"Trước tiên, cô bé cậu đem về là Shayna Lonbaltear, đến từ thị quốc Hanza."
Loren không hiểu Jack vừa nói cái mô tê gì.
Anh nhìn sang Lapis để mong kiếm thêm được chút ít thông tin, cô lập tức cung cấp những thứ mà anh cần.
"Thị quốc Hanza là một tiểu quốc nằm khoảng giữa trung tâm của thành phố Hanza, nơi đó mất ba ngày đi bằng xe ngựa về hướng nam tính từ Kauffa. Tôi chưa bao giờ nghe về cái tên Shayna nhưng gia tộc Lonbaltear là những người đứng đầu của tiểu quốc đó."
"Cô đúng là biết tuốt nhỉ?"
"Hehe... khen mị nữa đi."
Loren ngó lơ cô nàng Lapis đang ưỡn ngực tự mãn và kêu Jack nói tiếp. Jack nhìn thẳng Loren và quyết định mặc kệ Lapis luôn rồi tiếp lời.
"Shayna là con gái duy nhất của nhà vua. Gia thế của cô bé cũng không quá cao, nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta được phép đối xử thô lỗ với cô bé."
Loren đồng ý rằng dù đó chỉ là một tiểu quốc, nhưng với con gái của người đứng đầu thì họ không nên đối xử tùy tiện.
Tuy nhiên giúp đỡ một tiểu quốc nhỏ lẻ không đem về nhiều lợi nhuận cho guild.
Anh không ngừng cảm thấy nghi hoặc về tất cả chuyện này, và đưa ra một khúc mắc trong đầu anh.
"Tôi không hiểu tại sao họ lại áp dụng lệnh hạn chế lên chúng tôi, trong khi những gì chúng tôi làm chỉ là đưa cô nhóc đó đến đây."
"Dễ hiểu thôi mà. Họ không muốn cậu đi tung tin cho mọi người. Thử nghĩ mà xem. Một thiếu nữ xuất thân từ một gia đình quyền cao chức trọng bị bỏ mặc trong rừng một mình. Người ta sẽ bàn tán và lan truyền tin đồn khắp nơi."
Loren không hiểu chuyện đó là sao, nhưng cũng phải đồng tình với Jack.
Các quý tộc và hoàng tộc hay làm những việc mà tưởng chừng như vô nghĩa trong mắt đám dân thường.
Loren thấy tốt nhất là không nên thắc mắc thêm cái gì nữa, vì nếu anh cứ hỏi liên tục, cuộc nói chuyện này sẽ mãi dậm chân tại chỗ.
"Thường thì khi cậu giúp đỡ ai đó, cậu sẽ nhận được một khoản tiền thưởng, nhưng có hai lý do cho việc hai người không có được điều đó. Thứ nhất, không ai yêu cầu cậu tìm kiếm cả. Thứ hai, họ chưa thể xác nhận cô bé đó có đúng thật là Shayna không."
"Đã hai ngày rồi mà họ vẫn chưa tìm ra ư?"
Jack nhún vai trước giọng nói bực bội của Lapis.
"Đừng hỏi tôi. Guild nói rằng cô bé rất giống người mà cô bé tự nhận, nhưng sứ giả họ cử đến Hanza vẫn chưa quay lại."
Loren nghĩ chuyện này hết sức kỳ lạ.
Loren và Lapis mới mang cô bé đến hai ngày trước, dù guild có gửi người đưa tin liền ngay sau đó thì bây giờ anh ta vẫn chỉ đang trên đường tới Hanza mới phải.
Trong lúc Loren đang thắc mắc tại sao guild lại nói rằng sứ giả chưa quay lại, Lapis đã giải đáp cho anh.
"Không chỉ guild thám hiểm giả, mà mọi sứ giả của các tổ chức lớn đều mang một công cụ ma pháp có tác dụng gửi tín hiệu liên tục về địa điểm hiện tại của họ. Có vẻ như những tín hiệu đó đã biến mất."
"Guild thám hiểm giả có thể nghĩ thế này. Đây không phải chuyện họ muốn ưu tiên số một, nhưng họ cũng không muốn gây thù chuốc oán với tiểu quốc đó. Vì vậy, họ kêu gọi các thám hiểm giả hạng sắt và cử một nhóm hộ tống cô bé về thành phố. Nghĩa là nhiệm vụ đưa cô bé trở về Hanza đã được công bố."
Jack nói thêm rằng đó không phải loại nhiệm vụ mà mấy tay hạng bạc hay làm, rồi anh ta nhấp một ngụm.
Cô bé có địa vị cao, nhưng tiểu quốc đó lại không có quan hệ gì với guild.
Vậy nên phần thưởng sẽ không được cao, nhưng vẫn phải bảo vệ chu đáo cho cô bé ấy.
Dù đây là cơ hội tốt để tạo lập mối quan hệ với thành thị quốc Hanza nhưng nó vẫn không phải là nhiệm vụ béo bở gì cho cam đối với thám hiểm giả hạng cao.
"Hóa ra cũng chả phải tuyệt mật như tôi nghĩ."
