Nguồn eng/Credit: Japtem
Nửa năm đã trôi qua kể từ vụ việc lần đó… Nói cách khác, đã gần hai năm tính từ lúc tôi chuyển sinh rồi.
Doanh thu của tập đoàn Azura thì vẫn tốt như vậy. Mặc dù đã có những tập đoàn đối thủ xuất hiện, nhưng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, hình như tập đoàn chúng tôi đã phát triển lớn mạnh tới mức trở thành thương hiệu rồi.
Việc cải cách lãnh địa vẫn đang tiến triển từng chút một. Ngân hàng phổ biến hơn, còn đường xá sẽ sớm được bảo trì xong.
Trường Cao Trung trong thể chế giáo dục đang bắt đầu được đưa vào hoạt động, và tôi nghe nói đã có khá nhiều học sinh nhập học… Còn về Bộ Y tế, những bác sĩ địa phương cũng đang tích cực đầu quân vào, về Phòng Kế toán, như kế hoạch, con cái của những thương nhân đều đến đó để học cách ghi sổ kép và cả lý thuyết kinh tế.
Có vẻ như người ta cũng đang dần ghi danh vào bên Phòng Trồng trọt. Sau đó, Trường tiểu học được khai trương. Lũ trẻ từ cơ sở từ thiện ngày hôm đó cũng được nhập học, hôm trước tôi có đến thăm chúng, chúng nhờ tôi đọc một quyển truyện tranh.
Nhân tiện, những tên bị bắt trong vụ đó đã bị kết án phạt lao động công ích, nên tôi cứ thoải mái sử dụng chúng thôi. Hình phạt chỉ có thế bởi tội đó không đủ nặng để tống chúng vào tù.
Thời gian dần trôi đi, song cũng có nhiều chuyện xảy ra.
…Đúng vậy, thời gian như một cơn gió thoảng qua vậy. Thế mà, vì lí do nào đó, mẹ và ông ngoại tôi vẫn ở đây. Không, như thế cũng tốt mà nhỉ?
Kiểu, mẹ tôi thực sự rất nhạy bén, bà đã đưa ra rất nhiều lời khuyên và phương án hữu ích cho phòng phát triển của Tập đoàn Azura.
Mặt khác, nhờ vào những bài huấn luyện của ông tôi, những cảnh vệ lại càng tiến bộ hơn. Mặc dù mọi chuyện đều rất tốt…nhưng đôi lúc tôi lại có suy nghĩ kiểu ‘hai người có ổn không đấy?’
Hai người còn có những mối quan hệ riêng, cuộc sống riêng mà đúng không? Nghĩ thế, nhưng tôi cũng không thể bảo họ về nhà chỉ vì dăm ba cái lý do đó được, nếu xét tổng thể thì… Mà thôi kệ, họ thích thì tôi cũng không quản.
…Cứ thế nên, vào một ngày đẹp trời, có chuyện đã xảy ra.
“Mẹ! Mẹ đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Tôi đang ngồi trong vườn thưởng trà với mẹ thì tự dưng có kẻ đến phá đám…Là em trai tôi, Berne. Cậu ta vẫn chẳng thay đổi gì từ lần cuối tôi gặp cậu ta.
“…Ồn ào quá đi. Ai đó làm ơn hộ tống thiếu gia ra ngoài hộ ta với.”
Mẹ còn chẳng thèm bố thí một ánh mắt cho Berne, bà ấy chỉ lạnh lùng như thế mà thôi. A, giọng mẹ thay đổi rồi… tôi liền có cảm giác lạnh sống lưng.
Đám gia nhân bị khí chất dữ dội của mẹ thúc giục, nhưng cũng không biết phải làm gì vì bên kia lại chính là người thừa kế (của Công tước). Trong đó, chỉ có Tanya là dám đứng ra thực hiện mệnh lệnh của mẹ.
Tuy nhiên, trước khi cô ấy đến gần, cậu ta tức tối nhìn về phía chúng tôi rồi hỏi.
“Mẹ đừng đánh trống lảng, trả lời câu hỏi của con đi.”
“Con hỏi lý do phải không, ta đã viết trong thư rồi mà. Bởi vì ta đang bệnh nặng, nên ta sẽ đến thái ấp nghỉ dưỡng và không tham gia (sự kiện) nữa.”
“Hmph…Mẹ vẫn uống trà như thường đó thôi, không biết ai mới là người bệnh nặng đây? Thêm nữa, đó còn là thiệp mời từ hoàng gia đấy… Chẳng lẽ mẹ muốn đẩy Nhà Công Tước CỦA CON vào tình thế tiến thoái lưỡng nan à?”Hẳn rồi, hiện giờ… Berne nghĩ nó đang chiếm ưu thế hơn so với mẹ… nên nó mới có cái biểu hiện đắc ý như thế. Nhưng đáng tiếc. Mẹ không phải là người sẽ để yên khi có người dám ăn nói với bà như vậy. Mẹ tôi đặt tách trà xuống, ném một cái lườm sắc lạnh cho Berne.
