Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Hayashi Megumi là một kí ức kinh khủng.Đó là vào năm nhất cao trung. Chắc có lẽ cô nàng thậm chí còn không nhớ đến, nhưng chúng tôi thực sự đã từng ngồi cạnh nhau. Lúc ấy, tôi và Hayashi-san chỉ nói chuyện với nhau… có đúng một lần.
Từ lúc tôi gặp cô ấy ở trường, Hayashi-san đã là môt cô gái có rất nhiều bạn bè. Mặc dù cách ăn nói của cô nàng đôi khi rất quyết đoán và có phần gay gắt nhưng Hayashi-san lại sở hữu cho mình một gương mặt xinh đẹp và tràn đầy sự thuyết phục nên cô ấy luôn có những người đi theo bên cạnh và hành động cùng như những đầy tớ trung thành vậy. Đó là lý do tại sao trong giờ giải lao, chỗ ngồi của Hayashi-san liên tục bị cái đám tùy tùng đó vây quanh. Hồi đó, tôi thậm chí còn không thể ra ngoài đi vệ sinh được bởi vì chỗ ngồi của tôi sẽ bị một kẻ ất ơ nào đấy chiếm mất nếu như tôi rời đi.
Cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi diễn ra trong lớp học, ngay sau giờ giải lao, khi mà mọi người đã rời khỏi khu vực đông đúc đó của cô nàng và tiết học sắp sửa được bắt đầu.
Tôi nhớ rằng nó là một tiết học lịch sử thì phải. Sakigawa-sensei đầy hoài niệm lúc này đang bước vào lớp và chuẩn bị bắt đầu bài giảng của mình.
Đúng lúc ấy, một cục tẩy rơi ra từ bàn học của Hayashi-san.
Khi đó tôi còn đang ngái ngủ, tôi chợt thấy một cục gôm rơi khỏi bàn của cổ và dường như cô nàng cũng không để ý tới việc này.
Tôi nghĩ về nó. Liệu mình nên nhặt hay là để nguyên tại đó nhỉ?
Sau đó tôi nhận ra rằng, nếu như mình không nhặt nó lên thì cô ấy sẽ mắng chửi mình mất, thế nên tôi quyết định nhặt cục tẩy này, hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân của mình thôi.
Khi tôi cúi xuống để nhặt, tôi cảm nhận được một ánh nhìn sắc lạnh và đau đớn đến từ Hayashi-san, người ngồi ngay ở bên cạnh mình ngay lúc này. Chỉ mới cầm cái cục tẩy này thôi mà tôi đã cảm thấy cực kỳ lo lắng rồi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy trong đời.
“Cậu đánh rơi này.”
Tôi đặt cục gôm lên bàn và nói như vậy với cô nàng.
Hayashi-san trả lời lại.
Nhưng tôi không biết là cô ấy cảm ơn mình hay là xin lỗi vì đã làm phiền nữa.
“Chậc.”
Nói đúng hơn, nó còn thậm chí không phải là một từ. Đó được gọi là tặc lưỡi.
Câu trả lời mà cô nàng để lại sau khi tôi nỗ lực nhặt cục tẩy này lên lại là một cái tặc lưỡi đầy bất ngờ.
Đúng là phụ nữ mà. Cô ấy đáp lại lòng tốt của tôi theo cách như vậy đấy. Kể từ ngày đó, trong thân tâm của mình, tôi đã quyết định sẽ không bao giờ nói chuyện với Hayashi-san thêm một lần nào nữa, và cứ thế, ba năm trung học của chúng tôi đã trôi qua như vậy.
Đó là lý do tại sao số lần trò chuyện giữa tôi và cô nàng lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù chúng tôi đã học cùng lớp với nhau trong suốt ba năm học của mình, nhưng bạn sẽ không thể nào nghĩ được con số nào cao hơn thế đâu.
Hồi đó tôi ghét cô ấy lắm.