"Đúng, nhưng đây vốn là chuyện về một nhiệm vụ, và thường thì tôi sẽ không buôn tin về nó. Lý do guild không chịu nói cho cậu biết, là vì đây không phải chuyện cho tụi hạng đồng nhúng tay vào."
"Thế làm sao để chúng tôi có thể tham gia?"
Lapis vừa dứt lời, Loren và Jack quay sang nhìn nhau.
Jack giật mình nhìn sang Loren, Loren nhìn lại Jack, biết chắc Lapis sẽ hỏi thế.
"Có lý do cụ thể nào cho việc cô ấy muốn làm vậy không?"
"Không. Có lẽ vì tò mò thôi."
"Tất nhiên là có rồi. Một tiểu thư từ gia đình quý tộc bị bỏ mặc lẻ loi trong rừng, cách ba ngày đường đến thành phố của cô bé. Tôi đâu thể cưỡng lại được."
Dù Lapis có nhấn mạnh rằng cô không thể cưỡng lại được nhưng Loren vẫn không thể hiểu nổi chỗ nào trong chuyện này lại gây hứng thú đến vậy.
Nhưng có một điều mà anh biết chắc và nói cho Lapis.
"Họ không quan tâm đến chúng ta đâu, chúng ta chỉ là hạng đồng."
"Tôi đang hy vọng sẽ có một kẽ hở nào đó."
"Không có cách nào đâu..."
"Có chứ, cậu không biết à?"
"Thật sao?"
Loren yếu ớt hỏi lại Jack.
"Cơ mà, đây là trường hợp đặc biệt. Nếu cậu được đề cử bởi một thám hiểm giả hạng bạc, thì đến hạng đồng cũng được đối xử ngang bằng hạng sắt."
"Kể cả như thế, chúng tôi cũng có được nhận nhiệm vụ đâu."
"Nhưng chúng tôi thì có."
Loren nheo mắt lại nhìn Jack.
Jack, vừa cố đoán xem ẩn ý đằng sau ánh mắt đó là gì, vừa tiếp tục giải thích.
"Nhiệm vụ đã đến được tay Ritz. Nếu Ritz đồng ý, cậu có thể lân la lại đó với lời đề cử của chúng tôi."
"Nghe tuyệt quá. Tôi sẽ rất vui nếu anh..."
Loren lấy tay bịt miệng Lapis, không cho cô chấp nhận lời mời.
Khi Lapis chuẩn bị lên tiếng phàn nàn, Loren chặn họng cô lại bằng một cái nhìn, rồi quay trở lại với Jack.
Tuy Jack chỉ đưa ra giả thiết, Loren hiểu rõ việc đề cử một ai đó nói thì dễ hơn làm.
Nếu những người được đề cử thất bại hoặc không làm được như kỳ vọng, danh tiếng của người đề cử họ cũng tụt dốc không phanh.
"Tôi không nghĩ đó là chuyện gì to tát đâu. Ritz cũng sẽ nói điều tương tự thôi."
"Nhưng..."
"Tôi không ép cậu. Cậu có thể tự quyết định nhận nhiệm vụ hay không, tôi chỉ nói chuyện này là có khả năng thôi. Thế nhưng..."
Jack ngừng lại và nhìn lướt qua Loren.
Loren không rõ anh ta đang muốn nói gì, nên Jack nói tỏ vẻ thứ lỗi.
"Thế nhưng cậu biết đấy, sẽ hay hơn nếu cậu kiếm cho mình một món vũ khí trước đã."
Jack cũng ở đó khi vũ khí của Loren hỏng.
Vì vậy anh ta biết Loren không có vũ khí, và dù rất tin tưởng vào sức mạnh và kỹ năng của chàng trai này, anh ta vẫn lưỡng lự khi đề cử một người không có vũ khí.
Loren sớm nhận ra nếu không có vũ khí, anh sẽ không phải tham gia nhiệm vụ này.
Anh định nói mình không có tiền để mua vũ khí mới, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt van nài của Lapis chằm chằm về phía mình.
"Ừ, nhưng... chuyện... này..."
“......”
"Thôi nào, Lapis. Cô biết tôi đang kẹt trong tình thế như nào mà, phải không...?"
“......”
"Này Jack. Tôi sẽ làm gì đó để lo chuyện vũ khí vào ngày mai. Anh có thể đề cử chúng tôi được không?"
Đến cuối cùng thì, Loren cũng phải chịu thua trước áp lực từ sự im lặng của Lapis.
"Chú em chẳng là gì so với cô ấy cả. Cô ấy bắt thóp được cậu rồi."
"Im đê, tôi không cần anh nhắc lại đâu."
"Well, chúng ta đang nói về cậu mà, tôi chắc mọi thứ sẽ chuẩn bị xong xuôi vào ngày mai thôi. Tôi sẽ nói với Ritz cho. À thì, sẽ không có tay hạng bạc nào tham gia nhiệm vụ đó đâu, nên cậu có thể dễ dàng tham dự với đề xuất từ chúng tôi."
"Cảm ơn anh. Vậy thì... Lapis."
"Hmm?"
