Trans: Murasaki
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau đó… bọn tôi trở về khu cắm trại và trên đường đi, tôi nghĩ mình nên khai thật với các bạn học về thân thế của mình.
Dù tôi không tự nói thì chắc chắn họ cũng sẽ hỏi thôi.
“Ed, tớ nghĩ mình nên giải thích cho mọi người về thân phận thật của tớ.”
Tôi nghĩ Edward sẽ phản đối ngay.
Song Edward chỉ cười: “Uhm, tùy cậu…”
Tôi không rõ người khác sẽ giải quyết trường hợp này thế nào, nhưng tôi thì không muốn nói dối những người bạn đã mạo hiểm tính mạng chiến đấu cùng mình. Ngoài ra… giấu giếm họ cũng như đang phản bội họ… Có lẽ do nghĩ thế nên tôi mới...
Vì vậy tôi muốn các bạn học hiểu rõ hơn về tôi…
… Chắc mọi người mệt và đói lã rồi, tôi nên nấu món gì đó cho họ. Món gì đó như súp… không, làm súp thịt heo đi. Dù là mùa hè song ban đêm trời vẫn khá lạnh.
Mọi người rầu rĩ ngồi cạnh lửa trại. Gurysine vốn ở đây đợi bọn họ về nên lửa vẫn được thắp sáng. Hơi ấm lan tỏa trong không khí… phần nào xoa dịu cơ thể lạnh lẽo mệt mỏi của chúng tôi.
Thậm chí vài người đã ngủ thiếp đi. Cứ để bọn họ như vậy một lúc cũng không sao.
Tôi đi tới lều của Gurysine và Hulitia, lén nhìn vào trong. Hulitia đang ngủ rất say.
May quá. Xem ra cậu ấy thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi. Mình có nên đợi qua ngày mai hẵng thú nhận không nhỉ? Còn giờ… nên để cậu ấy ngủ!
“El…El-chan, tạ ơn trời đất! C,Cậu vẫn an toàn!”
“Gurysine… Tớ về rồi đây.”
Nếu nói chuyện ở đây chúng tôi sẽ đánh thức Hulitia, nên hai đứa rời khỏi lều. Và tôi tường thuật lại sự tình cho Gurysine.
Nét mặt cậu ấy liên tục chuyển trắng rồi sang xanh… và cuối cùng cậu ấy bật khóc.
“U…Uu, tại sao… tớ, tớ đã mong đợi ngày mai lại được chơi cùng mọi người…”
Xin lỗi, là do tớ quá vô dụng…
Tôi không biện minh gì cả. Thay vào đó, tôi vòng tay ôm chặt lấy Gurysine.
“Uu…E,El-chan…?!”
Tôi ôm cậu ấy một lúc lâu. Rồi cậu ấy ngừng khóc và đẩy nhẹ tôi ra.
“X,Xin lỗi. Trong chuyện này El-chan mới là người đau lòng nhất phải không?...”
Gurysine thật tốt bụng… nhưng, tớ ổn.
Đúng là Cua ẩn sĩ-kun không còn ở đây. Song linh hồn cậu ấy đã hợp nhất với linh hồn tôi. Một ngày nào đó… chúng tôi sẽ gặp lại nhau.
Tôi cố nặn ra một nụ cười. Một nụ cười… trông giống không? Tôi không biết nữa…
“Tớ ổn, Gurysine. Tạm gác chuyện này đi, chắc cậu đói rồi nhỉ. Cậu có muốn nấu ăn cùng tớ không? Mọi người chắc cũng đói rồi.”
Ahh… phải rồi. Dù vui hay buồn, chúng ta vẫn luôn đói bụng. Vậy nên… phải ăn thôi.
Để sống tiếp và tiến bước về phía trước…
“Tớ đang nghĩ làm món súp thịt heo.”
Gurysine lập tức đồng ý với tôi. Tiếng dao xắt rau quả và tiếng nước sôi ục ục khẽ vọng ra từ nhà bếp. Một bữa ăn được chuẩn bị không hề ồn ào, không hề náo nhiệt, chỉ lặng lẽ và âm thầm.
Nhờ Gurysine giỏi môn nữ công gia chánh nên món súp thịt heo được làm khá hoàn hảo. Chà, thực ra làm món này cũng dễ. Chỉ cần khéo tay một chút là được.
