Trans : Zard
=======================_==============
Đã 5 tháng từ khi tôi chuyển đến ngôi trường này.
Và mối quan hệ với mọi người xung quanh đã thay đổi từng chút một.
Đầu tiên, Vivid-oniichan và Tiffa-oneechan đã kết hôn.
Có vẻ như họ bắt đầu yêu nhau sau cuộc chiến trị liệu.
Bên cạnh đó…hình như là họ đã thích nhau từ trước rồi thì phải.
“Chúc mừng hai người! Vivid-oniichan! Tiffany!”
Trong đám cưới,
Cả hai người vận một bộ áo vest và một chiếc váy cưới rất đẹp.
Nhìn vào cặp đôi đó.
Mọi người ai cũng cảm thấy như cặp đôi này sẽ tạo nên một gia đình hạnh phúc.
Tất nhiên, là tôi cũng cảm thấy vậy.
Và, thay vì người đang mang thai Tifa-onee chan, Vivid-oniichan bắt đầu công việc của một Trị liệu sư trong phòng phục hồi.
Những Trị liệu sư có vẻ sẽ vắng mặt trong một thời gian
Những nhà thám hiểm có vẻ cũng sẽ phàn nàn rất nhiều đây…
Bởi tiền công của Trị liệu sư là khá rẻ mạt.
Các nhà thám hiểm thường có xu hướng thích tiết kiệm tiền điều trị.
Người chuyển sinh, Futa cũng đã quay trở lại lãnh địa của ông ta.
Vợ của ông ấy hình như sắp sinh rồi.
Bọn riajuu đi chết đi.
Và người mẹ của chúng ta…Mr.Eleanor…đã kết hôn (khóc ra máu)
Bất ngờ thay, tên chú rể lại là anh hùng Takaki.
Gigigi… … nếu là tên busamen đó, tôi chẳng thể làm gì được ngoài bỏ cuộc.
Khốn nạn, tôi đành cầu chúc cho họ vậy (ghen tị).
Bằng cách nào đó, họ đã bắt đầu đi chơi với nhau sau khi tiêu diệt được Quỷ vương. Lí do, mà họ cưới nhau, hình như là do sự hỗ trợ cộng tác lẫn nhau vào những thời khắc khó khăn.
Ngoại hình của Takaki thì thuộc dạng hơi hơi..., nhưng hắn ta lại rất thật lòng… …và thậm chí nếu bọn họ có gây gổ với nhau một chút, thì chẳng có gì là lạ cả.
Chúc hai người vui vẻ nhé!
Và sự trở lại của nhóm Deimond oji-san và những người khác đã nghỉ hưu khác,
Bọn họ đều đã quay trở về cuộc sống thường ngày của mình.
Giữa công việc của mình, tôi đã ghé thăm nhà của Deimond oji-san
Và cho ông ấy ăn Đào-sensei.
Người coi sóc ông ấy là Nesha.
Deimond oji-san…có vẻ như đã không còn nhiều thời gian nữa.
Chắc đây là hậu quả của việc cố gắng quá sức.
Trong trường hợp này, ma thuật không thể làm gì được cả.
Ma thuật không phải là toàn năng.
“Thánh nữ-sama, đừng làm vẻ mặt đó chứ
Đây là những gì mà lão già này đã chọn
"Ta không cảm thấy hối tiếc gì cả…”
“Nhưng… …”
Trong khi cảm thấy tiếc nuối cho Deimond oji-san, tôi khuỵu xuống.
Ông ấy xoa đầu tôi với bàn tay to lớn của mình.
“Thánh nữ-sama, con người đều được sinh ra vì mục đích nào đó,
Ta sinh ra để trở thành một phục sư…
Và ta đã hoàn thành được nó…
Ta cảm thấy tự hào và không còn gì làm ta tiếc nuối nữa…”
“Deimond oji-san… …”
Tất nhiên, sớm muộn gì, thì cũng phải đến lúc nói lời chia tay với ông ấy.
Nhưng…cho đến lúc đấy, tôi vẫn muốn được học thật nhiều từ ông.
Từ người phục sư vĩ đại này…
Miranda đang cố chấp nhận tình cảm của Alp-ossan.
Đúng như dự đoán, Miranda vẫn còn nhớ về người chồng cũ của mình……
Cần thêm tiến một bước nữa không?
Umu... tôi có nên mời Alp-ossan và sử dụng chiến lược cuối không?
Không, vẫn còn quá sớm? Umm…… Trước đó, tôi có nên nói cho Alp-ossan biết không đây?
Và Delkette-jisan bắt đầu làm hư tôi.
Ngay từ đầu, ông ấy đã làm hư tôi sẵn rồi, nhưng giờ nó còn hơn thế nữa.
