Gần đây, tôi đã không đi đâu với Hiiragi-chan, chỉ dành thời gian ở nhà cô ấy. Mối quan hệ của chúng tôi là một bí mật, chúng tôi không thể đi chơi với nhau thường xuyên được. Tuy nhiên, tôi luôn tự hỏi rằng cô ấy nghĩ gì về tình hình hiện tại. Nếu như là Hiiragi-chan, cô ấy có thể tuyên bố rằng cô ấy thấy ổn với điều này.
“Gần đây, thời gian mà chúng ta dành cho nhau thư giãn ở nhà đã tăng lên rồi nhỉ?
“Yeah, có chuyện gì với nó sao anh?
Ở phía bên kia, Hiiragi-chan đang nghiêng tách trà của em ấy một chút, trong khi đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò
“Không có gì đâu…. Anh chỉ tự hỏi rằng có khi nào em cảm thấy chán hay không thôi.”
“Em rất thích nó, anh biết không? Thời gian thư giãn mà chúng ta đang có. Ban đầu, em đã nói rằng chúng ta đi đâu đó và vui chơi, nhưng sau khi em quen với điều đó, nó rất tốt theo cách riêng của nó.”
Em ấy đã nói một thứ nghe rất người lớn. Nếu em ấy nói muốn đi, thì em ấy đã nhắc nó từ trước, có vẻ như cô ấy không hẳn là không hài lòng với nó.
“Chủ nhật tuần sau, Sao ta không đi đâu đó sang chảnh để thay đổi khẩu vị nhỉ?”
“Tuần sau…..sao? Ah. Xin lỗi. Ngày đó có vẻ không được…”
“Ah, em có hẹn sao?”
“Yeah…well…. Chỉ là một chút….”
“Em dự định làm gì sao?”
“Eeeh? Không có gì đâu, không có gì quan trọng cả.”
Mắt của Hiiragi-chan đảo qua đảo lại. Thật bất thường vì em ấy sẽ đáp lại ngay lập tức khi tôi muốn làm gì đó thay vì từ chối khiến tôi hơi ngạc nhiên, vì đó tôi không mong rằng cô ấy từ chối.
“A-anh hiểu rồi…”
“E-Em xin lỗi!”
Cuối cùng, Hiiragi-chan đập tay em ấy lại và xin lỗi, nhưng em ấy lại không nói với tôi kế hoạch của em ấy. Có phải em ấy cảm thấy chán tôi không….? Đã được nửa năm từ khi ta hẹn hò. Không phải điều này sẽ xảy ra với nhiều cặp đôi sao? Kết thúc giai đoạn tuần trăng mật!? Cô ấy đã trở nên mệt mỏi với tôi…?
Hiiragi-chan là Hiiragi-chan, Nếu như cuộc hẹn ấy không có gì quan trọng, tôi tin rằng nó không có vấn đề gì nếu em ấy nói với tôi…Hmm? Em ấy lại không muốn nói, vì thế, cô ấy nói nó không có gì quan trọng chỉ là một cái cớ sao?
Khi tôi hỏi lại em ấy thêm lần nữa, em ấy chỉ nói,”nó chỉ một việc cỏn con thôi à …”
Ngoại tình…? Không, Hiiragi-chan của tôi sẽ không bao giờ làm như thế…
Do sự lo lắng tột cùng của tôi, tôi đã gọi cho Natsume-chan để tâm sự với nhau về vấn đề này.
“Haru-chan, ngoại tình á? Không, không, không thể nào đúng không?
“Không, nhưng, mặc dù em đã hỏi, em ấy vẫn không nói cho em biết?
“Chà, Chắc chắc chị ấy muốn giữ bí mật về việc gì đó với cậu.”
“Em cũng đang băn khoăn rằng không biết đó có phải là ngoại tình hay không…. Nếu mình không làm gì cảm thấy tội lỗi, thì mình đâu cần phải giấu đúng chứ?”
“Cậu nói cũng không sai. Nhưng, nếu cậu thật sự lo lắng đến thế, tại sao cậu không bí mật theo dõi? Nếu Haru-chan là cậu, thì chị ấy chắc chắn sẽ làm thế đúng không? Dù sao thì chị ấy cũng là một kẻ đeo bám.”
Natsumi-chan cười như nhớ lại chuyện gì đó.
“Tại sao cậu không nói với Haru-chan suy nghĩ của cậu bây giờ. Chị ấy chắc chắn sẽ khóc trong hạnh phúc đấy, cậu biết không?”
“Nó thật sự sẽ vậy sao….?
“Đó là cảm giác của Haru-chan khi được Trộm-kun làm cho chị ấy lỡ một nhịp…..Tôi cũng nghĩ tôi hiểu nó một chút….. Bình thường cậu như là một người điềm tĩnh, nhưng khi cậu để lộ ra những điểm yếu của mình, thì khoảng trống ấy, nó có một chút….không công bằng…”
Phần cuối cùng được nói nhỏ trong khi đang lầm bầm.
Dường như có thứ được gọi là Gap moe. Bản thân tôi cũng hiểu về nó, nhưng tôi không thể nào không nghiêng đầu và tự hỏi tôi thật sự giống như vậy hay không.
