Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 130: món quà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày X sắp tới rồi. Không phải là ngày gì liên quan tới Xmas (giáng sinh) đâu, mà là một ngày cụ thể. Cơ mà, sắp tới tháng 12 rồi, nên gọi nó là giáng sinh cũng được vậy. Tóm lại, tôi tính toán một hồi với quyển sổ ghi chú. Tôi đã làm việc tại HRG được 3 tuần, nên giờ tôi đã có một khoản tiết kiệm kha khá so với các học sinh cấp 3 khác. Tiền lương của nhân viên tổng đài khá là cao đấy.

“Tiền tháng trước, sẽ được chuyển vào đúng ngày 25… vậy tổng tiền sẽ là…”

Hừm… hiểu rồi. Tôi nên làm gì cho cô ấy đây. Tôi bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt mà Hiiragi-chan sẽ biểu lộ… Tôi nghĩ mãi về việc nên làm gì, nhưng cảm tưởng có là gì cô ấy cũng sẽ vui ấy.

“Nii-san!”

“Uwah!? Nguy hiểm quá đấy. Anh tí ngã khỏi ghế đấy!”

Sana đang đứng trước cửa phòng, khoanh tay.

“Em gọi anh mấy lần anh có phản ứng đâu.”

“Thế có chuyện gì?”

“Hôm nay chúng ta có buổi họp mặt mà. Clb kinh tế tại gia ấy. Kana-chan sắp tới rồi đó.”

À… bảo sao con bé lại mặc thường phục để đi chơi thay vì đồ ngủ.

“Họp mặt là sao?”

“Hôm qua chúng ta có nói rồi cơ mà. Anh không thèm nghe à… tiệc sinh nhật cho Sensei, và cho anh đó.”

À phải. Họ có nói. Hiiragi-chan và tôi có cùng ngày sinh, nên họ muốn tổ chức tiệc. Mùng 2 tháng 12 tới đây là sinh nhật của Hiiragi-chan, một ngày trọng đại đấy. Cũng là sinh nhật của tôi nữa.

Thứ sáu tuần sau là mùng 2 rồi, nên chúng tôi quyết định sẽ tổ chức sau giờ học.

“Giờ anh tới cái tuổi này rồi, đề cập tới tiệc sinh nhật… chẳng còn làm anh thấy hưng phấn nữa.”

“Sao anh nói năng như ông già thế? Mà nếu phải quyết định xem buổi tiệc này là cho ai thì cả bọn muốn dành cho Sensei hơn là anh đấy Nii-san.”

Ờm, nếu cả bọn dồn hết tâm huyết vì Hiiragi-chan thì tôi nhất trí. Điện thoại Sana vừa rung, con bé liền trả lời và rời khỏi phòng. Chắc Kanata mới tới. Sana đi từ tầng 2 xuống, dẫn Kanata lên phòng tôi.

“...Seiji-kun, xin phép.”

Kanata cúi đầu trước cửa phòng.

“Mời vào. Mà Sana, sao chúng ta lại vào phòng anh hết thế này?”

“Có sao đâu ạ?”

“Ờ, chắc tại phòng em bầy bừa lắm.”

“Hưm.”

Con bé quăng cái gối thẳng mặt tôi.

“Anh em thân thiết ghê.”

Kanata tự thủ thỉ.

“Thế họp mặt thế này là như nào? Chúng ta sẽ mua quà bánh hay gì đây?”

“Chắc thế thôi.”

“...vậy chúng ta mỗi người mua một món riêng? Hay gộp quỹ mua chung?”

“Sana không biết phải mua gì riêng cả. Với cả Sana cũng không có nhiều tiền.. Nên ta cùng mua đi ạ.”

Kanata gật đầu.

“...vậy chốt thế nhé. Anh cũng chẳng biết phải mua gì.”

Đây là cách chắc ăn nhất.

“Sana này, anh tưởng em bảo e có tiết kiệm được chút tiền rồi mà?”