Nguyên nhân là gì? Do những gì mà tôi vừa làm ……
“Delkette-jisan!
Bởi vì cháu nợ ông rất nhiều,cháu sẽ [bóp vai] cho ông! ”
Tôi nói trong khi tôi xoa bóp vai của ông ấy. …….
Ngay cả khi tôi nói là bóp vai, nhưng tôi khác với những đứa trẻ bình thường.
Đây là chiêu [siêu cấp bóp vai] được kích hoạt bằng cách sử dụng [gót] của cả hai tay,
Tôi đi sâu vào bên trong tạo nên cảm giác vừa thoải mái lại vừa nhói ~nano da!
Và ... nguyên nhân thì, tôi vẫn không hiểu.
Bây giờ, hãy cứ cất cái nguyên nhân đó nào.
Hãy làm điều đó.
Các bác bán hàng của quán ăn dường như lo lắng về những gì đang xảy ra, khi mà thời gian tôi đến nhìn trộm các quầy hàng ít hơn trước.
Tôi giải thích với họ là tôi bắt đầu đi học và họ làm một khuôn mặt nhẹ nhõm.
“Ra là vậy, bác cứ tưởng.... ”
“Fukyun, xin lỗi vì cháu đã làm bác lo lắng!”
Tôi đã không ở đây một thời gian và có vẻ như đồ ăn trên thực đơn đã tăng lên.
Umumu…… không thể xem thường các quầy thức ăn này được. Kiểu này thì tôi sẽ chẳng bao giờ chinh phục được hết quầy ở đây mất! !
Có vẻ như nó đang cản trở việc chinh phục của tôi! Hhmp, đồ xấu xa.
Tôi di chuyển đôi tai mình với tiếng *pico pico* trong khi tự hỏi nên ăn gì.
-------------
Để giải quyết một vấn đề, tôi hướng đến một nơi.
Nơi đó là… dinh thự của Baron Etil.
Đây là nhà của thế hệ đầu tiên.
Thay vì đưa ra quyết định, tôi đã để vấn đề này sang một bên một thời gian.
Môi trường giờ đã bị thay đổi, tôi cần báo cáo một cách thận trọng.
Dù kết quả cuối cùng là gì, tôi không còn cách nào ngoài chấp nhận nó……
Tôi hơi sợ (run rẩy).
Được hướng dẫn bởi Nesha-san, chúng tôi tiến về phía Bắc Philimichia.
Sau 20 phút đi bộ, chúng tôi đã đến dinh thự của Etil gần lâu đài Philimichia.
Khi tôi đến, trời đã bắt đầu tối dần…….
Dinh thự của nam tước không nhỏ hoặc lớn so với địa vị hiện giờ của ông.
Đó là một dinh thự còn tốt và chắc chắn..
Tôi nói với anh lính gác cổng rằng tôi đến thăm nam tước và được mời vào sau một lúc chờ đợi.
Chúng tôi được dẫn đến phòng khách và chờ Yash-san, chủ nhân của dinh thự đến.
Dù mới chỉ một lúc, nhưng tôi cảm thấy như đã chờ rất lâu rồi. Nhanh lên đi chứ! Papa của thế hệ đầu tiên.
Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, và Yash-san xuất hiện.
Ông ấy là một người đàn ông trung niên với bộ râu và mái tóc đỏ chải ngược về phía sau và trông ông khá là cứng rắn.
Rất chi là đàn ông.
Tôi đã thấy ông trong buổi triệu hồi anh hùng, nên chắc đây là người thật rồi.
Ông cũng khớp với hình dáng trong kí ức của thế hệ thứ nhất.
“Đây là… Thánh nữ-sama, sao ngài lại đến đây…”
“Không, đây là nơi tôi muốn đến” (Run run)
Cả căn phòng liền trở nên im lặng ngay sau đó.
Bởi đầu tôi trở nên trống rỗng.
Oiiiiiiiiiiiiiiii! ! Theo dự tính thì mọi thứ lẽ ra phải hoàn hảo chứ.
Làm sao chuyện này lại xảy ra? Làm sao chuyện này lại xảy ra! (run rẩy)
“Eltina… là tên của đứa con gái út của tôi.”
Yash đột nhiên nói.
Khuôn mặt anh trở nên cứng đờ.
“Và thưa cô, thánh nữ-sama….
Từ đại linh mục Delkette, tôi đã nghe về nó. ”
Trái tim tôi như ngừng đập.
Delkette-jisan, anh đã biết chừng nào rồi ...?
Mặc dù vậy, tôi không kể cho ông ta nhiều về bản thân mình được.