“…Con nói hơi nhiều rồi đấy nhỉ. Nhà Công Tước CỦA CON? Còn chưa được kế thừa tước hiệu mà đã ba hoa.”
Một cú vả cực gắt và mãnh liệt. Tuy nhiên, cũng là một luận cứ vô cùng chặt chẽ. Berne có lẽ không bao giờ nghĩ bà ấy có thể nói vậy… Nên trong một khoảnh khắc, cái biểu hiện kia của cậu ta dường như vỡ vụn.
“…Với tư cách là một người sớm muộn gì cũng sẽ được thừa kế, câu con nói lúc nãy đều là vì Nhà Công Tước.”
“Câm miệng. Là vì Nhà Công Tước sao? Hmm…Thế thì việc con không về nhà vào kỳ nghỉ để học cách cai trị lãnh địa từ cha con, chắc là phải có lý do cao cả lắm nhỉ?
Chắc chắn không phải là do con muốn ở bên tên Nhị Hoàng tử hay đứa con gái Nam tước đó đâu nhở. Không phải vì dăm ba cái lý do như thế mà con bỏ bê trách nhiệm của mình đâu.”
“Việc đó…”
“Nhưng trước tiên, ta đã nhận được lời đồng ý từ Vương Thái Hậu, cho phép ta vắng mặt rồi. Còn con, chẳng lẽ con đã quyền lực đến mức có thể nghi ngờ quyết định của hoàng gia ư?”
“...Chậc.”
Ừm, mẹ đã nắm trọn tình thế trong tay nhờ chiến thuật của mình rồi. Đầu tiên phải kể đến, mặc dù đó là bữa tiệc tổ chức bởi hoàng tộc, nhưng vẫn có thể vắng mặt.
…Tuy nhiên, rất hiếm người làm thế. Hơn nữa, còn là Vương Thái Hậu đồng ý cho mẹ tôi nữa… Nên kể có là hoàng tộc thì họ cũng không thể bàn tán gì sau lưng mẹ tôi.
“Ngay từ ban đầu, việc mời mẫu thân của cô gái hắn đã hủy hôn tới bữa tiệc để hắn đính hôn với một người con gái khác thực sự đã rất mờ ám.
Thêm nữa, mới chỉ có hơn một năm kể từ khi hôn ước bị huỷ bỏ. Đến cả Vương Thái Hậu cũng còn đang rất đau lòng. Vì thế nên, chồng ta, người đang giữ chức Thủ Tướng chắc cũng chẳng muốn đi.
Nhưng mà… Vướng địa vị của mình nên có lẽ ông ấy vẫn sẽ tham dự. Chỉ cần thế là đủ để đại diện cho Nhà Công tước rồi.”
Ah… Cuối cùng cũng đến lễ đính hôn của con gái Nam tước và Ed-sama rồi sao. Kể từ lúc đó đã gần hai năm rồi… Trước đây, tôi từng nghĩ, đôi tình nhân đó đã đợi những hai năm, quả thực kiên trì.
“Đúng thứ con muốn còn gì nữa. Tự dưng chường cái mặt ra đây rồi càu nhàu… Làm người mẹ này thực sự nghi ngờ phẩm giá của con đấy. Mà suy cho cùng, người ta thường nói, vật họp theo loài, chơi với những loại người không có cốt cách thì cũng sẽ bị lây nhiễm theo mà thôi.”
Mặt Berne đỏ gay. A, cậu ta tức rồi~…Không biết có phải là vì mẹ tôi đang kháy cô con gái Nam Tước, Yuri đó không.
“Mẹ à. Kể cả có là mẹ đi nữa, dù nghĩ xấu người ta như thế nào thì cũng không nên nói ra ngoài miệng chứ nhỉ…?”
“Hmph…Ngay tại đây, lúc này, con còn muốn lăng mạ mẹ con sao? Như những gì con đã làm với chị gái mình?”
Dù Berne đã cố hết sức để phản bác mẹ, nhưng đều vô dụng cả. Cậu ta mà dám lăng mạ mẹ, thì cậu ta sẽ chẳng thể tiếp tục làm tuỳ tùng cho Nhị hoàng tử được nữa. Trước hết phải kể đến là Vương Thái Hậu sẽ không để yên chuyện này.
