Còn vài ngày nữa là tới kỳ nghỉ Giáng sinh. Vào một giờ nghỉ trưa, chủ đề đó lại được các thành viên clb đem ra mổ xẻ.
“Mọi người thường làm gì vào dịp giáng sinh thế?”
Hiiragi-chan hỏi 3 người chúng tôi. Trong lần bàn luận trước, cả bọn chốt sẽ tổ chức tiệc Giáng Sinh vào thứ 6 mùng 22. Chúng tôi chọn ngày cho mọi người có thể tụ tập được, với lại trường cũng tổ chức lễ sớm hơn hôm đó vài ngày.
“Bình thường ấy à…?”
Làm gì à… có làm gì đâu.. Dậy lúc 10 giờ, chơi game, ngủ, lại chơi - thường sẽ như thế.
“Mọi người không làm gì sao? Kiểu như trang trí cây thông, hoặc ăn món này món nọ ấy?”
“...nhà em thì có hai em nhỏ, nên bọn em thường mang cây ra rồi tất thảy trang trí cùng nhau.”
Bất ngờ nha, hóa ra Kanata là chị cả trong nhà.
“Nhà Sanada thì sao?”
Khi tới lượt chúng tôi trả lời thì Sana ngẩng đầu lên trả lời sau một hồi im lặng.
“...Không…”
“Hả?”
“Sana, không dự được…”
Con bé như sắp khóc.
“Chỉ tại lớp học phụ đạo đó!”
À, con bé tạch kỳ thi đây mà. Tại có chịu học hành gì đâu, cứ game với tôi suốt.
Tôi thì vẫn được loanh quanh 65-80 điểm mỗi môn nên không sao cả. Đằng nào kỳ thi đầu vào của tôi cũng tận năm sau. Sana bắt đầu rên rỉ như ma.
“Sana phải phụ đạo môn tiếng Anh và
toán… 2 môn mà Sana kém nhất…”
Điểm liệt của trường tôi là dưới 30. Con bé trắng bệnh cả mặt.
“Lúc đó còn vui…”
Đừng có trốn tránh thực tại!
“...Saa-chan à, thế nên chị mới nói là để chị giúp em ôn bài. Em thì cứ nói là muốn chơi game cùng Seiji-kun nên-”
“Sana không hề nói thế!”
Hiiragi-chan tỏ vẻ lo lắng, rồi như vừa chợt nhớ ra điều gì.
“Thế còn thi lại? Có kỳ thi lại mà?”
“Đ-đúng là vậy… nhưng mà nó vào ngày kia luôn… nên bất khả thi ạ…”
“Lớp phụ đạo diễn ra vào đúng kỳ nghỉ đông, nên tiệc giáng sinh khó mà tổ chức được, nhỉ?”
Sana khóc nấc khi nghe Hiiragi-chan nói vậy.
“””....”””
Mới nãy câu chuyện còn vui vẻ, mà giờ… Thiệt tình, tại cứ xem nhẹ vấn đề cơ. Tuy là tại con bé thật, nhưng tôi vẫn thấy tội. Kỳ nghỉ đông hàng năm, chúng tôi vẫn hay dành thời gian nghỉ để chơi game với nhau.
“Nếu là ngày kia thì vẫn còn hôm nay và ngày mai mà. Còn thời gian, nên Saa-chan à, đừng bỏ cuộc.”
“Đừng có gọi em là Saa-chan.”
“Em sẽ dạy Sana. Dạy học ấy. Con bé mới học năm nhất nên không thể nhờ những người không liên quan dạy học cho được.”
“Nghe ổn đó. Nếu là Sanada-kun thì khéo trò sẽ dạy tốt hơn cả cô.”
Nói vậy có sao không đó Hiiragi-chan?
“...Vậy, giao Saa-chan cho cậu đó.”
“Ừm, để tớ lo.”
“S-sa-chan chưa hề nói gì tới việc đồng-”
“Anh là người thích hợp nhất rồi. Chúng ta sống chung một mái nhà mà, nên anh có thể kèm em bất cứ lúc nào.”
“N-nếu anh mà làm vậy- thì Sana sẽ thông minh hơn!”
“Tuyên bố như vậy thì chứng tỏ em ngáo thật rồi.”
Cơ mà, thông minh hơn thì có gì hại nhỉ?
“Đây không phải là cho mình em thôi, mà là cho mọi người đó. Thế này thì mọi người mới cùng tổ chức tiệc Giáng Sinh cùng nhau được. Làm sao ta bỏ mặc được ai.”
“Uuu…”
Có tác dụng rồi, con bé không cằn nhằn nữa.
“Giờ thì, thời gian không còn nhiều đâu, về thẳng nhà và học thôi.”
“Uuu… không thích tí nào, nhưng em lại chẳng thể nói là…”
Chắc con bé có động lực rồi đây.
Về nhà cái là tôi vào việc luôn.
“Sao anh lại vào phòng Sana?”
“Vì chỉ có em phải học hôm nay thôi.”
Vậy sao, Sana bắt đầu lấy sách vở ra.
“Điều kiện lần này là gì? Em cần ít nhất bao nhiêu điểm?”
“Miễn Sana không phải lấy lớp phụ đạo thì chỉ cần trên trung bình là được.”
“Thế bài thi đầu em được bao nhiêu?”
“K-kệ nó đi. Điểm không đủ cao, biết thế. Đằng nào cũng chưa đạt nên đâu quan trọng là bao nhiêu.”
“Nếu anh không biết em không biết cái gì thì làm sao anh dạy em được.”
A, hình như kia là tờ kiểm tra? Tôi kịp liếc qua.
