“Tại sao…?”
Quá lại… tưởng đã đúng rồi cơ mà…
“Senpai~ anh nhíu mày hết rồi kìa.”
Rei-chan đang ngồi cạnh tôi rồi thọc vào giữa trán tôi. Rei-chan 20 tuổi chứ không phải phiên bản bé con.
...Nói cách khác, đây là hiện tại. Sao thế nhỉ? Đoán xem
Tôi hiện tại đang ngồi trong phòng họp công ty HRG với Rei-chan. Tôi thở dài, Rei-chan liền nắm lấy tay tôi.
“Anh muốn sờ đùi em không? Như vậy anh sẽ thấy vui hơn nhỉ?”
“Vấn đề không nằm ở chỗ đó…”
Tôi tránh ánh nhìn khỏi đùi Rei-chan. Vì là làm việc bán thời gian nên con bé mặc váy ngắn hôm nay do công ty cho phép. Cặp giò đẹp thật…!
“Wah… anh đang tia đùi em… Kufu, Senpai dâm tặc thế ♡.”
Ờ, anh là tên dâm tặc đấy, xin lỗi nhá.
“Senpai, anh cứng thật đấy. Kể cả em có mời gọi thế nào anh cũng không cắn câu… Em không quan tâm anh thích ai đâu. Nếu thích thì cứ nhích thôi, nhé?”
Đừng có thì thầm vào tai anh thế. Làm tim anh đập thình thịch rồi đây. Nói câu nghe như đã trải sự đời lắm, tuy mới 20 nhưng suy nghĩ như 30 ấy.
Tôi còn đang nhăn nhó thì Rei-chan bắt đầu bĩu môi.
“Thiệt tình, anh chưa được dạy rằng con trai để mỡ treo miệng mèo mà không cắn là hổ thẹn lắm không?”
“Có. Nhưng anh chưa bao giờ được dạy rằng nên đớp bả cả.”
“Kyah ♪. Nếu không phải là thuốc thì nó là độc. Anh đúng là hiểu em nhất mà ♪.”
Tôi dùng tay chặn đầu Rei-chan lại khi con bé tính nhoài mặt vào hôn tôi.
Lần trước, và trước nữa, tôi đã chia tay Hiiragi-chan rồi.
Rei-chan có nói do tôi do dự quá nên đã khiến em lo lắng, nên tôi mới nghĩ rằng việc tôi cứ ngồi không làm gì là lý do mọi chuyện đổ vỡ. Tuy nhiên, như thế vẫn sai. Lần này, tôi đã chia tay Hiiragi-chan của hiện tại.
“Mình đã cố gắng thế cơ mà… sao lại thành ra thế này… không lẽ đó không phải là nguyên nhân sao?”
“À, Senpai. Sắp tới giờ họp rồi, nên em đi trước nhé.”
Sau khi chào tạm biệt, Rei-chan rời phòng họp. Đổi lại, Natsumi-chan bước vào với chỗ tài liệu và laptop trong tay.
Natsumi-chan người lớn đang đeo kính gọng đen, và cô ấy tạo ấn tượng y hệt mẹ cô ấy, Airi-san. Sao khi nhìn Rei-chan, cô ấy lên tiếng:
“Em đang không có làm gì kỳ cục ở công ty đó chứ?”
“Không ạ.”
“Từ hồi cấp ba tới giờ, con bé toàn bám theo cậu thôi.”
Natsumi-chan đưa tôi xấp tài liệu.
Về nhánh phát triển sản phẩm trên nền tảng thiết bị di động
Hiện tại, nó không chỉ là một bộ phận mà thành cả chi nhánh luôn. Trước đó tôi có xác nhận tình hình với Rei-chan, nhưng hiện tại đang là một đồng nghiệp của Natsumi-chan.
Hơn nữa, tôi vẫn chưa kết hôn, và tôi vẫn là Sanada Seiji. Natsumi-chan đang là tân quản lý trẻ của chi nhánh này. Tôi là phụ tá cho cô ấy. Tuy nhiên, chỉ có vài người khác trong chi nhánh này mà thôi.
Điện thoại trong phòng họp reo, Natsumi-chan liền bắt máy.
“Vâng, dạ. Hiểu rồi. Xin hãy đưa họ tới phòng họp ở tầng 6.”
Có vẻ là cuộc gọi nội bộ, Natsumi-chan liền cúp máy.
Tôi cũng vừa xác nhận tình hình với Natsumi-chan. Kế hoạch mua lại công ty con đã được duyệt và công ty phát triển, Acty Softworks giờ đã nằm trong tay HRG.
Còn đang nói chuyện thì cánh cửa hé mở.
“...Xin phép ạ.”
Cô gái cúi đầu. Người phụ trách của ASW, hay nói cho rõ là Ii-san, Kanata đã tới. Tuy đã trưởng thành nhưng cô ấy vẫn thế…
Bộ comle đó không hợp với cô ấy chút nào, cảm tưởng bộ trang phục mới là thứ mặc cô ấy ý.
“Tốt lắm. Nào, lại đây ngồi đi.”
“...Vâng.”
Natsumi-chan mời Kanata ngồi, rồi cô nàng lấy laptop ra. Buổi họp bắt đầu sau khi thư ký mang trà vào.