“… Xong rồi. Dọn ra cho mọi người đi.”
“U,Uh. T-Tớ mang chén ra đây.”
Gurysine và tôi bưng súp ra cho mọi người. Số lượng chén hơi nhiều, song có Gurysine nữa nên tôi vẫn xoay sở được.
“Các cậu đói chưa? Ăn chút đồ ăn đi.”
Ban đầu mọi người còn nói là chúng ta vừa mất một người bạn quan trọng đó, nhưng sau khi cảm nhận được hơi ấm và hương thơm nồng nàn của món súp, họ bắt đầu cắm cúi ăn.
Có vài bạn học đã vừa uống súp vừa khóc.
Đúng rồi… ăn đi.
Hãy ăn uống thật no say… ăn cho những ai không thể ăn được nữa.
Tôi cũng gia nhập vào đám đông.
“Ăn thôi.”
Đây là món súp thịt heo bình thường. Một món súp thịt heo không có gì đặc biệt. Tôi đưa một thìa súp lên miệng.
... Ấm quá.
Nước mắt trào ra từ khóe mi tôi.
Tôi được sống… và được ăn một món ngon thế này, đều nhờ cậu, Cua ẩn sĩ-kun! Nếu có thể… tôi muốn được ăn với cậu…!!
Nguyên liệu gồm khoai tây, cà rốt, hành và thịt sườn của Butch Rabi (?). Đơn giản… nhưng đầy đủ. Vị thơm ngọt của súp lan tỏa khắp cơ thể tôi. Ah… bây giờ, mình đang sống.
“Xì xụp~Xì xụp~…..Hức… Hức… Ực..ực..ực.”
Súp rất ngon.
Ahh… Dù chỉ là một chén súp thịt heo bình thường.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Câu cảm ơn bày tỏ thái độ chân thành nhất tới những thứ đã hi sinh để thành nguyên liệu cho bữa ăn.
Song đối với tôi… những câu chữ kia thật nặng nề.
Dù tôi nấu khá nhiều… nhưng súp đã hết nhẵn.
Mọi người dường như đã thỏa mãn.
… Vậy thì tốt.
“…Mọi người, xin hãy tập trung. Tớ có chuyện cần nói về mình.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Thông thường lúc này tôi sẽ bày trò nghịch ngợm gì đó… nhưng hôm nay tôi không có hứng làm vậy.
“Đầu tiên… cho phép tớ xin lỗi tất cả. Tớ vô cùng xin lỗi. Tớ đã lừa dối các cậu bấy lâu nay.”
“E…El-chan?! Lừa chuyện gì vậy?”
Linda tỏ vẻ khó hiểu. Cũng phải thôi. Do tôi đột nhiên phát ngôn gây sốc mà.
“Có thể vài người trong số các cậu đã biết, nhưng… ma pháp trị liệu của tớ… là hạng S.”
Mọi người đều câm lặng. Vì ban nãy đa số đều ở đó nên có lẽ mọi người đã hiểu tôi nói gì. Họ đã thấy tốc độ hồi phục nhanh như chớp kia…
“Và tên đầy đủ của tớ là Eltina Ranford Etil.”
Lần này có vài tiếng thảng thốt vang lên. Những ai vừa kêu lên thì chắc chắn đã nghe qua cái họ Etil này.
“Các cậu… biết tin đồn về Thánh nữ chứ?”
“Uh… Là người đã xuất hiện đúng vào thời điểm giao tranh với đội quân quỷ… Đừng nói là?!”
Folbert kinh ngạc la lớn.
Đau tai quá .Đúng, là tớ đây.
“Đúng vậy, là người thậm chí không cứu nổi một người bạn của mình. Tớ chính là Thánh nữ kia…
Xin lỗi… Tớ đã lừa mọi người bấy lâu nay! Dù các cậu đã gọi một đứa cá biệt như tớ là bạn bè!”
Tôi không định khóc.
Nhưng… nước mắt lại tự động chảy xuống.
Chảy xuống không ngớt.
“Không nên tự trách mình nữa… Chẳng phải ban nãy cậu cứu được rất nhiều bạn bè của cậu sao?”
