“Cô vừa nói làm cho nó yên giấc trở lại, nhưng bằng cách nào?”
“Tôi chưa nghĩ xa đến thế. Tôi đâu phải dân biết tuốt. Có nhiều thứ tôi không biết lắm chớ.”
Loren không có cách nào để vô hiệu hóa tàn tích này.
Anh hỏi Lapis, nhưng rõ ràng là có nhiều thứ ngay cả cô ấy cũng chẳng biết.
Loren nghĩ hẳn với Lapis, người am hiểu rõ nhất về tàn tích, biết cách phong ấn nó, nhưng Lapis cáu kỉnh nói thêm.
“Mỗi tàn tích mỗi khác, nên không có phương pháp cố định nào để làm vậy. Làm như tôi chưa tìm hiểu ấy.”
“Ừm, ok?”
“Nó hiện hết trên mặt anh kìa, Loren. Chẳng phải điều gì tốt đẹp đâu.”
“Vậy giờ chúng ta đang đi đâu thế?”
May cho Loren, Ritz đã bắt kịp họ và thay đổi chủ đề.
Khi Loren nhìn cô ấy đầy thắc mắc, Lapis thoạt trông hơi khó chịu, nhưng sau một cái thở dài cũng trả lời.
“Tôi đang nghĩ về việc tìm kiếm những căn hộ của người dân Vương quốc Cổ đại. Tôi cá là có người chịu trách nhiệm quản lý nơi này, và chỉ dẫn về tàn tích này rất có thể đang ở đó.”
“Có người sống ở đây sao?”
Không có ghi chép chi tiết nào nói về vị trí chính xác của thủ đô Vương quốc Cổ đại.
Có người nói nó nằm dưới đáy biển, người khác lại nói nó đang trôi nổi bên trên những đám mây, và các ghi chép về cách nó biến mất cũng chẳng tồn tại.
Nếu những ghi chép đó thật sự tồn tại, các thám hiểm giả sẽ đổ xô đến đó, tìm kiếm những tri thức và kỹ thuật bị lãng quên, nhưng chưa có thứ gì như vậy được tìm thấy.
Kể cả như có người quyết định đi tìm, nó cũng sẽ chẳng nằm ở một nơi gần với bất kỳ thành thị hay làng mạc nào.
Loren đã đi từ làng Ain đến tận đây vì nhiệm vụ, nên anh biết tổ goblin ở xa thế nào.
Loren bất ngờ vì thực sự đã có người từng sống ở nơi hẻo lánh này, nhưng dường như Lapis đã nảy ra một ý tưởng và bắt đầu trình giảng giải.
“Quả thật họ có sở hữu ma pháp <>, nhưng tiêu tốn một lượng mana lớn chỉ để di chuyển giữa thành phố và cơ sở này không phải ý hay.”
“Chà, tôi không biết đấy.”
“Tốt hơn hết là xây dựng các khu dân cư bên trong cơ sở và đảm bảo mọi người có thể sống thoải mái ở đó.”
“Vậy ư?”
“Chính xác là như vậy. Hẳn phải có nơi ở cho các nhà nghiên cứu và những người liên quan trong đây. Ta nên đi tìm nhà của họ để tìm cách vô hiệu hóa tàn tích này. Ngoài ra, trong khi đang làm điều đó, nếu thấy thứ gì có giá trị, ta sẽ thó chúng luôn.”
“Đừng có tự hào khi tuyên bố cô sắp đi ăn trộm chứ.”
Ritz đi đằng sau nói với Lapis giọng đầy cáu kỉnh, nhưng xem chừng Lapis chẳng mấy để tâm. Cô siết chặt nắm đấm với lòng quyết tâm.
“Chủ sở hữu của chúng đã chết từ mấy trăm năm trước rồi. Nếu chết rồi thì không tính là ăn trộm.”