“Natsumi-chan, có phải chị thích Sensei ở điểm đó không?
“N-Nói đủ về tôi rồi… Dù sao thì, mọi thứ ngoài chuyện này ra điều bình thường đúng không? Nó ổn mà, thật sự thế đấy?
Mặc dù nếu cô ấy nói rằng vẫn ổn, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.
Chủ nhật, tôi bắt đầu công việc của mình vào sáng sớm từ vị trí mà tôi có thể thấy được noi Hiiragi-chan. Tôi đã quan sát cô ấy được một tiếng đồng hồ rồi, nhưng không ai đi ra hoặc vào cả. Chiếc xe vẫn ở bãi giữ xe, nên tôi không nghĩ em ấy đã rời đi.
“Xin chào!”
Pon, ai đó đập vào vai tôi từ phía sau.
“Uwah, làm em giật mình.”
Natsume-chan đã tới. một chiếc xe xịn sò hình như đã đưa chị ấy tới đây, đã đi một cách lặng lẽ xuống đường.
“Có chuyển động gì chưa?”
“Không có gì cả”
Ở nơi làm việc hôm qua, tôi đã nói cho chị ấy biết là tôi sẽ đi theo dõi, nên chị ấy tới chắc là do tò mò.
“Trộm-kun, mua cho tôi một bánh nhân đậu đỏ và một hộp sữa đi.”
“Em không thích. Nếu chị muốn, tự đi mua đi.”
“Nếu thế thì nó sẽ không hợp với bầu không khí đâu!”
“Em không quan tâm. Ah, em ấy đi ra rồi kìa.”
Em ấy không mặc gì sang trọng như khi đi hẹn hò với tôi.
Thay vào đó, trang phục của em ấy có vẻ thô tiện cho việc đi lại kém theo cái mũ trùm vào đầu.
“Tôi tự hỏi chị ấy đi đâu nhỉ, Haru-chan.”
Em ấy dường như có tâm trạng tốt khi em ấy quay chìa khóa xe bằng ngón tay của mình và sau đó bước vào xe.
“Chuyện này thật tệ. Em ấy đang định đi đâu đó khá xa.”
Tôi cầm tay lái xe đạp của tôi.
“Eh? Cậu định đuổi theo chị ấy bằng xe đạp à?”
“Không còn cách nào khác đúng không?”
“Đợi đã, chờ một tí. Tôi sẽ gọi”
Gọi ai?
Natsume-chan lấy điện thoại ra và gọi ai đó.
“…Xin chào? Là tôi đây. Anh có thể cho xe quay lại được không? Đúng vậy, ở gần nhà của Onee-sama…. Đúng vậy, vâng. Rất gấp, làm ơn nhanh lên.”
Tính cách của chị ấy đã thay đổi thành một phụ nữ nữ tính.
“Cái gì? Tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
“Em chỉ nghĩ là chị thực sự là một cô chủ.”
“Nói chuyện như thế rất khó, nên tôi không thực sự thích kiểu nói như thế. Nhưng nếu tôi không nói như thế, mọi người trong gia đình sẽ đối xử tôi như côn đồ.”
Hình như một tiểu thư cũng có vấn đề của riêng họ.
Khác với xe của Hiiragi-chan, một chiếc xe quý phái màu đen tuyền mà Natsume đã gọi đã chạy tới. sau đó hai chúng tôi ngồi vào.
“Đuổi theo xe của Onee-sama”
Natsumi-chan chỉ vào xe của Hiiragi-chan đang chạy trước mặt chúng tôi. Cách nói chuyện và cử chỉ của cô ấy tất cả đều của một tiểu thư.
“Cái gì”
“Không, em chỉ đang nghĩ đây cũng là một khoảng trống. Nó có cảm giác thật sảng khoái.”
“B-Baka…”
Tôi bị Natsume-ojou-sama đấm vào vai.
Tự hỏi rằng liệu em ấy có định đi gặp người đàn ông khác không, tôi trở nên lo lắng khi xe của Hiiragi-chan chạy vào bãi đỗ xe phải trả tiền. Với thái độ lạc quan, em ấy đi ra khỏi xe và bước đi. Chúng tôi cũng đi ra khỏi xe, và đi theo em ấy.
Đó là một khu vực sôi động nằm gần ga tàu. Tôi cảm thấy nơi này như một nơi hoàn hảo để gặp một người đàn ông và đi uống trà với nhau hoặc gì đó….
“Em tự hỏi cô ấy đi đâu nhỉ”
“Cậu có muốn cược không? Tôi cược rằng chị ấy chả có đi gặp người đàn ông nào. Nếu chị ấy muốn giữ bí mật với Trộm-kun… Nó có thể liên quan gì đến sở thích nào đó của chị ấy.”
“Cờ bạc. Đó không phải là một thứ mà Natsumi-ojou-sama nên làm đúng không?”
“I-Im đi, Baka… Dừng việc gọi tôi là một Ojou-sama đi.”
Khi tôi ghẹo chị ấy, Natsumi-ojou-sama một lần nữa cho tôi ăn đấm ở vai
“Đợi – Ojou-sama, đau đấy.”
