Sáng hôm sau tỉnh giấc, tôi lại quay về với thực tại. Kiểm tra điện thoại, tôi nhận ra tôi đã trở lại. Đúng hơn mà nói, thì việc có cái điện thoại thông minh trong tay cũng đủ chứng minh rằng giờ tôi không có đang là nam sinh cao trung rồi, khỏi phải nhìn ngày giờ.
Để chắc ăn tôi vẫn kiểm tra lại, thì đúng là đang là 10 năm sau. Nhìn quanh phòng, tôi nhận ra đây vẫn là căn phòng mà tôi ở cùng Hiiragi-chan, nhưng giờ chỉ có mình tôi ở đây.
“Bữa sáng xong rồi nè.”
Cánh cửa hé mở, và Natsumi-chan bước vào. Natsumi-chan giờ đã là người lớn rồi, mái tóc ngắn giờ chuyển sang dài. Giờ trông cô ấy giống một quý cô trưởng thành điềm đạm hơn.
Natsumi-chan… sao lại ở đây nhỉ?
“Sao vậy?”
“H-haruka-san đâu rồi?”
“Nếu là Haru-chan thì, chị ấy kia kìa.”
Cô ấy chỉ ra sau lưng.
“Tôi đang không… ở với Haruka-san sao?”
“Có mà. Em phải van nài Papa dữ lắm đó, mãi hai người mới được chấp nhận đấy. Biết ơn vào nghe.”
Hihi, Natsumi-chan cười trêu chọc.
“Aah… Cảm ơn em đã giúp đỡ lúc đó.”
“À không, không có gì đâu… giờ chính chị em tụi em lại đang được anh giúp đỡ đó…”
Natsumi-chan tỏ ra bối rối, quay đầu đi. Thấy Natsumi-chan như vậy, khác hẳn với những gì tôi biết, khiến tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Natsumi? Hiiragi-chan gọi vọng từ bên ngoài, Natsumi-chan với tôi liền bước ra phòng ăn. Hiiragi-chan của 10 năm sau trông cũng không khác mấy so với hồi còn dạy học, như tôi tưởng tượng. Còn chiếc nhẫn… đâu rồi? Vậy là chúng tôi chưa kết hôn.
Có vẻ vẫn chưa có tiến triển gì kể từ lần xuyên không trước. Kết hôn và có con… đó mới là cái viễn cảnh tôi mong chờ, nhưng có lẽ mọi chuyện không được tốt đẹp như vậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Natsumi-chan liền đứng dậy.
“Em đi làm bán thời gian đây.”
“Ừm, thượng lộ bình an nhé.”
“Thượng lộ… bình an?”
Làm bán thời gian ư? Cô ấy hơn tôi 1 tuổi cơ mà, nên đã 28 tuổi rồi. Nãy nói vậy tức là cô ấy đang sống chung mái nhà với 2 người bọn tôi sao?
Đợi Natsumi-chan đi khuất, tôi mới hỏi Hiiragi-chan.
“Natsumi-chan có việc làm thêm à? B-bộ em ấy có mục tiêu gì sao?”
“Không đâu. Công ty của chúng ta đang trong giai đoạn khó khăn mà.”
“Ừm, xin lỗi nếu anh đãng trí nhưng mà… khi em nói công ty của chúng ta ý em là HRG phải không? Khó khăn á?”
Chuyện đó liên quan gì tới việc Natsumi-chan phải đi làm thêm bên ngoài?
“Nói đơn giản thì công ty phải đóng cửa do làm ăn thất bát.”
“Hả!?”
“Chuyện lớn mà. Mấy vụ tiền nong bắt đầu dồn nén lại… anh còn nói sẽ để Natsumi trú tạm ở đây mà?”
À đúng rồi, chắc tôi đã nói vậy thật, nhưng chả nhớ.
Nhưng mà công ty của ba Hiiragi-chan đóng cửa ư…? Để công ty tương lai của tôi phải đóng cửa thế này thì, có hơi kỳ. Nếu là do vấn đề tài chính thì… chắc là bị nợ nần rồi. Giờ cả gia đình đang lâm vào cảnh khó khăn thì kết hôn đúng là không nên.
