“Biết ngay mình sẽ lại ra nông nỗi này mà.”
Loren nằm trên giường bệnh lắng nghe Lapis, cô nàng có vẻ đang không vui. Anh làm thinh nhìn lên trần nhà cố để không chạm mắt với cô.
Tại thành phố Kauffa, Loren đang nằm trong căn phòng thuộc một trong số ít những bệnh viện của thành phố.
“Anh biết lúc đấy tôi phải vất vả thế nào không? Vác anh thật là quá sức với cái đôi tay mảnh mai của tôi đó. Chưa kể anh còn cao hơn tôi nhiều đó biết không? Đến cả lúc được tôi cõng trên lưng mà chân anh vẫn bị kéo lê xềnh xệch.”
“Ừ, thảo nào giày tôi bị xước rách hết rồi. Chắc tôi phải kiếm đôi mới quá.”
Nợ anh lại tăng, nhưng một đôi giày cũng không đắt đỏ gì cho cam.
Trong lúc anh nghĩ về chi phí đôi giày và định hỏi Chuck, người có vẻ rành về mấy chuyện thế này nhất, để xem có chỗ nào bán giày giá rẻ không, Lapis vẫn tiếp tục càu nhàu.
“Anh đã nặng thì chớ, rồi tôi còn phải kéo thêm thanh kiếm cồng kềnh của anh nữa đấy biết không? Tôi nghĩ cũng công bằng khi để anh báo đáp công ơn chứ nhỉ?”
Thanh cự kiếm của Loren là một thứ mà đến cả chiến binh bình thường cũng phải khổ sở lắm mới cầm được bằng hai tay, nhưng Lapis vừa nói cô có thể kéo lê được nó, nên anh cũng phần nào đoán ra được cô khỏe đến mức nào.
“Chuyện đó nói sau đi. Mà Lapis này?”
“Ơi, gì thế?”
Lapis cằn nhằn nãy giờ, nhưng khi nghe Loren nói bằng giọng mệt mỏi, cô dừng lại ngay và đáp lời anh.
Có khi cô không cáu tiết đến mức ấy mà chỉ muốn được lên giọng kêu ca thôi.
Hoặc chỉ là cô thay đổi thái độ nhanh như chong chóng.
Cái đó thì Loren không biết, nhưng anh phải hỏi Lapis cho ra một chuyện anh cần phải biết.
“Chuyện sau đó thế nào?”
Shayna đã trở thành Vua Bất Tử.
Loren đã đập vỡ viên ngọc trên ngực và đánh bại cô bé.
Một con Vua Bất Tử bình thường thì không có lấy một điểm yếu như thế, vậy nên Loren biết không thể cùng một cách đó mà hạ một con đồng loại được, nhưng dù gì thì anh đã đánh bại được nó, và trong lúc nó tan biến, ý thức của Shayna bỗng trở lại.
Anh nhớ được đến đoạn mình vươn tay ra để trấn an cô bé và nắm lấy tay cô.
Vào khoảnh khắc ấy Shayna đã thì thầm vài lời vào tai anh, nhưng ngay sau đó anh liền bất tỉnh nên chẳng thể nhớ được gì, thế cho nên anh quyết định phải xác nhận với Lapis xem chuyện gì đã xảy ra.
“Chuyện là… tôi cũng không chắc.”
Lapis kéo một cái ghế lại cạnh giường bệnh và ngồi xuống.
“Loren, lúc đấy anh đã đến gần khi cơ thể của nó đang phân rã, như vậy là bất cẩn lắm đấy biết không? Một con Vua Bất Tử chưa chết hẳn sau khi cơ thể nó biến mất đâu.”
“Nghĩa là sao?”
“Anh có biết mọi sinh vật sống đều có hai thể khác nhau là Vật Chất và Linh Hồn chứ?”
Loren lập tức lắc đầu.
“Vật Chất chính là cơ thể xác thịt. Linh Hồn thì có thể coi là cơ thể tâm linh. Hai thể này dung hòa với nhau tạo nên sự sống của một sinh thể. Cái này có lẽ hơi khó hiểu, nhưng kể cả khi anh gây thương tổn lên thể vật chất, thì thể linh hồn chưa chắc đã bị tổn hại.”
