Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 138: diễn rất thật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hả? Ý cậu là sao!?”

Natsumi-chan đang ngồi trên sofa khua chân, liền ngừng lại nhìn tôi.

“...không, không phải đâu nhé. Em không phải là người nghĩ ra ý tưởng ‘diễn’ đó đâu.”

“Kể cả thế… ý cậu là sao khi bảo khoe hàng hả?”

Natsumi-chan trợn mắt như thể đang nhìn vào một mớ rác.

Hôm nay không phải đi làm nên Natsumi-chan và tôi đang nghỉ ngơi tại nhà Hiiragi-chan vì giờ đang là trưa thứ bảy. Chủ nhà vừa ra ngoài 10 phút trước sau khi nhận ra mua thiếu nguyên liệu nấu ăn.

Tôi có đề nghị muốn đi cùng để giúp mang đồ.

“Trộm-kun, cậu thích nhìn quần chip tới vậy à?”

Natsumi-chan liền đổi tư thế ngồi. Vừa đọc manga, cô nàng ngồi khoanh chân xuống. Chắc tại vì cô ấy đang mặc quần đùi, hoặc vì tôi có thể thấy được “nó” qua những khe nhỏ kia.

“...”

Tôi là bạn của Natsumi-chan, nhưng cô ấy cũng là em gái của bạn gái tôi. Tôi cảm thấy mình vừa làm một điều gì đó còn tồi tệ hơn cả việc tia quần lót của Hiiragi-chan, nên tôi liền đảo mắt đi chỗ khác.

Sao cô ấy lại ăn mặc như thế nhỉ, sắp tới đông rồi nữa…

“Trộm-kun?”

Tôi liền quay lại.

“Ế? À à. Chỉ là ‘diễn trò’ thôi mà. Chỉ dừng lại ở đoạn thử ‘diễn’ thôi.”

“Thử á? Tức là cậu chưa được thấy chứ gì? Coi như được tia một xíu hả?”

Cảm giác hơi khác. Việc cố ý tia so với việc tình cờ thấy nó khác hẳn.

“Chắc là- nó liên quan tới việc ta biết trước nó sẽ xảy ra hay không chăng?”

“Nghe khó nhỉ…”

Vừa nãy trước khi Hiiragi-chan ra ngoài thì 3 người chúng tôi ngồi xem video Hiiragi-chan đã quay lúc hội thao. Tôi tưởng tôi đã ngăn được cô nàng làm cái trò này, nhưng xem ra không có tác dụng vì cái video này có đầy đủ âm thanh luôn.

“Nếu anh cố hết mình thì sẽ có thưởng!”

“Thưởng?”

“Phải, anh thích được thưởng gì nào?”

“Có lần… em giả vờ khoe quần chip cho anh ý. Đó, anh muốn cái đó. Được chứ?”

“Ư-ừm, nếu chỉ một xíu, thì được…”

Hiiragi-chan mặt đỏ như trái cà chua, chạy biến đi với lý do là quên mua nguyên liệu, trước khi Natsumi-chan kịp chất vấn thêm.

“Mà chắc không sao, kệ đi.”

Natsumi-chan với lấy chỗ bim bim rồi ăn.

“Hai người đã hẹn hò được hơn nửa năm rồi nhở? Tôi cũng không định đào sâu vào việc hai người đã tiến xa tới mức nào đâu. Tôi nghĩ hai người cứ làm gì tùy thích. Haru-chan cũng thuộc dạng khổ dâm mà. Từ đầu làm gì có ai lôi được bản tính đó của chị ấy ra.”

Natsumi-chan mỉm cười rồi hỏi.

“Thế hai người đã làm mấy trò đồi bại nào rồi?”

“Khoan khoan. Mấy thứ đó riêng tư lắm.”

“Tiểu thư nhà Hiiragi làm gì có mấy thứ như sự riêng tư. Kể cả Oka-san còn bị hỏi thẳng bao giờ sẽ có cháu ngoại đấy.”

Thật sao?

Như vừa nghĩ ra điều gì, Natsumi-chan liền chuyển ánh nhìn xuống đùi cô.

“...đây là mấy thứ cậu thích hả?”

Bấu lấy vạt quần, cô nàng bắt đầu dạng chân rộng ra.

“Puwah!? Khoan, dừng lại!”

“Sao cậu lại đảo mắt đi? Với trộm-kun thì đâu quan trọng cậu tia quần chip của ai, đâu cứ phải là của Haru đâu.”

“Uwah… khuôn mặt đó biểu lộ hết rồi kìa.”

“Không phải thế.”

“Hửm, thật không?”

