Nguồn eng/Credit: Japtem
"...Dù vậy, Iris-sama cũng dũng cảm thật đấy."
Moneda đem vấn đề này lên khi chúng tôi đang đi xe ngựa. Những người ở trong xe gồm có Moneda, Sebastian, và tôi. Dida thì ở bên ngoài đánh xe.
"Oi, cậu vô lễ quá đấy nhé. Kể cả có là ta thì cũng căng thẳng lắm chứ bộ."
"Ấy thế mà tôi lại không thấy như vậy. Vấn đề chính ở đây là tôi không bao giờ nghĩ tiểu thư lại tiếp cận mấy người đó để bàn chuyện kinh doanh."
"Nếu thế thì, Moneda, cậu nghĩ ta gọi họ đến để làm gì?"
"Tất nhiên là để báo về chuyện thành lập ngân hàng..."
"Ta có báo mà."
"Không, ý tôi không phải nói tiểu thư không làm hay gì..."
Tôi bất giác bật cười. Lúc đó tôi cũng lo lắng lắm chứ, giống như là đang đi trên dây vậy. Sau tất cả, đống tài liệu đó ngốn mất của tôi ba tuần. Mặc dù tài liệu yêu cầu rất chi tiết...nhưng mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp cả. Cứ nghĩ đến hàng đống loại câu hỏi khác nhau họ sẽ hỏi cùng với đống tài liệu khổng lồ này là tôi lại đứng ngồi không yên.
"Mà tại sao chúng ta không để ngân hàng tài trợ cho thể chế giáo dục? Thêm nữa, cũng có vài vấn đề về việc bảo trì đường xá..."
"Không thể cắt đứt việc phân phối hàng hoá được. Tuy nhiên, nếu đường dây phân phối được phát triển, thì sự lưu hành tiền tệ cũng sẽ phát triển theo...Vì lẽ đó, ta phải tiến hành càng nhanh càng tốt. Với lại, nếu người dân có tài chính, thì chẳng phải trẻ em sẽ dễ dàng được đi học hơn sao?"
Tất nhiên, phân khu tiểu học sẽ hoàn toàn miễn học phí. Tuy thế nhưng tôi không nghĩ sẽ có nhiều người hài lòng với ý tưởng này. Đặc biệt là những người ở vùng sâu vùng xa.
Mà nếu quỹ nhà nước được dùng cho những việc gọi là "Công ích" như kiểu làm đường, thì dư luận sẽ được yên ả chút, lưu hành tiền tệ giữa họ, rồi tái sinh nền kinh tế.
"Những người thông minh có lẽ đã nhận ra được lợi ích từ việc bảo trì đường phố này. Nhờ nó sẽ phát triển được đường phân phối hàng hoá, với lại khi làm công trình ta cũng cần rất nhiều thức ăn và vật liệu để cung cấp cho công nhân...nên việc làm ăn của họ cũng sẽ trở nên hưng thịnh hơn.
Một khi đầu tư vào, Nhà Công Tước sẽ mang ơn họ, và (họ) cũng sẽ nhận được những tài liệu nghiên cứu...Cân nhắc những thứ này, ta nghĩ họ sẽ bắt lấy cơ hội này thôi. Ta chỉ lo bị ăn hết phần lợi thôi."
"Tiểu thư, cô đã tính đến đó rồi sao..."
"Ôi trời, cậu nghĩ ta không suy xét tới những việc đó hả?"
"Không, ý tôi không phải vậy."
"Thế à? Vậy, Moneda. Khi ta quay về, hãy đến trụ sở chính của ngân hàng và khai trương nó. Giống như lúc trước đã tập ấy, bắt đầu nhận tiền gửi, mở tài khoản, và làm những thủ tục khác nữa.
Sau đó, cậu hãy bảo đảm số quỹ dùng cho việc bảo trì đường...Nói cách khác là, Moneda. Cậu hãy chuẩn bị tinh thần không được nghỉ trong thời gian sắp tới đi nhé. Mọi chuyện sẽ trở nên bận rộn lắm đấy."
