Mở Đầu: Quả Trứng
"Thế méo nào con người lại chỉ có hai cái chân? Chẳng phải nếu họ sỡ hữu ba chân thì có thể lấy một chân làm đồ dự trữ sao..."
Rix hiện giờ đang cực kỳ đói bụng. Lần cuối cậu được ăn một bữa đầy đủ là tầm mười ngày trước.
Âm thanh biểu tình của dạ dày ầm ĩ đến mức khiến cậu chẳng thể nào suy nghĩ thấu đáo.
Hãy cùng tua ngược lại một chút nhé.
Về những tháng ngày còn làm lính đánh thuê của Rix.
Khoác trên mình chiếc giáp da rách rưới cùng một thanh kiếm với phần lưỡi bị mài mòn đến tồi tàn, cậu cứ thế lang thang vô định qua khắp các nẻo vùng hoang vu rộng lớn.
Phía xa xăm trước mắt, chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều ngoài những đồng cỏ hoang vu.
Quan sát xung quanh Rix thì chỉ toàn thấy khắp nơi là đất cát với vô số ngọn núi đá phủ đầy cảnh quan cùng lớp cỏ khô bên dưới kéo dài đến chân trời vô tận.
Hiện tại, đừng nói đến việc cậu đang hướng đến đâu, Rix thậm chí còn chẳng biết mình đang ở chỗ quái quỷ nào.
Hai tuần trước, hội Hắc Dụng Binh Đoàn của Rix đã được thuê để thực hiện một ủy thác từ lãnh chúa Godric, lãnh chúa địa phương ở khu vực xung đột phía đông với nhiêm vụ là tham gia cuộc chiến ở hoang mạc Circis.
Và sau đó thì, cả bọn bốc cám và gần như bị tiêu diệt ngay trận chiến đầu tiên.
Để có thể sống sót, Hắc Dụng Binh Đoàn chỉ còn cách chạy tán loạn rồi tháo lui.
Lúc này, Rix đã hoàn toàn mất liên lạc với những người đồng chí của mình và cuối cùng thì dừng chân tại nơi mà cậu đang đứng là đây.
"Đúng là trong chiến tranh thì thắng thua là chuyện bình thường, nhưng..." Rix bất ngờ ngước nhìn về phía bầu trời xa với vẻ mặt chẳng thể kìm nén nổi thất vọng của bản thân.
"Làm quái gì có ai ngờ được việc chúng ta đứng về phía Godric thì mọi chuyện coi như đã chấm hết rồi? Chúng ta đã được định sẵn là thua game này ngay cả trước khi trận chiến bắt đầu luôn mà!"
Có thể nói, Godric, người đã thuê Hắc Dụng Binh Đoàn của Rix, là một người chỉ huy vô cùng bất tài.
Cái tên đó đã kéo dài mặt trận một cách không cần thiết, xem nhẹ hậu cần, liên tục triển khai quân một cách lẻ tẻ và hành quyết các cố vấn dám đưa ra lời khuyên, trong khi chỉ thực hiện các cuộc tấn công trực diện... Huh? Nếu bạn đang nghĩ rằng đó là chủ ý trong kế hoạch nào đấy của tên đó, thì tiếc quá, xin chia buồn, bởi điều này thực sự đến từ khả năng chỉ huy có thể nói là đỉnh cao của sự bất tài mà tên đấy sở hữu.
Và người đó chính là Godric.
Trước tiên, Godric đã vắt khô người dân của mình bằng thuế, rồi đắm chìm trong cuộc sống xa hoa, trác táng bằng số tiền lấy được, sau đó mở rộng bằng cách không ngừng tham gia vào các cuộc chiến tranh xâm lược và cướp bóc tào lao những nước láng giềng với dân tộc thiểu số gần đấy, liên tục vi phạm các hiệp ước không xâm lược lẫn nhau. Kết cục là tạo ra kẻ thù ở khắp mọi nơi, đúng là tận cùng của sự ngu ngốc.
"Cái gì mà không thể nào có chuyện hội liên hiệp ngay thẳng, lòng bừng cháy ngọn lửa của sự hận thù lại có thể đánh bại được tên lãnh chúa thối tha đó đâu! Rồi còn việc giải phóng người dân khỏi ách áp bức của tên đồ tể đấy là vốn là điều không thể!! Bịp vãi chưởng"
Nhưng vì lý do gì mà Hắc Dụng Binh Đoàn của Rix lại đứng về phe của Godric ngay từ giây phút ban đầu?
Khi được hỏi về điều đấy, thủ lĩnh của Hắc Dụng Binh Đoàn chỉ đơn giản trả lời rằng,
"Huh? Chẳng phải là vì tên ngốc Godric ấy đã đề nghị chúng ta với cái giá là rất nhiều tiền sao..."
"Nghe hay đấy! Tự đi mà làm! Một mình lão!"
Rix tức giận phang mạnh thanh kiếm đã mài mòn của mình vào mặt đất khi hồi tưởng lại điều đó.
