“Gì thế này…?”
Tới trường lúc buổi sáng, tôi thấy một bất ngờ trong tủ đựng giày. Đó là một lá thư đáng yêu với mép hồng với dấu chân mèo.
“?”
Phần mở thư có tem hình mèo.
“...”
Đây… không thể nào…!? Đây là thư tình !? K-không ai thấy phải không nhỉ?
Ngó quanh một hồi để xác nhận rằng không ai đang tò mò xem tôi định làm gì. Bối rối, tôi lao tới phòng vệ sinh gần đó, rồi khóa mình trong buồng và mở bức thư. Chắc cả lá thư lẫn bao thư đều mua cùng 1 chỗ nên có nhiều chỗ trang trí khá đẹp.
“Kh-không thể nào đâu, nhỉ?”
Làm gì có ai lại đi viết thư tình cho tôi chứ…
Gửi Sanada-kun,
Xin lỗi vì sự đường đột. Mình gửi bức thư này cho cậu vì mình không biết cách nào khác để ngỏ lời tới cậu cả. Chúng ta đã từng học chung lớp vào năm nhất đó, và nói chuyện với cậu thật sự rất vui. Ngoại hình của cậu cũng đúng gu của mình nữa. Có lẽ cậu không nhớ mình đâu, nhưng có điều mình muốn nói với cậu. Hôm nay tan học xong, mình sẽ chờ cậu sau tòa nhà. Nếu cậu xuất hiện, mình sẽ rất vui đó.
2-E Hamana Yui
Đây rõ ràng là thư tình rồi!? Tuy ký ức về năm nhất của tôi khá là mơ hồ, nhưng tôi có nhớ tới Hamana-san. Nếu không nhầm thì cô ấy là thành viên của ban nhạc. Cô ấy khá là cá tính và vô tư, thật thà với mọi người, và nụ cười của cô ấy tạo ấn tượng rất mạnh.
Nhìn chằm chằm vào bức thư, tôi có thể thấy rất nhiều vệt tẩy xóa. Chứng tỏ cô ấy đã viết đi viết lại bức thư này nhiều lần để có thể bày tỏ được cảm xúc của mình. Do tôi không có nhiều bạn bè khác giới nên kể cả nếu cô ấy có hỏi các nữ sinh khác thì cũng chẳng ai biết số điện thoại hay mail của tôi được.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một thứ như thế này từ lúc sinh thời. N-nên làm gì đây? Thường tôi sẽ cảm thấy vui sướng phát điên…
“Uwahh!!? Chuyện này là thật sao!?”
Binh binh, tôi đập cửa buồng. Đọc lại bức thư, tôi có thể đoán được rằng cô ấy đã đổ tôi từ năm nhất. Chứng tỏ Hamana thích tôi thật.
Dĩ nhiên là trong quá khứ tôi chưa 1 lần nhận được thư tình (một biểu tượng hoàn hảo của tuổi trẻ). Chắc đây là kiểu, khi chú cừu đừng một mình thì chẳng có gì là đẹp cả, nhưng khi có sói muốn săn nó thì trông nó thu hút hơn hẳn.
Tức là, việc tôi đang hẹn hò với Hiiragi-chan, chả biết, chắc nó giống kiểu tiết pheromone không? T-tóm lại, không quan trọng. Tôi phải từ chối thôi.
“...là thật sao…”
Tuy tôi đã từng bị từ chối ngày trước, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ từ chối người khác.
Nếu đem cả hai người họ lên bàn cân, thì rõ ràng là Hiiragi-chan vượt trội hơn hẳn.
Sự hưng phấn trong tôi liền hạ nhiệt.
Tôi sẽ phải trả lời Hamana-san một cách nghiêm túc, rằng tôi rất tiếc.
Có thể tôi sẽ khiến cô ấy đổ lệ. Những cô gái khác nhiều khả năng sẽ nói xấu sau lưng tôi, rằng tôi là một kẻ tồi tệ đã làm con gái phải khóc.
“...Sanada-kun, trông trò có vẻ buồn lắm. Sao thế?”
Giờ trưa, 4 người chúng tôi lại tụ tập trong phòng kinh tế tại gia ngồi ăn, Hiiragi-chan nhìn tôi lo âu.
“À không, không có gì ạ.”
Tôi mà kể cho cô ấy về vụ lá thư thì thể nào cô nàng cũng cuống lên cho xem.
Giờ chiều, tôi nghe giảng chẳng khác nào nước đổ lá khoai. Không một chữ nào lọt vào não tôi nổi. Giờ tan tầm sắp tới, tôi hồi hộp hết cả người. Tuy nhiên, Hamana-san còn hồi hộp chắc còn hơn tôi gấp bội.