"Đó cũng là điều tôi đang mong đợi."
"Sebastian, cả ông cũng vậy. Ông hãy bàn bạc với Rehme trình tự xây dựng cũng như làm ra những con đường có hiệu quả cao hơn. Với lại, ông hãy chuẩn bị cho ta báo cáo tính toán chi phí cho việc xây dựng và bảo trì đường nhé."
"Hiểu rồi ạ. Tôi đã thảo luận với Rehme-dono gần xong rồi, và tính toán cho chi phí cần thiết đã hoàn thành. Giờ chỉ cần trình chúng lên thôi."
"Quả nhiên là Sebastian. Làm ơn hãy mang những văn bản đó lên cho ta. Ta sẽ xem chúng, nếu có thể, ta muốn chuyển giao cho Moneda ngay lập tức để tiến hành luôn."
***
Tên tôi là Sebastian, và tôi không có họ...
Tuy nhiên, tôi đã phục vụ cho Công tước vùng Armelia nhiều thế hệ rồi.
Với lại, công việc của tôi bao gồm quản lý căn biệt thự cũng như lãnh địa thay cho người đứng đầu, Ngài Thủ Tướng vì ông ấy luôn rất bận rộn ở Kinh Đô. Bởi vùng đất phong của Công tước thực sự là một vùng đất rộng lớn, tôi không thể quản lí nó một cách chặt chẽ được, nên tôi đã tận dụng nhiều mối quan hệ của mình...Hay ít nhất, là tôi đã từng.
Khi tiểu thư chấp nhận trở thành người thụ uỷ của Lãnh chúa, cuộc sống yên bình của tôi đột ngột thay đổi...Để tóm gọn trong một từ thì đó là, bận. Tôi kiệt sức rồi.
Bản thân tôi vừa phải quản lí biệt thự, vừa quản lí lãnh địa, có một người hầu đồng nghiệp đã hỏi tôi thế này, "Khi nào thì ông mới có thời gian nghỉ ngơi chứ?" Và việc này xảy ra khá thường xuyên. Vì tôi như thế, tôi hoàn toàn khâm phục cách làm việc của tiểu thư.
Thực lòng...khi tiểu thư đến, tôi còn tưởng cô ấy sẽ đem hết việc trút lên đầu tôi...Ít nhất là tôi nghĩ thế. Nhưng vào lúc cô ấy đến, cô ấy lại hỏi tôi về báo cáo kinh tế tài chính của lãnh địa, (cô ấy) đọc nó với tốc độ ánh sáng, và sôi nổi ra ngoài thị sát vùng đất.
Sau đó, cô ấy thành lập một tập đoàn và kiếm ra tiền chỉ trong nháy mắt. Giờ đây, cô ấy còn đang cố gắng để cải cách lại những quy định của lãnh địa...Liệu cô ấy có thời gian để nghỉ ngơi không, hoặc đúng hơn, tôi còn chả biết cô ấy có thời gian để ngủ không ấy.
Đạo lý làm việc của cô ấy và cách cô đưa ra hướng dẫn đầy đủ, nghĩ đến những điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Vì lợi ích của tiểu thư, tôi không ngại làm quá sức bộ xương già cỗi này đâu...Trong lúc hỗ trợ cho người này, trông chờ xem tương lai sẽ như thế nào cũng rất thú vị.
Nhưng mà, tôi có lo lắng một điều, gần đây trông tiểu thư càng ngày càng phờ phạc. Mặc dù cô ấy nói là do mình muốn giảm cân...Nhưng tôi lo rằng giảm cân không phải là lý do duy nhất...mà còn là do mệt mỏi nữa.
Tương lai của lãnh địa chúng ta đang nằm trên đôi vai của tiểu thư. Và vì thế, vai trò của tiểu thư lại ngày một lớn hơn.
Tôi phải đỡ đần tiểu thư nhiều nhất có thể để cô ấy không ngã quỵ.
Hôm nay cũng thế, tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị món ăn ưa thích của tiểu thư...Đó là điều tôi suy nghĩ trên đường từ Hội Thương Nhân về nhà.