Con rồng Garune há to miệng và lao vào tôi.
Khói bụi mù mịt! Tiếng gầm inh ỏi! Và miệng toàn răng nanh!
Giống như kẻ thù đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi cố dừng đầu gối đang run rẩy của mình, ngăn bản thân không gục ngã.
Tôi có thể run rẩy sợ hãi ở trên giường bao nhiêu cũng được sau khi về nhà!
Nhưng lúc này tôi cần phải thật vững vàng!
"Cứ tập trung. Hãy làm theo kế hoạch và ngăn chuyển động của con rồng Garune đó bằng bất cứ thứ gì em có."
"Roger! Chính ....lúc này! Poitcho!"
Như kế hoạch, tôi nhắm thẳng mặt con rồng Garune và ném quả 『Lựu đạn choáng』.
Và, ngay tại thời điểm nổ, tôi đưa tay che mắt để bảo vệ thị giác.
Ánh sáng chói lòa bao phủ hoàn toàn khu vực chỉ trong khoảnh khắc.
…… Tuy nhiên, con rồng Garune vẫn không dừng lại! !
"Này kouhai, một lần nữa. Nó đã nhắm mắt lại và tiến về hướng này, nhưng sẽ không có lần thứ hai nữa đâu."
"Tuy là anh không được sáng dạ cho lắm, nhưng ngạc nhiên là anh cũng thông minh thật đấy! Yosh! Thêm phát nữa!"
Tôi lại một lần nữa tạo ra 『Lựu đạn choáng』 và ném vào mặt con Garune. Con Garune đã phải chặn cú đó lần trước và đã bất cẩn. Lần này nó nhận phải một cú trực tiếp.
"Được rồi, tiếp nào. Nhanh chóng thiết lập 『Hố bẫy』 đi. Em biết chỗ đặt chứ?"
"Tất nhiên! Em đã chờ thời điểm này lâu rồi...không thể thất bại được!"
Nơi đặt bẫy là ở dưới chân con rồng Garune đang lóa mắt...và một cái nữa ở đằng sau tôi.
Tuy nhiên, phép 『Hố bẫy』có điểm yếu là mất nhiều thời gian để thiết lập.
Đúng vậy, đây là một cuộc chiến với thời gian.
"Chết tiệt...nhanh hơn, nhanh hơn đi!"
Nếu con rồng hồi phục trước khi lắp đặt xong, và đuổi theo tôi...thế là tôi tạch.
Gameover ngay lập tức luôn.
... ...Tsk! Đừng nghĩ linh tinh nữa! Tập trung nào!
Tuy nhiên, ngay cả trong một tình huống nguy hiểm như vậy, thói quen xấu của tôi là luôn suy nghĩ về những thứ không đâu.
Chết tiệt, tôi cảm thấy mệt quá. Nếu tôi còn sống trở về nhà, tôi sữ tự mình làm món cơm omelet của Miranda.
Trong khi suy nghĩ như vậy,『Hỗ bẫy』đã được thiết lập.
Tôi đã chỉ nghĩ trong vài giây thôi.
Nhưng khi nhận ra...ánh nhìn của tôi và con Garune chạm nhau.
...Đừng nhìn qua đây! (co giật, mắt trắng dã)
Ngay lập tức một cơn ớn lạnh chạy dọc người tôi.
Một cảm giác chết chóc.
Tín hiệu nguy hiểm từ bản năng đang thống trị trong tôi.
"Lá chắn ma thuật, ba mươi lớp...Triển khai."
Peachy-senpai buộc phải triển khai 『Lá chắn ma thuật』
Ba mươi lá chắn ma thuật hình mái vòm được tạo ra bất chấp ý muốn của tôi.
Cảm giác ma thuật bị sử dụng không theo ý muốn giống như có bọ bò lên da tôi vậy.
Việc tạo lá chắn được làm bởi Peachy-senpai đang hợp nhất với tôi.
Việc đó rất hữu ích, nhưng tôi không thể hài lòng cho được.