Natsumi-chan cười lớn.

Chắc tại tôi là tên con trai duy nhất gần tuổi với cô nàng nên Natsumi-chan mới thích trêu chọc tôi… giờ tôi đã hiểu được cảm xúc của Sana-chan khi bị cô nàng chọc tức rồi.

“Khoan.”

Nói xong, cô nàng đặt quyển manga xuống rồi bước vào phòng ngủ. Tôi có linh cảm xấu.

“Tôi thường ngủ lại đây nên còn chút quần áo ở đây.”

Sau khi độc thoại, cô nàng bước ra khỏi phòng ngủ.“Thế!? Hợp với tôi không?”

Natsumi-chan vừa thay cái váy ngắn cũn.

“Ừm, có hợp đó.”

Cô nàng mỉm cười rồi ngồi xuống sofa.

“Sao chị lại thay đồ?”

“Thế cậu nghĩ sao tôi lại làm thế?”

Cô nàng cười nham hiểm… rồi bắt đầu khoanh chân.

“...”

“Uwah, cậu đang nhìn chằm chằm tôi đó…”

Cái gì?? Tôi vô thức làm cái mặt nghiêm túc rồi.

“Tôi đang mặc bộ đồ cậu vẫn có thể ngắm nhìn thoải mái mà.”

Ự… cô ấy đang chiếc quần ngắn tũn. Cái kiểu quần chuyên cho việc này… một luồng cảm xúc vừa thất vọng vừa thỏa mãn đang xuất hiện trong tôi ngay khi tôi nhìn thấy cảnh đó.

“Cậu cắn câu rồi kia, tuyệt ghê!”

Natsumi-chan đá chân cười lăn.

Chết tiệt! Cô nàng đang giỡn mặt tôi!

“Nếu tôi mà mặc quần bó hơn thì cũng được nhỉ?”

“Chắc thế.”

“Hừm, ra thế.”

Natsumi-chan bắt đầu nhại giọng tôi.

“...”

“Kyah! Mặt cậu kìa!”

Tôi lắc đầu để xua tan cái biểu cảm kỳ quái hiện tại. Hiiragi-chan thường tạo cảm giác gọn gàng sạch sẽ, còn Natsumi-chan thì tạo cảm giác rất kiểu cách. Tôi chưa bao giờ để ý tới chuyện này cho tới tận bây giờ.

“Natsumi-chan, chị cũng có gu thời trang đó chứ?”

“Fufun, dĩ nhiên. Tôi khá là tỉ mỉ mà. Trộm-kun ạ, cậu cũng nên-”

Natsumi-chan bắt đầu khuyên tôi vài thứ về thời trang, nhắc tới đó…

“Đây là về chuyện khác, nhưng…”

Natsumi-chan của hiện tại sẽ gọi tôi là “Seiji-san.”

“Chị sẽ định gọi em là Trộm-kun mãi sao?”

“Ế? C-có sao đâu? Quyền của tôi mà.”

Cô nàng đảo mắt qua chỗ khác, mặt đỏ ửng.

“...Sao chị lại xấu hổ?”

“K-không có.”

“Khi người ta phủ nhận cái gì đó một cách thái quá như thế thì càng khả nghi đó.”

Tôi nhẹ nhàng bấu lấy váy của cô nàng.

“Này! Đừng có kéo váy tôi. Cậu sẽ thấy hết đó.”

“Đùa thôi.”

“Thiệt tình.”

Bọn tôi còn đang chí chóe thì có tiếng động. Hiiragi-chan đã về.

“Sao anh lại đối xử như thế với Natsumi… Seiji-kun?”

“Chà, tệ rồi.” Natsumi-chan khẽ nói, rồi lặng lẽ chạy vào phòng ngủ.

Hiiragi-chan đang run bần bật.

“À không, đây… Natsumi-chan đang trêu chọc anh thôi- Nào Natsumi-cha- khoan, đâu rồi?!”

Chạy nhanh thế.

“Em là người duy nhất anh được phép quấy rối, tốc váy hay nhìn lén quần chip thôi, anh hiểu chứ?”

“Hiểu.”

Hiiragi-chan lao vào bấu má tôi. Chắc cô nàng không muốn làm tôi đau nên chẳng mạnh tay cho lắm. Mà hình như mới nãy cô nàng vừa gợi ý một trò ‘diễn’ nào nữa. Thôi thì coi như không nghe thấy gì vậy.

Vì chuyện này mà tôi với Natsumi-chan bị Hiiragi-chan soi khi chúng tôi gặp lại nhau khi đi làm vào hôm sau.

Truyện Chữ Hay