"Thậm chí còn chẳng có đứa nào đủ tỉnh táo để từ chối việc liên minh với Godric chỉ vì tiền cả! Đúng kiểu tiền bạc là tất cả! Nếu Godric là một tên ngốc, thì chúng ta là những thần đằng! Cả lũ đúng là rác rưởi mà!"
Đương nhiên là, Rix đã cố gắng hết mình để phản đối cái quyết định này rồi.
Với một tên chỉ huy bất tài hết chỗ nói còn thêm việc trong cuộc chiến này, lực lượng quân sự giữa hai bên chênh lệch quá áp đảo, chứ chưa nói đến chuyện sĩ khí của đội bạn từ tướng lĩnh cho đến những người lính bình thường nhất đang cực kỳ sung mãn.
Việc này cho thấy tình hình hiện tại của phe Godric nghiêm trọng đến nhường nào
Họ không có lấy một cơ may nào để thắng, còn mạng sống thì đang ngàn cân treo sợi tóc.
Ừ thì trên đời này có nhiều thứ không thể mua được bằng tiền mà, mạng sống này chính là một trong số ấy.
Rix hết lòng giải thích điều này cho các đồng chí trong Hắc Dụng Binh Đoàn một cách kiên nhẫn.
Ban đầu thì mọi người đều đồng ý với quan điểm này của Rix, thậm chí còn ca ngợi cậu vì sự khôn ngoan của mình.
Tuy nhiên, khoảnh khắc mà họ được thủ lĩnh của mình thông báo về số tiền được nhận khi tham gia vào cuộc chiến này, phản ứng của họ lần lượt diễn ra như sau.
"Hahaha! Tiền về, yeah!" – Đồng chí A*[note60781]
"Chúng ta đúng là không thể nghe theo ý kiến tào lao của Rix được rồi!" – Đồng chí B
"Tiền đương nhiên là ngon ghẻ hơn cuộc sống rồi! Miễn không hẹo thì mọi thứ chỉ là phù du!" – Đồng chí C
"Theo tính toán của tôi, nếu như tôi có thể giết được một hoặc mười tên, thì nó đồng nghĩa với việc tôi thừa sức đánh bại hàng trăm kẻ địch (nở nụ cười mỉm)" – Đồng chí D
"Tôi không hiểu mấy cái này lắm! Cơ mà điều quan trọng nhất vẫn là chiến thắng thôi nhỉ!" – Đồng chí E
"Thế éo nào cái đám đấy lại có thể đần độn và thiển cận đến thế hả trời? Đây là lý do tại sao lính đánh thuê là..."
Rix tiếp tục dộng mạnh con hàng đã hao mòn của mình vào nền đất.
Chỉ cần nghĩ đến điều đấy thôi cũng đủ để khiến cậu điên tiết.
"Ặc... pha này không ổn rồi... Mình thấy chóng mặt quá..."
Chính lúc ấy, Rix bất ngờ ngã quỵ xuống.
Cơn đói cồn cào dần vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu, khiến tâm trí trở nên mơ hồ, còn cơ thể thì kiệt quệ.
Khả năng nhận thức cũng theo đó giảm dần, thậm chí khó mà biết được lúc này mình đang đứng ở đâu.
Chỗ lương khô cậu mang theo thì đã hết sạch từ lâu và mặc dù ý tưởng tốt nhất lúc này đây có vẻ là kiếm chút gì đó ăn được ở vùng lân cận, cơ mà những gì mọc lên gần đây dường như đều là các loại cây độc, thậm chí còn chẳng nhìn thấy bất kỳ con thằn lằn hay côn trùng nào khác.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chết đói đã cận kề rồi.
"Hahaha... mình luôn sẵn sàng đón nhận cái kết của mình trên chiến trường vào một ngày nào đấy, nhưng... chết vì đói thì hơi quá rồi".
Rix nói một cách đầy mỉa mai, trong khi tầm nhìn đã trở nên nhạt nhòe, còn ánh mắt thì lỡ đãng cắm xuống mặt đất.
"...Hm?"
Bất thình lình, cậu nhận thấy một thứ gì đấy.
Một thứ gì đấy bị chôn sâu trong lòng đất chỉ để lộ một phần nhỏ ra ngoài.
"Thứ đó có thể là...?"
Với chút sức tàn còn sót lại của mình, Rix không ngừng đào bới nó lên bằng chiếc xẻng tạm thời là thanh kiếm.
Cuối cùng, thứ hiện ra trước mắt Rix là—
"...Một quả trứng."
Đúng vậy, một quả trứng.
Một quả trứng với những hoa văn kỳ lạ nổi trên bề mặt.
Thứ đáng chú ý ở đây là kích thước khổng lồ tựa như một đứa trẻ của nó.
Cơ mà điều đó không phải là phần quan trọng.
"Một quả trứng! Đây đúng là món quà từ thiên đường mà!"
Cái quan trọng ở đây nằm ở việc nó là một quả trứng khổng lồ, đối với Rix, người đang đứng trên bờ vực chết đói, nó chẳng khác gì cứu tinh cả.