Peachy-senpai tự làm tất có nghĩa là tôi còn thiếu sót nhiều điều lắm.
“Goovaaaaaaaaaaaaa! !"
Ngay sau đó.
Thứ vũ khí lợi hại nhất của rồng Garune làm rung chuyển cả khu rừng!
Những cây bị gãy và biến thành gỗ vụn! Mặt đất vỡ tung và trở thành cát bay trên bầu trời! !
Đó là một tiếng hống cực kì lớn. Đó là điều không phải sinh vật sống nào cũng làm được.
Một quả pháo âm thanh, là cách gọi duy nhất cho tiếng gầm giận dữ mang sức mạnh khủng khiếp như thế này.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ !!”
Nếu không có các hàng rào ma thuật, tôi sẽ biến thành thịt vụn ngay lập tức đó!
Lá chắn ma thuật đã bị nứt.
Lá chắn bị tan vỡ, chỉ còn lại vài lớp còn sót lại!
Nhìn vào rào chắn, tôi một lần nữa hiểu được thứ sức mạnh của Rồng Garune mà tôi đang phải đối mặt.
“Vậy là nó đã phá hủy gần ba mươi lá chắn ma thuật…? Bắt đầu sửa dữ liệu. Kouhai, tiếp tục tạo ra 『Hố bẫy』đi. ”
"Ou, được rồi!"
Tiếng gầm của Garune Dragon tuy được ngăn chặn lá chắn ma thuật, nhưng âm thanh vẫn tác động lên tôi. Cảm giác thăng bằng của tôi bắt đầu bị lộn xộn rồi [note10173]. Tầm nhìn của tôi trở nên lắc lư.
Hình ảnh con rồng mờ nhạt màu vàng đang ở trước mặt tôi.
Offu…… Cảm giác thật kinh tởm.
"Cứ tiếp tục tập trung đi. Ổn rồi, vẫn còn thời gian mà."
Giọng nói bình tĩnh của Peachy-senpai làm tôi bình tĩnh lại.
Tôi tập trung vào việc tạo ra bẫy, nhưng sự tập trung của tôi đang bị quấy rầy bởi sự mệt mỏi và sợ hãi về tinh thần.
“Bình tĩnh… Mình có thể làm được! Ah, nhưng mình vẫn cảm thấy thiếu kiên nhẫn! Nhanh hơn! Nhanh hơn đi!! ”
Chết tiệt! Sức mạnh ma thuật cao chót vót có ích gì chứ!? Cái danh Thánh nữ có ích gì chứ!?
Những lúc quan trong tất thảy chúng đều vô dụng. Funkyun!
Chỉ có mấy thứ linh tinh cứ hiện lên trong đầu tôi. Đến rồi đi, rồi lại đến và lại đi.
Nếu cứ thế này...tôi thậm chí sẽ chết trước khi chiến đấu mất.
Không chỉ tôi,mà cả Riot....Riot!?
Tôi chỉ nhớ khi tôi nghĩ đến tên của Riot.
Nếu tôi thất bại ở đây, Riot, cuộc sống của người bạn đã liều mạng cứu tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm! !
Tôi đang làm gì thế này, suy nghĩ toàn những thứ linh tinh! Giờ không phải cho lúc đó!
Tôi phải làm những gì ... Tôi nên làm! !
Tôi đổ ma thuật nhiều đến mức mà tôi chỉ có thể suýt soát được kiểm soát nó và triển khai thuật thức.
Việc đó dẫn tới hoàn thành ma pháp 『Hố bẫy』[note10174] nhanh hơn.
"M-mình làm được rồi."
Con Garune bắt đầu tấn công, cùng lúc phép 『Hố bẫy』 được hoàn thành.
Bogorowo! ! !
Con rồng rơi vào cạm bẫy và tạo ra một tiếng động lớn.
Con Garune cố vật lộn, nhưng không thể ngăn được việc bị sụp xuống.
Vì cái bẫy này là phiên bản cải tiến dựa theo phiên bản hố Kiến sư tử đó. (T/N: Antlion, just google it!)