Lapis nhìn chăm chăm vào mặt Loren, băn khoăn xem anh có hiểu gì không.
Lời giải thích Lapis đưa ra vừa đủ dễ hiểu với Loren, thế là anh gật đầu để cô nói tiếp.
“Chỉ có một vài sinh vật nhận thức được cả hai thể. Logic đằng sau việc tái tạo những phần chân tay đã mất bằng Thánh Thuật cấp cao chính là thuộc lĩnh vực này, nhưng tôi sẽ không nói sâu vấn đề này. Tóm lại, trừ khi cả hai thể đều bị phá hủy, bằng không thì chúng sẽ không chết được.”
Rồi Lapis nói tiếp còn đối với những sinh vật không nhận thức được cả hai loại cơ thể, chỉ cần phần vật chất chết là chúng cũng đi đời luôn.
Trong trường hợp đó, do linh thể vẫn còn tồn tại, có thể hồi sinh chúng bằng Thánh Thuật cấp cao nhất, <> (Phục Sinh).
Nhưng đến cả linh thể cũng sẽ yếu đi và dần tan biến nếu thể xác thịt đã chết, vậy nên thời gian để cải tử hoàn sinh một người là có hạn.
“Vậy cái thứ đó với một con ma thì khác nhau chỗ nào?”
“Ma là một linh hồn đã cắm rễ tại thế giới này, nó không là gì khác ngoài một cái bóng của chính mình trong quá khứ. Bởi lẽ chỉ là cái bóng, nên không thể nào phục sinh nó được. Mà các chiêu hồn sư vẫn đang nghiên cứu vấn đề này.”
“Tôi hiểu ý cô. Nếu vật chất chết, linh hồn cũng chết theo, đúng không?”
“Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu sinh vật nhận thức được cả hai thể, thì dù cho vật chất có bị phá hủy, nó vẫn có thể sống tiếp một thời gian dưới dạng linh hồn. <> là một trong số ít những sinh vật đó.”
Vậy ý Lapis đang muốn nói nãy giờ là chỉ có cơ thể vật chất của Shayna bị phân rã do phản chấn của viên ngọc, còn cơ thể tâm linh thì chưa chắc đã phải chịu chung số phận.
Nếu linh hồn còn nguyên vẹn, không thể cho rằng Vua Bất Tử đã chết hoàn toàn được, thế nên Lapis mới tức giận vì Loren đã quá vô lo vô nghĩ.
“Ừ thì, làm lính đánh thuê đâu cần biết loại thông tin đó. Tôi cũng phải thừa nhận là mình đã bất cẩn.”
“Ờ đó, khỏi phải nói. Nhưng sao cũng được, <> đã biến mất, anh cũng chỉ lăn ra bất tỉnh nhân sự, có vẻ phản chấn đã đủ mạnh để phá hủy cả linh hồn rồi.”
Lapis nói xen lẫn chút nhẹ nhõm.
Dù bực mình với hành động của anh, song cô vẫn lo lắng cho anh, rồi Loren ho khan, bắt đầu thấy hơi xấu hổ.
Nhưng rồi có thứ gì đó lọt vào tầm mắt anh.
Thứ duy nhất trước mắt anh là trần nhà, nhưng tại khóe mắt anh nhìn thấy một cô gái nhỏ có cánh đang mặc một bộ váy. Cô bé chỉ lơ lửng ở đó, không cần đập cánh.
Cô bé lả lướt trước mặt anh suốt từ khi mới tỉnh dậy trông rất giống Shayna, và có vẻ Lapis không nhìn thấy cô bé.
“Bất tỉnh nhân sự ư… có thật là chuyện chỉ có thế không?”
Loren hỏi Lapis, lo rằng mình đã đập đầu mạnh vào đâu rồi thành ra thần trí bất ổn.
Tất nhiên anh không đề cập đến cô bé nơi khóe mắt vì anh không muốn thiên hạ nghĩ mình bị hoang tưởng hay gì.
