Vào ngày thứ hai của lễ hội…
Khi tôi tới trường, Fujimoto đã réo lại.
“Tan học xong ông tính làm gì không?”
“Để làm gì?”
“Họ đang tìm trai gái để tính nguyện nhảy dưới sân trường đó.”
À phải rồi. Sau khi dọn dẹp xong thì chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi chưa nói chuyện với ai về vụ này nên quên khuấy mất.
Nhảy á…
Nếu là cùng Hiiragi-chan… không, không thể được. Nghĩ tới đó, song có nhiều người ở quanh nên đó là bất khả thi.
Vào mùa lễ hội trường này, mời một người khác giới nhảy cùng với cái bài “xin hãy nhảy cùng tớ” chả khác gì đang tỏ tình hết. Thế nên, có thể bạo tới mức nhảy theo cặp nam nữ sẽ khiến cả hai được công nhận là một cặp đôi, hoặc sẽ thành một cặp. Nói cách khác, là hoàn toàn không thể.
“Ừm… tôi tính về nhà sau khi dọn dẹp xong.”
“Hế? Thế sao~? Mà ở lại đúng là cũng chẳng sướng gì, nên thôi về nhà vậy.”
Fujimoto có vẻ ưng ý với câu trả lời, vỗ vai tôi.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm điểm danh, bọn tôi được sinh hoạt tự do. Người thì chạy bàn cà phê, người thì chuẩn bị mở sạp, cũng có vài cặp đôi chỉ đơn giản dạo chơi.
Hôm nay tôi không có lịch trực gì với quán cà phê cả, nên tôi khá rảnh. Mọi sự chuẩn bị đã diễn ra từ hôm qua mà.
Tới phòng clb kinh tế tại gia, ba người kia đã ở đó. Để có thể kịp mở cửa lúc 11 giờ, tôi mau chóng nấu cơm.
Cả Hiiragi-chan và Kanata đã chuẩn bị xong cà ri từ hôm qua, ủ chúng tới hôm nay. Họ đang làm nóng chúng, sẵn sàng bán được rồi.
“N-nii-san… hôm nay sau khi bán hàng xong xuôi anh tính làm gì?”
“Làm gì á hả… ờ thì, chắc anh vẫn dạo quanh trường, ăn mấy món anh chưa kịp ăn hôm qua thôi… Với cả chắc có mấy buổi diễn ca nhạc hoặc kịch gì đó trong phòng tập, nên chắc anh sẽ đi ngó thử xem sao.”
“Hửm? Sana cũng muốn coi 1 cái, ta có thể cùng xem, vì anh đó.”
“Chúng ta đi riêng cũng được mà?”
“Hứ! Vậy anh tự đi mà coi 1 mình đi.”
Con bé giận cái khỉ gì vậy…
Sana nhăn mặt.
Hiiragi-chan thì cười lớn.
“Ii-san, trò có kế hoạch gì không? Lễ hội diễn ra tới 4 giờ chiều phải không?”
“...Em chưa có kế hoạch gì.”
“May quá. Vậy, sao chúng ta không dạo chơi cùng nhau nhỉ?”
“C-cả Sensei cũng đi ạ?”
“Cô không đi chung được à?”
“Không… không sao ạ.”
Sana nhăn mặt, thật khó hiểu.
“Fufufu. Cảm ơn nhé Sana-chan.”
“C-có gì mà cô phải cảm ơn ạ…”
Hôm nay hình như Natsumi-chan không tới, nên 4 người chúng tôi sẽ thưởng ngoạn lễ hội này.
Sau khi dao dĩa thìa đã được chuẩn bị xong, chúng tôi chỉ việc khuân chúng lên phòng clb.
“Hôm nay cũng hết mình nào! Tiến lên♪”
Hiiragi-chan vui vẻ cổ vũ.
“...”
Chúng tôi nhìn cô ấy nghiêm nghị.
“Sao mọi người không hô theo thế? Cùng hô nào!’
