“Ah đúng rồi, hôm nay là ngày nó được phát lại…”
Ngày trước hồi còn học năm hai, có một bộ phim tôi rất thích. Hình như là quanh khoảng thời gian này thôi. Tôi kiểm tra các chương trình sẽ được chiếu qua báo. Quả đúng như tôi đoán.
Giờ là trưa thứ bảy. Đang ăn trưa ở chỗ Hiiragi, chúng tôi xem phim.
“Chiếu lại ư?”
Hiiragi-chan nghiêng đầu nghi vấn với đôi đũa trong tay.
“Anh đổi kênh được chứ?”
“Ưm.”
Tôi liền chuyển kênh. Tôi rất thích bộ phim đó… Đúng là về sau thì thích mê, nhưng có lý do mà tôi mới bắt đầu xem nó vì tôi có bao giờ cày phim bộ đâu. Nó là bộ phim cliche bậc nhất trong số các kiểu phim cliche học đường. Giờ nhớ lại thì cả bối cảnh cũng rẻ tiền nữa. Không biết có phải là do hoài niệm không. Dù sao thì, tôi vẫn thấy nó hay.
“Chúng ta có thể cùng giải quyết nó!”
...Chà, tới bây giờ cô ấy vẫn dễ thương thật. Katsuragi Yuuna với mái tóc đen để thõng sang 1 bên, là kiểu tóc khá độc đáo. Về sau cô ấy trở thành nữ diễn viên siêu nổi tiếng. Chà, hồi đó tôi đã luôn tin như vậy.
“Dạo này anh hay xem phim của bạn đó nhỉ?”
“T-thế à?”
“Anh thích bạn đó à?”
“...K-không, không có đâu… m-mà cô ấy đang nổi lắm đó.”
“Chắc tại bạn ấy có khuôn mặt khá xinh, kèm theo sự dễ thương nữa.”
Độ quyến rũ của cô ấy không chỉ dừng lại ở đó. Thực tế, cặp bưởi của cô nàng cũng to một cách dã man nữa.
“Seiji-kun, anh xem hầu như mọi show của bạn diễn viên đó thì phải?”
“Thi thoảng thôi.”
Sao cô ấy biết? Mà cô diễn viên kia xuất hiện trong hầu hết các bộ phim với show truyền hình mà chúng tôi hay xem.
“Vậy sao? Thì cô ấy luôn xuất hiện trên mọi chương trình chúng ta xem mà. Với lại cô ấy còn là khách mời trong cái show mà anh luôn thu lại nữa. Tại lúc nào cũng có mặt cô ấy nên em nghĩ thế.”
Nếu phải nói thẳng ra thì: “ừ, anh thích Katsuragi Yuuna.”
“Cô ta chỉ là diễn viên ở bên kia màn ảnh thôi mà. Tỉnh táo lại đi Seiji-kun!”
Tôi có thể tưởng tượng cảnh Hiiragi-chan sẽ nắm lấy vai tôi rồi nói câu đó.
“Cũng có điểm cô ấy giống Sana-chan nhở?”
“Chẳng giống chỗ nào! Có điểm nào giống đâu? Yuuna-chan dễ thương gấp ngàn lần!”
“Thấy chưa, anh có thích cô ấy!”
“Ư… là bẫy.”
“Bẫy gì đâu. Vừa rồi chỉ là suy nghĩ thực sự trong em, tự anh dấn thân vào đó… Vậy ra đó là kiểu con gái anh thích à?”
Cô nàng đang lườm tôi với ánh mắt ti hí. Đây là lý do tại sao tôi không muốn bị phát hiện.
Thậm chí là 10 năm sau, Yuuna vẫn chưa kết hôn với ai, cũng chẳng có lời đồn nào cả. Cô ấy mãi là một diễn viên trong sạch. Sao cô ấy không thích một người đàn ông phù hợp nào nhỉ?
“Cô ấy thuộc kiểu người khác hoàn toàn với em…”
Hiiragi-chan nhìn Yuuna qua màn ảnh một cách buồn bã, nhìn như thể có một mối thù không đội trời chung.
Kết thúc tuần, thứ hai lại tới. Sau vụ thứ bảy đó, chuyện trở nên khá là khó xử. Chủ nhật tôi không có tới chỗ Hiiragi-chan chơi nữa mà ở nhà một mình.
“Không biết đoạn sau bộ phim như thế nào nhỉ?”
Fujimoto hỏi tôi. Nếu là hỏi về phim thì hẳn là về cái bộ mà có Yuuna-san đóng. Mấy tập chiếu lại vừa rồi là để mau chóng bắt kịp tập cuối.
“Nhân vật Rika mà Yuuna-chan rồi sẽ có thai đấy biết chưa ku?”
“Há? Đừng có bịa chuyện chứ Sanada.”
“Thì tôi đoán vậy thôi.”
Thì sự thật là thế mà.
“Ra thế, làm tôi hết hồn. Yuuna-chan có thai… drama vừa…”
Lần đầu tôi thấy cảnh đó cũng cảm tưởng tận thế tới nơi rồi. Tôi đã thấy thì ông cũng phải thấy.
Giờ là tiết 3, tiết lịch sử thế giới đây rồi. Hiiragi-chan bước vào.
“Hở? Sensei, trông cô khác quá?”
“Thật đó, bầu không khí của cổ khác hẳn.”
Nhóm đầu tiên nhận ra sự thay đổi của Hiiragi-chan là các nữ sinh. Như mọi khi, cô ấy luôn là tâm điểm chú ý.
