“...”
Sáng hôm đó, khi tôi rời khỏi phòng và bắt gặp Sana, tôi để ý con bé có biểu cảm trông khá đau khổ, trước khi kịp lắc đầu.
“N-nè…”
“Anh phải chào người khác vào buổi sáng chứ. Đây là lần đầu tiên anh nói tiếng Nhật à?”
Sau màn đá đểu, cả hai chúng tôi xuống nhà ăn sáng.
Tôi không muốn phải thấy mặt con bé, nên tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi con bé tự giam mình trong phòng. Con bé bỏ đi ngay sau khi nghe thấy mối quan hệ của chúng tôi, nên tôi không biết con bé nghĩ gì về vụ đó.
“Sana, mắt em hơi đỏ kìa.”
“Tại em chơi game sáng tối thôi.”
“Đúng là nghỉ đông có khác.”
“Ừ.”
Rồi cả hai lại im lặng. Vận may hôm nay bắt đầu được chiếu trên TV.
“Nè… về chuyện bọn anh kể, em nghĩ sao?”
“Chẳng sao cả.”
Cứ thế này thì… Sana bắt đầu ăn bánh.
“Sana nghĩ gì không quan trọng. Sana không ngây thơ vậy đâu.”
Em nói phải, nhưng tôi muốn đảm bảo mình sẽ không gây bất cứ mối hận thù tiềm tàng nào với Sana của hiện tại. Chính đương sự đã yêu cầu tôi phải nói ra, nên chắc chuyện này theo thời gian sẽ được giải quyết thôi.
“Không tuyệt sao? Anh đang được hẹn hò với một giáo viên hoàn hảo. Ngực cũng to, nấu ăn lại ngon, lại còn là người mà ai cũng quý nữa.”
Con bé còn không đang nhìn tôi, như thể đang tự ép mình nói ra mấy lời như thế. Chắc con bé đã lựa lời để bầu không khí giữa chúng tôi đỡ gượng hơn.
“Phải. Khá là tuyệt. Có điều cô giáo hậu đậu hơn người khác nghĩ nhiều.”
“Hm… vậy sao.”
“Sana… cũng muốn thỉnh thoảng được đi chơi.”
“3 chúng ta á?”
Sana bắt đầu nhấp ngụm cà phê đầy đường, rồi đặt chiếc cốc xuống bàn, và khẽ nói.
“Chỉ với riêng Nii-san thôi cũng được.”
“Được.”
“Ok.”
Sana ăn nốt bữa sáng rồi lại uống cà phê. Vẫn còn ít mứt dâu dính ở khóe miệng, Sana nói sẽ đi ngủ tiếp rồi bỏ đi.
Ngày với đêm của con bé bị đảo lộn hết cả. Chắc con bé cố tình căn giờ để chạm mặt tôi vào bữa sáng? May là con bé cũng biết ý.
------------
Kinh coong, tôi bấm chuông cửa Hiiragi-chan. Tôi tới vì muốn kể cho cô nàng nghe chuyện sáng nay. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của năm mới của cô giáo. Xe thì đang ở bãi, nên chắc cô nàng ở nhà.
“Haruka-san?”
Tôi gõ cửa nhưng không có ai phản ứng lại.
Kỳ quá… đã 10 giờ rồi. Thường cô nàng sẽ phản ứng như chó chờ chủ về mà.
Tôi thử mở cửa, thì nó không khóa.
“Bất cẩn thế…”
Khu này khá an toàn, nhưng tôi vẫn muốn cô nàng phải khóa cửa.
Tôi tháo giày ra, rồi bước vào. Tôi có thấy cảnh tượng quen thuộc: mấy đôi giày cao gót nằm la liệt trước cửa.
“...”
Tôi lén nhìn vào trong phòng khách, thấy Hiiragi-chan đang ngáy.
Cái bàn thường thấy ở đây giờ đã thành cái Kotatsu.
“Ra cô nàng đang ngủ.”