Có vẻ như kỹ thuật ma pháp của tôi đang tiến bộ từng ngày.
Fukyunkyunkyun!
“Được rồi, rất tốt. Tiếp theo hãy sử dụng ma pháp 「Hagakure」. ” (T/N: Hidden Leaf)
“Peachy-senpai, đó không phải là một kỹ thuật để trốn thoát sao?”
Bây giờ chúng tôi đã đi xa đến mức này, tôi không muốn chạy trốn đâu.
Chà, tôi chắc chắn nghĩ rằng đó là một lựa chọn sáng suốt.
“Chúng ta sẽ không sử dụng nó để chạy trốn. Hãy sử dụng nó lên con Garune. Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. ”
Tin vào giọng nói bình tĩnh của Peachy-senpai, tôi lấy ra một lượng lớn lá khô mà tôi đã thu thập trước đó từ 「Storage」. Sau đó, tôi sử dụng phép thuật đời sống, 「Air Move」 để khiến lá bay xung quanh Rồng Garune để che đi tầm nhìn của nó.
…… Đó là một sự phí phạm lớn.
Mặc dù là kỹ thuật ma thuật nguyên bản nhưng nó không mất nhiều sức mạnh phép thuật.
Tôi sẽ gửi một hóa đơn cho con Garune để được bồi thường. Với phí tư vấn kèm theo nữa.
“Kích hoạt hoàn thành….! Peachy-senpai, chúng ta làm gì bây giờ? ”
“Chúng ta còn bao nhiêu lá khô?”
Sau khi nói với Peachy-senpai số lượng lá còn lại, anh ấy đưa ra chỉ dẫn tiếp theo.
Tôi được yêu cầu mồi những chiếc lá còn lại với lửa và đốt chúng.
Như được bảo, tôi sử dụng phép thuật đời sống 「Fire」 lên những chiếc lá.
Những chiếc lá cháy ngay lập tức.
Vì tôi đốt một lượng lớn lá , do vậy nó khá là hào nhoáng đó.
"Tốt lắm, giờ để những chiếc lá cháy bay quanh con rồng nào."
"Roger! Đi nàoooo ~!"
Những chiếc lá quấn quanh con Garune và cháy dữ dội!
Hehehe…… Với tốc độ này, tôi tự hỏi liệu nó có được nấu chín hay không.
Sau đó, tôi sẽ có món ngon đây!
“Peachy-senpai…… Với việc này, chúng ta có thể đánh bại Rồng Garune không?
"Nếu dễ đánh như vậy thì ta đã không khó khăn như vậy rồi. Mục tiêu của chúng ta là cái khác. Đã xác nhận sự thay đổi trong cơ bắp của con rồng. Sự phòng vệ ở mũi đã bị suy giảm. Riot-shounen, cậu đã sẵn sàng chưa?"
Với 「Thần giao cách cảm」, Peachy-senpai nhắn với Riot.
Tất nhiên, việc đó đang sử dụng sức mạnh ma thuật của tôi!
Ogogo ... ... nó ngứa! ! (Bikunbikun)
"Được! Tôi có thể đi bất cứ lúc nào! Peachy-senpai, làm ơn hãy hướng dẫn đi! ”
Những chiếc lá cháy bay quanh con rồng Garune đã hoàn thành vai trò của chúng và trở thành đống tro tàn và bay đi.
Ngay cả sau phát cháy đó, con rồng màu hoàng kim dường như vẫn hoàn toàn lành lặn. (Ngạc nhiên đó)
Hơn nữa, có vẻ như nó không nhận phải bất kỳ thiệt hại nào cả.
Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài một lúc. Con rồng Garune dường như trông khá khổ sở và gục xuống đất! ? Đây là… … ! ?
"Kết thúc rồi. Con rồng đó đã bị ngạt thở. Phần còn lại là của cậu đó, Riot-shounen."
Tôi hiểu rồi, vậy ra 「Hagakure」 cũng có thể được sử dụng như thế này!