“Bao nhiêu cũng là có mà? Về ngân sách thì Sana có thể chi tối đa 2000 yên…”

“Anh thì có thể lên đến 100,000 yên cơ…”

Sana nổi cáu.

“Cái gì mà 100,000 yên cơ? Nhiều một cách phát tởm đó…”

“Rất tiếc. Khác nhau nằm ở chỗ đó đó. So với một bé NEET chỉ biết luẩn quẩn trong trường học, thì anh, một học sinh đi làm thêm, có nhiêu đó sức mạnh đó.”

Con bé làm một bộ mặt khinh bỉ.

“Bé NEET??? Việc của học sinh là phải học, không phải là làm thêm.”

“Chắc em cũng lơ là việc học chứ gì.”

“Không lẽ mấy người đi làm rồi ai cũng tỏ ra mình vĩ đại thế à?”

Con bé này nói năng y hệt mấy con NEET thực thụ ấy.

“...Saa-chan.”

“Dạ?”

“...Người đi làm là vĩ đại nhất. Câu trả lời đó là chính xác đó.”

“Ugugu…”

“...cơ mà, 100,000 yên vẫn là quá nhiều. Nếu bao gồm cả ngân sách từ Sana thì ta cứ giới hạn lại thành 2000 yên đi.”

3 người góp 2000 yên sẽ ra 6000 yên. Cũng đủ để mua gì đó.

“Vậy ta làm như vậy nhá. Bí mật chọn quà thế này có vẻ ổn, cơ mà cảm tưởng chúng ra cho Sensei ra de ấy, hơi có lỗi đó.”

“Không sao. Sense cũng bận rộn mà. Thế nên mới thành bất ngờ chứ.”

“Cô ấy sẽ rất vui đó.”

“...Chúng ta có kể cho cô ấy biết trước về vụ thứ sáu rồi. Chắc cô ấy sẽ làm bánh đó.”

Chà… có vẻ là thế thật. Khéo cô nàng làm hẳn cái bánh to như bánh cưới ấy.

Sau đó, cả bọn ngồi bàn xem nên mua quà gì. Mỗi người một cái điện thoại tìm kiếm và tham khảo.

Giữa cuộc trò chuyện, Sana nhìn tôi rồi hỏi.

“Nii-san… anh… có muốn gì không?”

“Tiền bạc và danh vọng.”

“...Seiji-kun… trả lời cho hẳn hoi đi.”

Tôi đùa tí thôi mà Kanata đã mắng tôi.

“Sana, không lẽ em…”

Rồi con bé khua tay đỏ mặt.

“K-không phải! Em chỉ đang thuận theo cuộc trò chuyện thôi. Thế nên em mới hỏi nhé. Đừng có mà tưởng bở.”

Con bé này tốt bụng thế cơ à?

“...Seiji-kun… trả lời cho hẳn hoi đi.” Kanata đã nói như vậy nên tôi có suy nghĩ một chút.

“Xem nào… thế thì, cả bộ DVD Thần Sấm Bạc, Breig đi. Anh lúc đầu cũng muốn có, song nghĩ lại nên thành ra không mua nữa-”

Thần Sấm Bạc là anime robot cho trẻ con. Nó có nhiều cảnh khá là cảm động đủ cho người lớn phải rớt nước mắt. Có thể coi đó là một kiệt tác.

“DVD… cả bộ à… Sana cũng thích đó, nhưng Breig…”

À, với một thanh niên NEET thì mua cả bộ có vẻ là sẽ khó đó.

“Em sẽ không cố gượng làm gì! V-v-v-với cả, Sana chưa hề nói sẽ mua nó vì anh đâu.”

“...Tuy đã quá hiển nhiên rồi nhưng Sana vẫn cố gắng che giấu…”

Kanata à, không cần phải giải thích ra làm gì.

Chúng tôi bắt đầu lạc đề rồi, phải quay lại với chủ đề chính. Sana lúc nào cũng như đang tính toán gì đó trong đầu ấy, nên câu hỏi lúc nãy coi như thành gió bay luôn. Tôi với Kanata quyết định sẽ chọn một thứ thực tiễn hơn, hữu dụng cho cuộc sống thường ngày hơn.