Ma thuật mạnh nhất, là Kotatsu…
Hm? Cơ mà hình như không chỉ riêng do cái Kotatsu. Ở trên bàn là mấy lon bia với sochu đã được bật nắp.
“Tự quẩy luôn à!?”
Rõ ràng đây là hậu tiệc của vụ ăn mừng của riêng cô nàng cho kỳ nghỉ dài phía trước.
Mấy món ăn vặt thì có lạc với bim bim, có cả mực sốt cay tự làm nữa. Trông khá chuyên nghiệp.
Đây là hiện trang của cô giáo viên hoàn hảo đây sao.
“Nếu em mà gọi là anh tới rồi đó.”
Tôi cũng không định uống gì. Chà chà, thôi thì ngồi xuống vậy. Tôi liền tới ngồi phía đối diện cô nàng. Ngồi trong kotatsu chắc ấm quá nên Hiiragi-chan mới mặc đồ mỏng như vậy.
Tôi có thể tia được 70% phần ngực…
“...”
Haah. Tôi sắp bị cặp ngực kia hút hồn rồi.
“Cứ thế này sẽ bị cảm mất.”
Tôi lắc đầu cho tỉnh, rồi mang mền ra đắp thân trên cho em.
Được nghỉ cái là đâm ra lười. Từ trường về, không thay đồ, không tẩy trang, uống rượu một mình trong kotatsu, và ngủ tại chỗ luôn. Cô nàng mà còn ở trong dinh thự nhà Hiiragi thì hẳn chuyện này là không được phép.
Cô nàng thường dọn dẹp cho tôi rồi, nên giờ tôi thay em dọn lại kotatsu.
Có tổng cộng 8 lon trống rỗng. Uống nhiều thế.
“Hử… Seiji-kun tới rồi sao?”
Hiiragi-chan thức giấc, dụi mắt.
“Sáng rồi đó.”
“Ra thế, em ngủ quên à.”
“Phải đó.”
Tôi cũng ngồi vào kotatsu cùng. Hiiragi-chan lấy chân chọc vào chân tôi. Tôi nhìn vào trong kotatsu thì thấy cô nàng vẫn chưa bỏ quần tất ra.
“Anh lấy chăn đắp cho em à.”
“Ừm, anh sợ em bị cảm.”
“Tốt bụng ghê…”
Tôi đáp lại mấy cú thọc chân bằng cách chọc lại.
“Kyah, buồn quá.”
“Em bắt đầu trước mà.”
“Thiệt tình.”
Nói xong, cô nàng biến mất, chui vào kotatsu rồi thò đầu ra ở phía tôi.
“Hôm nay chúng ta sẽ không đi đâu, chỉ nghỉ ngơi thôi nhớ.”
“Đã rõ.”
Hiiragi-chan như bắn tim ra từ đôi mắt, rồi vồ lấy tôi.
“Em mà làm thế là lộ hết cả hàng họ đó. Anh bị nó hút hồn nãy giờ.”
“Nhưng mà… em đâu có ngại chuyện đó…”
Cô nàng vừa nói vừa dúi đầu vào ngực tôi. Rồi nhìn tôi, xong lại nhìn đi chỗ khác.
“Chiếc xe với cái xe đạp ở ngoài kìa sao?” Cô nàng hỏi.
Tôi đáp lại là không, rồi cả hai liền tách nhau ra. Có lẽ cô nàng chỉ muốn xác nhận rằng không có hàng xóm ở đây.
“Còn chưa tới trưa mà.”
“...Anh không muốn à?”
“Làm gì có thằng con trai nào sẽ nói không khi được bạn gái hỏi câu đó?”
“Tốt… em sẽ cố không gây ra tiếng gì.”
Dùng cái gối đằng sau để tựa, Hiiragi-chan đặt đầu lên nó.
Mặt tôi đang nóng hừng hực, hơn cả bàn chân tôi đang dưới cái kotatsu.
Ở một nơi không thích hợp, còn chẳng chịu cởi đồ cho hẳn hoi, chúng tôi bắt đầu một ngày thiếu phù hợp.