“Còn nữa. Nếu tàn tích này bị ngừng hoạt động, còn ai khác ngoài những người trong Vương quốc Cổ đại đã làm điều đó? Vậy chẳng phải họ đã mang đi hết những thứ có giá trị rồi sao?”
Loren nghĩ nếu anh là người chỉ đạo, anh hẳn sẽ làm như thế. Lapis bỗng dưng trông đầy thất vọng và ỉu xìu.
“Đúng, có thể. Trong trường hợp đó, cũng có nghĩa họ đã mang theo bản chỉ dẫn của tàn tích và hiển nhiên là nó chẳng còn ở nơi này.”
“Nếu đó là sự thật, chúng ta sẽ làm gì?”
“Chúng ta nên làm gì?”
Loren ở đằng sau nhìn anh với gương mặt bối rối, khi Lapis trả lời câu hỏi của anh bằng một câu hỏi khác.
Anh nhìn Ritz và những người khác, họ không sẵn sàng tham gia bất kỳ một trận chiến nào nữa.
Ritz và Nim vẫn có thể tham chiến, nhưng vết thương của Jack không cho phép anh ta dễ dàng tung hoành, và Quartz thì tịt ngòi hoàn toàn rồi.
Chính Loren cũng không ở trong tình trạng tốt nhất.
“Chà me ơi, kiếm của tôi…”
Ngoài vết nứt trên lưỡi kiếm từ trận đấu với con goblin dị biệt, có vẻ thanh kiếm còn chịu nhiều tác động khác nữa, thành ra giờ nó hơi cong.
Con goblin thật sự khá khó ăn, nhưng đó một phần cũng là do Loren không chịu mang thanh kiếm đi trùng tu kể từ sau trận đánh cuối cùng, và mặc dù giờ đây anh đang rất hối hận, điều đó cũng chẳng có ích gì.
“Tôi nghĩ nó sẽ gãy nếu đánh nhau với hai hay ba con goblin dị biệt nữa.”
“Đó thật sự là vấn đề. Nhưng… để tìm ra một vũ khí khác ở nơi này không phải dễ.”
“Nếu nó gãy, tôi sẽ nghĩ ra giải pháp khác. Hiện giờ, chúng ta cần có thông tin.”
“Đó chính xác là những gì ta cần. Đến giờ đột kích rồi!”
Sau khi hét lên đầy quyết tâm, Lapis mở cánh cửa trước mặt họ.
Jack kinh ngạc khi thấy cô mở cửa mà thậm chí không thèm kiểm tra cạm bẫy gì, nhưng Lapis vẫn bước vào không một chút lo lắng.
Loren đoán họ đã đến được khu dân cư, và hành động của Lapis dựa trên suy đoán rằng không ai dại gì lại đi đặt bẫy trước cửa nhà mình, nhưng anh vẫn nghĩ cô đang hành động quá liều lĩnh. Bước vào theo sau, anh đã thấy Lapis đang lục lọi các thứ.
“Cô ấy ổn không vậy?”
Ritz tới liền sau đó, hỏi Loren, nhưng anh chỉ biết nhún vai.
Đó là một câu hỏi mà mà Loren không cách nào trả lời, nhưng anh không muốn cho Ritz biết để rồi làm anh ta thất vọng.
“Thật ra tôi quá quen thuộc với những loại tàn tích này. Cứ yên tâm giao mọi thứ lại cho tôi.”
Căn phòng trông giống một phòng riêng, với giường và kệ sách, nhưng cả hai đều đã bị mục nát qua thời gian dài.
Lapis bắt đầu lục lọi chúng không chút thận trọng, và mặc dù cô ấy nói quen thuộc với nơi này, nhìn chẳng khác gì cô ấy đang lật tung chúng lên một cách ngẫu hứng, khó có thể nói cô ấy biết mình đang làm cái gì.
“Chắc chắn cô ấy biết nhiều hơn chúng ta, cứ mặc kệ cô ấy làm việc đi.”
Đó là những gì Loren nói với Ritz khi Lapis bắt đầu trông giống một tên trộm hơn là tu sĩ, lục lọi tủ đồ và lật tung các kệ sách.
