Loren chưa bao giờ nhận công việc hộ tống ai đó trong quá khứ cả...
Anh tin rằng việc thuê một tên chuyên đi hộ tống người khác là một trong những thứ mà mấy tay “ngồi mát ăn bát vàng” thường làm.
Anh không khẳng định rằng nó là một chân lý, nhưng theo hiểu biết của mình, loại người như thế sẽ chẳng thèm đả động gì đến lính đánh thuê - những con người bạo lực và hung hãn.
Cũng chính vì lý do đó, Loren không biết công việc hộ tống này nên làm như thế nào, cho rằng họ sẽ đặt Shayna lên kiệu rồi mọi người sẽ bao quanh cô. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến “vài lần đón đưa”, anh nhận ra rằng suy nghĩ của mình không hề hợp lý tí nào.
“Chúng ta được ngồi trên xe kiệu luôn à?”
“Nếu chúng ta chỉ đi bộ thôi thì không thể tới đó trong ba ngày đâu.”
Khoang xe chẳng to gì mấy và trông giống như những chiếc xe thồ hàng chuyên chở nguyên liệu và hàng hóa.
Thật ra, Loren khá bất ngờ trước khả năng chuẩn bị phương tiện đi lại của mọi người, vì hầu hết những mạo hiểm giả khác đều nhận nhiệm vụ này.
Lý do duy nhất mà hầu hết các phe khác cũng đồng ý nhận nhiệm vụ này là do vụ một mạo hiểm giả trẻ tuổi nào đó đã “đấu khẩu” với Loren và sau khi nhận lấy thất bại, phe của hắn ta từ chối nhận nhiệm vụ này.
Loren nghĩ rằng phe của cậu trai kia sẽ nghĩ đến việc trả thù. Nhưng anh vẫn chưa thể “đi guốc trong bụng họ”, hẳn là họ nghĩ mọi chuyện sẽ đều ổn nếu như không một ai phải ngã xuống cả.
“Cái này có lợi phết.”
Đối với Loren, người phải mang một vũ khí to đùng, việc không phải đi bộ là một chiến thắng tuyệt đối.
Anh đã ra sức tập luyện để có thể chịu được sức nặng của loại vũ khí kia, nhưng để dành sinh lực cho những nguy hiểm đang ẩn giấu phía trước vẫn là lựa chọn tối ưu.
“Thật không ngờ là anh có thể đi chu du nhiều nơi với cái cục tạ kia trên lưng.”
“Tôi quen rồi. Chỉ vậy thôi.”
Loren nói trong lúc đang leo lên kiệu, nhưng có một vấn đề nho nhỏ.
Có hai chỗ ngồi trên kiệu, nhưng khi Loren ngồi xuống, nó sẽ bị nghiêng về phía của anh bởi sức nặng của anh cộng với thứ vũ khí to khủng khiếp kia, và cũng đồng thời chiếm hết chỗ ngồi của ghế kia.
“Thứ duy nhất chúng ta có thể làm ở đây đó là để mọi người còn lại chen chúc nhau ngồi ở bên kia còn tôi và Loren sẽ ngồi ở đây.”
Mọi người trong guild định rằng mỗi kiệu sẽ chở tám người, vậy mười sáu người tổng cộng trên hai kiệu.
Cùng với chiếc kiệu hộ tống Shayna và bảy thành viên khác cùng du ngoạn với cô ấy, có tổng cộng hai mươi ba người cùng tham gia nhiệm vụ này.
Vậy nên nếu Loren và Lapis cùng ngồi một bên kiệu, sáu người còn lại sẽ phải ngồi đối diện họ.
Tuy rằng sức nặng hai bên đã đều nhau, sáu người kia sẽ phải khá là khổ sở.
Không khí lúc đó không được vui vẻ gì mấy, bởi cho dù Loren và Lapis ở rank thấp hơn, họ vẫn phải nhường chỗ cho hai người ấy.
“Tôi thật sự xin lỗi về việc này. Tôi không có lời bào chữa nào hết.”