"Hoan hô! Dù mình không biết đây là trứng gì, nhưng với một quả lớn thế này, thì nó có thể giúp mình sống sót trong vài ngày tới! Mình phải chén nó ngay bây giờ!"
Với cảm giác tràn trề niềm vui sướng, Rix nhanh chóng gom đống củi khô lại và bắt đầu nhóm lửa... đúng lúc đó.
Crack.
Bất ngờ thay, một vết nứt đột ngột xuất hiện trên lớp vỏ ngoài, sau đó dần lan rộng ra khắp bề mặt quả trứng, ngay trước mặt Rix.
Crack. Crack. Crack... Snap! Crash!
Sau cùng thì quả trứng ấy đã hoàn toàn vỡ nát, các mảnh vỡ thì văng tùm lum, để lộ ra thứ bên trong nó.
"Huh...?”
Rix sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Đó là một・・・・・・cô gái.
Dáng vẻ của cô dường như còn trẻ hơn cả Rix. Thay vì nói đó là một cô gái, thì cô giống như là một đứa trẻ hơn.
Dáng hình cô trông thật nhã nhặn cùng với những đường cong cơ thể đầy khiêm tốn. Làn da mịn màng như vải lụa, còn tay chân thì cực kỳ mảnh mai. Mái tóc vàng bồng bềnh của cô rực rỡ như ngọn lửa dưới ánh mặt trời.
Vẻ đẹp trên gương mặt cô tựa như một nàng tiên xinh đẹp lúc vui đùa, cùng đôi mắt lớn tỏa sắc xanh màu lục bảo được ví như những viên đá quý đầy giá trị, đang hướng cái nhìn lơ mơ xuống mặt đất.
Cô gái ấy hiện đang trần truồng không mảnh vải che thân ngồi thẳng thớm như một chú vịt mới nở.
"...Huh...?"
Ý thức của cậu vốn đã trở nên mù mịt vì đói, đôi mắt thì lờ đẫn.
Một cảm giác thật hư ảo tựa như một giấc mơ.
"...?"
Dần dần, cô gái ấy dường như đã lấy lại ý thức, xăm soi mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt của mình.
Và rồi—ánh mắt của họ bắt gặp lấy nhau khi mà Rix vẫn còn đang đứng hình tại đấy.
"..."
"..."
Trong vài giây ngắn ngủi, hai người họ trao đổi ánh nhìn.
Cuối cùng, đôi mắt trống rỗng của cô gái ấy liền được lấp đầy bởi ánh sáng, sau đó cô nở một nụ cười tỏa nắng về phía Rix và cất lời.
"Đại ca!"
Đây chính là Tran, một người bạn kiêm em gái mưa của chàng lính đánh thuê Rix.
———.
—Một chút ghi chú bên lề.
Một phút sau cuộc gặp gỡ bất ổn giữa Rix và Tran.
"Em xin lỗi, cơ mà sao đại ca lại là đại ca nhỉ? Vì, à hiểu rồi, mình không có đứa em gái nào thì phải?
Chỉ như vậy thôi!
Đại ca chính là đại ca, vì anh ấy đơn giản là đại ca mà thôi!
Um... Dù em vẫn chẳng hiểu cho lắm, nhưng chắc đại ca là đại ca của Tran!
Không liên quan gì đến logic cả, nó chỉ đơn thuần là điều mà tận sâu trong linh hồn Tran cảm thấy!
Thế nên, từ nay về sau, Tran sẽ đi theo đại ca mãi mãi!
Cuộc sống này của Tran hoàn toàn thuộc về đại ca!
...Huh? Điều đấy có ổn không? Em đoán chắc rằng đại ca sẽ nói mấy thứ như vậy!
Cảm ơn anh! Em yêu anh, đại ca!"
..Um, tiện đây thì, đại ca ơi?
Sao anh lại trói tay chân của Tran vào cái gậy rồi treo em lơ lửng trên đống củi mà anh mới gom hồi nãy thế?
Tầm nhìn của em bị lộn ngược rồi nè và điều này có hơi khó cho Tran...
Huh? Thứ anh vừa lấy ra chẳng phải là đá lửa sao, đại ca?
Um, nếu anh nhóm lửa bằng đống củi đó, Tran sẽ bị quay sống mất...?
Um, ra vậy... ồ, em hiểu rồi, đại ca, anh đang tính ăn thịt Tran?!?!
Hahaha! Anh đùa vui thật đấy! Đúng là cuộc sống này của Tran hoàn toàn thuộc về đại ca, nhưng không phải theo cách đó đâu――Chờ đã, nóng quá!? Lưng em, nóng quá uuuuuuuugh!!
Đại ca!? Bình tĩnh chút nào, gượm tí đã!!
Anh nhóm lửa luôn rồi sao!? Ngọn lửa, cháy rồi kìa, ooooooohhhhh――!!" (Tiếng vỗ cánh dồn dập)