Hôm nay là thứ hai rồi. Giờ đang tạm nghỉ bù vì lễ hội trường được tổ chức vào ngày cuối tuần, nên tôi đi hẹn hò với Hiiragi-chan trong thành phố vì đã lâu lắm rồi không đi.
“Kể từ hôm bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội là ai ai cũng bận bịu. Bao lâu rồi ta không được hẹn hò như thế này nhỉ?”
Hiiragi-chan đang nắm tay tôi, vui phơi phới liên tục huýt sáo. Tuy nhiên, đôi mắt cô ấy trông hơi căng thẳng… hơi long sòng sọc làm tôi hơi sợ.
“Haruka-san nè, em hôm qua ngủ lúc nào đó?”
“Em không ngủ được… vì cứ nghĩ ngợi lung tung. Kiểu, ta sẽ làm việc này, việc kia… rồi… trời sáng…”
“Bộ em là trẻ cấp một đang đi dã ngoại à?”
“Làm sao em chịu được! Tại lâu lắm rồi ta mới được hẹn hò kiểu này!’
Tôi tìm cách xoa dịu Hiiragi-chan. Tuy cả hai đã cải trang nhưng tôi vẫn muốn tránh gây sự chú ý.
Hôm nay Hiiragi-chan đeo cái kính cải trang với chiếc mũ phẳng. Dù chỉ là cải trang nhưng trông rất thời trang, trông khá hợp với cô ấy.
“Haruka-san nè, cái mũ đó trông dễ thương lắm, hợp với em đấy.”“Ế, thật sao!? Cảm ơn anh ♪”
Tehehe~ hiiragi-chan cười tươi.
“Cả Seiji-kun cũng thế, chiếc kính đó hợp với anh lắm.”
“Cảm ơn em.”
Tôi chỉ có mũ với kính để cải trang thôi. Kính này là của tôi. Bình thường tôi vẫn nhìn được. Tôi chỉ thỉnh thoảng đeo nó khi phải ngồi bàn cuối cùng trong lớp thôi.
Mà phải công nhận là đi chơi ngày thường sướng thật. Không đông đúc, không phải xếp hàng.
Chúng tôi thưởng thức buổi shopping dạo, song đột nhiên Hiiragi-chan quay lại cửa hàng nãy chúng tôi đi qua.
Cô ấy muốn vào lắm nhưng có vẻ lưỡng lự. Cô ấy có chút hứng thú với thời trang hơi đắt tiền.
“Đã có dịp rồi, sao ta không vào ngó thử?”
“Được sao? Anh không sợ phải đợi thấy chán ư, Seiji-kun?”
“Có sao. Trong đó có cả đồ nam mà.”
“Vậy, ta vào một chút nha…”
Rồi chúng tôi vòng lại cửa hàng đó. Khi cả hai bước vào, chúng tôi chỉ thấy vài nhân viên ở đó vì hôm nay là ngày thường. Chúng tôi chia nhau ra, tôi vào khu nam còn Hiiragi-chan vào khu nữ.
Trong cái cửa hàng mà không có khách này… tôi có thể cảm nhận được áp lực nặng nề từ cái bầu không khí tĩnh lặng này. Do tôi tưởng tượng nhưng hay là hình như có ai đang theo dõi tôi?
Tôi thử ngó xung quanh, nhưng không thấy ai đang nhìn tôi hết. Chắc tôi đang tưởng tượng rồi. Chắc tại tôi ảo tưởng quá.
“Chị thử cái này nhé-”
Không như tôi, Hiiragi-chan đang được cô nhân viên kia tư vấn nhiệt tình.
“Fufu… vậy với chiếc váy này, thì ta nên đi với đôi dép nào nhỉ?”
Hỏi nhiều dữ! Cuốn thế! Chỗ đồ này công nhận thời trang đấy, chất lượng có vẻ tốt. Nhưng…
Mắt tôi lướt qua cái áo phông đang gấp trên kệ.
8000 yên!!! Đ-đắt vậy…
Tôi không hay chi tiêu cho quần áo nên như thế có hơi chát. Tuy nhiên, từ góc nhìn của tiểu như nhà Hiiragi thì chắc không. Với mấy quý cô thì thường như thế?
Không như tôi, Hiiragi-chan chắc không cần phải lo toan về giá cả.
“Vậy, cho tôi lấy chiếc vấy ban nãy.”
“Cảm ơn ạ”
Ô, đã mua được gì rồi sao?