Khi tôi tỏ tình với Hiiragi-chan, tôi không biết rằng mình khi nào bản thân sẽ quay lại với hiện tại, nên lúc đó tôi chỉ đơn thuần hứng lên mà triển, với cả do không còn gì để mất cả. Tôi cũng vô cùng xấu hổ và hồi hộp lúc ấy.
Tuy nhiên, khi địa điểm lẫn thời gian đã được xác định, cái cảm giác hồi hộp đấy sẽ nuốt chửng chúng ta. Việc cô ấy có thể chuẩn bị được bức thư này, đặt nó vào tủ giày của tôi, rồi đợi chờ cho tới khi tan trường. Cô ấy ngầu thật đó.
Rồi hồi chuông cuối cùng cũng reo, và mọi người bắt đầu đứng lên về nhà.
Giờ được rồi.
Chân vẫn còn đang đi đôi giày chạy trong nhà, tôi đi tới khu đất phía sau tòa nhà. Khu vực này cũng có phòng trà lần trước, và như mọi khi, không có ai ở đó. Phía dưới mái hiên phòng trà, Hamana-san đang chờ ở đó.
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, tim tôi đập mạnh.
L-là đàn ông, tôi phải chủ động nói gì mới được.
“Ừm… về bức thư, cảm ơn nhé… tớ vui lắm…”
“Ừm. Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đây đột ngột như vậy… N-nếu cậu bận gì thì, ta có thể giải quyết việc này mau mau thôi.”
Giọng nói cô ấy nhanh hơn hẳn, nghe rất hồi hộp.
“À không, tớ không có bận gì cả.”
Nói gì bây giờ? Tôi có nên bắt đầu thẳng vào vấn đề không…
Thôi thì, đợi cô ấy mở lời trước vậy…
“L-lúc ở hội thao, cậu đã thành công rực rỡ. Mình có xem cậu hôm đó đó.”
“À, phải… cũng bình thường mà… Có nhiều chuyện đã xảy ra nên…”
Hahaha, tôi cười gượng gạo, tôi không biết phải nhìn đi đâu nên thành ra lại vô thức cúi đầu xuống. Tôi nhận ra Hamana-san đang nắm chặt tay.
“Ư-ừm… vào cuộc đua tìm đồ… khi phải tìm người cậu thích… cậu đã kiếm Hiiragi-sensei phải không? Chuyện đó-- có nghĩa là sao vậy?”
“À, cái đó hả… chỉ là tớ nghĩ đưa giáo viên tới sẽ an toàn hơn… Bao gồm cả tớ nữa, thì mọi người đều yêu quý Hiiragi-sensei, phải không?”
Đó là câu trà lời tôi đã chuẩn bị sẵn. Thực tế, tôi đã nhận được nhiều câu hỏi về việc này từ các bạn nữ trong lớp.
Không biết cô ấy có nghĩ đó là câu bông đùa hay không, hay do gì khác mà phản ứng của cô ấy trong mềm đi hẳn.
“Đúng ha… thế, cậu có đang thích ai khác không?”
Sao cậu lại hỏi thế chứ -- là tớ thì sẽ không hỏi câu nào cứng như vậy đâu. Nếu không có bức thư kia cơ thì hỏi câu đó còn tạm chấp nhận được.
“Không có ai khác đâu.”
Ngoài Hiiragi-chan thì tôi không có đang thích ai khác cả. Đó vẫn là sự thật.
“Ừm… cậu biết không.”
Thịch, tim tôi đập.
Hamana-san ngắt lời, rồi nói
“Ừm…”
“Hử?”
“Đã từ lâu rồi… từ năm nhất ấy, mình đã thích cậu rồi.”
Nắm chặt lấy vạt váy, Hamana-san nói ra câu đó, mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Cảm ơn cậu.”
Nếu tôi mà nhận được lời tỏ tình từ hồi đó, thì chắc chắn tôi sẽ không chần chừ nhận lời và bắt đầu hẹn hò với cô gái này.
Thì vì, việc tôi hẹn hò với giáo viên là bất khả thi. Hoàn toàn bất khả thi.
Đó là điều ai cũng hiểu. Không cần biết cảm xúc đó có mạnh mẽ tới mức nào, khả năng việc đó xảy ra là gần như bằng không.
Nếu cô gái đang đứng trước mặt tôi lúc này thích tôi, và nếu tôi cũng cảm thấy tôi có thể phải lòng người đó… thì chẳng có lý do gì phải từ chối cả -- chắc nhiều khả năng tôi sẽ bị Fujimoto thù ghét thôi.
