“Seiji-kun ơi, em nên mặc gì cho phần thi trang phục đây?”
“Mấy bộ em mặc khi ta hẹn hò đều được mà.”
“Như thế thì cẩu thả quá…”
“Không phải, anh chỉ thấy em mặc gì cũng dễ thương cả thôi.”
“...Trời ạ, nếu là thế thì sao anh không nói vậy ngay từ đầu. Yêu anh.♡”
Đó là một chút tán tỉnh giữa chúng tôi mấy ngày trước…
Vậy giờ thì, cô nàng sẽ chọn mặc gì đây ta.
Bước ra từ sân khấu, Hiiragi-chan mặc một bộ váy trắng một mảnh với chiếc mũ trắng. Kiểu trang phục này ta chỉ thấy vào mùa hè, tạo cảm giác sang trọng của một tiểu thư.
“Đ-đây-”
Fujimoto đơ người ra, rồi nuốt nước miếng.
“Đ-đây chính là ước mơ của mọi thằng trai tân ‘người chị yêu dấu mà ta gặp được ở thôn quê’ đây mà.”
À hiểu hiểu. Mọi thằng con trai đều có một cô chị gái tưởng tượng trong đầu.
“Có phải tôi đang thấy một đồng hoa hướng dương phía sau cô ấy không… hay tôi chỉ đang mơ?”
“Không, tôi cũng thấy. Ánh dương với bầu trời xanh nữa…”
“”Vậy ra đây chính là giấc mơ của chúng ta hiện thân sao””
Có nhiều tiếng nuốt ực trong đám đông. Chí ít thì mọi tên con trai.
“...Hiiragi-sensei mạnh quá.”
Kanata bình luận như vừa xác nhận được gì đó. Hiiragi-chan được trao mic, và bắt đầu tự giới thiệu.
“Xin chào. Ưm, phát biểu trước mặt nhiều người thế này căng thẳng ghê…”
Hiiragi-chan cười dễ thương
“Trang phục đó, nụ cười bẽn lẽn đó - không ổn rồi chúng ta sẽ mất vài người đấy.”
Fujimoto bắt đầu chảy máu từ miệng.
“Ê, Fujimoto!?”
“T-thật tuyệt, nhân vật chị gái… Tôi muốn… được thử… yêu… trong mùa hè… như thế này… một lần…”
F-fujimoto!!!!!!!
Tôi đỡ lấy Fujimoto vừa gục ngã, rồi lấy tay đóng mắt lại. Xung quanh phải có hàng chục người đang trong tình trạng tương tự.
“Tên cô là Hiiragi Haruka, và cô phụ trách môn lịch sử thế giới. Dù sao thì cô cũng vẫn là giáo viên. Cô bị các giáo viên khác đùn đẩy tham gia vào cuộc thi này, nhưng cô vẫn sẽ cố hết sức. Nên mọi người hãy ủng hộ cô nhé. ♪”
Nở một nụ cười thiên thần tỏa nắng, cô nàng vẫy tay. Như có hiệu lực tức thì, khán giả bắt đầu lấy tay ôm ngực. Rồi khi Hiiragi-chan nhìn về phía tôi và nháy mắt, mấy tên con trai xung quanh đều ngã hết xuống… quét sạch!
Các giám khảo thì - hè quyện là thần, Hiiragi-chan là thánh, sự khát khao của mọi trai tân là chúa (có bị tính là quấy rối tình dục không), 4 và 5 điểm.
“Tổng điểm là 3 thần và 9 điểm!”
Hiệu trưởng ơi, nếu thầy mà sợ ba cái khoản quấy rồi thì sao không chấm điểm 10 đi cho rồi.
Giáo viên sức khỏe và nhạc (cả hai đều là nữ), bình luận khá gắt ‘Cũng được, cơ mà chưa vượt kỳ vọng của tôi.’ hoặc ‘từ góc nhìn thời trang thì thế này đơn điệu quá.’
Ừm, họ cũng có lý. Tiêu chí ở đây là thường phục mà, nên bản tính cách không nên ảnh hưởng tới điểm số. Với con trai thì họ cũng bị ảnh hưởng nên vẫn có khá nhiều sát thương gây ra.
Lúc này đã khá trễ thì Natsumi-chan mới tới.
“Xin chào! Tình hình sao rồi?”
“Họ vừa xong phần tự giới thiệu và chấm điểm trang phục rồi.”
“Phần của Sana-chan thì sao?”
“Em ấy giới thiệu theo phong cách idol với khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ đó.”
“Biết ngay!”
Natsumi-chan cười lớn
“Là chiến thuật của chị đó sao?”
“Phải. tạo được ảnh hưởng là tối quan trọng mà. Có nhiều người ở đây. Nhiều người biết Haru-chan từ trước rồi nên chị ấy đơn giản tí thôi là được rồi.”
Làm trò như vậy trên sân khấu đúng là không ngờ tới được, đặc biệt khi đó là từ chiến lược gia Natsumi-chan.
“Mà tôi lại không ngờ em ấy làm thế thật cơ.” Natsumi-chan cười lớn.
Rồi tiếng nhạc karaoke vang lên.
“Liệu Sana-chan có làm được không, với bài hát đó?”
Natsumi-chan thở dài. Sau khi hỏi, tôi biết được là Sana đã quyết định chọn bài Breig để biểu diễn trước đám đông… mà chắc không sao, nó sẽ gây chú ý mà.
Trong số các bài hát được biểu diễn, hầu hết là tình ca có những bài nhạc beat mạnh.
Hát bài anime cho trẻ con thế này… thì 100% nó sẽ gây chú ý… ai cũng sốc không nói nên lời.
Tới lượt Sana thì con bé được trao mic. Cúi đầu xong, con bé bắt đầu hát.
“Khoan, đây… là bài từ bộ anime mà?”
Trong khi tất cả đang kìm lời, câu đầu tiên bắt đầu phát ra…
“...Oooo- he…”
Chắc tại hồi hộp quá nên con bé hát không rõ lời. Hát còn chẳng được hay nữa là. Trong khi lúc đi tắm thì hát rõ là to.
Natsumi-chan ngước lên trời thất vọng. Đến cả cô ấy còn thấy tệ hại. Sana cứng người, đủ hiểu là con bé đang bối rối.
...Hết cách rồi. Chờ tới nhịp, tôi hát một câu lớn. Đủ lớn để thu hút chú ý của mọi người trong phòng tập.
“---Lời hứa!”
Tôi có thể hát được nếu không nhìn họ.
“---Chúng tôi hứa ngày đó!”
Xấu hổ thật. Tôi biết tất cả mọi người đang nhìn tôi. Mặt tôi nóng bừng. Sana mất một lúc mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Sana nè, sắp tới điệp khúc rồi-
Thấy được điều tôi định nói, Sana bắt đầu hát đoạn điệp khúc một cách hoàn hảo.
May quá. Tôi nhún vai như thể sắp bỏ chạy
“Hay lắm, Seiji-kun.”
“Đúng là anh trai tốt.”
Kanata giơ ngón cái, còn Natsumi-chan thì thụi cùi chỏ vào hông tôi.
“Thôi nào.”
Cả hai cười lớn.
Rồi khi được chấm điểm, con bé được điểm số khá thấp, đành chịu.
Sana nhìn tôi, rồi dùng miệng nói khẽ “Cảm ơn”