“Không có gì hữu ích cả.”
Cuộc đột kích của Lapis chuyển từ phòng này sang phòng khác.
Cô ấy không tìm thấy nhiều thứ giá trị, nhưng vẫn kiếm được vài cuốn sách và đồ vật, thêm mấy đồng xu nữa.
Những cuốn sách được viết bằng ngôn ngữ Vương quốc Cổ đại nên Loren không biết chúng nói về cái gì, nhưng Lapis nói tất cả đều viết về tàn tích này, nên nếu nhóm Ritz mang chúng về, cuộc thám hiểm của họ sẽ coi như thành công mỹ mãn.
“Chúng ta không thể cứ lấy chúng và quay về luôn sao?”
Mục tiêu của Ritz là thu thập thông tin về tàn tích, không phải đưa nó trở về trạng thái ban đầu.
Nếu họ làm cho xong việc, về nhà rồi để quốc gia hoặc guild lo vụ này thì sẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Loren biết nếu ở trong vị trí của họ, anh cũng sẽ hỏi câu y hệt.
Đặc biệt là khi có người trong nhóm bị thương và đến quá nửa không thể chiến đấu được nữa.
“Tôi không phiền đâu, nhưng… hy vọng các anh có thể quay về an toàn.”
Mặc dù Lapis trả lời bằng một giọng dịu dàng, song những lời đó đến từ một người biết chính xác tình trạng hiện tại của nhóm Ritz.
Sẽ thật tốt nếu họ đủ may mắn để đến được lối ra mà không gặp phải bất cứ điều gì, nhưng cơ hội đó rất mỏng manh, và nếu họ gặp phải một số lượng lớn goblin hoặc goblin dị biệt, sẽ không có cách nào sống sót.
Ritz phải chọn xem liệu có nên mạo hiểm, thậm chí có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa, ở lại với Loren, người có thể chém bay đầu những con goblin dị biệt, và Lapis, người có thể sử dụng thánh thuật.
Cả hai phương án đều có ưu và khuyết điểm riêng. Loren biết nó hoàn toàn phụ thuộc vào Ritz, và quyết định không nói gì cả.
“Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu hai người đi với chúng tôi sao? Những tàn tích này không dễ mất kiểm soát chỉ trong vài ngày. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta báo cáo chuyện này và để cho các thám hiểm giả hạng cao hơn lo liệu sao…?”
“Khi anh nói hạng cao hơn, ý anh là hạng vàng và hạng mystic ấy hả? Tôi tự hỏi phải mất bao lâu mới gặp được họ?”
Lapis đang nói về những thám hiểm giả hạng cao gấp hai lần nhóm Ritz.
Hệ thống xếp hạng bắt đầu từ đồng, sắt, bạc, và trên đó là hạng vàng và mystic. Những thám hiểm giả trên vàng được cho là đã vượt quá giới hạn của con người, và sức mạnh của họ là chẳng thể đem ra so sánh với các cấp bên dưới. Không nhiều lắm, số người hạng vàng là vài trăm, trong khi hạng mystic chỉ có vài chục.
Hạng cao nhất hiện tại là crimson, nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lapis ngụ ý rằng không biết phải đổ bao nhiêu thời gian và tiền bạc để yêu cầu những người đó thực hiện nhiệm vụ này.
“Tôi sẽ không ngăn cản nếu anh quyết định quay về. Tôi mong các anh có thể thoát ra an toàn.”
Ritz hoàn toàn câm nín, trông khá chán đời.
“Cô tàn nhẫn thật đấy.”
Loren thì thầm với Lapis, và Lapis cũng thì thầm trả lời lại.
“Sẽ không có lợi cho cả hai nhóm nếu chúng ta bắt họ ở lại.”
“Vậy tức là tôi phải ở lại với cô rồi.”