Họ bắt đầu trao đổi mấy từ ngữ khó hiểu, tôi chẳng thể hiểu nổi phân nửa cuộc trò chuyện, tôi đúng kiểu chỉ ngồi nghe cho có. Hiện tại có kế hoạch cho một game online mới, và đang có chút trục trặc - tôi hiểu nhiêu đó thôi.
“...chủ bài của ASW… có vẻ không thích thú với việc hợp tác lắm, nên trong trường hợp xấu nhất, cô ấy sẽ chọn công ty khác.”
Kanata nhìn tôi.
“À… tôi có biết về tin đồn đó. Đúng hơn là nguyên nhân…”
Natsumi-chan cũng nhìn tôi.
“Ế? Sao hai người lại nhìn tôi?”
“ASW-san, rất xinh đẹp và mảnh mai như người mẫu. Lại còn nổi tiếng và có tài thiết kế nhân vật nữa. Ngực cũng phẳng nữa.”
“...ừm. Việc ta có bán được hay không phụ thuộc cả vào cô ấy… cô ấy mà bỏ thì phiền lắm.”
Natsumi-chan phản ứng theo kiểu muốn tôi hiểu ra điều gì đó.
“Thiệt tình, sao hai người lại phải gây nhau thế? Chắc tại chuyện đó chứ gì? Con bé đúng là brocon hạng nặng mà. Tưởng thế là tốt hóa ra lại không tí nào…”
“Seiji-kun, cậu nên làm lành với em ý đi. Chúng ta cần phải giải quyết nó gấp.”
Gây nhau…? Brocon hạng nặng? Mà biệt danh gì nghe như của trùm cuối thế.
“Mọi người đang nói… về em gái tôi sao?”
Cả hai người họ đều gật đầu. Saa-chan á? Thiết kế nhân vật có tiếng? Tôi không thể ngờ, cái đầu tôi loạn hết lên rồi.
Mà khoan. Đợt con bé làm mất game của tôi, tôi có lục tủ áo con bé và tìm thấy tập vẽ. Chưa kịp xem gì bên trong.
Từ lúc đó - là khi con bé đã bắt đầu học thiết kế tranh rồi sao
Ahh… làm gì có chuyện con bé nói ra… con bé thuộc kiểu thích im ỉm làm việc mà. Giờ nghĩ lại, route mặc định là con bé sẽ làm cấp dưới của Kanata trong công ty. Nhưng con bé chưa bao giờ kể tôi nghe sẽ nhận việc gì.
Và giờ tôi đang gây nhau với Sana?
“Sao mình lại đang gây sự với em ấy nhỉ?”
“...chịu”
Cả hai người họ đồng thanh
“...cũng lâu phết rồi. Vụ xung đột đó đó. Hai người vẫn chưa làm lành. Hình như là từ đợt mùa hè năm cuối cấp 3.”
“Lâu thế rồi á.”
Đó là khi chúng tôi vẫn còn đang ở chung nhà, nhưng sau khi thay đổi quá khứ nhiều lần thì việc quan hệ giữa chúng tôi thay đổi không có gì là lạ cả.
“...kể cả clb kinh tế tại gia ấy, từ lúc Seiji-kun và mình phải ôn thi thì chúng mình buộc phải rời clb, khiến nó giải thể luôn… Tổng kết lại là thế.”
Trong clb 3 người thì nếu có 2 người xích mích thì không có gì lạ nếu tất cả toang. Với cả một người trong đó lại đi hẹn hò với giáo viên rồi còn chia tay nữa.
“Tớ không trông chờ vào việc hai người hàn gắn lại được như xưa, nhưng chí ít hãy quay lại làm anh em… là con bé thì hẳn em ấy cũng muốn vậy.”
Đây không phải là về Hiiragi-chan nữa, mà là về tôi rồi. Đây là lần đầu tiên khi xuyên không trở lại thực tại mà nó thành vấn đề về tôi đấy. Có chiều hướng mới đây. Tôi khá tò mò về lý do chúng tôi chia tay… nhưng cái này phải giải quyết trước đã… để xem tôi có thể làm gì vè nó.
Cho tới giờ, tôi luôn nghĩ việc giải thích ra mọi chuyện khá là đau đầu, nên đã giấu nhẹm mọi thứ khỏi Sana. Tôi đã tin việc bỏ qua sự thấu hiểu hay đồng thuận của con bé là bình thường. Thế nên thành ra quan hệ giữa chúng tôi mới xấu đi.
Hay mọi chuyện không phải thế.
Đột nhiên, cái cảm giác đó lại hiện ra.
Mở mắ ra thì tôi thấy mình đang trên giường. Hôm nay là 2 ngày sau đêm hôm đó. Sáng chủ nhật.
“Nii-san! Anh tính ngủ bao lâu nữa hả? Chúng ta phải xem DVD mà!”
Tôi với Sana có xích mích sao… tôi không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh đó nhưng có lẽ tương lai gần nó sẽ xảy ra…
Việc sẽ dẫn tôi tới cái kết có hậu cùng Hiiragi-chan -
“Thiệt tình, nếu dậy rồi thì chí ít anh hãy phản ứng lại chứ!”
Không lẽ là em sao, Sana?