Tôi ghét cái cô nàng cao ngạo, kiêu căng giống như nữ hoàng đó.Tuy nhiên, trải qua ba năm học cùng với Hayashi-san, tôi cũng đã có được nhiều cơ hội để chứng kiến một con người hoàn toàn khác của cô, thậm chí còn hơn cả sức tưởng tượng của mình. Và đó cũng lý do tại sao tôi có thể làm quen được với cô ấy.
Hayashi-san quả thực là một cô gái hống hách và cực kỳ khó gần.
Nhưng sâu trong cô nàng lại chứa đựng một tình bạn thắm thiết và vô cùng mạnh mẽ, là một người thông minh, có sức mạnh tinh thần và động lực để truyền đạt ý muốn của mình và thúc đẩy bản thân vượt qua khó khăn và giông bão.
Và thật ngạc nhiên là, cô nàng lại rất dễ rơi nước mắt.
Trong kỳ đại hội thể thao năm thứ ba, lớp chúng tôi đặt mục tiêu giành chiến thắng bởi vì đó là cơ hội cuối cùng. Thật đáng tiếc, chúng tôi đã kết thúc đại hội ở vị trí thứ hai chung cuộc. Mọi người hầu như đều vui mừng trước nỗ lực tuyệt vời của toàn đội, chỉ duy nhất có một cô gái không kìm được nước mắt.
“Megu-chan, thật tuyệt khi chúng ta đã giành được vị trí thứ hai phải không?”
“Dạ vâng…”
Cô nàng không để tâm đến những lời nói của những người xung quanh mình.
“Mình muốn giành chiến thắng cùng với mọi người cơ.”
Lúc ấy, tôi đã lạnh lùng nhìn Hayashi-san hét lớn trong sự thất vọng tràn trề của mình bởi vì chúng tôi đã từng một lần cãi vã với nhau. Mặc dù vậy, thời gian dần trôi qua, và tôi cũng dần hiểu được cảm xúc của cổ. Dường như, tôi cũng có thể nhìn thấy được mục tiêu của cô nàng.
Hồi đó tôi ghét cô ấy.
Tôi ghét cái cô nàng cao ngạo, kiêu căng giống như nữ hoàng này.Nhưng đến khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi bất ngờ có cảm giác như mình đang dần chấp nhận cô ấy. Có nhiều khoảnh khắc khiến tôi thực sự ấn tượng trước sự quyết tâm không hề lay chuyển của cô nàng.
Có lẽ lúc đó, tôi cũng có chút ngưỡng mộ về cô ấy.
Có lẽ vì thế nên, khi biết được rằng Hayashi-san là nạn nhân của bạo lực gia đình, tôi đã đưa cô nàng về nhà của mình.
Có lẽ, sẽ thật đau đớn, khi nhìn thấy người mà tôi ngưỡng mộ, lại thu mình lại trước sự bạo hành của bạn trai mình.
Tất nhiên, tôi không có ý định kể cho cô ấy nghe câu chuyện này.
Tôi dự định sẽ mang tất cả những cảm xúc này xuống mồ và sẽ chẳng bao giờ nói với ai hết.
…Chà, có lẽ là tôi không cần phải đưa ra một quyết định lớn lao như vậy đâu.
Khoảng một tuần sau khi Hayashi-san ở nhà của tôi, đúng cái lúc mà chúng tôi vừa dùng xong bữa tối.
Điện thoại của tôi reo lên. Số hiển thị trên màn hình là của đồn cảnh sát.
“Xin chào?"
Tôi trả lời.
Hayashi-san dường như không biết tôi đang nói chuyện với ai nhưng cô nàng đã giảm âm lượng trên chiếc máy tính bảng của mình.
“À vâng. Đúng vậy. …Vậy tôi sẽ đưa điện thoại cho cô ấy.”
Tôi đứng dậy và đưa chiếc điện thoại của mình cho Hayashi-san.
“Ai vậy?”
“Là cảnh sát. Họ đang gọi về vấn đề đó.”