“Ta thực sự thất vọng về con. Tất nhiên là cha con cũng thế. Nếu con không giải quyết việc của mình đi, chúng ta không ngại truất quyền thừa kế của con đâu. Hơn nữa, chị con còn đang quản lý lãnh địa rất tốt, chúng ta cũng chẳng cần phải lo lắng gì cả.”
Lần đầu tiên trong cả cuộc nói chuyện này, mẹ nhìn Berne mỉm cười. A, nhưng nụ cười ấy thật đáng sợ.
“Tốt cho con quá còn gì. Con có thể ở bên tiểu thư Nam tước mà con yêu trọn đời rồi. À, cơ mà…bản thân con cũng làm gì có sức hút đâu, sau khi bị truất quyền, có lẽ con sẽ bị chúng vứt bỏ ngay thôi.”
“…Chuyện đó, là không thể nào… Mà ngay từ đầu tại sao bà chị đó lại có thể trở thành người thụ uỷ của Lãnh Chúa chứ? Chị ta đã hành xử vô lễ với một người trong tương lai sẽ trở thành hoàng tộc đó. Đừng nói là mất đi địa vị trong xã hội, đáng lẽ ra chị ta phải bị trục xuất rồi mới đúng.”
“…Ta chẳng biết tương lai thế nào, nhưng hiện tại, cô ta vẫn chỉ là con gái của một Nam tước. Ngay từ đầu đã là một sự xúc phạm khi để một Nam tước tiểu thư giơ nanh múa vuốt trước mặt người nhà Công tước.
Nếu không phải do nể mặt Nhị hoàng tử, một thành viên hoàng tộc, và con, vết nhơ của gia đình chúng ta, thì lúc đó Nhà Công tước chắc chắn sẽ nghiền nát cả gia tộc của đứa con gái Nam tước đó rồi.”
Un…(Nhà chúng tôi) không chỉ nể mặt Nhị hoàng tử, mà còn suy xét đến cả Berne nữa. Có lẽ là vậy. Mặc dù hơi khó chịu, nhưng chỉ một cá nhân xảy ra xô xát thôi là đã đại diện cho cả gia đình đó rồi. Nếu người ở Gia tộc này chỉ trích người ở Gia tộc kia, thì việc trả thù lại thực sự rất khó nhìn.
“Người thụ uỷ có quyền hành ngang bằng với Lãnh Chúa. Nói cách khác, con, người chẳng liên quan gì đến chính trị trong lãnh địa, kể cả con có không hài lòng thì cũng chẳng sao cả.
Mà ngay từ đầu, con người phân biệt đối xử với cả chính máu mủ của mình thì cũng chẳng giúp ích được gì đâu, Nhà Công tước cũng không cần.”
“Con không chấp nhận…! Hãy để con gặp chị ta!”
Mặc dù cậu ta nói muốn gặp tôi… Nhưng không phải tôi vẫn ngồi lù lù ở đây từ nãy đến giờ đó sao. Chắc hẳn từ nãy đến giờ cậu ta chẳng thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi…Eh, cơ mà, chẳng lẽ…cậu ta quên mặt tôi rồi sao?
“Gặp chị xong thì con sẽ làm gì? Bảo rằng chị ơi đưa lại vị trí người thụ uỷ cho em à?... Con không có cái quyền đó. Trước hết, con còn chẳng có quyền gọi Iris là chị.”
Mẹ tôi thở hắt ra một hơi rồi tiếp tục uống trà. Có vẻ như bà đã nguôi giận một tí rồi. Chắc bảo Tanya mang thêm trà lên thôi.
Tôi nhìn sang Tanya, trong mắt cô ấy đang loé lên một tia ngờ vực. Có lẽ cổ đang tự hỏi tại sao em trai lại đòi gặp tôi trong khi mà tôi còn đang ngồi một đống ở đây.
Và lý do mà cậu ta đùng đùng giận dữ đến đây là bởi bữa tiệc đính hôn của người đã từng là hôn phu của tôi…có lẽ vậy.
Khi trực tiếp gặp mặt cậu ta, tôi cứ tưởng mình sẽ nói thẳng vào mặt cậu ta rồi dần cậu ra một trận nhừ tử cơ chứ... Thế mà, dù hiện giờ y đang ở ngay trước mắt tôi…nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì hết.
Nếu để tôi tóm gón lại một từ thì đó là: không khí. Hiện giờ, tôi xem cậu ta như không khí vậy. Lúc đó, Berne và tôi đã như người lạ với nhau, đồng thời tôi cũng xoá luôn sự tồn tại của cậu ta trong tâm trí mình rồi.
A, tuy thế nhưng mà, lúc nào tôi cũng có cái mong ước ác độc rằng cậu ta đừng bao giờ muốn rời khỏi cái vườn hoa đó, đừng bao giờ thành công trong việc cai quản lãnh địa.