“Chuyện đó-…”
Lapis đang mải mê lật một quyển sách khác, đột nhiên im bặt. Cô từ từ dừng lại và ngước nhìn Loren.
“Anh, không đi với họ sao?”
Lapis đột nhiên hỏi anh, như thể một con cún con sắp bị vứt bỏ. Loren, tự hỏi cô ấy nghiêm túc đến mức nào, ngay lập tức trả lời.
“Quá trễ để tôi quay lại rồi. Tôi sẽ không để cô một mình.”
“Tôi thấy nhẹ nhõm quá. Thế này là hơi quá để tôi xử lý một mình. Cảm ơn anh.”
Loren gãi gãi mũi và cố tình lảng tránh ánh mắt của Lapis, người đang mỉm cười với anh.
Anh không có kinh nghiệm về việc được ai đó cảm ơn khi còn làm lính đánh thuê, và mặc dù gương mặt hạnh phúc và biết ơn chân thật của Lapis không làm anh thấy có lỗi, nhưng anh vẫn hơi xấu hổ.
“Tôi có tin tốt cho anh đây, Loren.”
“Cái gì thế?”
Dù cô ấy nói là tin tốt, Loren vẫn không thể thực sự nghiêm túc vào thời điểm này.
Không thể hiện trên nét mặt, anh tự thương hại bản thân, từ khi chấp nhận lời mời của Sarfe, chưa có chuyện gì tốt đẹp xảy ra với anh cả.
Không để ý tới vẻ khổ sở của Loren, Lapis móc ra một cuốn sách từ kệ và tự hào vẫy vẫy trước mặt Loren.
Nó đã cũ, nhưng được bảo quản rất tốt bằng cách nào đó, nên mặc dù bị phai màu và mép có phần nhàu nát, anh vẫn nhìn được chữ trên đó.
“Cô có dí sát vào mặt thì tôi cũng chẳng hiểu được đâu.”
“Đây là bản chỉ dẫn chúng ta đã tìm kiếm. Nó có cả hướng dẫn cách vô hiệu hóa tàn tích nữa.”
“Cô đọc được nó sao? Ấn tượng đấy.”
“Dù gì thì tôi cũng là tu sĩ của Thần Trí Tuệ mà.”
Loren nghĩ mấy tu sĩ khác của Thần Trí Tuệ chắc gì đã đọc được ngôn ngữ này khi nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt.
Lapis lật tấm bìa da màu đen rồi chỉ vào một đoạn giữa để chỉ Loren hướng dẫn đó, nhưng tất nhiên anh chẳng hiểu mô tê gì.
“Tất cả tu sĩ của Thần Trí Tuệ đều thông minh đến mức này sao?”
“Có. Một vài người. Giống tôi.”
Loren để ý Lapis hơi đảo mắt sang chỗ khác.
Anh đoán việc nói rằng tu sĩ Thần Trí Tuệ biết nhiều thứ chỉ là cái cớ, còn tất cả những thứ cô biết đều là từ quỷ tộc.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Có một phòng điều khiển ở đâu đó. Ta cần tới đó và sử dụng bảng điều khiển để tắt nó đi. Đến đó ngay thôi… Anh đã quyết định xong chưa, Anh Ritz?”
Ritz hết nhìn nhóm mình, lại nhìn sang Lapis, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Bọn tôi sẽ đi cùng hai người. Tôi có cảm giác bọn tôi sẽ có khả năng sống sót cao hơn nếu làm vậy.”
“Hiểu rồi. Vậy nhanh chóng đến phòng điều khiển thôi nào. Khi chúng ta đến nơi, công việc coi như hoàn thành.”
Lapis gập bản chỉ dẫn lại và nhét nó vào dưới tay áo.
Ritz đã quyết định xong xuôi, việc còn lại chỉ là hành động.
Về phần Loren, anh hoàn toàn bi quan vào lúc này, không chịu nổi ý nghĩ về con đường đi đến phòng điều khiển mà lại không có chút rắc rối nào, và rồi gương mặt anh đanh lại.