Tôi trước giờ chưa quen được tổ chức sinh nhật thế này, tôi chỉ biết đứng một chỗ. Rồi Rei-chan lại gần. Hình bóng của em ấy lúc trưởng thành như hiện diện trước mặt tôi. Mà có lý, là Rei-chan mà lị.
“Sensei, chúc mừng sinh nhật!”
“Cảm ơn nhé.”
Cô nàng như đang định tặng tôi cái vòng cổ được gấp bằng giấy, nên tôi cúi xuống để cô ấy đeo nó vào cho tôi. Không ngờ luôn. Cô ấy đã 20 tuổi trong cái lốt đó rồi, nên tôi tưởng cô ấy sẽ tặng món nào người lớn hơn chứ.
“Sau khi ngồi nghĩ một hồi lâu thì em nghĩ món quà kiểu này sẽ trẻ con hơn, sẽ thật hơn.”
Rõ là xảo trá! Chắc con bé nghĩ như thế sẽ tạo cảm giác dễ thương khi đứa trẻ tặng một món quà như vậy…
“Sanada-kun, mau tới đây nào. Định đứng đó bao lâu hả?”
Hiiragi-chan gọi tôi, nên tôi bước vào rồi ngồi xuống ghế. Nhiều khả năng là nếu sau này quá khứ của tôi lóe lên thì ngày này nhất định sẽ nằm trong đó.
Mọi người bắt đầu vây quanh bàn được xếp sẵn đĩa. Ngồi đối diện tôi là Sana, Kanata và Hiiragi-chan. Phía tôi thì Rei-chan ngồi phải, Fujimoto ngồi trái.
“Thế nên em mới dặn anh đừng có ăn trưa no hả?”
“Phải. Sana còn dặn mẹ trước là chúng ta không ăn tối mà.”
“Fujimoto cũng biết à?”
“Ế? À ừ… phải bất ngờ chứ.”
Tên này đang khó chịu lắm đây… Nếu biết từ trước thì sao còn cố nhồi dạ dày người ta hả! Tí nữa thì hỏng hết kế hoạch. Ông sẽ tính sao nếu tôi định ăn hẳn một set gà chiên hả!
Hiiragi-chan và Kanata bắt đầu rót nước trái cây và trà vào cốc rồi mang tới. Sau khi tất cả đã có cốc, mọi người đồng khởi.
Fujimoto đứng lên.
“Vậy, Fujimoto khiêm tốn này, sẽ hô…”
“Senpai, Sensei -một lần nữa, chúc mừng sinh nhật ạ! Cạn ly~!”
Tất cả trừ Fujimoto bắt đầu đưa ly vào cụng.
“Khoan… khoan đã! Tôi còn đang nghĩ xem nên nói gì mà!! - C,cụng ly nào!”
Fujimoto nhấc ly chậm một nhịp.
Chỗ gà chiên kia như mới được chế biến, còn nóng hổi lắm. Hương vị của nó, chứng tỏ là của Hiiragi-chan làm rồi.
“Karaage ngon lắm… nhưng mà Hiiragi-chan làm à?”
Fujimoto đang tập trung nuốt gà, hỏi một câu không hướng thẳng vào ai, rồi Hiiragi-chan gật đầu.
“Phải. À mà chủ yếu là gia vị đó. Cô được Ii-san giúp đỡ công đoạn chiên đó.”
Kanata gật.
“...Sa-chan, tới lúc rồi…”
“...V-vâng.”
Cả hai người họ đứng lên bồn chồn, rồi bắt đầu mang cà ri tới.
“Đ-đây là của Sana…”
Là chỗ cà ri giống hôm lễ hội. Đặt xuống bàn, tôi liền xúc một thìa.
“Ừm, ngon đó.”
Ngọt phết, nhưng đủ ngon để tôi thưởng thức khi ở nhà. Tôi có thể thấy con bé thở phào nhẹ nhõm.
“Chan-Sana, tốt quá ha! Ngon lắm đó!”
“Lúc nào nó chả ngon… với cả từ đầu, Sana đâu có nấu cho anh đâu”
“Ự… tuy món ăn thì ngọt nhưng đầu bếp thì lại chua chát cay độc quá…”
Chứ không phải vì anh sấn sổ quá à? Rei-chan nói câu đó xong rồi tiếp tục ăn.