Trên thẻ của Hiệp hội Phục sư, tên đầy đủ của tôi đã được hiển thị,
Vì vậy, tôi nghĩ đó là tất cả những gì ông ấy biết về ……
"Ngoài ra ... tôi đã cố gắng không tiếp cận ngài cho đến khi ngài tự đến ..."
Yash-san im lặng một lúc.
Và sau khi nhìn vào khuôn mặt của tôi một cách nghiêm túc, ông lại mở miệng ra.
"Vì ngài đã ở đây rồi ... Ngài có thể nói lý do tại sao ngài được gọi là Eltina và tại sao ngài lại có cái tên Eltina Ranford Etil được không?"
Tôi gật đầu với ông ấy.
Yash-san cũng gật đầu, nhắm mắt lại và bắt đầu nói.
“Hãy để tôi nói về quá khứ một chút”
Yash-san bắt đầu nói về khi thế hệ đầu tiên được sinh ra,
Một số quý tộc thượng lưu đã để mắt đến ông.
Ông kể với tôi rằng ông gặp rắc rối bởi không thể quản được con gái mình.
“Lúc đó, tất cả những gì tôi nghĩ là sự tồn tại của ngôi nhà,
Tôi không có nhiều thời gian dành cho con gái.
Mặc dù tôi chỉ là một nam tước trên danh nghĩa, nhưng đó vẫn là một danh hiệu mà Hoàng thượng đã ban cho tôi.
Nếu tôi mà để mất ngôi nhà,
Thì chẳng khác gì trét bùn lên khuôn mặt của Bệ hạ cả."
Fuu …… Ông thở dài và ngẩng mặt lên rồi nhìn thẳng vào tôi.
Biểu hiện trên khuôn mặt của ông trở nên cứng hơn và các nếp nhăn giữa lông mày trở nên sâu hơn.
“Khi con gái tôi nói với tôi rằng con bé muốn trở thành một nhà thám hiểm, tất cả những gì tôi nói là [nếu con muốn]”
Bàn tay mà tôi nắm lấy bắt đầu rung rẩy.
“Năm năm sau khi Eltina trở thành một nhà thám hiểm,
Tôi luôn cố gắng thu thập tin tức về con gái mình .
Lên hạng C với tốc độ thần tốc, được làm bạn với những đồng đội tốt,
Tìm được ước mơ của mình, có một người đàn ông để yêu…. ”
Yash-san cứ tiếp tục nói về những tin tức đấy
Môi ông run rẩy.
“Một thời gian sau… tôi được nghe rằng con gái tôi đã chết.
Cơ thể được cất giữ tại Hội mạo hiểm và tôi đã đến đó để xác nhận.
Tôi ước đó chỉ là nhầm lẫn,
Thật không may, đó lại là sự thật.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là con gái tôi Eltina. ”
Môi Yash tiếp tục run rẩy ,
Nhưng lý do đã thay đổi.
Từ nỗi buồn ... nó đã thay đổi thành giận dữ.
“Cơ thể của con gái tôi…… thật khủng khiếp,
Tôi đoán con bé đã bị đánh đập, những vết bầm tím và vết sẹo chi chít khắp cơ thể con bé. ”
Sự tức giận của ông truyền đến qua làn da của tôi.
Nó gần giống như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.
“Rồi tôi đã đi tìm thủ phạm đã giết con gái tôi, nhưng không may là tôi lại chẳng thu được bất cứ manh mối nào.
Theo như thông tin mà tôi có được, rõ ràng là lũ hiệp sĩ có liên quan.
Nhưng lượng thông tin đấy đã bị hạn chế …… Cái chết của con gái tôi giờ đây chỉ là một cái chết không rõ thủ phạm! ”
Bang! Ông đấm vào bàn bằng nắm tay của ông.
Máu bắt đầu chảy ra chảy ra.
“Tôi đã nhận ra được mình yêu con gái mình đến nhường nào…. Nhưng đó chỉ là sau cái chết của con bé mà thôi !!
Trong vài năm qua, những cảm xúc đấy… cứ dằn vặt tôi! !
Tôi căm thù thằng khốn đã giết con gái tôi ... Tôi ghét hắn ta! ! Nhưng tôi lại chẳng thể làm gì…! !
Khi mọi thứ tưởng như đã kết thúc, khi tôi đã cố gắng từ bỏ nó ... ... thì cô lại xuất hiện.
Với tên của con gái tôi ... ... Thánh nữ-sama! Ngài ... ngài thực sự là ai? ”
Sau khi ông đã nói xong những gì cần nói.
Yash-san nhìn tôi một lúc.
Sau khi tôi nghe xong câu chuyện của ông ấy, tôi dồn hết can đảm của mình và…
Kể toàn bộ lại câu chuyện cho ông ấy, không bỏ sót thứ gì.
“Ra là vậy …… Cảm ơn ngài rất nhiều.
