Vào ngày hội thao, sân trường thường trống vắng nay trở nên nhộn nhịp. Do được tổ chức vào ngày nghỉ nên nhiều người dân địa phương đến xem như có trẩy hội.
Sau khi giải quyết xong mớ rắc rối, hội thao được khai mạc với lời cảm ơn từ hiệu trưởng, chương trình mới chính thức được bắt đầu.
“Heeey, Trộm-kun!”
Có cô gái vẫy tay gọi tôi từ phía khán đài. Là Natsumi-chan.
“Một học sinh đang trong giai đoạn thi cử như chị có để phí thời gian thế này có được không đấy?”
“Ổn mà, ổn mà. Tôi sẽ xin phép sau. Dù sao thì hôm nay cậu cứ cố hết sức đi đấy!”
Natsumi-chan cười để lộ hàm răng trắng của mình. Chắc chắn là chị ấy đến chỉ để cười tôi, cái cô gái này…
“Nii-san? Người quen của anh sao?”
Sana tới đây trong bộ đồ thể dục cùng với dây băng đỏ quấn quanh đầu.
“Aah. Sana-chan! Hello~”
“Ueh, Nacchan...Học sinh từ trường khác đáng lẽ là đâu được đến đây!”
Làm gì có luật đó.
“Chị đây đến để xem Sana nỗ lực hết sức đó!”
“Hmph. Nhìn Sana vậy thôi chứ cô ấy giỏi thể thao lắm đấy, cô ấy sẽ cho chị thấy. Chị thì cứ việc ngồi đó mà trống mắt lên xem.”
“Eh? Lại xạo.”
“Không có xạo đâu. Xem đi. Sana sẽ đứng nhất trong những sự kiện cho mà xem!”
Thờ phì một hơi dài ấm ức, Sana quay về lớp của mình.
“Sana-chan mắc cười ghê, bị kích động còn dễ hơn việc được cậu cổ vũ cho cô bé nữa là.”
“Natsumi-chan nè, chị làm ơn đừng có trêu chọc em gái của người khác nữa đi.”
“Nhưng tôi ngạc nhiên lắm đấy. Cô bé có bộ ngực phẳng nên chúng rất hữu ích khi bơi, bộ đồ thể dục với dây băng phù hợp với cô bé ấy.”
Nếu phải miêu tả về Sana thì, con bé sẽ có một cơ thể mảnh mai. Cái gì con bé mặc cũng được cả. Hay ít nhất thì Fujimoto nói vậy.
Chào tạm biệt Natsumi-chan xong, tôi bắt đầu làm việc như một thành viên của ban tổ chức khi chờ tới lượt của mình. Bởi Hiiragi-chan là Hiiragi-chan nên cô ấy sẽ bận việc với tư cách là một giáo viên phụ trách, có vẻ như cô sẽ không được xem bất kỳ sự kiện nào.
Sự kiện tôi tham gia là cuộc đua tìm đồ và thi ăn bánh mì. Là một thành viên của ban tổ chức, tôi tham gia ít sự kiện hơn những người khác, thành thật mà nói thì được giúp khá nhiều đấy.
“Sự kiện tiếp theo là cuộc đua tìm đồ. Những ai tham gia hãy vào vị trí cho đến khi cuộc đua bắt đầu, hãy--Tên khốn này--nói chuyện với nhau.”
Thay cho giọng phát thanh viên của câu lạc bộ truyền thông bình thường là giọng một tên con trai nào đó. Đó là bình luận mà tôi không hiểu được, dù sao đi nữa thì tới lượt của tôi rồi. Bởi phải đứng trên đầu, nên tôi khá là lo lắng…
“---Lúc này đây, chương trình phát sóng mang đến cho các bạn là bởi học sinh năm hai lớp B, Fujimoto.”
Là mày sao! Mày đang làm gì vậy? Mày có giọng tốt thật đấy!
...Tên đó tham gia vào câu lạc bộ truyền thông sao? Không phải là cậu ta tham gia đường đua đấy chứ…?
Aaah, bằng cách nào đó, sau khi qua lại giữa hiện tại với mười năm sau thì có thay đổi chút ít.
Nhìn lướt qua, tôi để ý là Hiiragi-chan, người đáng ra phải có ở đằng kia, lại không xuất hiện ở đó.
Nghiêng đầu với sự hoang mang, tôi hướng tới vạch xuất phát.
“Thí sinh Sanada, làm ơn hãy tới vạch xuất phát mà không nghiêng đầu của cậu. Cậu đang tìm người mà cậu quan tâm phải không, YO?”
Bị giọng nói nam tính hấp dẫn của Fujimoto thúc giục, tôi chạy nhẹ tới vạch xuất phát. Lúc đó, một bóng đen xuất hiện trên đường đua, và biến mất như một cơn gió.
...Là Hiiragi-chan.
Hình như là cô ấy đang cố nói gì đó với Fujimoto, cái tên ở chỗ phát thanh.
Khi tôi nghĩ việc đó thật là kỳ lạ thì phát súng bắt đầu cất lên, với việc ba người một nhóm, tôi chạy thẳng vào đường đua, lại gần nơi có những tấm thẻ úp xuống.Từ phải qua, có tấm thẻ thường, thẻ thường, thẻ hình trái tim, thẻ thường được xếp theo thứ tự. Đ-Đáng ngờ quá...Hơn nữa, chẳng có một thẻ nào như vậy trong đạo cụ cả.
“Làm tốt nhất có thể nhé~!”