Vì cuộc hội thoại đang đi về hướng cô mong muốn, sức ép mà Lapis vừa tỏa ra vài phút trước bỗng tiêu tan đi đâu hết. Loren buộc tâm trí mình phải bật ra những lời mà anh thật sự không muốn nói.
"Cho tôi mượn ít tiền."
Tăng khoản nợ lên thì không vui chút nào.
Nhưng nếu không có đầy đủ trang bị, anh sẽ không thể nhận nhiệm vụ tốt hơn, không những thế, anh còn phải dùng nắm đấm thay cho vũ khí nữa.
Vậy nên anh quyết định nhân cơ hội này mượn luôn một khoản để sắm vũ khí mới.
"Trang bị á? Anh định mua vài món sao?"
"Nếu không tôi sẽ gây rắc rối cho Jack mất."
"Hmmm..."
Lapis đăm chiêu một lúc rồi hỏi Jack.
"Về nhiệm vụ. Thời gian khởi hành là lúc nào?"
"Tôi không rõ chi tiết lắm, nhưng họ phải đảm bảo Shayna đủ khỏe mạnh để lên đường, nên sớm nhất có thể là ba ngày nữa."
Sau khi nghe Jack trả lời, Lapis giơ ngón tay lên nhẩm tính, rồi có vẻ đã đưa ra kết luận, cô nhìn sang Loren.
"Tôi xin lỗi Loren. Tôi có thể cho anh mượn tiền không vấn đề gì, nhưng anh chờ một ngày được không?"
"Ờ thì, tôi là người đi mượn mà, nếu cô muốn tôi chờ thì tôi sẽ chờ thôi."
"Vì là vũ khí, anh muốn mua một thanh cự kiếm đúng không? Nếu thế, tôi có cảm giác là số tiền hiện có sẽ không đủ, nên tôi sẽ đi kiếm thêm tiền."
Loren hơi rầu rĩ, vì anh biết mình không thể có được món vũ khí như trước đây được.
Khó để mà tin nổi một thanh kiếm với kích thước và khối lượng đó lại được bày bán ở một cửa tiệm bình thường.
Anh có ý định tìm một thanh gần giống thôi, nhưng việc ấy cũng khó không kém, nên đành phải chấp nhận.
"Vậy nha, tôi còn có việc phải làm, tôi đi đây."
Cô chậm rãi đứng dậy đầy duyên dáng, rồi bước nhanh khỏi quầy bar.
Sau khi nhìn cô ấy đi khỏi, Loren cảm thấy mình cũng nên đi luôn nhưng buộc phải ngồi xuống vì Jack đã ngăn lại ngay khi anh chuẩn bị đứng dậy.
"Cậu không vội đi đâu chứ? Ở lại với tôi một lúc đi."
"À thì, tôi cũng không bận bịu gì..."
Dù có muốn đi nghía qua vài món trang bị đi chăng nữa, anh không chắc liệu Lapis sẽ cho mình mượn bao nhiêu tiền.
Anh quyết định dành chút thời gian rảnh với Jack, và sau khi hớp một ngụm, anh suýt nữa thì phun nó ra khi vừa nghe câu tiếp theo của Jack.
"Chúng ta đều gặp nan giải nhỉ, sa vào lưới tình với toàn những cô gái kỳ quặc."
"...Thế quái nào mà chúng ta lại quay ra chủ đề này rồi?"
Bất ngờ đến mức Loren chẳng thể đặt chút cảm xúc nào vào lời bình của mình, trong khi đó Jack vẫn đang gật gù ra vẻ hiểu cảm giác của Loren.
"Tôi biết, tôi biết. Tôi hiểu quá mà. Tôi cũng bị Nim bắt nạt suốt đấy thôi, nhưng tôi đoán đó là điểm yếu mang tên tình yêu mang lại cho chúng ta."
Loren chùi bia khỏi mép, anh đã đoán được mối quan hệ của họ ngay từ lần gặp đầu tiên rồi, nhưng vẫn khá ngượng ngùng khi nghe chuyện này từ chính miệng Jack.
"Nhưng cậu biết đó, tôi bắt đầu nghĩ là nếu được cặp mông nhỏ nhắn đó đè lên thì cũng không phải là tệ."
"Này, nếu cổ mà nghe được thì mặt anh sẽ biến thành tổ ong đấy."
Những cuộc trò chuyện thế này thường chỉ dông dài và đi lòng vòng theo cách này hay cách khác.
Anh đang đưa ra lời cảnh báo cũng như lời khuyên, nhưng cồn đã ngấm vào đầu Jack nên những lời đó không thể đến được tai anh ta.
"Tính ương ngạnh của cô ấy cũng là một nét hấp dẫn."
"Anh say rồi... và còn đang nói sảng về người yêu nữa. Tôi biết phải làm gì đây..."
Loren nghĩ mình cần thêm chút cồn thì mới có thể đối phó được với cái hành động này của Jack: tự ôm lấy mình và uốn éo khi thao thao bất tuyệt về Nim, rồi anh gọi thêm ly nữa từ người hầu bàn đi ngang qua.