“Ừm… e có thể khẳng định được rằng chủ nhân của món này có khẩu vị khá trẻ con. Cơ mà vẫn ngon.”
“Nghe chẳng giống lời khen chút nào. Cái thái độ cao ngạo vậy là sao hả.”
Ăn cà ri với gà karaage vẫn ngon. Nói chung là, nếu kết hợp các món ngon vào với nhau thì kết quả vẫn sẽ là ngon thôi.
“Nii-san, anh có mang chứ?”
“Ế? À ừ.”
Được nhắc, tôi liền lấy ra món quà tôi mang cho Hiiragi-chan.
“Sensei, đây là quà của ba chúng em, Sana, Kanata và em.”
“Ế? Thật sao? Cảm ơn nhé.”
Vừa nhận được quà, Hiiragi-chan ôm lấy nó và nhìn.
“Nó cũng chứa chút cảm xúc của em trong đó nữa.”
Fujimoto giơ ngón cái. Mà ông có liên quan gì tới món này đâu.
“Ông có thể làm ơn ngưng nói huyên thuyên đi được không?”
“Ông có thể thôi nói cái giọng trịnh trọng thế được không?”
Cái tên này…
Hiiragi-chan bắt đầu lục túi quà và lấy ra cái khăn choàng.
“Ah! Là cái khăn choàng. Ấm áp và dễ thương quá…”
“Sana và Kana-chan chọn nó đó. Nii-san nói món nào giản dị sẽ tốt hơn nên bọn em chọn màu ghi.”
“Vậy sao? Cảm ơn mọi người nhé.”
Hiiragi-chan bắt đầu quấn khăn vui sướng, má đỏ ửng. Đang ăn, Hiiragi-chan liền đứng dậy, rồi quay lại.
“Cô cũng có quà cho Sanada-kun đây.”
“Tuyệt ghê. Cho mỗi Sanada cơ.”
“Thì là sinh nhật tôi mà.”
Tôi ngó vào trong hộp quà đã được gói khá đẹp. Cũng là khăn bên trong.
“Cái gì bên trong đó?”
“Tò mò quá…”
Fujimoto lẫn Rei-chan đều nhòm vào.
“--Thế… này hơi…”
Rei-chan lẩm bẩm.
“Sensei, em muốn đi vệ sinh.”
“Ế? Ngay bây giờ sao?”
Hiiragi-chan bị kéo ra khỏi phòng clb với tâm thế khó hiểu. Sao vậy Rei-chan?
“Tuyệt quá, là khăn quàng… mình cũng muốn…”
“Nii-san cũng được tặng khăn sao?”
“Ế? Ừ.”
Tôi lấy chiếc khăn ra khỏi túi quà. Nó có màu xanh navy, phù hợp với hầu hết style, cũng hợp để dùng tới trường. Trông không giống một chiếc khăn được mua từ cửa hàng. Không lẽ… đây là hàng thêu tay?
Giờ nghĩ lại, khi tôi tới phòng giáo vụ, cô nàng có hí hoáy gì đó thì phải. Ra cô ấy đã thêu nó? Nghĩ tới việc cô nàng đã cặm cụi vì nó dù bản thân có nhiều việc phải lo, khiến tôi vô cùng cảm kích. Tôi thử quàng nó lên cổ, thật ấm áp.
“...Seiji-kun, trông nó giống như khăn tự thêu thì phải?”
“Ế? Ừm, có thể.”
Sau khi nói thế, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
“-Không thể nào đây là hàng thêu tay được. Chắc chắn cô giáo mua ở đâu đó thôi.”
Fujimoto nói.
“Hửm? Vậy sao?”
Hiiragi-chan khá là khéo tay. Cô ấy hoàn toàn có thể tự thêu được chiếc khăn thế này.
“...”
Ế? Cái bầu không khí này là sao? Tôi vừa nghĩ thế cái là Rei-chan đã quay lại.
“Senpai, chiếc khăn quàng hợp với cô lắm.”
“Ừm. Đáng tiền thật sự.”
À, vậy là cô ấy mua nó thật.
“Có bánh kem nè. Cùng ăn nào.”