“Ê hê hê, mọi người cảm nhận được à?”
Thấy có người nhận ra được khiến cô nàng vui ra mặt. Rồi cô nàng liếc qua chỗ tôi.
“Ô hô.”
“...”
Mái tóc thường được cột ra sau giờ đang để thõng bên vai.
“Vậy, ta bắt đầu tiết học thôi.”
Trong tiết học, cô nàng cứ nhìn quanh lớp, tới khi chạm ánh nhìn tôi thì tỏ ra kiêu căng.
“Kiểu tóc đó…”
Fujimoto thì thầm. Cần gì phải nói to ra cho ai nghe đâu hả ông bạn cu đơn.
Tôi biết rất rõ mà
[Hmm? Vậy ra đó là kiểu con gái anh thích à?]
Hiiragi-chan nói vậy nên đã đổi kiểu tóc cho giống Yuuna-chan.
[Ừm...nói sao nhỉ… không đâu…]
Fujimoto nhăn trán.
Đừng có nhìn chằm chằm vào bạn gái người khác thế. *Bụp, tôi thụi phát vào lưng hắn.
“Tại sao chứ!?”
“Mấy trò ở đó, làm gì đó hả?”
Hiiragi-chan chỉ ngón tay nhắc nhở.
“Tại ông đấy Fujimoto!”
“Tại ông thì có!”
Fujimoto liền phản pháo lại trò giả đò của tôi.
Sau đó thì cứ mỗi lần chúng tôi chạm ánh nhìn là Hiiragi-chan sẽ làm cái mặt kiêu căng đó. Cái ý muốn được chú ý của Hiiragi-chan thật tuyệt.
Lớp học cứ tiếp tục như thế cho tới khi hết tiết. Giờ ăn trưa, tôi tiến thẳng tới phòng tài liệu môn lịch sử.
Giờ đề cập tới chuyện đó như thế nào bây giờ… hừm…
Vừa nghĩ vừa bước, tôi đã tới căn phòng.
“Seiji-kun, anh học tốt đó.”
Hiiragi-chan đã rải xong tấm bạt và sắp sẵn mấy hộp bento ra.
“Sensei cũng vậy.”
“Mồ, là Haruka-san chứ.”
Cô nàng phồng má.
Lúc nào cũng dễ thương như thế. ‘Xin lỗi, xin lỗi’, tôi nói rồi từ từ nằm lên đùi cô gái.
“Anh thích ăn gì nào?”
“Tùy em đó.”
“Okayy”
Hiiragi-chan lấy đũa gắp một miếng gà karaage rồi đút cho tôi ăn.
“Seiji-kun, anh không thấy em đã thay đổi à?”
“À, cuối cùng em cũng hỏi sao.”
Ai bảo bộ dạng thu hút quá.
“Anh nhận ra thì sao không nói chứ. Mou~”
Thật sự mà nói thì tôi cũng có chung suy nghĩ với Fujimoto. Tôi liền ngồi thế seiza.
“Haruka-san, em có thể sẽ thất kinh vì sốc, nhưng anh phải hỏi.”
“Ế!? Thất kinh luôn ư!? Em chưa muốn chết đâu…”
“Tóc của em, em muốn trông giống Yuuna-chan phải không?”
Hiiragi-chan nở nụ cười.
“Phải. Đúng là fan cuồng có khác, nhận ra ngay ha.”
Cô nàng im lặng một hồi mới nói ra do phải lựa lời cẩn thận. Rồi nuốt ực.
“V-vậy… anh nghĩ sao?”
“Trông tươi tắn, dễ thương lắm.”
“Mồ!! Như vậy đúng là em sốc chết luôn còn gì!”
Cô nàng xấu hổ phát khiếp luôn. Deredere nhất Nhật Bổn!
“Xấu hổ quá… chết mất thôi…”
Mặt đỏ bừng, cô nàng nằm lăn lộn lên đùi tôi.
“Bình tĩnh lại nào.”
Tôi xoa đầu cô… kiểu như xoa đầu chú chó đòi nựng ấy.
Mà… bỏ qua vụ đó một bên thì… nó không có vẻ hợp lắm, chí ít là tôi thấy thế. Chỉ là ý kiến cá nhân thôi. Tụi con gái thì trầm trồ là thế chứ tôi thì không. Hiiragi-chan thì dễ thương thật, nên dù có làm gì thì vẫn dễ thương thôi, nhưng mà, cái cảm giác kỳ lạ này thì…
“Dù vậy, anh vẫn thích kiểu tóc thường ngày của Haruka-san hơn…”
“Ế? Thật ư?”
“Ừm, đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi.”
Hiiragi-chan trông vui thấy rõ.
“Em cũng thấy vậy. Sáng nay lúc em thức dậy, em cố gắng trang điểm sao cho giống. Nhưng song vẫn thấy có gì đó không ổn.”
Fufufu, cô nàng cười thầm.
“Vậy ra Seiji-kun cũng có cùng chung suy nghĩ với em sao.”
“Thế nên em không cần phải tiếp tục đâu.”
“Đằng nào em cũng lỡ làm rồi nên chịu thôi. Với lại, biết đâu anh lại thích, đây là kiểu tóc của Yuuna-chan mà.”
Hiiragi-chan cười châm chọc, rồi đứng dậy. Cô nàng liền chỉnh lại tóc về kiểu ban đầu.
“Chúng ta là một cặp đôi trời sinh đó.”
Hiiragi-chan nói ra câu đó song lại tự thấy xấu hổ. Tôi cũng xấu hổ nên cũng cười theo.