Hiiragi-chan nhảy lên cổ vũ tôi. Trên tay là một cái máy quay. Cô ấy lại quay video nữa rồi…
Bất kể bạn nghĩ thế nào, ai cũng sẽ tránh những tấm thẻ kỳ lạ này nên tôi thử lấy một tấm thường. Kuu. Tôi bỏ lỡ cơ hội để lấy một tấm thường rồi…!
Mọi người đều đã chọn thẻ cho mình.
“Eh? Một thứ màu đỏ sao?”
Bình thường thật.
“Một người đẹp trai ư? Ai viết cái này vậy?”
Bình thường thật.
“Không lý nào---Một người xuyên không và làm lại thanh xuân của mình.”
Là tôi nè.
Còn với tôi thì, tấm thẻ hình trái tim mà tôi lấy được...Aaah, tôi có một cảm giác tồi tệ về thứ này.
“Ooooh, thí sinh Sanada đã lấy được thẻ đặc biiiiiệệệtttttttt!”
Trong khi làm lơ trước những lời bình luận phiền nhiễu của tên Fujimoto, tôi xác nhận những gì đằng sau tấm thẻ.
[Người bạn thích ♡]
“Đây rồồồiiiiiiii! Thẻ người bạn thícccccchhhhhh!”
Cái này là thẻ cô ấy thiết lập sao!!
“Giờ thì, ta hãy xem thôi, thí sinh Sanada sẽ xử lý thế nào đây---!? Cậu ta sẽ làm trò hề, hay sẽ nghiêm túc mang đến một người nào đó---!? Nếu là nghiêm túc thì như một lời tỏ tình công khai rồi!”
Chọn Hiiragi-chan trong một tình huống công khai thế này, như mong đợi sao---
Trong hoàn cảnh này, tôi nên chọn một quý cô già từ phòng sức khỏe---không, giáo viên thể chất Komada có lẽ sẽ vui hơn.
“Ooohhonn! Gohon, geho geho! Oohhonn!”
Hiiragi-chan ho một cách rõ ràng. Thêm vào đó, cô nhìn chằm chằm tôi. Như muốn nói rằng ‘Không có ai khác hơn em mà phải không?’
Sensei, khuôn mặt nghiêm túc của cô đáng sợ quá đấy.
“Ah! Sana cần chuẩn bị cho sự kiện tiếp theo!”
Sana nói với giọng đơn điệu, tiến một bước khi liếc nhìn tôi.
“Fufu---! Sana-chan, em thú vị thật đó! Em muốn được chọn đến mức nào vậy? Buồn cười thật mà.”
Natsumi-chan, người đang ở trên ghế khán đài, đã vỗ tay và cười lớn.
“Tôi, Fujimoto, là bạn thân của cậu ta! Vì thế tôi cũng bao gồm trong những lựa chọn của cậu ta nữa!”
Khi tôi đang do dự, ba người kia đều đã tìm được thứ họ cần và quay lại trở lại.
Cậu tìm được một người xuyên không rồi sao!? Ổn thôi. Nếu đã tới vậy thì---
Tôi rời khỏi đường đua, chạy tới chỗ Hiiragi-chan theo đường thẳng.
“Sensei, xin hãy theo em!”
“N-Nhưng vậy xấu hổ lắm…”
Không phải là cô đã chuẩn bị cái đó sao? Cô thậm chí còn bị kháng cáo nhiều bởi việc này mà. Khi việc này tới thì lại xấu hổ là sao!?
“Mau đi.”
“Yeah♡”
Tôi kéo Hiiragi-chan quay lại đường đua.
“Lựa chọn của thí sinh Sanada đã có rồồồồiiiiiiii! Là Onee-san tài ba được hết thảy bọn con trai đều ngưỡng mộ, Hiiragi-sensei!”
Waaah, đám đông phấn khích về chuyện này. Nắm tay nhau lần nữa, hai chúng tôi nhắm tới đường đua.
“Tôi đã nghĩ cuối cùng sẽ là tôi! Sao không phải tao vậy? Saanaaaaddddaaaaaaa!”
Sự tự tin đó là gì vậy? Quan trọng hơn, chú có thể bình luận đúng kiểu được không đấy? Cái loa phát hết ra đấy, biết chứ? Phát ra rồi đấy.
Bởi Hiiragi-chan ở cạnh ngay bên, chúng tôi kết thúc một cách hoành tráng với hạng nhất. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị nhìn bởi những ánh mắt kỳ lạ, nhưng đó không phải là vấn đề. Một học sinh và giáo viên hẹn hò với nhau sẽ không bao giờ được đề cập đến hay khoe ra cả, nên sẽ có phản ứng ngược lại. Fujimoto cũng dùng cụm từ “hết thảy bọn con trai” đã gây ấn tượng rằng đó là sự lựa chọn an toàn.
“Đứng nhất rồi! Đây là sức mạnh của tình yêu phải không?”
“Không phải là bởi Sensei ở gần đó sao?”
“Mou, anh không ước được vậy ư…?”
Hình như ý kiến bình tĩnh của tôi khá nhàm chán, Hiiragi-chan bĩu môi và phồng má hết cả lên.
“Well, ổn thôi. Em có thể chỉnh sửa video sau, và em có thể cho nó lặp lại cảnh Seiji-kun bối rối và đỏ mặt, tới khi anh bắt đầu tới chỗ em♡. Em sẽ xem và uống chút rượu vậy.”
Làm ơn đừng dùng video có cảnh anh xấu hổ để giải trí mà.