Tôi đã học được một thứ mới mẻ! Hãy để tôi ghi lại nào. (Hào hứng)
"Đỡ này! Nếm thử toàn bộ sức mạnh của ta đi! ”
Riot, người từ nãy giờ trốn dưới bóng cây trong khi chờ thời cơ, tấn công vào con rồng Garune đang bị khó thở!
Mục tiêu là điểm yếu ở phần mũi.
Đó là điểm yếu duy nhất của rồng Garune.
Nếu nó đang bị nghẹt thở, có nghĩa là bây giờ nó không thể di chuyển được.
Đây là cơ hội cuối cùng!
“Tsuaaaaaaaaaa! ! ”
Một cú đấm trực diện! Kế đến, là một cú đá xoáy! Đòn tấn công dữ dội của Riot vẫn tiếp tục! !
Nhưng, tôi thực ra không biết chuyện gì đang xảy ra!
Cú đấm thẳng và phát đá xoáy chỉ là tôi nói cho có vậy thôi!
Đó có lẽ là những gì cậu ta đang làm, đừng bận tâm đến tiểu tiết làm gì! !
“Kouhai, chuẩn bị sử dụng「Heal」. Sử dụng liên tục trên Riot-shounen. ”
“…… Ể! ? ”
Tôi nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Riot.
Tay và chân của cậu ta dùng để tấn công bị uốn cong theo những hướng kỳ lạ.
Cậu ta có thể ra những đòn tấn công vượt quá giới hạn bản thân.
Cậu ta là một thú nhân kia mà.
Sức mạnh của bọn họ không giống như con người.
Nhưng… Riot vẫn còn là một đứa trẻ, cơ thể của cậu ta vẫn chưa hoàn toàn phát triển.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ta dùng những đòn tấn công vượt quá giới hạn với một cơ thể chưa phát triển?
Câu trả lời ở ngay trước mắt tôi.
“Riot! Chết tiệt! 「Heal」 !! ”
Tôi sử dụng 「Heal」 nhanh nhất có thể.
Loai 「Heal」này, ở một khoảng cách nhất định nào đó tôi vẫn có thể hồi phục cho mục tiêu.
Trong trường hợp đó, mức tiêu thụ năng lượng ma thuật sẽ tăng lên, nhưng bây giờ nó lại rất có ích.
Nếu tôi lại gần, tôi có thể khiến Riot phân tâm và khiến mọi thứ từ đầu sẽ trở nên lãng phí.
Mặt khác, Riot tấn công mũi của con Garune với sức mạnh vượt quá giới hạn của mình và không nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Cậu tiếp tục tấn công mà không quan tâm việc cả bàn tay và các ngón tay bị gãy.
Máu chảy ra từ miệng do cậu nghiến chặt răng.
Cậu ta có lẽ đang siết chặt miệng mình để chịu đựng cơn đau đến mức chảy máu.
“Riot…… cậu ……!”
Tôi hiểu rằng cậu ta liều lĩnh như vậy vì lợi ích của tôi.
Tại sao cậu lại đi xa tới như vây?
Vì lợi ích của tôi, có đáng phải đi xa tới như vậy không?
Nếu hỏi cậu ta, cậu ta chắc sẽ trả lời "Để sống sót" và cố nói dối tôi.
Nếu muốn sống sót, thì chỉ việc bỏ tôi mà chạy thôi.
Vì lợi ích của tôi...Cậu đã chọn một lựa chọn khó khăn và trải qua gian khổ.
Cậu...là người đàn ông nhất trong số các đàn ông đấy!! (Tin tưởng)
“Kouhai, làm tất cả những gì em có thể làm ngay bây giờ. Vai trò của em là hỗ trợ cậu ta, không ngừng sử dụng 「Heal」. Tiếp tục điều trị vết thương cho Riot-shounen. ”
“Roger! Đó là những gì tôi có thể làm hiện giờ! ”
Sau khi Peachy-senpai nói vậy, tôi dốc toàn lực làm những gì tôi có thể làm được.