“Bởi vì cậu cứ chọc Ojou-sama này dấy.”
Khi chúng tôi đang cà khịa nhau, chúng tôi đã thấy Hiiragi-chan bước vào một tòa nhà đa năng.
Cửa hàng nào mà cô ấy định đi đây…?
Nhìn vào tòa nhà , thì có một cửa hàng tiện lợi ở tầng một, và từ tầng hai trở lên, có một văn phòng và cà phê internet. Đó là một loạt cửa hàng không có chung mặt hàng.
[sảnh chính khu mát xa]---- Mắt tôi dừng lại ở bảng tên màu hồng này, có vẻ Natsumi cũng hứng thú với nó.
“Mát xa…? 10000 yên cho 40 phút, không phải nó rất mắc sao?”
Có thể không phải cái mát xa mà Natsumi-chan đã nghĩ…
“Natsumi-chan, nó không phải là một mát xa bình thường đâu nhỉ”
“Eh? Nếu nó không phải nơi bình thường, thì là gì?”
Tại sao chị ấy lần cũng đần độn khi nhắc đến những thứ này?
“Màu hồng và bảng hiệu với thiết kế rẻ mạt--- đây là cửa hàng dành cho mát xa biến thái.
“Biến thái…Eeeeeeeee!?”
Khuôn mặt của Natsumi trở nên đỏ chót. Trong khi chị ấy mở và đóng miệng của chị ấy, chị ấy chỉ vào thứ gì đó bằng ngón tay của chị ấy.
“Thang máy, nó dừng lại ở tầng đó…”
“Eeeeeeeeeeeeeeeeeehhh!?”
Không ai đi vào thang máy từ khi Hiiragi-chan bước vào…. Điều đó nghĩa là…. Cái gì đây? Cửa hàng mát-xa cho đàn ông. Nếu như Hiiragi-chan đi vào đó, thì có phải em ấy bí mật làm ở đó không….? Cú sốc quá lớn đến nỗi khiến tôi và Natsumi-chan chỉ có thể đứng sững sờ.
Ngay trước mặt mắt chúng tôi, một người với đôi mắt được che bởi một cái mũ đi qua. Họ ấn nút và đợi thang máy
“Hmmm, Haru-chan”
Người đó phản ứng lại với một cú giật mình
“Ah, không, đây không phải là Hiiragi Haruka.”
Nhưng thường lệ, em ấy thực sự nói dối rất dở.
“Haruka-san, em đang đi đâu vậy?”
“Haaah~ em đoán rằng là bị lộ rồi nhỉ…. Em có tí việc ở tầng 7 của tòa nhà ấy mà.”
Tầng 7. Ở đây có tiệm “Salon làm đẹp”
“” thì ra là vậy””
Natsumi-chan và tôi ngồi xuống ngay đó.
Nhìn gần vào thì, Hiiragi-chan đang cầm một cái túi từ tiệm tạp hóa. Người đã đi vào chỗ tiệm mát-xa chả giống với Hiiragi-chan chút nào.
“Nó là một cửa hàng thẩm mỹ có tin đồn rằng nó rất khó để đặt chỗ. Cuối cùng thì em đã có thể đặt được chỗ cho ngày hôm nay.”
“Nếu chỉ có vậy, thì em có thể nói cho anh biết mà…”
“Em chỉ muốn Seiji-kun nói là, ”Hmm? Haruka-san, có phải trở nên xinh đẹp hơn sao?” nên em mới giữ bí mật.”
“Đúng không. Tôi đã nói với cậu là nó ổn mà,” Natsumi-chan thình lình nói câu đó.
Sau đó chị ấy giải thích cho một Hiiragi-chan đang bối rối.
“Trộm-kun đã rất lo lắng có phải Haru-chan đi gặp người đàn ông khác không ấy mà.”
“Heeeh~? Thật không? Anh ấy đã lo lắng sao?”
Hiiragi-chan vui vẻ nhìn lén tôi.
“Đúng thế, anh đã lo lắng…..chỉ một chút thôi.”
“Ufufu. Sắp tới lượt của em rồi, nên em gặp lại anh sau nhé.”
Em ấy nói thế với nụ cười và đi vào thang máy.
Natsumi-chan và tôi đã hoàn thành mục đích nên chúng tôi rời đi.
Sau khi trở về chỗ ở của Hiiragi-chan và nghỉ ngơi một chút, thì chủ nhà đã về.
“Em về rồi đây. Thế nào? Haruka-san này đã trở về từ Salon làm đẹp.”
“…Ừ, anh có cảm giác làn da của em trở nên sáng hơn. Nó rất đẹp.”
“Đó là lý do em đi đến salon làm đẹp vì em muốn Seiji-kun nói câu đó
Em ấy ôm chặt tôi. Nghe cô ấy nói là muốn trở nên xinh đẹp hơn vì tôi, cảm giác không tệ lắm.
“anh yên tâm rồi”
Khi tôi lặng lẽ lẩm bẩm một câu nói nhẹ nhõm trong ngực, tôi đã cho em ấy thấy nụ cười tươi nhất của tôi.