“Để phòng hờ thì anh đã được khám vài lần rồi, vẫn khá khỏe mạnh. Nhưng lần này anh bị suy yếu hơn hẳn lần trước. Nói chính xác là anh chỉ còn cách cửa tử một bước chân thôi đấy.”
Lapis sau khi đưa Loren về bệnh xá ở Hanza đã bồn chồn không yên trước tình trạng của anh và bắt Klaus, cậu chàng đã mệt gần chết khi phải cố thủ chỗ đó, đi túm bốn người đang ngủ lại và tống hết cả bọn lên xe cùng Loren. Rồi cô trói chặt cậu ta vào ngựa và thúc cậu đi cả quãng đường về Kauffa.
Nhờ nỗ lực của họ, cả bọn đã may mắn sống sót, nhưng Klaus, do phải làm việc quá sức tại dùng <> không ngừng nghỉ, đã ngất xỉu và hiện đang nằm liệt giường, giờ cậu ta được Ange và mấy cô gái khác hồi phục trước chăm sóc.
Nếu chịu thành thật hơn chút thì cậu ta cũng không hẳn là người xấu, nên Loren hy vọng cậu sẽ không bị sang chấn tâm lý sau chuyến này, nhưng anh chẳng có cách nào biết được.
Tất nhiên nếu cậu ta không vất vả thế thì Loren có thể đã chết, vậy nên anh rất biết ơn.
Anh quyết định sẽ đi gặp cậu ta sau khi bình phục, nhưng rồi anh nhớ lại điều Lapis đã nói về tình trạng của mình, và khẽ lẩm bẩm.
“Phí điều trị chắc cao lắm nhỉ?”
“Anh đã nằm viện 7 ngày trời rồi, Loren. Chỉ viện phí không đã mất 17 xu bạc… nhưng lần này còn có thêm một loại chi phí khác nữa.”
“Gì nữa?”
“Như tôi vừa nói đấy, anh chỉ cách ngưỡng tử một bước chân. Một cuộc chạy đua với thời gian, tình trạng của anh tệ đến nỗi điều trị bình thường sẽ không thể cứu anh kịp thời được.”
Lapis bắt chéo tay, tự hỏi sao anh lại ốm yếu đến mức đó mặc dù không hề bị thương, Loren thở dài, thừa biết cuộc trò chuyện này rồi sẽ đi đến đâu.
Về cơ bản là anh đã suýt chết và cách điều trị bình thường không hữu hiệu, vậy nên để cứu anh người ta đã phải điều trị theo cách không bình thường.
Và điều trị theo cách không bình thường sẽ mất thêm phụ phí. Loren chỉ có thể thấy cuộc trò chuyện đi đến đó, thế nên anh hỏi luôn Lapis.
“Mất bao nhiêu?”
“Bọn tôi phải dùng đến thần dược, mỗi lọ một xu vàng, và chúng ta đã dùng đến 5 lọ.”
“Sao cô không bỏ mặc tôi chết luôn cho rồi?”
5 xu vàng là một số tiền rất lớn.
Mà đây là thần dược, loại thuốc hồi phục chất lượng cao nhất, nên đắt là phải.
Nhưng lượng tiền ấy đủ làm người ta muốn chết tiếp rồi, nên Loren không chắc anh nên vui vì mình chưa chết hay nên buồn vì mình không được chết yên ổn.
‘Onii-san. Lời này em nói thì hơi không phải, nhưng nếu anh sống tiếp, những điều tốt đẹp nhất định sẽ đến.’
Loren kinh ngạc nhìn Lapis khi nghe thấy giọng Shayna, nhưng hình như giọng nói đó không đến được tai Lapis, và cô nhìn anh trơ trơ khi hai ánh mắt giao nhau.
‘Em xin lỗi, Onii-san. Em rất rất xin lỗi, khi chạm vào tay anh, em đã nghĩ ‘Mình không muốn chết’, rồi thành thế này đây.’
“Quái gì vậy?”
Lapis tiếp tục trơ ra nhìn khi anh bỗng vọt miệng thành tiếng đầy bối rối.