“...hay là… một cái khăn quàng?”

“Có lý. Sensei hay đạp xe tới trường, nên thứ đó hẳn sẽ hữu dụng. Thứ đó cũng vừa với ngân sách nữa.”

Dạo này trời khá lạnh nên cô ấy hay lái xe ô tô. Thế thì tôi sẽ được thấy cô ấy… mà tốt nhất tôi không nên nói gì thêm.

Và tất cả đều thống nhất là sẽ mua khăn len cho Hiiragi-chan. Giờ mới đầu giờ chiều, nên cả bọn lên phố mua quà.

Còn một tuần nữa thôi là tới tháng 12 rồi, thế mà đã có không khí giáng sinh rồi. Có thể nghe thấy các bài hát Giáng Sinh quen thuộc, nhiều cửa hàng đã có nhân viên đội nón ông già tuyết.

Chúng tôi sẽ mua hẳn một cái khăn len đắt tiền, nên cả bọn kéo nhau tới một cửa hàng thời trang lớn. Sau khi tới chỗ đồ cho nữ, Sana và Kanata bắt đầu chọn khăn.

“Cái nào có thiết kế đẹp nhỉ?”

“...Dùng cho việc đi lại thì tốt nhất không nên chọn loại quá hào nhoáng.”

Tôi nhìn họ từ khu bên ngoài. Con trai khó bén mảng vào khu đồ của nữ…

Tôi cũng có một thứ muốn ngắm, nên tôi sẽ bí mật tìm nó sau.

“Cái này dễ thương nè.”

“...ừm.”

“Nii-san, anh nghĩ sao?”

Sana giơ trước mặt tôi chiếc khăn quàng sọc đỏ. Thiết kế đẹp phết.

“Thay vì mua kẻ sọc thế thì chọn cái nào giản dị hơn có phải tốt hơn không? Màu đỏ vẫn hơi chói quá.”

Dùng để đi lại thì như thế chắc cũng được rồi. Cơ mà thế có hơi kén chọn.

“Cái khăn nào mà cô giáo có thể quàng thoải mái ở trường ấy -- nó phải thật giản dị, quàng lúc ở trong hay ngoài trường đều như vậy.”

Hiiragi-chan có kể tôi về sì tai quần áo của giáo viên.

“Nii-san… anh biết rõ vậy…”

“Ế?”

“...Seiji-kun, cậu…?”

“Ế? Ế? S-sao ?”

“Anh muốn làm giáo viên à?”

“...Aaah. Ừm. Bị phát hiện rồi sao.”

Thoát rồi.

“...Saa-chan nè, vậy thì cái này?”

“À, được.”

“...Nhỉ?”

Kanata lặng lẽ giơ chiếc khăn màu ghi lên. Có lẽ nó sẽ hợp cô nàng.

Rồi cả hai quàng thử.

“...Ấm ghê.”

“Vậy ta chọn nó nhé.”

Kanata đại diện chúng tôi thanh toán. Cô ấy cũng yêu cầu nhân viên gói thành hộp quà. Chuẩn bị thế là xong.

“Sensei sẽ thích nó chứ?”

“...Saa-chan, sẽ ổn thôi. Có lẽ thế.”

Ừm, nhất định sẽ ổn mà. Không phải là cô nàng chưa có khăn quàng cổ, chỉ là chưa có cái khăn nào giống kiểu thế này thôi. Sau khi rời khỏi cửa hàng, chúng tôi về nhà.

“Anh có chỗ cần đi, nên mọi người cứ đi trước.”

Nói lời chào, hai người họ bước thẳng tới trạm tàu.

Tôi thì quay ngược lại cửa hàng.

“Đây là món quà của 3 người bọn em.”

Tôi sẽ chuẩn bị một món riêng mình.

Truyện Chữ Hay