Nguồn eng/Credit: Japtem
“…Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Hết truyện.”
Tôi vừa gấp quyển sách lại, lũ trẻ liền nhao nhao cả lên.
“Ể, chị kể tiếp đi, tiếp đi!”
“Chị đọc tiếp quyển này đi!”
A, dễ thương quá. Bây giờ chắc trông mặt tôi phởn lắm nhỉ.
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân mình, không đọc thêm nữa.
“Chị xin lỗi nhé. Giờ chị phải về mất rồi, thật đấy. Chị chắc chắn sẽ quay lại mà, nên tha lỗi cho chị nhé.”
“Ể…”
“Khi nào chị sẽ lại đến ạ?”
Nghe thấy giọng nói nỉ non đó, tôi suýt buột miệng nói nếu được thì chị ở đây luôn…
“Chị cũng không biết là khi nào nữa, nhưng chắc chắn chị sẽ lại đến. Nhé? Chị hứa đó.”
“Em biết rồi ạ~”
“…Lần tới đến chị đọc quyển này cho bọn em nghe nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
Sau khi chào tạm biệt lũ trẻ, tôi vào trong để chào Mina-sensei
…Haa~Mình không muốn về đâu.
Khi nào nghỉ hưu, không biết tôi có nên làm ở một trại trẻ mồ côi không nhỉ…
Hừm, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.
Còn hôn nhân thì…cái đó đã bị phá huỷ từ lúc tôi bị hoàng gia từ hôn rồi. Tại vì chuyện đó nên chuyện kết hôn lúc này đối với tôi chỉ còn là một giấc mộng hão huyền mà thôi.
Tương lai tôi già yếu, rồi tôi sẽ phải về hưu, nghỉ việc quản lý lãnh địa và tập đoàn. Lúc đó, tôi muốn sống một cuộc sống bình yên, với lũ trẻ vây quanh…Ít nhất, ấy là cảm giác thực sự của tôi.
Ở bên chúng tâm hồn tôi thực sự như được chữa lành…Nuôi dạy trẻ con không phải là một chuyện dễ dàng, nên chắc chắn là sẽ có nhiều vấn đề, tuy nhiên…Cứ như bây giờ, thì tôi không nghĩ cảm xúc này sẽ dễ nguội lạnh đi đâu.
Những mối quan hệ, những kế hoạch bất lợi lẫn thuận lợi…không chỉ tính trong tập đoàn, mà còn cả trong góc tối nhất của chính trị nơi đây. Thứ đầu tiên mà các đất nước dùng để trao đổi với nhau, đó chính là lãnh địa.
Vì tôi không phải tai to mặt lớn gì, nên tôi không muốn người khác nói rằng tôi không thể thấy điều gì thực sự quan trọng để mà bảo vệ. Sẽ có đôi lúc tôi phải từ bỏ một thứ gì đó, trở thành một con người độc ác, sắt đá, sát phạt; cái gì hữu dụng thì vẫn sử dụng.
Tôi phải bảo vệ nhân dân trong lãnh địa, bảo vệ cha mẹ yêu quý của tôi, cả ông bà, những người quan trọng đối với tôi và những người sẵn sàng làm việc cho tôi. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải bảo vệ họ.
Nhưng bản thân tôi vẫn chỉ là một con người, tôi vẫn biết mệt mỏi. Không chỉ thể xác, mà còn mệt mỏi cả về tâm hồn và tinh thần. Trong sách luôn nói…Nhà Vua bao giờ cũng cô độc.
Dù tôi không phải là vua, nhưng tương lai của người dân nơi đây lại phụ thuộc hết vào quyết định của tôi…Dù thế nào đi nữa thì đây vẫn là trách nhiệm của tôi.
Mỗi lần nghĩ tới những điều đó, tôi lại cảm thấy thật nặng nề.
Nhưng vì đã quyết định tự mình gánh vác chúng, nên tôi sẽ cố gắng hết sức…Sau đó lại nảy sinh một vấn đề, đó là lúc tôi già yếu thì không thể tiếp tục cai quản nữa, nên tôi phải tìm một người thích hợp thay thế tôi.
Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ sống một cuộc sống yên bình, xung quanh là những đứa trẻ đáng yêu…Trời ạ, hình như tôi tính hơi xa rồi.
Thôi, để được thế thì trước hết tôi phải làm việc đi đã.
Ông ngoại rời lãnh địa Armelia nửa năm rồi. Berne cùng Nhị hoàng tử cũng đã tốt nghiệp. Hiện tại, Berne đang học tập dưới trướng cha. Số còn lại của cái nhóm đó cũng đang học tập dưới sự chỉ dẫn của cha mẹ mình. Có nghĩa là Ed-sama ở trong cung điện cũng vậy. Anh ta vẫn chưa chính thức kết hôn với Yuri-sama. Họ vẫn chưa thông báo thời gian tiến hành hôn lễ, nhưng tôi nghĩ chắc cũng sớm thôi.
Sau khi trở về, tôi liền đi thẳng tới phòng làm việc. Đầu tiên tôi sẽ xem qua những văn bản liên quan đến tập đoàn, sau đó là lãnh địa.
“Mừng cô trở về, tiểu thư.”