“Natsumi chắc thấy bản thân đang ngăn cách 2 chúng ta, nên mới cố gắng tích cóp để sớm rời nơi này, tuy nhiên… tuy chăm chỉ thật đấy, nhưng em ấy vẫn là một cô gái xuất thân từ một gia đình khá giả, nên cũng có chút khó khăn. Mọi chuyện có vẻ không được như ý em ấy.”
Chị ấy có vẻ đã tưởng tượng ra khung cảnh đứng trên vạn vật nhưng, thực chất, chị ấy là người con gái ngây thơ và trong sáng. Một cô gái chỉ đang học trung học, cô gái chỉ học đại học, và thậm chí về con đường tương lai của cô, cô ấy vẫn đi trên đoạn đường làm con gái cưng của gia đình.
“Seiji-kun, hồi đó, anh đã nói anh muốn có “hôn nhân khiến cho mọi người cùng hạnh phúc”, đúng chứ?”
“Đúng thế.”
Tôi hoàn toàn không nhớ đã nói thế trong quá khứ, nên có lẽ là do tôi của tương lai đã nói vậy. Nhưng mà, tôi tin tôi của lúc đó cũng đang có cảm xúc như vậy.
“Bây giờ, mọi thứ đang hơi hỗn loạn... và về gia đình em, có vẻ như việc đó là không khả thi.”
“Việc đó ổn mà. Đừng lo lắng về nó.”
Doanh nghiệp hoạt động kém, có lẽ nào là do vụ đó....?
“Mùa hè hồi anh học năm hai trung học, anh đã chen ngang cuộc xem mắt của em đúng chứ?”
“Ôi hoài niệm ghê.”
“Công ty bây giờ đang nghèo nàn, là vì anh đã chen ngang sao....?”
“Ahahah. Nó chẳng có liên quan gì cả. Công ty chỉ bắt đầu lâm vào tình trạng khó khăn khoảng 4 năm trước thôi mà.”
Nhân tiện, tôi hiện tại đang là một người làm công ăn lương tại một công ty cách đây khoảng 20 phút lái xe. Sự suy giảm năng suất của công ty là việc không liên quan tới tôi.
Không... chờ đã?
Tôi, cựu nhân viên công ty HRG.... năng suất giảm.... làm thêm....
“Nếu mình đã biết trước tương lai rồi, mà vẫn vào làm công ty này thì sao...?”
“Seiji-kun? Anh đang lẩm bẩm một mình cái gì thế?”
Nếu là tôi, tôi có thể làm gì đó với việc này....! Được rồi, tới đi, xuyên không nào. Tôi sẽ quay lại quá khứ, hủy diệt cái Flag sụp đổ của công ty này, và thay đổi thành tương lai hạnh phúc!
..................................................................................................
Uh, hmm? Nó vẫn chưa xảy ra...Ummm? Giờ vẫn đang ổn đấy, biết chứ?
..................................................................................................
Giống với khi trước, chúng tôi vẫn đang ở chung với nhau, nên tôi có lẽ đang làm nhiều trò khác nhau...
“Ah, tới giờ này rồi ư?”
Hiiragi-chan nói thế trong khi rửa đống chén đĩa, tôi ôm lấy cô ấy từ phía sau. Cơ thể của cô nàng vẫn dễ thương như ngày nào.
“Kyah!?... Thôi nào. Em bận việc vào sáng nay.”
Dù miệng thì nói thế, cô nàng dường như không chống cự tí nào.
“Se-Seiji-kun... dù vẫn còn đang là buổi sáng... Mouu...”
Ngoảnh mặt cô ấy về phía tôi, mặc dù đang sáng, chúng tôi trao cho nhau nụ hôn người lớn. Hiiragi-chan hứng lên. Và ngay tại căn bếp này, tôi sẽ tốt nghiệp khỏi mác “con tem” này!