Cô gái lơ lửng trong tầm mắt anh đang vẫy tay loạn xạ.
‘Onii-san. Anh có thể giao tiếp với em mà không cần nói thành tiếng cũng được. Dù sao thì em cũng là một thể linh hồn trú ngụ trong thể vật chất của anh mà.’
(Còn quyền riêng tư của anh đây thì sao?)
Thấy anh đáp lại bằng một ý nghĩ đáng chán, cô bé rủ xuống, vẻ buồn rầu.
‘Em sẽ cố tránh xa hết mức khỏi những nơi thầm kín. Nhưng… nếu thế này gây phiền hà cho anh quá, em sẽ rời đi ngay.’
(Nếu nhóc làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?)
‘Em không còn cơ thể vật chất nữa và cũng không thể tái tạo lại, thế nên em sẽ dần dần biến mất.’
(Nghe vậy rồi làm sao anh để nhóc đi được nữa…)
Loren không máu lạnh đến mức đuổi cổ một người biết mình chắc chắn sẽ chết nếu phải ra đi.
Ý nghĩ có một cô gái định cư trong đầu mình đem lại cho anh cảm giác nặng nề, nhưng anh tự thuyết phục bản thân rằng chuyện này có thể thu xếp dần theo thời gian và không việc gì phải hấp tấp.
“Ưmm… Loren? Sao vậy? Anh thấy không khỏe à?”
Thấy Loren im bặt, Lapis sợ rằng có chuyện không ổn, liền hỏi anh bằng giọng lo âu. Sau khi trả lời rằng không có gì, anh nói như đã bỏ cuộc.
“Vậy là cô đã trả phí thay tôi rồi đúng không?”
“À, ừ. Ừm… Tôi sẽ thêm đó vào khoản nợ của anh. Cộng thêm viện phí và thuốc thang và mấy thứ khác nữa, tổng là 6 xu vàng và 20 xu bạc.”
“Vậy là vừa tròn 30 xu vàng… nợ nần ngày càng chồng chất.”
“Nhiệm vụ bị coi là thất bại, nhưng chúng ta vẫn được trả phí rủi ro. Họ sẽ không tin là một con Vua Bất Tử xuất hiện đâu, nhưng ta vẫn được tiền công cho đám zombie và revenant.”
“Nhưng vụ này có gây lùm xùm không? Tuy chỉ là tiểu quốc, nhưng cả một cái đất nước vừa mới đi đời nhà ma kia mà.”
Không ai nói gì về việc đó, nhưng dựa trên suy đoán của Lapis và thái độ của Shutel, xem chừng Hanza đã không còn tồn tại nữa, và nghĩ về những hệ quả nó sẽ tác động lên những quốc gia xung quanh chỉ tổ đau đầu.
Nhưng phản ứng của Lapis lại rất khó hiểu.
“Sao vậy?”
“Chà, là thế này… cả bầy xác sống quanh Hanza đã hoàn toàn biến mất.”
Vì lý do nào đó, cô bé có cánh ở khóe mắt anh ưỡn ngực tự mãn.
Cô bé nom như một nàng tiên, nhưng đó chính là thể linh hồn của chủng xác sống cấp cao nhất, Vua Bất Tử.
Khi anh đoán rằng trên đường về, cô bé đã bằng cách nào đó xử lý hết bọn xác sống trong khu vực, Shayna gật đầu, chứng tỏ anh đã đoán đúng.
“Mà sao cũng được, hiểm họa đã qua đi rồi, tôi nghĩ vậy là ổn.”
‘Nhưng chính vì thế mà bọn họ không tin là đã có một con cốt long xuất hiện.”
“Biết sao được. Vậy chỉ càng khiến nợ của tôi tăng lên mà thôi.”
“Chuyện đó thì tôi không để tâm lắm đâu.”
Nghe cô nói, Loren nhận ra mình cũng đã bắt đầu chẳng để tâm đến món nợ ấy nữa. Trong khi nhìn Shayna xịu mặt xuống vì lý do nào đó, anh quyết định nghỉ ngơi rồi nhắm mắt đánh một giấc.