Đúng lúc đó, Dean bước vào. Sau lần ngã bệnh, tôi cũng không hay xuống phố riêng với Dean lắm. Ngày nghỉ của chúng tôi cũng khác nhau nữa, để phòng trường hợp bất trắc thì chúng tôi còn có thể tương trợ lẫn nhau.
“Tôi về rồi đây, Dean. Hơi đột ngột nhưng làm ơn đưa cho tôi báo cáo với.”
“Vâng…Dường như sau khi nới lỏng thuế ra thì giá trị xuất khẩu và nhập khẩu đều tăng. Thêm nữa, lợi nhuận của tập đoàn và các công ty cũng tăng lên ạ.”
Kể từ lúc đó, chúng tôi đã chuyển đổi từ hệ thống thuế khoán sang hệ thống thuế thu nhập để giảm thiểu số thuế người dân phải trả. Dù lúc đầu cũng có hỗn loạn, nhưng nó cũng đã dần dần ổn định lại.
Để tôi nhắc lại một chút, lãnh địa của Công tước Armelia nằm ở vùng phía Tây của Kinh Đô với diện tích khá rộng lớn. Khí hậu ở đây quanh năm đều là mùa xuân mát mẻ…và một phần ở phía nam thì có khí hậu nhiệt đới. Cửa đông là biển, cũng có vài cảng ở đó.
Địa hình ở đây đúng là thiên thời địa lợi. Thời tiết thì ấm áp, hơn nữa còn có thành phố cảng. Băng qua vùng biển này là chúng tôi có thể sang đất nước khác, tuy vào thời chiến thì nơi này khá là nguy hiểm nhưng hiện tại thì nó mang lại cho chúng tôi rất nhiều lợi nhuận.
Với lại, ở phía Tây Bắc của Kinh Đô, nối liền với đất nước chúng tôi chính là Vương Quốc Towair-một đất nước nổi tiếng hiếu chiến. Vậy nên, so với nơi đó thì chỗ này tốt hơn nhiều.
Quay lại vấn đề chính, vì ở lãnh địa chúng tôi có thành phố cảng nên việc trao đổi hàng hóa đang chiếm vị thế hơn bao giờ hết. Lúc tôi vừa mới lên chức người thụ ủy của Lãnh chúa, tôi đã đến phía đông thị sát, nơi đó có tổng thu nhập thuế rất cao chính bởi thành phố cảng này.
Hiện tại, vì chúng tôi đã nới lỏng thuế, sự trao đổi hàng hóa giữa các nước lại càng tăng lên. Với lượng thuế từ những lần trước, người ta không chỉ trao đổi hàng hóa với các nước khác mà còn trao đổi giữa các thị trấn, thành phố trong lãnh địa. Thuế xuất khẩu đã được bãi bỏ và thuế nhập khẩu thì giảm xuống. Sau này, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ làm một bản đánh giá thuế suất dựa trên khoản hàng hoá.
Dù sao thì vì thuế đã giảm nên số lượng hàng hoá cả nhập khẩu lẫn xuất khẩu với những lãnh địa khác đều đã tăng lên. Vì vậy nên lợi nhuận của cả tập đoàn lẫn các công ty cũng tăng, tiếp theo sẽ là thuế thu nhập của tập đoàn…Chúng tôi sẽ chia thuế thu nhập của các tập đoàn và những người đứng đầu chúng riêng ra…Thì, ấy là điều mà tôi đang muốn làm mà.
…Tập đoàn Azura cũng đang bắt đầu việc xuất-nhập khẩu hàng hoá với các nước khác, nên lợi nhuận của chúng tôi cũng đang dần dần tăng lên.
Hiện giờ, lượng phân phối hàng hoá cũng tăng, hơn nữa, tôi còn khám phá ra một thứ mới đó là: Lụa.
Ở kiếp trước của tôi, nếu tôi không nhầm thì lụa được đưa ra lần đầu tiên ở Châu Âu vào thời kì Trung Cổ*, và trở nên rất phổ biến với tầng lớp thượng lưu vào thời ấy…Nhưng không hiểu vì sao vương quốc này lại không có lụa.
*Thời Trung Cổ kéo dài từ thế kỉ V tới thế kỉ XV. Lụa lần đầu tiên được đưa ra tại Châu Âu, Ý vào thế kỉ XIII sau cuộc Thập tự chinh thứ hai. Muốn biết thêm thông tin thì lên gg tìm “Con đường tơ lụa” nha.
Ở đây người ta thường có xu hướng dùng vải lanh, sợi len và vải cotton. Hơi buồn cười khi mà vải cotton thì có mà lụa lại không…Ban đầu tôi nghĩ vậy đấy, nhưng gần đây trao đổi hàng hoá nhiều nên tôi tìm ra nó. (lụa)
Tuy tôi biết để làm lụa thì cần trồng tằm, và tôi cũng muốn lãnh địa Armelia phát triển nó. Nhưng thực lòng tôi cũng chẳng biết lụa được làm từ những gì và cả quy trình làm ra nữa, nên việc này sẽ cần nhiều thời gian đây. Vì thế, sau khi tổng thu nhập thuế ổn định, tôi sẽ tiến hành phương pháp “thử và thất bại” để tạo ra lụa.