến thắng, tôi sẽ được thưởng rất nhiều thứ."
"Vậy là, cô đang tài trợ cho họ?"
"Tất nhiên là không." Delphina bật cười. "Công chúa Điện hạ Helena liên hệ mật thiết với cuộc nổi loạn này. Có nghĩa là Yuuki-sama đứng về phe nào đã rõ như ban ngày. Đặt cược vào phe thua cuộc chỉ tổ phí tiền."
"Tôi đã khá kích động khi đề nghị của chúng tôi bị từ chối nhưng....Giờ tôi đã biết tại sao rồi." Nana vừa nói vừa nhìn tôi.
"Nếu cô biết rõ nguyên tắc của mình thì sẽ đưa ra quyết định rất dễ dàng. Ngược lại, nếu đó là Công chúa Điện hạ Helena...Không, nếu Vương quốc Mercury vay tiền từ tôi, thì tôi sẽ xem xét." Delphina nhìn tôi đầy hàm ý.
"Thế anh nên làm gì đây...." Tôi hỏi thẳng cô ấy
"Yuuki-sama nên lập một tiểu đội riêng....rồi hành động như một phe đàn áp phiến quân." Delphina vừa nói vừa cười tươi như hoa (sau này tôi mới biết đó là vẻ mặt của Delphina khi gặt hái lợi nhuận).
***
Ngoại ô Euboi.
Tôi mang theo Miu, Nana và Delphina. Với quân lực 300 người, chúng tôi tiến hành chinh phạt 1500 quân phiến loạn.
Dù quân phiến loạn đang quan sát chúng tôi từ đằng xa, tôi có thể thấy rõ tinh thần bọn họ đang khá lung lay.
"Có vẻ khuyên chúng đầu hàng dưới danh nghĩa của anh chẳng có tác dụng gì."
Nana đứng bên cạnh tôi nói, "Tôi xin lỗi vì không giúp được gì."
"Không sao, ngay từ đầu tôi đã biết bọn họ sẽ không đầu hàng chỉ vì chúng tôi nói vậy rồi. Hầu hết binh lính bên kia đều là quân tư nhân của các gia tộc quyền quý. Những người đã phải bỏ lại gia đình mình để đến đây."-Helena.
"Vậy cô làm thế chỉ là để rung lay ý chí của bọn họ?" Delphina hỏi.
"Chính xác."-Helena
"Hiểu rồi. Vậy còn 300 người ở đây thì sao?"-Delphina
"Cứ coi như bọn họ là lính đánh thuê mà tôi thuê để giả làm quân lính."-Delphina
"Làm thế để làm gì? Chẳng phải Euboi có khoảng 500 lính sao?-Kakeru
"Họ có thể giúp chúng ta khuất phục quân phiến loạn, và chúng ta cũng sẽ không giao sức mạnh của họ cho Euboi. Bọn họ chỉ hành động theo yêu cầu chinh phạt quân phiến loạn của chúng ta mà thôi."-Delphina
"Ra vậy." Tôi bị thuyết phục vì lí lẽ đó. "Vậy, chúng ta cứ tiêu diệt hết bọn chúng có ổn không?"
"Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?" Delphina hỏi ý kiến Nana.
"Thứ cô có thể thấy ở đằng kia là cờ của Aeolus. Aeolus là quân lực chính của phe phiến loạn. Sau khi đánh bại họ, sẽ chỉ còn lại các lực lượng nhỏ lẻ thôi."-Nana.
“Aeolus ở đâu đó dưới cái cờ kia à?"
"Đúng."
"Tôi có điều muốn hỏi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi hạ gục thủ lĩnh của họ? Liệu bọn họ sẽ bó gối chờ chết? Hay cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì lắm?"
Tôi hỏi vậy vì vẫn chưa nắm rõ thường thức của thế giới này.
Tôi tự hỏi bọn họ có giống như các đội quân thời chiến, khi thủ lĩnh nằm xuống thì nhuệ khí của binh lính cũng cạn kiệt (Như Yoshimoto Imagawa), hay tinh thần của họ cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm khi thủ lĩnh bị hạ.
“Một khi Aeolus gục xuống, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi bọn họ bị tiêu diệt hoàn toàn thôi.”
“Hiểu rồi.” Vậy giờ, có lẽ tôi nên đốn hạ tên đó trước.
“Chủ nhân, em pha cho anh chút trà đây.”
Tôi cầm lấy tách trà và nếm thử.
“Nóng quá!” Nước trà nóng đến mức khiến tôi bỏng cả lưỡi.
“Em xin lỗi. Vì chúng ta đang ở ngoài dinh thư, nên trà cũng không giống trước.”
“A, không sao đâu.”
Tôi mang tách trà theo mình và nắm lấy Eleanor.
“Anh sẽ ra ngoài một chút.” Tôi nói và dịch chuyển đi, trên mặt các cô gái hiện rõ vẻ kỳ lạ.
Nơi tôi dịch chuyển đến là phía dưới ngọn cờ của Aeolus, ở ngay giữa lòng địch.
“Mày là thằng chó nào!” tên lính nhìn thấy tôi đột nhiên hét lên. Tôi nhìn quanh. Và ở đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên với bộ râu tráng lệ và một bộ giáp mới toanh.
“Ngươi là Aeolus?”
“Đúng vậy. Ta là Aeolus, còn ngươi là ai?”
“Yuuki Kakeru. Có lẽ ngươi sẽ biết nếu ta nói, ‘Người nắm giữ Nguyền Kiếm’.”
“Ra ngươi là tên khốn đã gian lận khi đấu với Nana sao? Đúng lúc lắm, hôm nay sẽ là ngày ngươi gục ngã dưới tay ta-.”
“Ngươi nói nhiều quá đấy….”
Xoẹt!
Eleanor cắt ngang qua như một chiếc lưỡi hái khi tôi chém đầu Aeolus. Vì mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, lũ lính xung quanh không kịp phản ứng. Tôi nhặt cái đầu của Aeolus lên và dịch chuyển về chỗ Nana.”
“Tôi về rồi đây, có phải là hắn không?”
Tôi trưng cái đầu ra trước mặt Nana.
“Phải, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Aeolus.”
Nana gật đầu, không có vẻ gì là sợ hãi.
“Thế thì tốt.” Tôi đưa cái đầu lại cho một người lính, và cầm lấy tách trà. Lúc trước thì quá nóng nhưng giờ thì uống được rồi.
“Nana, tôi giao phần còn lại cho cô được không?”
“Haa….”
“Vậy, tôi giao cho cô đấy.”
Ngay lúc tôi vừa nói nói xong, Nana chỉ huy đội quân 300 người tấn công vào quân phiến loạn.
Vì cái chết của Aeolus, quân địch đã rơi vào hoảng loạn, nên đã bị đẩy lùi một cách dễ dàng. Còn tôi thì ngồi đây, nhâm nhi tách trà trong khi tận hưởng thời gian mofu-mofu với Miu.
Trans: OwOLord