Chúng đến từ phương nào nhỉ?
Loren không tìm được lời đáp cho câu hỏi ấy, nhưng đoán mò cũng là một lựa chọn.
Chúng có thể đang cư ngụ tại một nơi nào đó dưới lòng thành phố.
Nơi mà không một ai dám lui tới.
Loren chắc rằng chúng tập hợp nơi những đường cống thông nhau dưới lòng thành phố.
Zombie và tử sĩ có thể chống chịu được với ánh mặt trời, nhưng điều đó không có nghĩa là lũ xác sống không dị ứng với nó.
Hơn nữa, nếu chúng thuộc hàng ngũ ma quỷ hay vong hồn, loại quái vật không thể tồn tại khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, thì nó hoàn toàn hợp lý khi cho rằng bọn chúng sống ở một nơi mà ánh sáng không bao giờ chiếu tới.
Loren cho rằng cống rãnh là nơi chúng tập trung.
Cho dù anh có thận trọng đến đâu trong việc kháp phá khu vực xung quanh, anh vẫn không nghĩ đến chuyện mò mẫm trong những nơi như vậy.
Nói ngắn gọn, nó quá tối và mùi quá tởm.
Nhưng bọn xác sống không quan tâm mấy chuyện đó.
Khác với lúc còn sống, xác sống tỏ ra trung lập với bất kì loại môi trường nào.
“Tôi cảm thấy có gì đó sai sai về việc này.”
Tiếng gầm, tiếng rú, tiếng hét vang vọng đến cả thành phố kể từ khi mặt trời lặn, và giờ ở đâu cũng nghe thấy được.
Loren cùng mọi người dựng nên một bức tường làm từ đống đổ nát xung quanh trạm xá, và anh nhóm lửa để soi sáng xung quanh.
Nếu đối thủ của họ là con người, chỉ việc tắt hết đèn đuốc và giữ im lặng là có thể úp sọt cả đoàn quân, nhưng chiến thuật đó không hiệu quả với đám xác sống.
Thứ thu hút bọn chúng chính là sự hiện diện và hơi ấm của những kẻ còn sống.
Cả ánh sáng lẫn nhiệt độ tỏa ra từ ánh lửa trại sẽ làm bọn chúng để ý.
Mặc dù đã xem xét đến yếu tố trên, Loren vẫn cho rằng có tầm nhìn rõ ràng vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Bởi vì xung quanh họ chỉ có bóng đêm bao phủ, và song hành cùng bóng đêm luôn luôn là cái chết.
“Mọi chuyện trở nên rối rắm hơn rồi đấy, nhưng cậu sẵn sàng chưa?”
Klaus, với thanh kiếm dài trong tay, im lặng gật đầu trả lời Loren, người đang đặt thanh cự kiếm trên vai mình.
Loren cho rằng hắn ta đang sợ vãi lúa ra, nhưng cũng không bất ngờ gì mấy.
Hắn không biết có bao nhiêu tên xác sống trong thành phố, nhưng con số đưa ra có thể dao động từ vài trăm đến vài nghìn, và họ đang nằm ở tâm của vòng tròn. Nếu hắn vẫn còn ý chí quyết tâm đấu tranh giành độc lập tự do gì đấy vào lúc này thì cũng đáng nể thật.
“Nếu chúng ta tử trận, thì chúng ta cũng sẽ được gặp những người nằm trong kia nơi chín suối đấy. Chuyện quan trọng phải nhắc lại nhiều lần.”
“Biết rồi. Không cần ngươi chỉ bảo.”
Ngay sau khi hắn trả lời, một ánh sáng hiện lên xung quanh tứ chi của hắn.
Ánh sáng ấy cũng lan tỏa lên bộ giáp và vũ khí của hắn, và rồi hắn là người sáng nhất đêm nay.
“Tiện phết. Tôi ghen tị đấy.”
“Không hẳn.”
Lapis chen vào.
Cô đã thi triển một loại bùa chú phản ác quỷ lên toàn trạm xá, và làm cho lũ xác sống phải vật lộn để xâm nhập vào đó.
Loren nghĩ tới việc cô đã có thể dùng chiêu đó lên những mạo hiểm giả trong nhiệm vụ này. Nhưng khi anh hỏi cô, lời giải thích của cô chỉ ngắn gọn, là do cô lười.
“Kỹ năng Klaus sử dụng đúng thật có hiệu quả, nhưng đối với lũ xác sống thì hắn chỉ như tờ năm trăm nghìn ở giữa chợ, tên xác sống nào cũng sẽ bổ nhào vào hắn trước tiên.”
Những tên xác sống tấn công những sinh linh khác bởi lòng thù hận và ghen tuông với họ, nhưng một lý do khác nữa chính là chúng bị thu hút bởi sinh khí và năng lượng.
Lapis giải thích rằng sức mạnh Klaus có được phải qua quá trình chuyển hóa năng lượng sống, nên hắn sẽ là món mồi ngon cho bọn xác sống.”
“Chấp hết. Tôi sẽ chém cho bọn chúng bay một mạch về cõi chết. Tôi sẽ không để bọn chúng chạm một sợi tóc trên những người bạn của tôi.”