“Chắc phải tầm chục-”
Tôi liền rút lấy tờ giấy, song Sana cố giật lại. Né được con bé, tôi liền nhìn. Đây rồi, là tờ của môn Toán. Cạnh phần ghi tên, có con số 3 màu đỏ.
“Ế? 3 điểm? 3 điểm ư?”
“Aaaah!? Đừng có nhìn!”
Sana dập tờ giấy xuống.
“Thật luôn hả?”
Tôi cạn lời luôn. Nếu suy nghĩ kỹ về tương lai của em gái tôi thì khéo học phụ đạo lại tốt hơn.
“T-tại lần này ‘lời của chúa’ lai không phát huy tác dụng thôi!”
“Ý em là tung xúc xắc chứ gì?”
“Phải. Hồi em làm bài thi đầu vào, em giác ngộ được ‘lời của chúa’ đấy.”
“Em nói cái gì đó hả, giác với chả ngộ. Dựa dẫm vào ba cái thứ đó là em toang rồi…”
“Im đi! Nếu mọi chuyện đi đúng hướng thì em đã được hơn 20 điểm rồi!”
“Thì nó vẫn là điểm liệt! Còn toang x2!”
Tôi vẫn đang cố hình dung ra tương lai. Nhìn vào trong hộp bút của con bé, tôi thấy có nhiều loại bút chì. Tuy con bé dùng bút chì kim… nhưng ngắm kỹ thì nó có đủ kiểu, loại tam giác, loại lục giác. Trên mỗi mặt nó có A,B,C hoặc 1,2,3 viết trên đó.
Còn chơi nhiều loại nữa!?
Mấy cái bút hình lục giác có chữ hoặc số viết trên đó, nhưng một mặt của nó thì có [Lắc lần nữa]. Chơi cá ngựa hay gì?
“Này, anh có thể thôi nhìn vào hộp bút của người khác được không?”
“Tại em để vận may quyết định số phận nên mới trượt đó!”
Bài kiểm tra Tiếng Anh cũng vậy, nên con bé mới ăn con 7.
“Thấy khác hẳn không? Điểm gấp đôi môn Toán đó.”
“Điểm 1 chữ số, 1 chữ số…” tôi thở dài
“Rồi rồi, anh đã hiểu. Anh sẽ dạy em như thể đang dạy trẻ mẫu giáo.”
“Sana là một nữ sinh cao trung hẳn hoi nhé.”
“Dĩ nhiên là anh biết. Chỉ là anh phải chuẩn bị tinh thần trước không là không dạy nổi em đâu”
Lúc dạy học thì con bé học nhanh một cách bất ngờ. Sana hoàn toàn có thể làm được nếu chuyên tâm đấy.
“Nii-san, nếu Sana tránh được lớp phụ đạo thì ta chơi xuyên kỳ lễ nhé. Phần thưởng từ hôm thi hoa khôi, em chỉ mong ước nhiêu đó thôi.”
Vào đêm giáng sinh tôi xác định sẽ hẹn hò với Hiiragi-chan, còn mấy ngày còn lại thì tôi cũng chẳng có kế hoạch gì. Với cả, tôi có nói sẽ lắng nghe nguyện vọng của con bé.
“Được. Nhưng em phải đỗ cả hai môn đó.”
“Đã hiểu”
Rồi con bé tập trung giải bài toán. Tôi tranh thủ báo cáo tình hình cho Hiiragi-chan. Sau khi lén gửi tin, tôi liền nhận ngay lại câu trả lời [Em hiểu rồi!]
Sana đột nhiên tập trung cao độ, học bài tới tối, sau đó còn cày thêm Tiếng Anh.
Ngày hôm sau cũng thế. Con bé chỉ học, và học, không thèm nghỉ ngơi. Đoạn nào con bé không hiểu, tôi chỉ 1 cái là con bé hiểu liền.
“...Lúc em vẽ, em cũng tập trung được như thế này sao?”
“Có gì quan trọng đâu anh?”
Con bé vừa nói, vừa tập trung giải bài.
“Sana muốn đi chơi phố Giáng Sinh này.”
“Nếu em tránh được vụ phụ đạo.”
Vâng, con bé khẽ đáp.
-----------
Và ngày thi lại cũng tới. Ba người chúng tôi chờ trong phòng clb kinh tế tại gia, rồi nghe tiếng bước chân. Sana liền xuất hiện đầy phấn khích.
“Hãy run rẩy trước uy lực của Sana đi nhé.”
Sau khi tuyên bố một câu như một thanh niên bị mắc bệnh hoang tưởng tuổi teen, em gái tôi giơ điểm của hai môn ra.
Toán bình thường trung bình được 62 điểm, thì con bé được 64. Còn Tiếng Anh trung bình cả lớp là 55 thì con bé được 58.
S-suýt soát luôn!
“Tuyệt quá Sana-chan, em cố gắng ghê đó!”
“D-dĩ nhiên rồi ạ. Chẳng qua bình thường Sana không thèm cố thôi!”
“...Giỏi lắm Saa-chan!”
Tuy điểm số không đủ để khoe khoang, cơ mà con bé đã thoát được vụ phụ đạo rồi.
Sana bước vào trong. Chắc tôi không phải là người duy nhất nghe được cái chất kiêu căng từ con bé nhỉ.
Rồi con bé vẩy cằm lên, xoay mái tóc.
“Nii-san, anh có gì cần nói không nhở?”
“Nếu em không cắm đầu vào game mùa thi thì chuyện này đã không phải xảy ra rồi.”
“I-im đi! Sao anh không khen em được 1 lần hẳn hoi à?”
“Giỏi lắm.”
“Sao anh không nói thế ngày từ đầu.”
Sana khẽ đáp, quay mặt đi.
Và như vậy, chúng tôi đã có thể bàn tiếp vụ đón Giáng Sinh.