Loren cúi đầu và xin lỗi rất thành thật, bởi anh biết đó là lỗi của anh.
Những người đồng hành khác tỏ ra khá ngạc nhiên về lời xin lỗi chân thành này, sau một lúc họ khá hài lòng về nó. Một trong những mạo hiểm giả lớn tuổi cất tiếng.
“Chả có cách nào khác cả.”
“Xin lỗi. Tôi nợ mọi người lần này.”
Có vẻ như mớ lộn xộn này đã được giải quyết, nhưng không lâu sau đó, một mớ lộn xộn khác lại xuất hiện.
Một cậu tóc đỏ, đáng lẽ ra phải ngồi trên xe kiệu khác lại nhảy sang kiệu của Loren.
Hẳn là cậu nghĩ rằng chuyện này dù sao cũng đến nên nhảy qua, và hét vào mặt Loren, người vẫn đang cúi đầu xin lỗi những người khác.
“Này, thằng rank thấp lèo tèo kia! Mày không biết lễ độ, lại còn gây ra nhiều rắc rối cho những người khác? Mày còn muốn ngáng đường tụi tao đến khi nào nữa hả?”
Loren che mắt Lapis lại với bàn tay mình, người đột nhiên phóng tới với một sự khát máu hung tợn, cho dù anh có nói nó là một vấn đề, những gì anh vừa nói không sai và anh cũng chẳng thể biện minh cho mình được
“Ngậm miệng lại đi oắt con! Cuộc trò chuyện xã giao đến đây là kết thúc! Quay về kiệu của mình ngay đi!”
Mặc cho cậu trai tóc đỏ đứng đó há hốc mồm, mặt cứng đờ, thốt không ra tiếng, những thành viên khác của phe cậu nhanh chéo kéo cậu về kiệu của mình.
Trong lúc đó, Loren nhân cơ hội để quan sát phe của cậu nhóc.
Một người phụ nữ, tóc vàng mượt khoác trên mình một bộ giáp sắt óng ánh.
Một cô gái tóc nâu, mặt đầy tàng nhang đang cầm trên tay một cây quyền trượng gỗ với một bộ áo choàng xanh sẫm màu.
Một cô gái tóc ngắn ngang vai màu xanh, mặc một bộ đồ linh mục màu trắng và thanh gậy phép.
Hội của tên tóc đỏ gồm bốn nhân vật trên.
“Thành lập một đội với một nam và dàn harem nữ khủng đang là mốt à?”
Loren nhớ lại đội diệt yêu tinh của mình hồi trước cũng tương tự vậy. Và Lapis, vẫn đang bị che mắt bởi lòng bàn tay của Loren thì thầm lại.
“Cô nàng trông giống một kỵ sĩ là Layla. Cô bé pháp sư là Ange. Còn vị linh mục là Roll, và nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy phục vụ cho Thủy thần.”
“Làm sao cô có thể biết hết những điều này?”
“Tôi đã thấy danh sách đăng kí của họ ở guild. Tiện thể, thằng bé tóc đỏ là Klaus. Họ hiện là những mạo hiểm giả mới đang dần leo lên các bậc thang của sự thành công.”
“Leo lên....từ đâu cơ?”
Lapis không chỉ có ý mỉa mai thôi, ý cô nàng là có một thế lực nào đó đang bảo kê cho cậu Klaus tóc đỏ kia.
“Bây giờ tạm thời cho rằng đó là Hội Mạo hiểm giả đi. Tôi không có thời gian để điều tra ai là người đưa cậu ta vào.“
Lapis nói sau này cô sẽ tiếp tục điều tra.
Loren không thể quyết định được cái gì đáng ngạc nhiên hơn. Klaus, người có cả một dàn support sẵn sàng hỗ trợ cậu ta bất kì lúc nào, hay Lapis, người vừa phát ngôn gây sốc sẽ đích thân điều tra vụ việc này. Cuối cùng, anh ta chọn phương pháp “im lặng là vàng”.