Phản ứng của chúng tôi khiến cô ấy xấu hổ
“Sensei à, nếu cô không nói trước thì sao bọn em làm theo được?”
“Á, ừ! Ra vậy, xin lỗi nha. Cô hứng quá, vậy… lại…”
Hiiragi-chan đỏ mặt, ho khụ khụ rồi lại nói.
“Hôm nay cùng cố gắng nào!’
“Tiến lên nào!”
Và ngày thứ hai của chúng tôi bắt đầu như vậy đó.
Cửa hàng chưa mở cửa cho tới 11 giờ. Tuy nhiên, trước giờ mở cửa, mấy học sinh đang cồn cào đã đứng đợi sẵn thành hàng. Vì chúng tôi kịp chuẩn bị xong xuôi từ trước, chúng tôi quyết định mở cửa luôn, và chỗ cà ri biến mất trong một nốt nhạc. Có nhiều thực khách cũ từ hôm qua, có người được truyền miệng, cũng có những người vì thấy hàng dài nên hiếu kỳ.
“Cà ri nhà Sanada không có điểm yếu nào nhé!”
“Ồn quá đó!”
Cà ri của con bé bán nhanh hơn hôm qua nên con bé vui ra mặt.
Vị vẫn giống hôm qua, nhưng lại bán chạy không kém so với của Hiiragi-chan và Kanata. Quả nhiên, chắc là do dòng chữ ghi trên bảng kia?
[Cà ri ngọt cay, chế biến bởi Sanada Sana - 500 yên]
“Không phải trải nghiệm lại cái cảm xúc đáng thương hôm qua, sướng nhở?”
“Tại dòng chữ Nii-san ghi hôm qua thì có!”
Anh thì thấy tại em để giá hôm qua hơi cao ấy.
“Chỉ là anh thấy có người không ăn được cay nhưng vẫn muốn ăn cà ri đó.”
“Đây là thành công của Sanada-kun vì đã nhìn thấy điều đó. Với những ai không ăn cay được thì phải ăn một món cà ri chưa thấy bao giờ là một thử thách đó.”
“...giỏi lắm, Onii-chan.”
Được Kanata gọi Onii-chan vậy tôi thấy khó tả vãi.
Từ bên trái, là cay, vừa và cay vừa… tôi nghĩ việc có thể phân biệt được các cấp độ cay như vậy là tốt đây.
Trong vòng chưa đầy 2 tiếng, chúng tôi đã bán hết sạch. Cửa hàng đóng khá sớm.
“Đại thắng!”
Sana lấp lánh.
“Lần tới Sana sẽ nấu cho anh ở nhà.”
“Rồi rồi. Em tự tin quá nhở.”
Chúng tôi đặt biển [Cảm ơn quý khách đã ghé, nhưng đã hết hàng rồi.], rồi bắt đầu rút về phòng clb.
“4 giờ là bắt đầu dọn dẹp, kết thúc lúc 5 giờ. Lúc đó ta hẵng rửa bát đĩa nhé.”
Hiiragi-chan tuyên bố như một giáo viên thực thụ.
Còn chưa tới 1 rưỡi, thế nên chúng tôi có khá nhiều thời gian rảnh. Như đã chuẩn bị trước, chúng tôi quyết định đi vòng quanh trường tham quan các sạp.
“...”
Với phản ứng như con ma, Fujimoto nhìn về hướng chúng tôi, như thể đang thèm muốn được có bạn. Thế nên chúng tôi cho hắn nhập bọn chung.
“Chan-Sana, em muốn ăn gì nào? Paisen sẽ mời em!”
“Ưm… không sao đâu ạ… em cũng có tiền tiêu vặt mà.”
Vừa hăng lên cái thanh niên đã tạch luôn rồi. Con bé đã cảnh giác hắn từ đầu, nên trốn sau lưng tôi nấp đi.
“Nii-san, ai vậy?”
“Ngồi cạnh bàn anh đó mà.”