Đúng thế, điều tôi có thể làm, tất nhiên, là ma thuật chữa lành.
Tôi sẽ hỗ trợ Riot với phép này, đồng thời nó cũng là ý nghĩa tồn tại của tôi.
"「Heal」!! Hãy đến đi...! Với toàn bộ lòng biết ơn của tớ!"
Tôi đặt toàn bộ cảm giác biết ơn vào phép 「Heal」 và gửi nó cho Riot.
…… Tôi sẽ không vô tình hồi phục Garune Dragon đúng chứ! (Hoảng hốt)
"Ohhhhhhhhh !!"
Một tiếng kêu gần như hét lên được phát ra từ miệng của Riot.
Sức mạnh và kỹ năng vượt quá giới hạn.
Các cuộc tấn công không suy nghĩ của cậu ta cuối cùng đã khiến rồng Garune bị tổn thương.
"Cậu ta dừng lại...?"
Riot buông thõng hai vai và không thể di chuyển được nữa.
Giới hạn thể lực.
「Heal」 không giúp gì được với giới hạn sức thể lực.
"Tại sao!? Chỉ còn một chút nữa thôi...."
"Funkyun! Như thế này thì sao?!"
Chỉ một chút nữa thôi.
Nhưng điều đó thật xa vời.
Bởi Riot...không thể di chuyển được nữa.
“Di chuyển ……! Haaaa …… .di chuyển đi nào! ! Nhanh lên… mọi người… .. Nhanh lên! ! Huue, chỉ có mình ...... chỉ có tôi, huue, mới có thể làm được, tôi được bảo! ! geho geho. ”
(SFX: tiếng thở, ho)
Riot cố sử dụng 「Katsu」 lên người, nhưng câu vẫn không thể cử động được.
Cơ thể vượt quá giới hạn không còn nghe theo Riot nữa.
Cuối cùng, con rồng Garune bò ra từ hố sụt và cho chúng tôi thấy cơ thể hoàng kim khổng lồ của nó lần nữa.
“Chết tiệt…… chúng ta không thể làm gì nữa sao?”
Tuy nhiên, tình trạng của con rồng Garune rất là lạ.
Sự tức giận trong con rồng hoàng kim đã biến mất ... ... đợi đã.
Cơn giận không biến mất!
Khoảnh khắc nó hướng mặt về phía chúng tôi, tôi đã hiểu! Bằng cả linh hồn của tôi, không phải cái đầu nữa!
Con rồng hoàng kim không còn nhìn chúng tôi như một con người yếu đuối nữa.
Mà là một đối thủ bình đẳng, kẻ mà ta đem tất cả những gì mình có để tranh đấu, một kẻ thù đáng được tôn trọng.
Đó là một khuôn mặt đã hiểu rằng tôi không phải là một đối thủ mà nó có thể bất cẩn chống lại! !
Nghiêm trọng rồi!
Với chúng tôi, chỉ cần một cú thổi cũng đủ để thổi bay chúng tôi đi rồi! Tệ thật mà!!
"Kouhai, em muốn từ bỏ sao?"
Tôi phản ứng lại với gợi ý "Từ bỏ" của Peachy-senpai.
"Câu 'từ bỏ' vốn đã không nằm trong từ điển của em rồi!"
Peachy-senpai hài lòng với câu trả lời của tôi.
Khi linh hồn của chúng tôi được kết nối, cảm xúc của hai bên bằng cách nào đó cũng được truyền đi.
“Tinh thần tốt lắm. Vẫn còn một cái gì đó mà ta có thể làm. Đấu tranh cho đến giây phút cuối cùng. ”
"Roger! Em sẽ cho anh thấy khả năng thật sự của mình! "
Tôi đã quyết định. Tôi sẽ không chịu chết như vậy đâu. Tôi sẽ đấu tranh và sẽ không từ bỏ cho đến cuối cùng.
Tớ đến đây! Riot!
Chúng ta sẽ sống sót và trở về... về bên mọi người!
Tôi quay về phía Garune Dragon và chạy về phía nó.