[Hiện tại tôi là một nhân viên đầy hứa hẹn của công ty HRG. Tuy chưa đến mức phá sản, nhưng sự thật là công ty đang trên bờ vực sụp đổ.]
Tôi lại xuyên không nữa rồi. Khi kiểm tra ngày tháng, tôi nhận ra rằng tờ ghi chú này được kẹp trong bọc điện thoại da kiểu ví của mình. Khi lấy lại được ý thức, tôi để ý rằng bản thân đang nằm trên giường ở nơi dường như là nhà của mình cùng với Hiiragi-chan đang ngủ ngon bên cạnh. Tôi đã quay lại từ mười năm trước tới hiện tại lần nữa. Còn dòng ghi chú này có vẻ là tin nhắn từ tôi hiện tại gửi tới tôi khi học cao trung.
[Nói về kết quả thì thật không sai lầm khi quyết định vào công ty HRG và làm thêm hồi năm hai cao trung. Tuy vậy, hình như là có một lý do to lớn khác khiến công ty dẫn tới phá sản. Tất nhiên là tôi không biết lý do đó là gì rồi.]
Mới sáng sớm mà tôi đã có biểu hiện nghiêm túc khi rời khỏi giường rồi.
Xem ra dù tôi của quá khứ tuy đã rất nỗ lực thì cũng chỉ có thể trì hoãn sự phá sản thôi chứ không thể ngăn cản lại được.
[2500 nhân viên của công ty và gia đình họ sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Tôi muốn ngăn nó lại bằng mọi giá]
Tôi biết chuyện đó. Tôi cũng sẽ làm vậy. Tôi của quá khứ đang nói về cách giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa để Hiiragi-chan và tôi được hạnh phúc. Việc như thế có thể là sẽ ổn trong một mối tình giữa học sinh cao trung với nhau, nhưng giờ là một mối tình giữa hai người trưởng thành. Có nhiều việc mà tôi cần phải xem xét đây.
[Hiiragi-chan...Về Haruka-san, với sự hỗ trợ của Natsumi-chan, chúng tôi đã được sống chung, nhưng xem ra tới được đám cưới vẫn còn khá là khó khăn.]
Thế là quá sớm vào buổi sáng cho một chuyện gì đó làm chán nản rồi…
[Để Natsumi-chan lo đối phó với bố Hiiragi là đúng, nhưng với mẹ cô ấy, bà vẫn không chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cần tiến xa hơn trong công ty này, hay ít nhất là những gì tôi hiện đang cố gắng ở hiện tại.]
Tôi đang nói về việc làm tốt hết sức, nhưng có lẽ sẽ không được thăng tiến nhiều trong một công ty bắt đầu sụp đổ.
[Thay vì cố gắng làm gì đó từ bên trong, có thể sẽ tốt hơn để làm thế như một người của gia đình Hiiragi.]
Có một hạn chế về việc một người có thể làm như nhân viên.
Hồi học năm hai cao trung, tôi bắt đầu làm thêm, tôi nghĩ rằng với sự hiểu biết và kinh nghiệm ở công ty HRG thì có thể ngăn được sự sụp đổ, nhưng dường như khá là khó khăn với một nhân viên đơn thuần làm việc để tránh được. Tuy vậy, ở lần cuối mà tôi quay về hiện tại thì công ty HRG đã phá sản mất rồi, Natsumi-chan thì sống chung với chúng tôi như một người tự do (freeloader) mà thuê một căn phòng.
Đó là lý do có thể nói tình hình xấu nhất đã tránh được, và đã có kết quả.
[Trong trường hợp đó, không nên để là Sanada Haruka, nhưng thay vào là Hiiragi Seiji.]
Sanada Haruka...Cảm giác kết hôn cứ như trở thành hiện thực vậy, nó thật sự tuyệt. Tuy nhiên, Hiiragi Seiji...Ah, thế nghĩa là tôi nên trở thành con nuôi sao?
[Với điều đó, như chồng của con gái chủ tịch, tôi sẽ nhận được một số thẩm quyền trong công ty.]
Cái cách được đề cập này nghe như trở thành con nuôi của gia đình Hiiragi-chan để thăng tiến nghề nghiệp vậy.
[Tôi không nói điều này chỉ vì muốn được thăng chức đâu.]
Như mong đợi của tôi. Tôi thực sự hiểu được suy nghĩ của riêng mình rồi.
[Tôi cần sự công nhận chính thức từ gia đình như một vị hôn phu khi tốt nghiệp cao trung. Nếu việc đó không xảy ra, khi tôi 27 tuổi, công ty sẽ bắt đầu sụp đổ, đám cưới thì cũng sẽ xa vời hơn.]
Đó là dòng cuối cùng được viết trong ghi chú.
Rào cản này khá lớn đấy.
Ở lần này và lần trước, công ty đang làm ăn khá tệ, nhưng trước tất cả những lần đó, trước khi tôi xuyên không về lúc học năm hai cao trung thì lại không có trường hợp này. Khi sống chung với Sana mà không có mối quan hệ với Hiiragi-chan, nơi làm việc của tôi cũng chẳng thay đổi gì. Khi trở thành giáo viên, tôi đoán công ty HRG đã bắt đầu sụp đổ rồi.