Tôi có thể thấy khuôn mặt căng thẳng của cô nàng. Bàn tay đang cầm chiếc máy tính bảng của cô ấy đột nhiên run lên.
“…Cậu sẽ nghe nó chứ?”
“…Ừm.”
Hayashi-san lấy chiếc điện thoại từ tôi.
“Xin chào. Ừm… Vâng. …Đúng. Đúng rồi ạ. …Tôi hiểu rồi.”
Tôi có thể thấy được vẻ mặt của cô nàng hiện giờ đang ngày càng trở nên u ám hơn. Một linh cảm xấu chợt hiện lên trong tâm trí của mình.
“...Vâng. Đúng. … Đúng rồi ạ. Tôi hiểu. Cảm ơn ạ. … Tạm biệt.”
Hayashi-san cúp điện thoại.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi hỏi, nhưng Hayashi-san cúi đầu không trả lời. Làn da của cô ấy nhìn có vẻ trông không được tốt cho lắm. Chắc hẳn đó là một kết quả không mấy khả quan.
“Hayashi-san?”
“Anh ấy đã bị bắt rồi.”
Khoảnh khắc im lặng bao trùm cả căn phòng.
Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng.
Khuôn mặt của Hayashi-san tối sầm lại. …Đó là người mà cô ấy từng đặt trọn niềm tin. Dù việc anh ta làm là sai trái nhưng ắt hẳn cô nàng đang có những cảm xúc lẫn lộn về chuyện này.
“Thông thường, những vụ bạo lực gia đình dẫn đến phạm pháp hầu hết đều bị bắt quả tang. Và xét theo quá trình điều tra và mức độ nghiệm trọng của vụ việc, họ đã xác nhận là hành vi cố ý gây thương tích và bắt giữ anh ấy.”
“…Tốt rồi, Hayashi-san.”
“Có thật sự là như thế không?”
Giọng của cô nàng đang run rẩy.
“…Lúc đó tớ không hề bảo anh ấy dừng lại. Nhưng cuối cùng thì tớ lại nộp đơn khiếu nại của mình mà không hỏi ý kiến của anh ấy. Họ đã bắt đi rồi. Tớ tự ý làm tất cả mọi việc mà không hề nói gì với anh ấy cả. Đó… có thực sự là điều đúng đắn không?”
“… Đó là điều đúng đắn mà.”
“… Nhưng.”
“Tớ chỉ mừng vì cậu còn sống thôi.”
Hayashi-san nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi.
“…Kể cả khi tớ có nói rằng tớ sẽ không tha thứ cho anh ta vì những vết thương mà cậu đã phải chịu đựng, thì có lẽ nó sẽ chẳng thể nào gây được ấn tượng gì cho cậu đâu. Đó là lý do tại sao tớ không có gì để nói hay bày tỏ suy nghĩ của mình về anh ta ở trong vụ việc này. Ngay từ đầu tớ đã là người ngoài cuộc. …Dù sao thì tớ chỉ mừng vì cậu đã an toàn. Đó là tất cả.”
Hayashi-san cúi gằm mặt.
“Cậu đang lo lắng, tớ biết. Rằng cậu đã phá hủy cuộc đời của anh ta. Thế nhưng, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi… là cả cuộc đời của cậu sẽ bị chính anh ta chấm dứt đấy. Tất cả những gì cậu làm ngay lúc này nên là vì mục đích sống của chính bản thân cậu mà thôi.”
Tôi đến gần Hayashi-san và đặt tay lên vai cô ấy.
“Lo lắng cũng không sao. Nhưng đừng tự trách mình. Đừng tự hủy hoại bản thân. Nếu cậu làm vậy, mọi thứ cậu làm để được sống đều sẽ là lãng phí hết.”
Tôi tự hỏi liệu rằng trước đây bản thân mình đã từng hướng ánh nhìn nghiêm túc như vậy vào người khác chưa.
“… Nó cũng giống như nỗ lực của tớ trở nên lãng phí vậy.”