“Một lưu ý khác nữa, mạo hiểm giả lớn tuổi đây là Broas, một lão tướng đã dành ra tận hai mươi năm làm công việc này.”
“Humph. Ý cô là tôi vẫn kẹt ở Sắt đoàn trong hai mươi năm phiêu lưu à?”
“Tất nhiên là không rồi. Chỉ số ít trong Sắt đoàn mới có đủ khả năng thăng cấp lên Bạc đoàn. Tôi khá ngạc nhiên là anh lại có thể để tránh khỏi mọi ốm đau bệnh tật hay những vết thương và tiếp tục công việc này trong hai mươi năm kia.”
Loren lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe Lapis thốt ra một câu nói không hề đá xéo đối phương một chút nào, anh dần hạ bàn tay đang che mắt cô ấy lại.
Tay Loren vừa hạ xuống, thứ đầu tiên đập vào mắt Lapis là biểu cảm ngạc nhiên của anh ta. Cô nắm chiếc vòng cổ anh ta và nằng nặc hỏi tại sao.
Những mạo hiểm giả khác giãn mặt ra khi thấy hành động của cả hai, trong khi Broas khoanh tay và ngoảnh mặt đi hướng khác.
“Hmmm? Ông mắc cỡ à?”
“Im miệng....Ngồi xuống đi.”
Broas trả lời cằn cọc đối với lời trêu chọc của Lapis.
Miệng lưỡi đanh đá là điều không hiếm thấy giữa những mạo hiểm giả này, và Loren cho rằng Broas tốt bụng hơn thế nên anh lại cúi đầu lần nữa.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ.”
“Anh cũng nên ngậm miệng lại luôn đi. Cứ việc tán tỉnh với cái thứ ngồi cạnh anh là được.”
Broas vẫy tay, ra hiệu rằng cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, và Loren cũng thấy rằng tiếp tục chủ đề này sẽ khá là bất lịch sự nên anh cũng ra hiệu cho Lapis im lặng rồi thì thầm với cô.
“Ritz và hội của anh ta khá là tuyệt vời nhỉ.”
“Họ tuyệt vời đến mức đưa hai mạo hiểm giả Đồng đoàn đi thực hiện nhiệm vụ của Sắt đoàn.”
Ý câu này là Loren và Lapis đều phải thực hiện nhiệm vụ là do sự ảnh hưởng của họ.
Loren cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim nhưng Lapis vẫn “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”.
“Giao tiếp gặp gỡ mọi người cũng là một năng khiếu nữa đấy, anh biết không?”
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi, giờ thì bình tĩnh lại đi.”
Vừa lúc Loren “đầu hàng” trước Lapis, chiếc kiệu chở những mạo hiểm giả này và chiếc chở Shayna bắt đầu khởi hành.
“Hey. Có thấy nó hơi kì lạ không?”
Bởi vì chuyến đi sẽ mất đến ba ngày, nghĩa là họ sẽ phải đi trên đường trong suốt hai đêm liên tiếp.
Nhưng những tay “tài xế” được thuê không trải qua huấn luyện để lái vào ban đêm nên họ phải dừng lại lúc hoàng hôn và dựng trại.
Loren nói câu đó khi anh xuống kiệu và đưa mắt sang chiếc kiệu chở Shayna đã dừng lại sau lưng anh.
Hai chiếc kiệu chở những mạo hiểm gia đứng trước và sau chiếc kiệu chở Shayna, và Loren nhận thấy rằng tài xế của chiếc kiệu ở phía sau trông không được khỏe lắm.
“Này, anh bạn ổn không?”
Trong lúc Loren đang tiến về phía chiếc kiệu, tay tài xế thở rất dốc và liên tục quệt mồ hôi trên trán với một biểu cảm khá đau đớn.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không...không có gì bất thường cả, tôi chỉ không khỏe thôi.”
Những tay lái kiệu khác mà hội đã thuê toàn là những chàng trai “mười bảy bẽ gãy sừng trâu”, nhưng riêng tên phụ trách kiệu của Shayna có vẻ như bị ốm và đổ mồ hôi rất nhiều
“Sức khỏe cậu vẫn bình thường đúng không?”