“Thật ra không phải ai trong chúng bị biến thành vậy là do chúng muốn đâu.”
Trong lúc anh nói, Loren lôi ra những con dao găm bạc anh đã rèn lúc trước và đột nhiên giơ nó qua đầu và ném nó đi.
Thứ vũ khí bằng bạc ấy bay cao trên không trung, và khi đáp xuống, đó là một đòn chí tử găm thẳng vào ngực một con zombie, nó ngã xuống và nằm bất động.
Giờ thì Loren biết chắc chắn xung quanh có xác sống, một ý nghĩ bất chợt nảy ra, nên anh hỏi Lapis.
“Tôi khá là chắc kèo chúng chui ra từ mấy cái cống ngoài kia, nhưng chắc chúng không ngoi lên từ mấy cái toilet trong trạm xá đâu nhỉ?”
“Mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi đã bịt kín mấy cái đó kĩ càng rồi.”
Dơ thì dơ, nhưng bọn xác sống vẫn không quan tâm tới điều đó.
Đúng là có khả năng chúng sẽ trồi lên từ những cái toilet.
Lapis dường như đã tiên liệu trước việc này nên đã đảm bảo rằng không ai ra hay vào được toilet.
“Nếu như Broas hay những người khác thức dậy thì họ không thể đi vệ sinh, huh...”
“Họ phải ráng nhịn thôi...Bởi vì tôi gia cố cửa chặt lắm, không mở được đâu.”
Nếu một người thức dậy và có nhu cầu ‘xả lũ’ ngay lập tức mà không hề biết tình hình lân cận thì mọi kế hoạch sẽ đổ bể từ đây, nên Lapis cũng đảm bảo luôn rằng chuyện đó sẽ không xảy ra.
“Dù sao thì bị đâm sau lưng luôn đau hơn bị đâm trực diện mà.”
Loren lầm bầm và ném con dao thứ hai.
Lần này nó đâm xuyên qua những con ma vừa đi xuyên qua bức tường, và chúng biến mất không một dấu vết.
Ma sẽ không chết khi bị giết bởi những vũ khí thường, nhưng điều đó là có thể có thể nếu như vũ khí được làm từ bạc, bởi bạc có khả năng trừ tà.
Bởi cơ thể chúng không hữu hình, thay vì chỉ có một con dao như mấy con zombie, nó xuyên chết cụ cả họ hàng nhà ma cùng lúc.
“Hỡi những vong hồn đang lạc lối, hãy quay lại nơi ngươi thuộc về. ‘Turn Undead’”.
Khi Lapis thi triển phép thuật của Thần Thông thái và niệm chú, những con ma vừa chuẩn bị tấn công ngay lập tức quay về với cát bụi không một tiếng động.
‘Turn Undead’ là một kĩ năng thuộc sở hữu của những nữ tư tế và chúng khác với Divine Arts*. Mặc dù chúng chỉ tiêu hao một ít năng lượng và sức lực tinh thần, nhưng chúng bị giới hạn số lần thi triển.
Sự hiệu quả của kỹ năng phụ thuộc vào niềm tin của nữ tư tế, nhưng Lapis là một người sùng đạo, nên không chỉ ma cỏ thôi mà những con zombie cũng biến thành những xác chết bình thường.
“Chúng không nhào vào như tôi dự đoán.”
Loren lầm bầm trong lúc anh hạ hai con zombie bằng dao găm bạc.
Anh dự rằng zombie sẽ tổng tiến công như quân ta tiến vào Dinh Độc Lập như cái lần mà những con yêu tinh phục kích ở tàn tích nơi Vương quốc Cổ đại, nhưng mặc cho số lượng hoàn toàn áp đảo, chúng chỉ lết xác của mình một cách rất chậm rãi và bao quanh trạm xá, và anh cũng thấy dấu vết của chúng ở ngoài đường phố, nhưng tình huống này không tuyệt vọng như anh nghĩ.
“Không hẳn. Nhìn về phía kia kìa.”
Loren nhìn theo hướng Lapis chỉ và thấy Klaus.
Một.... vài đàn xác sống đổ bộ và vồ lấy Klaus, nhưng may thay, cứ mỗi lần vung kiếm là cả bầy biến mất.
“Chúng chỉ tập trung ở bên kia thôi.”
“Đúng thật là hắn ta nổi nhất đêm nay rồi. Để tôi qua đấy bú fame một tí.”
Vừa nói, anh vừa phóng dao liên tục, và hạ một vài tên xác sống, nhưng bọn chúng quá đông, đông đến nỗi chúng giày xéo cả lên nhau.
“Ăn được nhiêu mạng rồi?”
“Khoảng ba mươi. Tôi hết đồ để ném, chứ dư thời gian.”
Để dành cũng chẳng có ích lợi gì.
Chúng không phải hàng hịn, và nếu để lại, nó có thể dẫn đến một vài tình huống rắc rối, nên Loren cứ găm hết dao này tới dao khác vào bọn chúng, với quyết tâm dùng hết sạch dao găm.