“Này! Chí ít phải nói tôi là bạn ông chứ, bạn thân đó!”
“Anh ấy làm như thể muốn nói ‘bọn anh thường khá thân’ ấy Nii-san. Mà ổng tỏ ra quen biết anh lắm ấy.”
Tên Fujimoto này có vẻ không nổi với mấy thành viên clb kinh tế tại gia nhỉ.
“Ah, Senpai.”
Rei-chan chạy tới, tay vẫy liên hồi.
“Em tới nè!”
“Chào bé.”
“Mọi người chuẩn bị đi ăn trưa ạ? Em đi với được không?”
“Được chứ.”
Thế này, đứa trẻ xuyên không cũng được nhập bọn với chúng tôi.
Chúng tôi phấn khởi bước qua các sạp. Chúng tôi chia đều Takoyaki cho từng người rồi xem triển lãm bởi các lớp trong trường. Hôm qua khá bận rộn, nhưng hôm nay thì khá thoải mái.
“Senpai, em muốn ăn đá bào!”
“Sao em không để Onii-chan mua nó cho em nhở?”
Fujimoto cố chen vào, Rei-chan nhíu mày.
“Không, có người trẻ tuổi hơn tự xưng Onii-chan thế này… học sinh năm hai còn trẻ con lắm, chẳng muốn được đãi cái gì cả.”
Rei-chan vẫn sắc sảo như vậy. Thế nên Fujimoto lại tạch tập hai.
“S-sanada… Sanada… tôi bị một con nhóc… gọi tôi là trẻ con…”
“Ừ thì, Rei-chan luôn tỏ ra già dặn hơn tuổi thật mà.”
“Với em thì, một người luôn điềm đạm và đáng tin cậy như Senpai là hoàn hảo.”
Rei-chan ôm chặt lấy hông tôi.
“Bọn anh bằng tuổi cơ mà… sao ai cũng thấy Sanada khác biệt chứ?”
“Đừng bận tâm Fujimoto ạ.”
“Ừm… này…”
Sana lại gần.
“Đừng có bám lấy Nii-san nữa!!!”
“Có sao? Lâu lâu mới được gặp anh ấy mà. Là em gái anh ấy thì gặp suốt rồi. Đằng này hông mượn anh ấy 1 lúc được sao?”
“Nói năng cho lễ phép với người hơn tuổi đi, đồ học sinh tiểu học kia.”
“Nếu vậy thì tôi cũng đáp lại câu đó vào mặt chị đấy!”
“Đừng có gọi anh ấy là Senpai nữa!”
“Liên quan gì tới vụ gọi là Senpai?”
Cả hai đang lườm nhau. Hiiragi-chan nhìn họ mỉm cười. Làm tôi nhớ lại câu, mây tầng nào gặp mây tầng đó.
“Cái đầu của họ ở một đẳng cấp khác rồi.”
Nhóm chúng tôi tiến tới phòng tập, rồi cả bọn cùng xem ca nhạc với kịch. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã 4 giờ rồi.
“Senpai, em sẽ tới chơi tiếp đó!”
“Về cẩn thận đấy!”
“Vâng!”
Vẫy tay xong, Rei-chan phóng đi trên con xe đạp.
“Con bé đó mò tới nhà mình nhiều lần rồi đó. Thứ bám đuôi.”
Thở dài, Sana bực bội.
MC của trường tuyên bố ngày kết thúc, đã tới giờ dọn dẹp. Sau khi xong việc, chúng tôi về lại phòng clb.
“Sanada… cảm ơn… vì đã coi tôi như một đồng đội…”
Fujimoto nói như thể chiến binh đang trăn trối trên chiến trường. Có vẻ hắn ta đã được gột rửa tâm hồn sau khi được hít mùi gái hôm nay.
“Con gái… thật tuyệt…”
“Fujimoto…”
Rồi Fujimoto về nhà trước khi lễ hội nhảy bắt đầu.
“Giờ thì… Hiiragi-chan đâu rồi ta?”