“T-Tôi sẽ ổn thôi....”
Cho dù tên ấy ngập ngừng trong lúc nói, trông hắn không có vẻ như đang giấu diếm điều gì, và Loren cho rằng hắn ta không được khỏe cho lắm.
“Này nhóc, đang làm gì thế?”
Loren chỉ vào tay lái khi Broas đi xuống và ông ta hướng về nơi chúng tôi đang đứng.
“Tình trạng của tay tài xế kia không ổn áp cho lắm.”
“Gì cơ?....Này mọi người! Trước khi dựng lều, hãy trải các miếng lót hay gì đó lên mặt đất trước đi!”
Broas cũng đã nhận thấy có điều gì đó không đúng đối với người lái kiệu này nên ông ra liệu cho một vài người trong đội giúp anh ta xuống kiệu.
Trong lúc Loren đang giúp cậu ta, Klaus nhảy ra khỏi kiệu của mình và lại đi về hướng Loren.
“Mày nghĩ mày đang làm gì thế, thằng rank thấp!”
“Lapis, cô có thể vào trong kiệu kia kiểm tra được không? Nếu trí nhớ của tôi đúng thì tất cả các mạo hiểm gia trong kiệu đó toàn là nữ.”
“Đúng vậy. Anh có thể tin tôi.”
Lapis leo lên chiếc kiệu và đưa đầu vào trong khoang.
Trong khi đó, Klaus, kẻ bị phớt lờ từ đầu đến giờ, lớn giọng với Loren.
“Này! Trả lời tao đi thằng kia!”
“Xin lỗi nhưng tôi không có thời gian để đối phó với cậu.”
“Mày vừa sủa gì cơ?”
Klaus càng ngày càng tỏ ra ngạo mạn với Loren vì anh bỏ ngoài tai lời nói của hắn, anh định rằng sẽ phải rọ mõm thằng nhóc này, cách nào cũng được. Trong lúc Loren đang nghĩ đến những cách thức để làm việc đó, tiếng cầu cứu của Lapis cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Chuyện này không xong rồi Loren! Qua đây mau lên, làm ơn!”
“Cút ra. Đừng ngáng đường tôi.”
Loren đẩy Klaus một cái nhẹ và đi về phía Lapis, cô nàng đang khá phát hoảng khi rút đầu ra ngoài khoang.
Lapis giữ tấm màn để Loren có thể chui vào trong nhìn.
Cảnh tượng trước mắt làm Loren gần như không thể thở được.
“Cái éo gì thế? Chuyện gì vừa xảy ra thế này?”
Shayna, người đang mang trên mình bộ đồ mạo hiểm giả, đang ở đó.
Cô đang dựa vào khoang xe và ngủ ngon lành.
Không có gì bất thường với cô cả, nhưng những thứ xung quanh mới làm Loren ngạc nhiên.
Tất thảy bảy mạo hiểm giả nữ khác đều ở đó, nhưng mặt của họ trắng bệch, ngập trong mồ hôi, y hệt như tay lái lúc nãy.
Một số đang nằm ở ranh giới nửa tỉnh nửa không, đang ngồi trên ghế. Số còn lại thì nằm vương vãi trên sàn, bất tỉnh với đôi mắt trợn ngược lên.
Đó là một cảnh tượng kinh hãi, Loren hét lớn nhờ Broas, người đang giúp tay tài xế.
“Broas! Tôi cần một chút nhân lực trợ giúp ở đây?”
“Làm gì mà lớn tiếng thế....whoa, chuyện gì đang diễn ra thế này?”
Broas nhìn vào trong và nói với giọng yếu ớt.
Những mạo hiểm giả khác thì lại đứng không vững khi nhìn thấy những việc này.
Loren không cần suy nghĩ, leo vào trong chiếc kiệu và bế những người phụ nữ ấy ra khỏi đó.