Edward…nhưng… Tớ không tài nào tha cho bản thân được!
Ma pháp trị liệu của tôi mạnh hơn bất kì ai!!
Nếu tôi… nếu tôi mạnh hơn thì đã…!!
“Nếu tớ… tớ… thành thạo ma pháp trị liệu hơn… thì Cua ẩn sĩ-kun đã không…”
“Đừng tự trách nữa. Cậu đã làm được rất nhiều việc cho tận 40 người bọn tớ.”
Riot… cậu bạn từng trải qua nỗi sợ hãi kinh hoàng cùng tôi lên tiếng an ủi tôi.
Xin lỗi.
Tớ đã làm một bộ mặt khó coi trước mọi người.
Đúng vậy, ai cũng có giới hạn của mình.
Nên… ai cũng cần bạn bè.
Cảm ơn cậu. Phải đến tận lúc muộn màng này tớ mới nhận ra điều đó.
Tuy nhiên…
“… Để anh nói tiếp.”
Giọng nói trầm trầm của Momo-senpai phát ra từ miệng tôi.
Mọi người trông rất tò mò.
Về Momo-senpai.
“Tên anh là… Momo-senpai. Có thể coi anh là người hướng dẫn cho Eltina.”
Sau đó anh bắt đầu giải thích về Peachy User và [Hợp nhất linh hồn].
Song… anh không hé một lời về năng lượng Đào.
Đúng như tôi nghĩ, anh ấy không dám nói là linh hồn sẽ bị thương tổn khi dùng năng lượng Đào.
“El, cậu…”
Edward nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ấy ánh lên vẻ nghiêm túc, điều tôi chưa thấy bao giờ.
“Ah…anh ấy đúng là một con người bí ẩn và kì lạ nhỉ?”
Và Edward đột nhiên nắm lấy hai vai tôi.
“Ý tớ không phải vậy! Tớ… Từ trước tới nay tớ chưa bao giờ gặp được ai cao thượng như El!”
Edward đang khóc.
Cậu sao vậy? Ed…? Sao lại không mỉm cười như ngày thường?
“El… xin cậu đừng tự trách bản thân nữa. Mọi người biết cậu đã nỗ lực đến cỡ nào. Cậu đã cho mọi người thấy lòng can đảm của cậu có thể vượt qua tuyệt vọng. Dù cậu yếu hơn bất cứ ai.”
Edward nói trong khi hay tay ngày một siết chặt vai tôi.
… Đau quá, Edward.
“Cậu đã truyền cho bọn tớ sức mạnh và hi vọng. Ai lại có thể ghét một con người như cậu đây…? Cậu được mọi người yêu mến. Không chỉ người, mà cả động vật… cũng quý mến cậu. Bằng chứng là cậu ấy đã giao phó linh hồn mình cho cậu kia mà.”
Ahh… phải rồi.
Tôi đang làm gì vậy?
Cua ẩn sĩ-kun mà thấy cảnh này sẽ cười vào mặt tôi mất.
“Thứ bọn tớ muốn thấy… không phải khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu… Bọn tớ muốn thấy nụ cười của cậu, Eltina.”
Edward lấy tay lau đi nước mắt của tôi.
Ed, cậu…
“Ed…”
Tôi cố cong khóe miệng thành một nụ cười.
Miệng tôi đang run thấy sợ luôn nè.
“Đúng rồi… Chừng này là đủ. El của tớ…không, của mọi người phải như vậy mới được.”
Nét mặt các bạn trông nhẹ nhỏm hẳn. Không ngờ tôi lại có được những người bạn rộng lượng tới vậy…
May là mình đã nói rõ với họ.
Tôi nghĩ bây giờ tình bạn giữa chúng tôi đã càng thêm vững chắc.
“Mọi người… Cảm ơn.”
Ngày đó tôi đã có những người bạn sẵn sàng đối mặt và vượt qua những khó khăn khăn nguy hiểm cùng tôi…
Vòng đời của các chủng tộc. Vì nó mà mai sau chúng tôi sẽ buộc phải tạm biệt nhau.
Nhưng dù vậy… tôi vẫn sẽ không quên.
40 người bạn độc nhất vô nhị không gì thay thế được của tôi…