Kể cả nếu những điều đó có thể xảy ra, thì chúng vẫn chỉ là “nếu như” mà thôi.
Lúc này, tuy tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mấy sự “nếu như” đó giờ đã xảy ra rồi.
Sau khi đáp cảm ơn xong, tôi trả lời Hamana-san đang chờ đợi câu trả lời.
“Tuy nhiên, tớ rất tiếc. Tớ rất vui sau khi nghe được cảm xúc của cậu, nhưng tớ không thể đáp lại được…”
Sau một hồi nín thớ, Hamana-san mở lời.
“Mình… hiểu rồi, vâỵ mình có thể được biết, lý do của cậu không? Có phải là do cậu không có hứng thú trong truyện tình cảm không?”
Cảm tưởng như cô ấy đang rất muốn bật khóc, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để hỏi thẳng như vậy.
Giờ nói tôi đã có người tôi thích rồi thì sẽ xong việc. Nghĩ vậy, tôi không làm thế. Nhiều khả năng nếu tôi mà làm vậy thì cô ấy sẽ chấp nhận cái lý do đó, nhưng sau khi nhận được thư tình lần đầu tiên, từ một cô gái đã lấy hết can đảm ra để thổ lộ với tôi, thì tìm cách thoái lui với một lý do mơ hồ như vậy có thật sự đủ thật thà không?
“... Xin lỗi, lúc nãy tớ có nói ‘mọi người đều quý Hiiragi-sensei’ nhỉ? Tớ chỉ chống chế vậy thôi, nhưng mà… tớ nghiêm túc, thích cô ấy. Hiiragi-sensei ấy.”
Tôi nói một cách để người khác có thể ngầm hiểu rằng đó là tình đơn phương.
‘Chúc cậu may mắn nhé’, nói với giọng rơm rớm nước mắt, Hamana-san bỏ chạy.
Hà… thở dài xong tôi ngồi xuống. May quá, cơ mà ngực tôi đau quá. Nếu tôi mà giấu việc đó là Hiiragi-chan và chỉ đơn thuần nói rằng tôi đã có bạn gái thì chuyện này lẽ ra sẽ không xảy ra đâu, nhỉ?
“...Sanada-kun?”
“Aah… Sensei.”
Chắc cô ấy đã thấy tất cả. Thường thì Hiiragi-chan sẽ nói rằng cô ấy thích tôi một cách vui vẻ, nhưng giờ cô ấy trông ngơ ngác lắm. Cô giáo ngồi xuống cạnh tôi.
“Anh được Hamana-san tỏ tình phải không?”
“Ừ, nhưng anh từ chối rồi.”
“Ra thế… tuần trước, Hamana-san có hỏi em rằng em có thích anh không đó. Trò ấy kiên định lắm.”
Vậy ra Hamana-san đã hỏi Hiiragi-chan một mình. Chắc lúc đó Hamana-san đã tuyên bố rằng cô ấy thích tôi và tuyên chiến với Sensei.
“Thế cô đã trả lời sao?”
“Thì, em trả lời nhẹ nhàng rằng em có thích anh thôi. Em đâu có nói dối. Chỉ là em không biết Hamana-san hiểu câu nói đó như thế nào thôi.”
“Hình như cô ấy cũng biết anh thích em đó.”
“Thường khi thích ai đó thì ta sẽ chú ý tới ánh mắt của họ hơn, và tuyệt nhiên ta sẽ hiểu hơn về họ. Thế nên, chắc em ấy cũng thắc mắc em nghĩ gì về anh đó.”
Nghĩa là, Hiiragi-chan đã biết trước sẽ có lúc tôi được tỏ tình.
“Hẹn hò ở trường đồng nghĩa với việc chuyện này sẽ xảy ra… anh sẽ khiến mọi cô gái phải đổ lệ trừ em ra đó.”
“Mọi cô gái á? Nói quá rồi đó em. Chắc sẽ không còn chuyện nào như vậy xảy ra nữa cả.”
“Thật không? Em có thể nghĩ được thêm ít nhất một người nữa đó.”
Có thể là ai mới được.
“...anh biết không, em thấy lo đấy.”
“Rằng anh sẽ bắt cá hai tay?”
“Rằng anh sẽ chuyển sang thích một người trẻ tuổi hơn em.”
“Một người trẻ hơn…”
Tôi cười nhăn nhó.
“Anh chỉ thích mỗi Haruka-san thôi.”
Hiiragi-chan đặt tay lên tay tôi.
“Cảm ơn anh, em cũng vậy.”
Hôm đó, vào bữa tối, Hiiragi-chan gọi tôi tới. Chúng tôi nói chuyện thì ít, nhưng hôn nhau thì nhiều hơn hẳn.