Đứa trẻ đó, cũng đã được gặp ngài vào thời khắc cuối cùng...con bé đáng lẽ đã được cứu sống.
Vậy nên, xin ngài! Tôi chỉ cần được biết tên hắn ta mà thôi.
Tôi đảm bảo hắn sẽ chịu tất cả những gì mà tôi đã và đang chịu đựng bây giờ …… !! ”
Yash-san đã thay đổi quyết tâm của mình.
Tôi dường như có thể thấy được một ngọn lửa giận dữ bên trong ánh mắt đấy.
Trái tim tôi cảm thấy đau đớn khi nhìn vào đôi mắt đầy thù hận.
Không, nó thực sự là của tôi? Hay … ….
… Đúng rồi, tôi cần phải đưa ông ấy thứ này.
“Yash-san, cái này……”
Từ [Không gian bất tận]
Tôi lấy ra một con vật có hình con gấu và đưa nó cho ông
Đó là một thứ cũ kĩ, nhưng tôi có thể hiểu rõ rằng nó được quan tâm rất nhiều.
Bởi các đường may, vết sửa chữa xuất hiện rất nhiều trên đấy.
“Đ, Đây là……!”
Bàn tay cầm con gấu đấy đang run rẩy
“Đầy là một món quà mà tôi đã tặng con bé vào lễ nhập học.
Con bé vẫn còn giữ nó sao… ”
"Có một tin nhắn từ cô ấy"
Từ những kí ức mà tôi thừa kế từ cô,
Tôi lấy ra một kí ức liên quan đến cha của cô ấy
Và nói với Yash-san.
“Con xin lỗi vì đã là một đứa con gái hư.
Nhưng, con yêu bố rất nhiều. ”
Đó là một thông điệp rất đơn giản, nhưng lại có rất nhiều cảm xúc được chất chứa bên trong đấy.
Tôi hiểu được nó, bởi vì tôi là người thừa kế ký ức và suy nghĩ…….
Đúng vậy, tôi ... ... Chúng tôi là [Eltina].
Đó là lý do tại sao chúng tôi phải ngăn ông lại.
Không được để ông...lấn sâu vào con đường trả thù này được nữa.
Thế hệ đầu tiên ... ... hãy cho tôi mượn sức mạnh của cô ... ...!
“Nhưng xin đừng vì con mà phải làm hại người khác.
Con là một nhà thám hiểm, con đã sẵn sàng để chết.
Thật đáng tiếc bởi những chuyện này….
Nhưng đó không phải là điều con muốn để khiến bố phải đau lòng. "
Những lời đó phát ra từ miệng tôi một cách tự nhiên.
Như thể thế hệ đầu tiên đang nói vậy.
“Eltina……”
Yash-san nghe kĩ những lời đấy…… và lặng lẽ rơi nước mắt.
◆ ◆ ◆
Sau khi tôi nói với Yash-san về mọi thứ,
Tôi đã được chính thức chấp nhận như một phần của gia đình Etil.
Chấp nhận…… được chấp nhận ư?
Fukyun! Ý ông là sao?
Vì lí do nào đó, tôi có một linh cảm xấu ..
“Nếu ngài là người đã thừa kế mọi thứ về con gái tôi, thì tất nhiên… ngài cũng sẽ tốt như con gái tôi ..
Đợi đã, việc này cũng cứ như là con bé được tái sinh và trở về vậy!
Đây là định mệnh...đúng vậy ”
-Yash-san nói khi anh ấy ôm tôi với một tiếng *kyu*.
"Nào! hãy xem ta như cha của con và
Hãy để cha làm hư con nào! ! ! ”
Fukyun! Cái gì?
Tôi không muốn thế này! !
Ouch. Đừng cọ má tôi như thế! Tôi sẽ đau đấy!
Thế hệ đầu tiên, KÍU EM ~!
Tôi có cảm giác thế hệ thứ nhất đang nói "xin lỗi".
Chúa ơi ...
“Ahh! Hãy giới thiệu về gia đình nào ... ... Ta đã biết được sự thật về Eltina!
Nhưng các anh của con chắc chắn vẫn chưa biết gì về sự phục sinh của Eltina cả.
Hehe ... ... họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc cho coi ... "
Ogogogo… Tại sao lại thế này! Tại sao!!!
Với sức mạnh phi thường đủ để phá tan cánh cửa, ông ấy chạy mang tôi ra khỏi phòng.
Và tôi lặng lẽ từ bỏ ý nghĩ chạy trốn khỏi ông… (mắt xoay vòng vòng)
-------
Zard: con cầu loligami rằng con bình an qua tháng này....
eng phải nói là xuống dòng, chính tả sai một cách.... Vô tội vạ :vv