Tôi nhắn tin, nhưng không thấy phản hồi. Chắc tại cô ấy để điện thoại lại trên bàn trong phòng giáo vụ. Cô ấy hay nghiêm túc quá trong những chỗ không đáng.
Phòng y tế, rồi phòng clb, tôi bước qua từng nơi. Không thấy cô ấy đâu cả.
Sana có nhắn gì đó, mà chắc không phải gì to tát đâu.
Cho tới khi tôi bước đến kho đồ môn lịch sử, cô bạn gái đáng yêu của tôi đang nhìn ra cửa sổ.
“Tìm thấy em rồi.”
“Anh tìm được em rồi.”
Cô nàng mỉm cười dễ thương.
Ngoài kia đã sẩm tối, chỉ còn chút ánh dương chưa bị che lấp.
“Em đang nhìn gì đó?”
“Em đang nhìn các học sinh dưới kia thôi. Họ đang tận hưởng tuổi trẻ hết mình kìa.”
“Hôm nay em nghĩ cho Sana nhiều nhỉ. Cảm ơn em.”
Khi tôi nói vậy, Hiiragi-chan nghiêng đầu nghi vấn.
“Thì em bảo cả nhóm hãy đi chơi cùng nhau đấy thôi?”
“Ahh. Thì ra ý anh là thế. Chỉ là em muốn thân thiết hơn với em ấy mà thôi.”
Giờ nghĩ lại thì, Hiiragi-chan luôn đồng thuận với mọi thứ Sana-chan nói là muốn làm. Áp dụng với cả việc cả bọn đi tham quan hôm nay.
“Với lại… em cảm thấy bản thân hơi ích kỷ khi chiếm hết thanh xuân của anh về mình.”
“Anh không ngại chuyện đó đâu.”
Đây là lần thứ hai thôi mà.
“Vậy thì tốt quá. Chỉ là, em nghĩ nếu mình còn đang học cấp 3 thì chuyện này không có gì đáng phải ngại hết.”
Ngoài kia, các thành viên đang dùng loa phóng thanh để hướng dẫn mọi người trước màn nhảy. Chất lượng hơi tệ, có thể nghe được tiếng nhạc vọng qua micro.
“Mọi người trông ai cũng vui kìa.
“Haruka-san, em cũng muốn nhảy cùng không? Em sẽ nhảy cùng anh chứ?”
Mời người khác thế này… ngại quá.
“Ế? Ngay tại đây ư? Có hơi chật không?”
“K-không sao mà. Có mỗi hai ta thôi.”
“Ahaha, được thôi. Anh biết nhảy chứ?”
“Một chút thôi à.”
“Vậy em trông cậy vào anh đó.”
Hiiragi-chan bước tới bên cạnh tôi, rồi nắm lấy tay tôi. Cả hai cùng bước.
“Seiji-kun, anh nhảy khá lắm.”
“May quá…”
Tôi bị bàn tay mềm mại của Hiiragi-chan cuốn hút, kèm theo mùi hương tóc cho tới khi hông tôi đột ngột đập vào thành bàn.
“Ặc…”
“Thế nên em mới bảo chật lắm… Fufu… Ahaha.”
Vừa xin lỗi, Hiiragi-chan vừa lấy tay gạt nước mắt.
“Cảm ơn vì đã nhảy cùng em. Em vui lắm.”
“Không có chi.”
Cô nàng thả tay tôi ra, rồi xoay mình tại chỗ.
“Ở đây, anh phải hôn.”
“Thật á?”
“Sao ta không thử?”
Hiiragi-chan đã nói vậy nên chúng tôi hôn nhau mỗi phút một lần.
“Fufufu… thế này kỳ ghê. Ahaha…”
“Đừng có nói thế trong khi chính em yêu cầu chứ.”
Tôi cũng cười theo.
Như thế, trải nghiệm hội hè thứ hai của tôi, tuy bận rộn, nhưng cũng rất mãn nguyện.