※ Chỗ này bị che để tránh bị FBI hỏi thăm ※
Cuối cùng, khi tôi nhắm mắt tại một thời điểm nào đó rồi mở mắt ra, tôi đã quay trở về căn phòng của tôi tại nhà bố mẹ. Chợt nhớ đến việc chúng tôi tổ chức tiệc tại nhà Hiiragi-chan để ăn mừng nỗ lực của chúng tôi trong Hội thao, tôi lập tức thay đồ và tiến thẳng đến nhà cô ấy.
Natsumi-chan nói chị ấy cũng sẽ nhập bọn, nhưng có vẻ vẫn chưa tới. Dường như nó có vẻ đúng, nhằm tránh viễn cảnh kia xảy ra trong tương lai, tôi bắt đầu lên kế hoạch nhằm chống lại tương lai đó.
Hiiragi-chan, người vừa bật chế độ “hư hỏng”, để tôi nằm ngủ trên đùi cô nàng và vỗ về đầu tôi như một chú mèo cưng. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện về Hội thao ngày hôm qua, và khi cuộc trò chuyện đã tới giới hạn, tôi chen ngang.
“Haruka-san, anh đang làm việc tại quán cà phê, em biết mà đúng chứ?”
Mặc dù kì nghỉ hè đã kết thúc, tôi đã đi làm thêm tại một cửa hàng ba ngày một tuần.
“Đúng thế. Việc đó thì sao?”
“Anh đang suy nghĩ sẽ bỏ việc đó và làm công việc làm thêm khác.”
“Eeeh? Sao anh lại nghỉ? Trông anh rất tuyệt lúc mặc bộ đồng phục đó mà.”
“Thật ư? À mà gạt qua một bên đi, anh đang nghĩ bỏ việc đó và làm thêm tại HRG.”
“C-công ty của chúng ta ư?”
Công ty HRG là công ty với nhiều doanh nghiệp, gồm có chế biến thực phẩm, bán hàng chuyển phát, viễn thông, và cả bảo hiểm. Họ có đáng kể số lượng đối tác và nhiều chuỗi cửa hàng. Đó là lí do tại sao, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao công ty đó lại phá sản.
Hiiragi-chan không hề đùa lúc đó nên nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như này, khả năng tương lai đó xảy ra sẽ có tỉ lệ khá cao.
“Đúng thế. Công ty gia đình của Hiiragi-san. Bộ phận viễn thông đang tuyển người thì phải, anh nghĩ thế.”
Mặc dù, đó là bộ phận của tôi lần trước.
“A-anh có vẻ biết rõ thông tin nhỉ.”
“Anh đang thắc mắc rằng liệu họ có thể cho anh làm thêm dù chỉ một tí không.”
“Em hiểu rồi. Vậy thì, em sẽ thử xin vậy.”
“Cảm ơn em, Haruka-san.”
“Có sao đâu, đừng lo lắng về nó... Tuy nhiên, anh đang không lên kế hoạch gì mờ ám đấy, đúng chứ?”
Muni muni, chọc vào má tôi.
“Anh không có.”
Ở quá khứ, tôi hồi học năm hai trung học đã không biết công ty có tên là HRG, cho nên không đời nào tôi làm thêm ở đó. Chỉ cần có tôi ở đấy, có thể không đủ sức ngăn cản công ty bị phá sản. Tuy nhiên, nếu quá khứ thay đổi, tương lai cũng nên thay đổi nhờ vào hiệu ứng cánh bướm.
Đứng dậy, tôi ôm Hiiragi-san.
“Có gì không ổn à?”
“Không gì hết.”
Tôi muốn khiến cho người tôi yêu hạnh phúc. Hướng mặt vào Hiiragi-san, người đang có biểu cảm choáng váng, tôi khóa môi cô nàng như thể đang hứa điều đó.
“Ah. Nụ hôn của Seiji-kun, cái đó khiến em hạnh phúc... Vậy thì, em cũng đáp trả này
♡.”
Hiiragi-chan cũng hôn lại tôi. Kết hôn với Hiiragi-chan vẫn là một việc gì đó sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng mối tình ngọt ngào này dường như nó sẽ tiếp tục trong một khoảng thời gian nữa.