Tôi vươn vai một tẹo để nhìn ra sau.
“Chiếc váy này khá hợp với cái áo choàng lúc nãy nhỉ?”
“Ừm… vậy, tôi lấy cả cái này nữa…”
Hiiragi-chan… không phải là rành về thời trang… mà người ta nói gì lấy tuốt thế à!
“Là gà…. Gà đẻ trứng!…”
Tôi nghe được tiếng thì thầm của nhân viên. Hiiragi-chan sẽ ổn chứ? Lo quá, phải can thiệp thôi.
Hiiragi-chan khẽ nói.
“Ưm… xin lỗi… nhưng mà… tiệm mình có đồ bó g-gợi tình không?”
“...Có ạ.”
“V-vậy…”
Nói cái gì mà đỏ hết mặt thế kia? Mà cái gì cơ, nó có tên riêng á? Đồ bó gợi tình? Làm tôi tò mò rồi đó!
“Tiếp theo là giày?”
“Không chỉ thế, còn cả đồ trang sức nữa.”
“Cô gái đó, càng tư vấn thì cô ấy càng mua nhiều…”
“Bộ cô ấy có ví không đáy hay gì?”
Nhân viên mang tất cả mọi thứ Hiiragi-chan yêu cầu ra, từ quần áo tới trang sức, nhưng không xuể nên phải nhờ thêm người khác mang phụ.
“Món này… nên chọn màu gì ta?”
Hiiragi-chan đang phân vân chọn màu cho cái áo một mảnh. Trắng hay ghi.
Tôi chạm ánh nhìn của Hiiragi-chan.
“Là màu nào đây anh?”
Cô nàng giơ cả hai lên.
… cái nào à…? Hiiragi-chan thích cái nào thì cứ chọn là được mà.
“Anh đâu biết rõ đâu…”
“Không sao đâu…”
“Cả hai đều đẹp mà.”
“Không phải.”
“Vậy thì trắng.”
“Hừm… vậy là ghi rồi.”
Thế thì hỏi làm gì nếu em đã quyết rồi hả?
Fufu, cô nhân viên cười khì.
“Là chị em sao.”
“Ế!?”
Hiiragi-chan đứng người.
“Chị thân với em trai mình ghê.”
“K-không phải…”
Hiiragi-chan dần cử động lại được. Tệ rồi, chắc cô nhân viên đang nghĩ họ vừa dẫm phải mìn.
“Đây… không… phải là em trai tôi…”
Sợ quá! Ánh mắt kìa! Đã thiếu ngủ rồi lại còn nhìn thế, ghê quá!
Tôi khẽ nói.
“Cô ấy là bạn gái tôi.”
“À, tôi thành thật xin lỗi.”
Cô gái cúi đầu trước tôi.
“...”
Hiiragi-chan, mới nãy còn đang cười tươi shopping, giờ tụt hết cảm xúc rồi.
“...Cái… này… kìa.. Ừm… thôi…”
Ờ thì lúc đi mua sắm cả hai có nắm tay hay gì đâu, trông không giống cặp đôi lắm nên họ tưởng thế cũng không có gì lạ cả.
Chịu không nổi, tôi kéo Hiiragi-chan ra ngoài.
“Thiệt tình, hai ta có phải chị em đâu.”
Ra ngoài xong, Hiiragi-chan bĩu môi bất mãn… Dù sao cô ấy vẫn mua được gì đó.
“Haruka-san, em mua được gì đó?”
“Ế!? À không… đâu có gì đáng nói.”
Cô nàng giống kiểu sẵn sàng khoe ngay món đồ mới mua, thế mà lại giấu à… Chứng tỏ nó là cái món gợi tình gì gì đó lúc nãy! Sao lại mua mỗi nó?
“Vậy thì anh sẽ chờ để chiêm ngưỡng cái ngày em mặc nó.”
“Nó có hơi xuyên thấu không?”
“Hả!? Em vừa nó gì cơ?”
Biết ngay mà.
Tôi gật đầu sau khi Hiiragi-chan giơ chéo tay chữ X.
“Mấy thứ mà chỉ cặp đôi mới làm… thì chúng ta sẽ làm thật thật nhiều đó, Seiji-kun.”
“Đúng ý anh rồi.”
Xin quanh xong, Hiiragi-chan hôn tôi.
“Ta ăn gì cho bữa trưa đây?”
Và cứ thế, chúng tôi tiếp tục thưởng thức buổi hẹn hò tình tứ đến hết ngày.