Tôi cảm thấy ngứa ngáy sau lưng và không thể chịu đựng nổi.
“Việc cậu cảm thấy lo lắng là điều tự nhiên. Nhưng đừng làm lãng phí công sức của tớ. Dù có chán sống thì cậu hãy sống tiếp, cho dù cậu có ghét tớ đi chăng nữa.”
Cảm thấy xấu hổ, tôi quyết định tiếp tục công việc dọn dẹp phòng tắm mà tôi đã làm trước bữa tối với Hayashi-san. Tóc đã tích tụ trong cống và bọt dầu gội cuốn trôi sẽ bị vướng vào, việc chạm vào nó làm tôi cảm thấy khá là khó chịu.
“Cảm ơn cậu, Yamamoto.”
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Hayashi-san đã đứng ở ngay đằng sau tôi rồi.
“Tớ không xứng đáng với lời cảm ơn này của cậu. Rốt cuộc thì, tớ chỉ toàn nói về những điều tồi tệ đối với cậu. Cuối cùng, tớ cũng chỉ yêu cầu cậu chấp nhận những hành động ích kỷ của bản thân mình mà thôi, phải không?”
“Có lẽ chỉ là do cậu không thể diễn tả điều này bằng cách khác thôi.”
“… Nếu như cậu nghĩ vậy thì chắc có lẽ đúng là như thế rồi.”
“Gần đây tớ đang suy nghĩ.”
“Về điều gì?”
“Tại sao tớ lại không nói chuyện với cậu nhiều hơn khi còn học ở cao trung nhỉ?”
“…Thật là trùng hợp. Tớ cũng đang nghĩ như vậy đấy.”
Tôi có quá nhiều lý do để không thích cô nàng. Tôi không phải là loại người có lòng tự tôn quá cao hay là trách tiếp xúc với người khác hết mức có thể.
Nhưng Hayashi-san là ngoại lệ duy nhất. Riêng đối với cô ấy, ngay cả khi tiêu chí đánh giá bên trong của mình về cô nàng có đổi thay đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ không bao giờ thay đổi cách tôi nhìn nhận về cô nàng.
“Đó chẳng phải là một điều tốt sao?”
“Hở?”
“Chúng ta đã được trao cơ hội để có thể thay đổi suy nghĩ của mình.”
Ngay cả khi một ai đó trải qua vòng đời thứ hai của mình, tôi tin rằng không có gì đảm bảo được rằng cuộc đời thứ hai ấy sẽ tốt đẹp hơn cuộc đời đầu tiên cả.
Điều quan trọng để cuộc sống trở nên tươi sáng hơn không phải là thời gian mà là tư duy của mình. Đối mặt với thử thách, đấu tranh và tự đưa ra quyết định của bản thân. Thông qua những trải nghiệm như vậy, mọi người sẽ dần cải thiện được cuộc sống của họ. Cho dù nó có là cuộc đời đầu tiên hay là cuộc đời thứ hai, thì điều đó cũng sẽ không thay đổi. Cuộc sống sẽ trở nên buồn tẻ với những người lười biếng và không chịu cố gắng.
“Kể từ bây giờ, tớ cũng sẽ thay đổi cách nhìn nhận về mọi người.”
“…Cậu đâu có người bạn nào để thay đổi.”
“Tớ có mà. Ngay phía sau tớ này.”
Hayashi-san, người đang đứng ở đằng sau tôi, không nói một lời nào.
Xấu hổ quá. Tôi không nói gì thêm nữa và tiếp tục dọn dẹp trong im lặng.
Tuy nhiên, chúng tôi đã sớm nhận ra được một điều.
Việc bạn trai cũ của Hayashi-san bị bắt đồng nghĩa với việc sự an toàn của cô ấy đã được đảm bảo. Nói cách khác, tôi không còn lý do nào để che giấu cô nàng nữa.
Hai ngày sau, Hayashi-san bắt đầu tìm kiếm nơi ở mới của mình.