Từ chiếc tủ lạnh, Hiiragi-chan lấy chiếc bánh gato ra rồi mang ra. Chiếc bánh có tới 6 vị.
Trông giống như là bánh tự làm, nhưng làm gì có chuyện cô nàng có thời gian để làm nó.
“Sana muốn vị blanc.”
“Em muốn vị kem phô mai...!”
“Chan-Sana. Bé con, khoan nào. Sinh nhật ai thì người đó được chọn trước chứ.”
Fujimoto nghiêm nghị nói, ép cả hai người kia phải đợi.
“Vị nào tôi cũng thích, nên tôi không quan trọng vụ đó.”
“Đừng có bỏ phí lòng tốt của tôi chứ!”
Tôi nhận vị dâu, rồi uống trà Hiiragi-chan pha. Sau đó, bầu không khí kỳ lạ ban nãy tan biến. Hừm, lúc nào nên đưa quà nhỉ. Đang nghĩ thì đã tới giờ ra về, nên cả nhóm bắt đầu dọn dẹp.
“Senpai, senpai ơi.”
Đang dọn bàn, Rei-chan tới rồi thì thầm vào tai tôi.
“Cái khăn vừa nãy… đúng là tự thêu đó.”
“Vậy sao? Thế mà không ai tò mò về chuyện đó nhỉ.”
“Senpai, nó rõ ràng thế rồi mà. Senpai điềm đạm của mọi khi đâu rồi? Giáo viên mà đi tự thêu khăn cho học trò như vậy, không thấy lạ sao?”
“À-- ra là thế.”
Đúng là cũng rõ ràng thật.
“Thiệt tình. Hai người đúng là một cặp mà. Sensei còn chẳng nhận ra cho tới khi em nói cho cổ biết. Sau khi nhấn mạnh lại rằng đó là khăn mua từ tiệm, may là kịp lừa được mọi người. Nhưng sợi len thì đúng là phải mua ngoài, nên cũng không hẳn là nói dối.”
Đúng là quân sư! May là tôi chọn Rei-chan để chia sẻ bí mật…
“Cảm ơn em Rei-chan.”
Tôi xoa đầu con bé.
“Em thích được Senpai xoa đầu thế này lắm.”
“Đúng là cô gái tuổi 20. Em để ý tiểu tiết tốt thật. Trông cậy cả vào em đó.”
“Vậy nghĩa là anh muốn cưới em à Senpai?”
Rei-chan ôm hông tôi.
“...Sanada… xin lỗi…”
“Sao tự dưng lại xin lỗi thế Fujimoto?”
“Tôi không có quà cho ông.”
Tôi vỗ vai ông bạn rồi gật đầu.
“Đừng buồn. Tôi cũng không trông chờ gì cả.”
“Sanada này… khi ông nói vậy tôi còn buồn hơn đó…”
Ông đã đãi tôi soba mà, thế là quá đủ rồi. Đã tối rồi, nên tôi đưa Rei-chan về. Hiiragi-chan hình như vẫn còn việc phải lo, nên sau khi tàn tiệc, cô nàng vẫn ở lại phòng giáo vụ.
“Nii-san, chúng ta cùng cày bộ DVD qua đêm nhé? Bộ Breig Sana tặng anh ấy.”
“Mai cũng được mà?”
Còn 5 tiếng nữa mới hết ngày. Dành cả đêm xem phim cùng em gái không phải là thứ tôi trông chờ.
“Nii-san… cho em xem cái khăn của anh với.”
Giku.
“T-tại sao?”
“Vì em chưa được soi kỹ.”
“Có sao đâu, việc gì em phải làm thế.”
“Ừm, sao cũng được…”
Tôi cùng Sana về nhà, con bé phồng má giận dỗi.
Khoảng 10 rưỡi tối, Hiiragi-chan gọi tới.
“Em mới xong việc nè. Giờ em chuẩn bị về. Cảm ơn anh nhé. Tiệc sinh nhật vui lắm.”
“Anh cũng thấy vui lắm.”
Tôi liếc qua đồng hồ. Tôi vẫn phải đưa quà cho cô ấy vì chưa có cơ hội.
“Giờ anh qua chỗ em được không?”