“Cái đ-!? Gượm đã nào! Nó vừa sượt ngang tôi đấy!?”
“Oh, xin lỗi. Chúng không hoàn thiện lắm nên tôi ném bị trật ấy mà.”
“Nếu anh thật sự định giúp tôi, thì tại sao không sử dụng cây kiếm đó thay vì đứng đấy chơi trò bắn táo?”
“Thích thì chiều, tôi cũng không phải mấy bà nội trợ với ông chồng say xỉn trước cửa nhà...”
Loren miễn cưỡng mang kiếm ra và đứng vào thế. Anh bước tới trước và vung kiếm thật mạnh vào lũ xác sống đang vây quanh Klaus.
Khi điểm đặt của lực tác dụng vào vật là quá lớn và có phương lẫn chiều hướng về phía mình, Klaus định lên tiếng nhưng rồi nhận ra rằng không có cách nào để ngăn cản được đòn vung kiếm đó.
Tất nhiên, dù giỏi hay tệ vật lý, Loren vẫn không mắc sai lầm ngớ ngẩn là đánh trúng Klaus, đòn đánh phóng bọn xác sống bên ngoài Klaus lên trời, và một số con zombie nát vụn thành từng mảnh.
“Nếu tôi nhờ anh cân nhắc về sự an nguy của tôi trước khi chém như vậy thì có bị xem là ích kỷ không?”
Klaus vừa nói vừa run lập cập, nhưng hắn đã quay lưng về phía Loren ngay khi anh vung kiếm.
Đòn chí mạng của Loren đã giết kha khá zombie, nhưng thịt thà máu mủ gì đấy văng tứ phía, ra bên ngoài lẫn bên trong vòng vây xác sống.
Nếu đúng là vậy thì Klaus, người đứng trong tâm vòng tròn, sẽ lãnh đủ combo phá lấu zombie, mặc dù mặt hắn không một dấu vết, cả người hắn từ trên xuống dưới một màu đỏ tươi cộng thêm vài ‘bông hoa’ màu hồng nhỏ nhắn.
“Oh, thứ lỗi...”
“Ugh...nó thối quá, dính nữa....”
Klaus phàn nàn, nhưng vẫn không ngừng di chuyển.
Thanh kiếm của hắn đã được hắn áp dụng Gift ‘Boost’ lên, nên nó không thể vỡ, mặc cho cách dùng bạo lực của hắn mà cả trăm thanh kiếm đều sẽ vỡ.
Những con zombie đang chuẩn bị tấn công trạm xá đột ngột chuyển sang Klaus như những con thiêu thân. Vấn đề duy nhất mà Loren và Lapis phải xử lý là bọn xác sống không vây quanh Klaus, và nó lại dễ như trở bàn tay.
“Nhìn hắn quẩy kìa, nhiệt ghê.”
“Ờ thì, những Gift đấy sẽ rất mạnh nếu người thi triển biết tận dụng chúng.”
“Tôi chưa từng gọi đội gáy thuê bao giờ hết nên ngưng đi, qua đây giúp tôi một cái nào....Còn mày thì biến đi!”
Hắn cố phàn nàn, nhưng bất kể bao nhiêu tên bị hắn hạ, những tên khác sẽ thế chỗ, nên hắn có muốn nói gì cũng không được.
Tất nhiên, Loren không chỉ đứng đó nhìn thôi. Anh thổi bay bọn xác sống bằng những cú vung kiếm đầy uy lực để dọn đường.
“Binh pháp Tôn tử có một lời răn rằng bạn luôn có thể vấp ngã bởi những xác chết trên chiến trường. Dọn dẹp đường lối thoáng đãng là một điều thiết yếu, cô biết chứ.”
“Tôi hiểu. Đó là một thông tin bổ ích đáng để biết đấy.”
“Này hai người!”
Loren vừa di chuyển những cái xác sang một bên, vừa thuyết giảng về những chiến thuật của Gia Cát Lượng, và Lapis thì đang hăng say ghi chú lại những điều trên.
Klaus bất lực trước hai tên hề này, và chỉ còn biết chém và chém, giết hết con zombie này đến con zombie khác, và hắn luôn cố gắng nói gì đấy mỗi khi không có quái xung quanh.
Đúng lúc ấy.
Một tiếng nổ vang trời, cùng với đó, một góc trạm xá bị phá vỡ hoàn toàn từ bên trong.
Klaus sững người trước vụ nổ, còn những tên xác sống đang nhào vào hắn thì bị xử đẹp bởi ‘Turn Undead’ của Lapis và thanh cự kiếm của Loren, nhưng đôi mắt của Lapis đã dán chặt vào lỗ hổng trên tường kia thay vì bọn xác sống.
“C-Cái gì vậy?”
Klaus hoảng hốt thốt lên, mặt cắt không còn giọt máu, còn hai tên hề Loren và Lapis thì đang nhìn chằm chằm vào một bóng đen, thứ hẳn đã gây nên vụ nổ, vừa bước ra từ đống đổ nát với Shayna đang nằm bất tỉnh trong tay.