Nếu thế…
“Không, nhưng...Không lý nào việc Hiiragi-chan với mình hẹn hò lại đẩy công ty HRG đi xuống được…”
Thậm chí nếu là trường hợp đó, chia tay với Hiiragi-chan sẽ không phải là một giải pháp. Chia tay vì lý do này sẽ làm xáo trộn sự ưu tiên mất thôi. Tôi nên mau chóng thể hiện những mặt tốt với gia đình cô. Điều đó nên được ưu tiên hàng đầu.
“...Seiji-kun... Gì vậy, sao anh lại làm mặt đáng sợ thế…?”
Hiiragi-chan, người đang ngủ cạnh tôi, tỉnh dậy, rồi quấn tay cô quanh eo tôi.
“Yeah. Anh nghĩ về vài chuyện thôi.”
Tôi vuốt mái tóc bóng mượt của cô.
Buổi sáng thoải mái thật, một khoảng thời gian cho hai người chúng tôi. Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác như nó sẽ khiến tôi hạnh phúc.
...Hiiragi-chan khỏa thân...Tôi cũng không mặc bất kỳ bộ quần áo nào…
Hình như tối qua có khá nhiều chuyện vui nhỉ?!
Trên tấm lưng nhạt của cô có vài vết bầm tím nhẹ.
“Haruka-san, lưng em ổn chứ?”
“Yeah. Ổn mà. Là anh làm đó, không phải sao?”
Tôi ư?! Không thể nào…?!
“Em bảo anh có làm mạnh bạo hơn cũng không sao cơ mà…”
Cô ấy trở thành khổ dâm rồi sao?!
“Không cần nghĩ về những điều rắc rối này đâu. Sẽ ổn thôi.”
Tôi chẳng thể nói gì, nhưng Hiiragi-chan dường như lại nhận ra điều đó rồi ôm tôi. Như mong đợi, được Hiiragi-chan làm thế với tôi thì khá là lành đấy.
“Yeah. Cám ơn em. Tuy nhiên, nếu anh có gì mà anh có thể làm được, anh sẽ làm hết sức có thể.”
“Chọn anh là đúng mà. Anh luôn luôn tuyệt vời, nhưng bây giờ anh còn trở thành một người đàn ông còn tuyệt vời hơn nữa cơ.”
Cái “sức mạnh tình yêu” mà Hiiragi-chan hay nhắc tới, vào lúc này thì đó là thứ mà tôi muốn tin vào.
Fuwaah, cảm giác xuyên không bao bọc lấy cơ thể tôi.
Khi tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt tôi đã đổi thành nơi ở của Hiiragi-chan. Hình như là giờ ăn trưa, Hiiragi-chan hiện đang ở trong bếp làm vài thứ.
Tôi tiến tới phía sau lưng rồi ôm nhẹ lấy cô.
“Kyah?!...Nè, làm vậy nguy hiểm trong lúc nấu nướng lắm đó.”
Khi nói thế, Hiiragi-chan nhanh chóng trao cho tôi một nụ hôn. Có vẻ là cô đã học được một kỹ năng kỳ lạ được gọi là Hôn Nhanh.
“Anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành hôn phu của Haruka-san.”
Tôi bỏ tay ra khỏi khi cô quay lại đối mặt với tôi rồi dang tay ra, làm tư thế như nói rằng “Tới đây đi”. Tôi ngả người vào và được ôm bởi Hiiragi-chan.
“Vẫn sẽ ổn nếu anh không nỗ lực hết mình mà, anh biết chứ?”
“Không đâu, dù vậy đi chăng nữa thì anh vẫn muốn làm hết sức có thể.”
“...Seiji-kun nè, việc đó...Về cơ bản thì là một lời đề nghị, anh biết chứ? Anh hiểu không đó? Anh đã nói những lời tương tự hồi nãy hay em đoán vậy.”
Hmmmmm? Cô ấy đã lén nhìn tôi rồi.
Tất nhiên là tôi biết chứ. Chỉ có mỗi Hiiragi-chan thôi, chẳng có ai khác mà tôi có thể nghĩ ra được cả.
“Haruka-san.”
Khi bắt đầu nói thẳng với cô, Hiiragi-chan đã cảm nhận được gì đó nhờ trực giác tốt của mình.
Với gương mặt căng thẳng, cô nuốt nước bọt một lần.
“Vâng.”
“Anh mới chỉ là học sinh cao trung chứ không phải gì khác...Nhưng anh vẫn yêu em, Haruka-san.”
“...Vâng...Em cũng vậy...Em yêu anh.”
Nói những lời đó với đôi môi run run, những giọt lệ xuất hiện trên mắt của Hiiragi-chan.
“Hãy cưới anh nhé. Từ bây giờ, anh muốn ở bên em mãi mãi.”
“Vâng ạ…”
Nước mắt trào xuống, Hiiragi-chan gắng hết sức mỉm cười.
Đúng rồi. Tôi đã không nghĩ về nó, vào khoảnh khắc như thế này thì phải chuẩn bị một chiếc nhẫn chứ, nhưng tôi chưa chuẩn bị cho cái đó.
Khi tôi nhận ra điều đó, Hiiragi-chan thì có vẻ không quan tâm lắm, cô nói rằng, “Anh có thể làm lại lần nữa khi tốt nghiệp mà. Không sao đâu”.